Bệnh Sủng

Chương 47

Giờ phút này, Tiểu Thỏ đã bị Giản Chính Dương nắm tay, đứng ngay trước cổng Cục Dân chính, cô không ngờ anh lại hứng trí đến mức lôi cô đến đây.

“Kết hôn.” Dáng vẻ kinh ngạc của Tiểu Thỏ khiến Giản Chính Dương có hơi bất mãn.

“Kết hôn, tại sao đột nhiên kết hôn?” Tiểu Thỏ càng thêm kinh ngạc.

“Em không muốn kết hôn với anh à?” Giọng nói của Giản Chính Dương bắt đầu lạnh đi.

Tiểu Thỏ nhận thấy sắc mặt anh biến đổi, cô liền lắc đầu nguầy nguậy, “Em không có ý đó, chỉ là trước kia, chúng ta đã nói về vấn đề này rồi mà?”

“Bây giờ cứ lấy giấy chứng nhận rồi tính tiếp, anh không muốn chờ nữa, lấy giấy chứng nhận trước đi.” Nghe Tiểu Thỏ nói vậy, sắc mặt Giản Chính Dương giãn ra một chút.

“A!” Tiểu Thỏ hơi do dự, “Nhưng mà người nhà của anh...”

“Em gả cho Giản Chính Dương chứ đâu phải gả cho người nhà Giản Chính Dương? Nói nhiều như vậy, tóm lại một câu, em có muốn lấy anh hay không?”

Tuy lời anh nói rất nhẹ nhàng, Tiểu Thỏ vẫn nghe ra sự uy hiếp trong đó. Nếu hôm nay cô nói không lấy, anh nhất định sẽ tức giận, vĩnh viễn không để ý tới cô nữa.

Làm sao bây giờ? Tuy anh kéo cô đến đây, khiến cô ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, nhưng cô lại quyết định sẽ không đánh mất cơ hội này.

“Gả.”

“Ngoan lắm.” Nghe Tiểu Thỏ nói, Giản Chính Dương lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi như vừa kiếm được vàng.

Tiểu Thỏ thấy anh vui vẻ như vậy thì rất hạnh phúc, “Nhưng mà kết hôn cần phải có hộ khẩu và chứng minh nhân dân, em không mang theo.”

“Không sao, anh có mang.” Giản Chính Dương vỗ vào chiếc túi trong tay, ra vẻ đắc ý. Tiểu Thỏ sửng sốt, “Thì ra anh sớm đã có âm mưu, Giản Chính Dương, hay lắm...”

“Hay cái gì?”

“Tuyệt quá!” Tiểu Thỏ nịnh nọt, làm Giản Chính Dương biến sắc mặt, cô tuyệt đối không thừa nhận mình sửa lại câu nói vì anh thay đổi sắc mặt, như vậy thì xẩu hổ lắm.

Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, hơn nữa lại còn là sáng thứ hai, người tới đăng ký kết hôn ở Cục Dân chính không nhiều, mới đó mà đã tới lượt hai người. Lúc điền vào phiếu, cả hai phát hiện mình chưa kịp khám sức khỏe, nhưng việc này vốn không bắt buộc nên Giản Chính Dương cũng chủ động bỏ qua, trực tiếp điền vào giấy chứng nhận rồi chụp ảnh. Tiểu Thỏ để ý thấy mấy đôi trước đăng ký, người ta đều mang bánh kẹo để mời nhân viên công tác. Đến lượt mình, cô lấy toffee* Đại Bạch Thỏ để mời nhân viên công tác.

* Toffee là một loại kẹo làm bằng caramen với bơ. Hỗn hợp bơ đường sẽ được đun nóng tới nhiệt độ vừa đủ cứng – khoảng 149 to 154 °C. Đây là một món kẹo rất hấp dẫn và thường được trộn với các loại hạt hoặc nho khô.

“Thật ngại quá, vì không biết hôm nay kết hôn nên tôi không chuẩn bị kẹo cưới kịp, có thể lấy cái này thay thế không? Cảm ơn mọi người đã làm việc vất vả.”

Nhân viên công tác nghe Tiểu Thỏ nói vậy thì ngạc nhiên, “Kết hôn mà cô cũng không biết sao?”

“Ha ha, đúng vậy, tôi bị bạn trai kéo qua đây mới biết hôm nay phải kết hôn.” Tiểu Thỏ cười đến ngốc nghếch, nhìn tên và ảnh chụp trong giấy chứng nhận mà không giấu được vẻ vui sướng.

“Đúng là kỳ lạ, làm từ nãy tới giờ, chúng tôi cứ tưởng cô là người sốt ruột muốn kết hôn, nào ngờ lại là anh chàng nóng nảy kia.” Biết mình lỡ lời, nhân viên công tác vội vàng sửa lại. “Cảm ơn nha... Chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, nhưng mà cô gái này, tôi vẫn phải vì đạo đức nghề nghiệp mà nhắc nhở cô một câu cẩn thận, nếu bị lừa kết hôn thì có thể yêu cầu ly hôn mà không cần ràng buộc gì hết, hoặc là trực tiếp khiếu nại hôn nhân không hiệu quả.”

Trong mắt của nhân viên công tác, tuy rằng khả năng Giản Chính Dương lừa Bạch Tiểu Thỏ kết hôn rất thấp, nhưng khi thấy nói đến việc bị lừa mà cô vẫn cảm thấy thế giới này chẳng có gì to tát xảy đến, bọn họ liền dùng đạo đức nghề nghiệp mà nhắc nhở cô một câu.

Nhưng rồi nhân viên công tác phát hiện, sau khi mình nói như vậy thì bầu không khí đột nhiên lạnh hơn trước, sắc mặt Giản Chính Dương đen hơn đáy nồi.

Sợ anh kích động, Tiểu Thỏ vội kéo tay anh, cười nói, “Cảm ơn lời khuyên của cô, nhưng chúng tôi nhất định sẽ sống đến bạc đầu răng long, bởi vì chúng tôi rất yêu nhau.”

Nghe Tiểu Thỏ nói vậy, sắc mặt Giản Chính Dương mới tươi hơn một chút, nhưng anh vẫn trừng mắt với nhân viên công tác, trợn to vài lần rồi mới cùng Tiểu Thỏ rời khỏi Cục Dân chính.

Đưa anh ra khỏi đó, sắc mặt anh vẫn còn mất hứng, Tiểu Thỏ liền cười tủm tỉm, làm nũng, “Được rồi ông xã, hôm nay không phải là ngày chúng ta kết hôn sao? Có phải nên vui vẻ một chút hay không?”

Tuy trong lòng còn chút bất an, nhưng khi nhìn thấy giấy chứng nhận và gọi hai tiếng “ông xã”, Tiểu Thỏ cảm thấy yên tâm hơn rồi.

Thấy cô gọi mình là ông xã, Giản Chính Dương hoàn toàn không còn giận nữa, vui vẻ ra mặt.

“Bà xã.”

“Ừ.”

“Bà xã.”

“Sao vậy?”

“Bà xã.”

“...”

“Bà xã.”

“...”

“Bà xã, bà xã, bà xã, bà xã...”

“Giản Chính Dương, anh có thể yên lặng một chút không? Kêu mãi, phiền chết đi được.”

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ với vẻ đáng thương, “Anh chỉ muốn gọi em thôi, anh muốn mọi người biết em là bà xã của anh, là hoa đã có chủ.”

“Ặc...” Tiểu Thỏ vốn nghiêm mặt, nhưng nhìn dáng vẻ làm nũng của anh thì không còn giận nổi nữa. Cô nghĩ đời này xong rồi, không thể thoát khỏi tay anh được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn làm bà xã của anh mà thôi.

Giản Chính Dương xem giấy chứng nhận đủ rồi, anh mới nói, “Tiền bạc trong nhà chúng ta sẽ do em quản lý, giấy tờ quan trọng thế này, cứ để anh giữ thì hay hơn, có phải không bà xã?”

“Anh nói sao cũng được.” Tiểu Thỏ cảm thấy hai chữ ông xã không được tự nhiên, nhưng nghe anh gọi hai tiếng bà xã thân thiết như vậy, tựa như đã kêu rất nhiều lần, trong lòng cô thích thú vô cùng.

Giản Chính Dương thấy cô ngoan ngoãn như vậy liền kéo cô vào lòng, hôn sâu một cái mới buông ra, “Chúng ta tới nơi kế tiếp đi.”

“Tới đâu?” Tiểu Thỏ tò mò.

“Đi theo anh thì biết.” Giản Chính Dương tỏ vẻ thần bí.
Bình Luận (0)
Comment