Bệnh Sủng

Chương 7

Editor: Thiên Linh Hoa

Khuya khoắt thế này tìm người phá khóa thật sự không phải là ý kiến hay. Chẳng những như vậy, phá khóa thì khóa sẽ bị hỏng, mà khóa hỏng rồi thì lại phải thay khóa mới. Nhưng buổi tối người ta không thay khóa, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm người giúp mình phá khóa, rồi buổi sáng ngày mai sẽ đi thay khóa mới vậy.

Tiểu Thỏ vào nhà, lúc cô tắm giặt sạch sẽ xong lên giường ngủ thì đồng hồ đã điểm 2h.Nếu không phải tại cái tên Giản Chính Dương kia, chính mình cũng sẽ không phải chạy xuống, không chạy xuống thì sẽ không quên mang chìa khóa, không quên mang chìa khóa sẽ không phải tìm người phá khóa, không tìm người phá khóa cũng sẽ không phải tốn tiền thay khóa mới uổng phí a.

Cho nên, nói đi nói lại, tất cả đều là do Giản Chính Dương, thật đáng giận, đáng giận a...Tiểu Thỏ lộ ra chính mình là một con thỏ, xem cái chăn như là Giản Chính Dương mà cắn, tôi cắn chết anh, phá khóa ngày mai phải thay khóa, tốn 200 nghìn của tôi nha. Ôi tiền của mình, chừng đó là mấy ngày lương luôn đó. Giản Chính Dương, anh đi chết đi, tên khốn kiếp....

Trong lúc Tiểu Thỏ đang ra sức nguyền rủa Giản Chính Dương thì anh lại đang cầm hình của cô do anh chụp lén được, mở ra từng bức, từng bức để thưởng thức. Hầu như mỗi một bức hình trên mặt của cô luôn mang theo nụ cười. Cô làm sao có thể đáng yêu như vậy được chứ, cô cười lên trông thật là đẹp nha...

Nhưng mà anh không muốn cô cười với người khác a, nhất là cười với đàn ông. Sau này, anh muốn cô chỉ sẽ cười với một mình anh, ân, đúng vậy, cô là của anh nên chỉ có thể cười với duy nhất một người là anh.

Đang miên man suy nghĩ bỗng anh hắt xì vài cái, quái lạ, đang yên đang lành làm sao có thể hắt xì được cơ chứ. Nhìn hình Tiểu Thỏ trên tay, Giản Chính Dương thật tự kỉ cho là Tiểu Thỏ đang suy nghĩ về mình nên mình mới hắt hơi, anh cảm thấy thật tốt.

Đối với Giản Chính Dương mà nói, đêm tối mới là lúc bắt đầu của một ngày, cho nên anh có rất nhiều thời gian để thưởng thức ảnh chụp...

Lạc Ca đúng là một người nhiệt tình, hoặc có thể nói là người đến tuổi trung niên bất kể là nam hay nữ thích chỏ mũi vào chuyện người khác. Lúc đi làm, Lạc Ca liền quấn lấy Tiểu Thỏ hỏi đêm qua cô và Giản Chính Dương nói chuyện giải quyết đến đâu rồi.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thỏ cô đối với mọi người xung quanh luôn rất tốt nhưng mà cô thật sự không thịh nói chuyện riêng của mình ra, cho nên cô thản nhiên cười cười nói: “Bình thường a.”

Nghĩ đến đêm qua bị Giản Chính Dương làm cho đứng ở bên ngoài lâu như vậy, khuôn mặt cô liền trở nên tức giận. Nhưng mà cô cũng không có ý định muốn nói với Lạc Ca, bởi vì cô biết chỉ cần cô vừa nói Lạc Ca nhất định sẽ tra hỏi cô đến cùng, mà cô lại không thích như vậy chút nào.

”Vậy cô vẫn không có đáp ứng yêu cầu làm người yêu của cậu ta?” Lạc Ca giống như cũng không biết Tiểu Thỏ không thích bị người khác hỏi chuyện riêng tư của mình mà cố hỏi tiếp.

Tiểu Thỏ cười cười, “Đương nhiên là không.”

”Anh ta đồng ý sao?”

”Không.” Trên thực tế cô với anh nói chuyện với nhau đến một câu suôn sẻ còn không có nữa là, nếu không cô cũng không phải chạy trốn.

”Vậy...” LạcCa muốn nói vậy làm sao cậu ta lại buông tha cho cô, nhìn bộ dạng độc chiếm của anh ta ghê như vậy làm sao cô có thể an toàn thoát khỏi,nhưng Tiểu Thỏ thật sự không muốn nói đến chuyện này nữa liền nhanh chóng cắt ngang lời nói của Lạc Ca.

”Lạc Ca, anh xem lại một chút xem chúng ta còn phải loại bỏ đi thứ gì nữa không? Cũng sắp cuối tháng rồi, chúng ta cũng nên kiểm tra lại một chút xem sao. Cuối tháng ông chủ sẽ tới kiểm tra a.”

”Nha, cũng có một vài thứ cần phải bỏ đi rồi, muộn một chút tôi sẽ đưa cô đi.” Lạc Cavừa nghe liền lập tức gật đầu.

”Được.” Tiểu Thỏ cười cười rồi cũng bắt đầu làm việc của mình. Cô sợ cô mà còn không đi thì Lạc Ca nhất định sẽ không để yên mà hỏi cô cho đến cùng.

Di động có tin nhắn đến liền rung lên, Tiể Thỏ vốn không để ý tới bởi bình thường không có ai nhắn tin cho cô cả, cho dù có có thì cũng chỉ là mấy tin nhắn rác. Nhưng mà di động giống như cứ 10 giây liền rung, cảm thấy không giống như với mấy tin nhắn rác hay gửi đến, cô đành phải lấy ra xem. Kết quả, khinhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị mấy chữ “ông xã thân yêu” đó thì dọa cho cô phải giật mình luôn a.

Vừa mở tin nhắn ra liền thấy những tấm hình aGiarn Chính Dương tự chụp các ngóc ngách của nhà anh. Nhất là phòng anh, anh đặc biệt chú thích rs rất rõ. Thật sự, Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười, không biết hôm qua cô ngây ngốc thế nào mà lại đưa di động của mình cho anh để anh lưu tên anh trên di độngghê tởm như vậy.

Nhưng mà trong nhà Giản Chính Dương nhìn qua cũng rất trang hoàng đi, so với nhà mình thì đẹp và gọn gàng hơn nhiều. Xem ra người này rất có tiền a, cũng không biết anh ta làm việc gì.

Ai....không đúng a, anh ta làm cái gì thì cũng liên quan gì đến cô, dù sao cô cũng không đồng ý làm bạn gái anh, nghĩ vậy liền trả lời anh hai chữ “Nhàm chán.”

Đem tên trong danh bạ đổi thành Giản Chính Dương, dù sao đối phương cũng có số điện thoại của mình, mình có xóa số anh ta cũng vô ích, nhưng tuyệt đối không thể để cái tên ông xã gì đó được. Mình có xóa đi thì anh ta cũng không có biết nha.

Còn tin nhắn của Giản Chính Dương cô hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không có xóa. Bộ dạng anh ta đẹp trai như vậy, thỉnh thoảng lấy nha nhìn dương mắt cũng tốt.

Giản Chính Dương lập tức trả lời, mở ra lại là khuôn mặt tươi cười của anh.

Cho dù anh ta đẹp trai, chụp ảnh đẹp mặt cũng không thể chụp hình rồi gửi hết qua đây đi. Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn tiểu khu đối diện, hiện tại có phải anh cũng đang nhìn chính mình hay không, chắc chắn là như vậy.

Vì thế Tiểu Thỏ gửi cái tin nhắn: Không được nhìn lén tôi, thật không có lịch sự chút nào.

Nhận được tin nhắn của cô, Giản Chính Dương theo kính viễn vọng nhìn Tiểu Thỏ mặt đang nhìn về phía mình. Anh có cảm giác như cô đang nhìn anh và anh với cô đang đứng gần nhau, cô trả lời anh bằng tin nhắn, thật tốt quá đi, Giản Chính Dương cười hơ hớ nói:

”Tôi thích em, em chụp ảnh gửi cho tôi đi.”

Tiểu Thỏ không có trả lời, nghĩ đén khả năng anh đang nhìn lén mình, cô lại có cảm giác là lạ. Giống như bị giám thị trông chừng., điều này làm cho cô có chút không vui.

Nhưng là Giản Chính Dương lại không nghĩ như vậy, mỗi một phút anh đều gửi những tin nhắn yêu thương. Thấy Tiểu Thỏ giống như cất di động vào túi tiền anh liền nóng nảy không ngừng gửi tin nhắn để cô chụp ảnh gửi cho anh. Nhưng Tiểu Thỏ vẫn không xem di động, vì thế anh liền trực tiếp gọi điện thoại.

Tiểu Thỏ thấy màn hình điện thoại hiện Giản Chính Dương lại càng không vui, nghe máy: “A lô...”

” Vì sao em không xem tin nhắn?” Giọng Giản Chính Dương rất trầm thấp, đây là biểu hiện cho thời điểm anh không vui. Nếu là bà Giản ở trước mặt anh giờ đây, anh chắc chắn đã đại náo lên rồi sau đó mặc kệ anh muốn cái gì, bà Giản đều sẽ đồng ý.

”Tôi không rảnh, bận rất nhiều việc.”

”Em gạt tôi, rõ ràng em đang đứng không.”

Nghe Giản Chính Dương nói vậy, Tiểu Thỏ lập tức trừng mắt nhìn về hướng đối diện, “Giản Chính Dương, anh nhìn lén tôi.”

”Tôi...” Giản Chính Dương nhất thời có chút chột dạ.

”Tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là bị người ta nhìn lén, mặc kệ là ai đều giống nhau. Mặc kệ anh trước kia nhìn lén tôi bao lâu, nhưng từ giờ trở đi, anh tốt nhất đừng có mà nhìn chằm chằm vào tôi nếu không anh đừng trách tôi không khách khí.”

Sau khi xả giận vào điện thoại xong, nghĩ lại còn chưa có hết giận, vì vậy cô còn tháo luôn cả pin điện thoại ra.

Qua kính viễn vọng, Giản Chính Dương thấy động tác của Bạch Tiểu Thỏ liền đờ ra, Tiểu Thỏ vừa rồi mới mắng anh, giống như là cô đang rất tức giận. Nếu cô vẫn không chịu để ý đến anh thì anh phải làm sao bây giờ.

Lạc Ca thấy cô tức giận liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Thỏ nhíu mày,“ Không có chuyện gì, đêm qua gặp phải tên thần kinh, tự nhiên anh ta lại theo dõi tôi.”

”Ách...Có lẽ là anh ta thích cô nên nhìn lén cô a.”

”Thôi đi.” Vẻ mặt Tiểu Thỏ có vẻ không kiên nhẫn.

”Nếu có một người anh không biết mà vẫn cứ ở nơi nào đó nhìn lén anh, anh sẽ có cảm giác gì?”

”Nếu như là một người đẹp thì tôi thật sự không ngại.”

”Lạc Ca, anh thật là...” Tiểu Thỏ nghĩ mình làm gì cũng ở trong mắt đói phương, thậm chíngẫu nhiên ngoáy mũi cũng có khả năng bị nhìn lén, thật mất mặt a. Ngày hôm qua có bao nhiêu cảm tình tốt về anh ta đều hóa không, cô chỉ càm thấy Giản Chính Dương này thật sự có bệnh, có lẽ anh ta nên đi bác sĩ tâm lí thì hơn.

Hơn nữa, cô dù sao cũng là một cô gái, bị một người đàn ông có bệnh thương nhớ thật sự không tốt chút nào. Cho dù số mệnh cô có không được tốt cho lắm thì chết tử tế không bằng vẫn còn sống a.

Mà Giản Chính Dương qua kính viễn vọng thấy Tiểu Thỏ có bộ dáng rất tức giận thì có chút nghi hoặc nhìn cô. Vì sao cô lại mất hứng cơ chứ?

Chẳng lẽ cô vẫn không nghĩ đến mình sao? Nghĩ vậy, Giản Chính Dương thật không vui, đem kính viễn vọng chạy đến sôpha ngồi ngẩn người.

Vừa lúc đó bà Giản cũng không quên yêu cầu của con, buổi tối đúng 6 giờ mang về cho anh một con thỏ con xin xắn, đáng yêu. Nhưng lại không nghĩ con lại có vẻ không vui như dự đoán của bà.

” Tiểu Dương, con làm sao vậy? Con không thích con thỏ này sao?”

”Thích...” Giản Chính Dương đem con thỏ ôm vào ngực mình, tuy biểu tình ôn nhu nhưng lại không nhìn ra có lấy một tia thích thú.

”Con ăn cơm xong chưa?” Bà Giản đến phòng bếp thấy vẫn còn sạch sẽ, “Hôm nay con còn chưa có ăn cái gì sao?”

”Chưa.”

”Con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con, ân, phiên gia xào trứng, ớt xanh xào khoai tây được không? Trong tủ lạnh cũng không còn gì, ngày mai mẹ đi chợ mua chút đồ bổ sung cho con.”

”Tùy mẹ.” Trong đầu Giản Chính Dương bây giờ toàn là hình ảnh bộ dáng không vui của Tiểu Thỏ, anh vừa muốn xuống xem cô giờ như thế nào, vừa không dám xuống vì sợ cô nhìn thấy anh sẽ tức giận. Thật là rối rắm a. Vì sao cô ấy lại không thích mình? Không phải mẹ luôn nói bộ dạng mình rất tuấn tú sao? Phụ nữ vừa nhìn thấy bộ dạng mình thì sẽ không nhịn được kinh diễm mà đế, hận không thể áp sát vào người mình hay sao chứ? Nhưng tại sao cho tới tận bây giờ anh cũng không thích người phụ nữ nào chỉ thích Tiểu Thỏ. Vì sao lần đầu tiên cô nhìn mình trong mắt rõ ràng có kinh diễm nhưng sau khi mình nói mình thích cô thì cô lại tìm cách tránh xa mình? Thật khó hiểu a.

”Tiểu Thỏ, vì sao em lại không thích tôi?”
Bình Luận (0)
Comment