Bệnh Sủng

Chương 94

Chớp mắt một cái đã trôi qua vài ngày, hôm nay chính là hôn lễ của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ là theo như quy định cũ, hai người lẽ ra phải tách nhau ra vào đêm hôm trước khi cưới, nhưng dưới sự kiên trì của Giản Chính Dương, họ vẫn không thể nào tách ra, nhưng mà sau khi dậy trang điểm vào lúc sáu giờ sáng xong, nhà họ Cừu đưa Tiểu Thố trở về nhà, sau đó Giản Chính Dương ngồi xe hoa đi đón cô, thời gian tách ra từ đầu đến cuối không quá một tiếng đồng hồ (vào lúc trang điểm thì Giản Chính Dương cũng đứng bên cạnh xem), Bạch Tiểu Vũ rời đi vẫn chưa quay về để làm phù rể, Tiểu Thố nghĩ đến Lí Quả Tử, nhờ cậu làm phù rể cho Giản Chính Dương, việc này khiến cậu rất vui mừng, lập tức đồng ý.

Lúc đi đón Tiểu Thố thì xảy ra một chuyện cười nho nhỏ, Ada dựa vào việc mình làm phù dâu nên nghĩ phải thật tốt trêu đùa Giản Chính Dương một chút, sau khi nhận được phong bao đỏ từ Giản Chính Dương lại không cho anh vào phòng, bằng mọi cách phải ép anh hát một bài hát, nếu không thì sẽ không cho anh vào, mà Giản Chính Dương sao có thể hát cho cô ấy nghe, đương nhiên là anh không đồng ý, may thay Lí Quả Tử đại diện hát, nhưng mà Ada lại nhất quyết không để cho cậu vượt qua kiểm tra, mặc dù Giản Chính Dương không có nhiều bạn bè, nhưng mà vẫn là Giản Tình sắp xếp cho anh một vài thanh niên trẻ tuổi đi theo phía sau để trợ uy, bên cạnh Tiểu Thố mặc dù có ít người hơn một chút, nhưng mà cô cũng mời Tần Ca, Mạch Ca, Lạc Ca và Tiểu Tình đến trợ uy cho cô (vốn dĩ là không định mời Tiểu Tình, nhưng mà sau đó suy nghĩ một chút nếu mời một những người khác mà không mời cô ấy thì có vẻ không ổn lắm, còn có Tiểu Bân nữa, vốn là định mời nhưng kết quả là mời không được), mặc dù số lượng người tương đối ít, nhưng mà một mình Tần Ca có thể gây náo loạn, cộng thêm Cừu Tần cũng cũng hòa nhập nói cười vui vẻ với mọi người, trong căn phòng nhỏ có mấy người mồ hôi nhễ nhại, nhìn không giống như là cưới vợ mà ngược lại lại giống như là đi cướp dâu.

Giản Chính Dương dằn lại tình tình mà dây dưa một hồi, nóng lòng muốn nhìn thấy Tiểu Thố, còn chưa kịp giải quyết xong Ada, phát cáu nảy sinh ý định cứng rắn đoạt người, may là có Lí Quả Tử lanh lợi, trước giờ lành thì Tiểu Thố đã chào hỏi trước, nhờ cậu trông chừng anh không để cho anh lộn xộn, thời khắc mấu chốt liền ôm Giản Chính Dương lớn tiếng nói,

“Thầy, người có thể cố gắng đừng hấp tấp được không, chúng ta tới đây là đón dâu chứ không phải cướp dâu, hôm nay là ngày lành tháng tốt, người đừng kích động vậy chứ.”

Khi cậu vừa nói như vậy, một số người đã bật cười, mọi người liền hùa theo náo nhiệt, mặc kệ chú rể rốt cuộc là có vội hay không, nhưng mà cuối cùng vẫn là vô cũng nể tình mà bắt đầu ồn ào.

Một đám người của Tần Ca cười nói ngăn không cho bọn họ đi qua, Ada vừa nảy ra ý tưởng thì nhìn thấy vẻ mặt Giản Chính Dương cũng có chút chột dạ, nếu mà trực tiếp tháo mặt nạ thì có thể sẽ không ổn.

Vừa định tìm một bậc thang đi xuống thì Giản Chính Dương đi vào, nghe thấy trong phòng giọng nói đang ồn ào của Lí Quả Tử, Tiểu Thố cũng biết Giản Chính Dương không có kiên nhẫn để chơi trò chơi với mọi người nên chủ động mở cửa,

“Được rồi, để mọi người vào đi.”

Cô nói lời này với nhóm trợ uy của mình, Cừu Tần ở bên cạnh cảm thán, “Thật sự không phải là một cô gái tốt, mới như vậy mà vội không thể đợi để gả ra ngoài rồi à?”

Lời này khiến mọi người bật cười, Tiểu Thố cũng mỉm cười, vô cùng hài lòng nhìn Lí Quả Tử, thật ra thì khi cậu nói to như vậy chính là đang nhắc nhở cô rằng nếu ngày trọng đại mà cô nhìn thấy máu đổ, thì không chỉ là xui xẻo mà còn đắc tội với nhiều người cũng không ổn lắm.

Từ khi Tiểu Thố xuất hiện, Giản Chính Dương liền không nói lời nào, mặc dù thời điểm khi Tiểu Thố trang điểm thì anh cũng đứng ở bên cạnh, hai người đã chụp ảnh cưới, nhưng mà anh vẫn lại một lần nữa vô cùng kinh ngạc, Tiểu Thố của anh thật sự là một đại mỹ nữ (tự thừa nhận).

“Thầy, sư mẫu ở đó, mới vừa rồi không phải là vô cùng vội vàng hay sao, bây giờ làm sao lại đứng im vậy?” Lí Quả Tử thấy Giản Chính Dương ngẩn người, liền đẩy anh, ở nơi này hai vợ chồng Giản Chính Dương với Tiểu Thố quen thuộc nhất có lẽ chính là cậu, mặc dù cậu rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, nhưng hầu như ngày nào cũng trao đổi với Giản Chính Dương trên mạng, đối với Giản Chính Dương, có nhiều sự sùng bái hơn là kính sợ, cho nên vào ngày này, người thoải mái nhất chính là cậu.

Nghe được lời của Lí Quả Tử, Giản Chính Dương cầm hoa trong tay đi tới bên cạnh Tiểu Thố, “Của em.”

Không có bất kỳ lời nói ngọt ngào nào, Tiểu Thố cứ như vậy mà mỉm cười híp mắt nhận lấy.

“Ôi trời, chị, sao mà chị có thể cứ như vậy mà nhận vậy, dù sao cũng phải để cho anh rể nói mấy câu dễ nghe đã chứ.” Ada ở bên cạnh tức đến giậm chân, tức giận vì Tiểu Thố không có mặt mũi như vậy.

Tiểu Thố nhìn bộ dạng sốt ruột của Ada bằng ánh mắt buồn cười, trên thực tế thì cô và Giản Chính Dương đã làm tất cả những gì cần làm ngoại trừ hôn lễ này, tuy rằng hiện tại rất hạnh phúc, nhưng đòi hỏi những lời ngọt ngào cũng là quá giả tạo, cô tình nguyện chờ khi không có ai anh lại nói cho mình nghe.

Không ngờ, lần này Giản Chính Dương lại khá phối hợp, nhìn Tiểu Thố bằng ánh mắt thâm tình, “Vợ, anh yêu em.”

“Ồ…”

Những người bên cạnh bắt đầu la ó, mặt Tiểu Thố cứ thế mà đỏ bừng lên.

Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ đáng yêu của Tiểu Thố, Giản Chính Dương không kìm lòng được, cúi đầu cho Tiểu Thố một nụ hôn lưỡi, mấy người xem bên cạnh máu huyết sôi trào, cuối cùng khi hôn xong thì Tiểu Thố thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Ha ha, được rồi, sắp đến giờ lành rồi, chú rể mang cô dâu đi đi, chuẩn bị đốt pháo đi.” Cừu Quốc Vinh vẻ mặt hài lòng nhìn dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc của đứa cháu gái ngoại.

“Đúng rồi, đúng rồi, thầu, mau cõng sư mẫu xuống lầu đi.” Lí Quả Tử đưa ra ý kiến.

“Được.” Giản Chính Dương nhoẻn miệng cười, bế Tiểu Thố đi về phía cửa.

“A, để em xuống đi.” Tiểu Thố lo lắng Giản Chính Dương không ôm nổi mình.

“Không sao.” Giản Chính Dương lắc đầu một cái, chỉ cần là ôm cô, dù nặng bao nhiêu thì anh cũng sẽ không mệt.

“Ông ngoại, bà ngoài?” Tiểu Thố vội vàng la lên khi thấy mọi người đều đi theo, nhưng ngược lại thì người nhà họ Cừu lại tuột lại phía sau.

Mọi người đi trước đi, chúng tôi sẽ tới sau.” Cừu Quốc Vinh cười nói.

“Ồ.”

Mọi người cũng rời đi cùng cô dâu chú rể, một lúc sau thì trong nhà chỉ còn lại vợ chồng Cừu Quốc Vinh, hai người nhìn quanh căn phòng tân hôn được trang trí lộng lẫy, Nhiếp Tiểu Phương không nhịn được thở dài một hơi,

“Nếu mà Phương Phương có thể nhìn thấy con gái mình lấy chồng, nó nhất định sẽ rất vui mừng.”

Nghĩ đến con gái đã mất, và việc ngày mốt bọn họ sẽ rời đi, trong lòng của Cừu Quốc Vinh cũng không vui lắm, nhưng nhìn dáng vẻ của vợ, biết bà càng cần đượ can ủi hơn so với mình, liền ôm bà vào trong lòng,

“Tôi tin rằng nhất định con gái mình sẽ nhìn thấy, cháu gái của chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”

“… Chỉ mong là vậy.”

“Được rồi, hôm nay là ngày vui, không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Xuyên suốt hôn lễ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, chủ yếu là do Giản Chính Dương vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn về phía Tiểu Thố, hơn nữa tay vẫn luôn ôm eo cô, khiến cho người khác muốn đến nháo mà nhìn thấy khuôn mặt lạnh của anh rén không dám đi lên, cộng thêm việc mặc dù tên tiểu tử Lí Quả Tử chưa bao giờ đảm nhiệm vị trí phù rể nhưng mà cậu rất mạnh mẽ vào những thời điểm quan trọng, rất lâu về sau thời điểm khi nói đến đám cưới hoành tráng này, cậu nói như này, tôi muốn biểu hiện tốt một chút, không thể để cho thầy của tội bị coi thương, để cho thầy và sư mẫu chút yên tĩnh, sau này thầy sẽ đối với tôi tốt hơn một chút, dù là để cho tôi say đến chết toi cũng chịu.

Mà mặc dù Ada tuổi tác còn khá trẻ, nhưng mà từ nhỏ cô ấy đã sống ở nước ngoài, tửu lượng cũng không kém, sau này Tiểu Thố mới biết, từ mười tuổi cô ấy đã bắt đầu học cách uống rượu, so với thời điểm mình mới uống một chút đã say bất tỉnh thì Tiểu Thố cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nói tóm lại, dưới sự cố gắng cản rượu của Lí Quả Tử và Ada, cô dâu chú rể cũng không có uống bao nhiêu rượu, cho dù như vậy Tiểu Thố vẫn uống đến choáng váng dựa vào ngực của Giản Chính Dương, sau đó Giản Chính Dương liền lấy cớ phải chăm sóc cô dâu, đã quang minh chính đại bồng Tiểu Thố bỏ đi, trở về căn nhà nhỏ thuộc về mình và Tiểu Thố trải qua đêm tân hôn, ngày hôm sau, chờ thời điểm khi người nhà họ Giản và người nhà họ Cừu ngôi lại chung một chổ để ăn sáng, Giản Chính Dương đã ném ra một tin tức cho Giản Tình, tuyên bố là anh đã đưa Tiểu Thố đi hưởng tuần trăng mật trong một tháng, và nói với Giản Tình là đừng đi tìm hai người họ.

“Cái thằng nhóc này, thật sự không để cho người ta yên tâm được mà.” Nhận được tin tức này, Giản Tình cảm thấy có chút không biết phải làm sau, ngày một người nhà họ Cừu sẽ phải rời đi, anh muốn đi hưởng tuần trăng mật sao không để sau khi người nhà họ Cừu rời đi rồi tính, như vậy đến lúc đó cũng để cho Tiểu Thố được tiễn bọn họ.

Chỉ có một mình Giản Chính Dương báo lại, nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Thố say như vậy, sợ rằng con dâu bị con trai lừa gạt chẳng hay biết gì, nếu không sẽ không chỉ là một tin nhắn mà không có cuộc điện thoại nào.

Tuy nhiên, con trai lại đi du lịch, ngược lại là càng ngày càng thoải mái hơn, đó là chuyện tốt.

Quả nhiên, thời điểm khi Giản Tình đưa tin nhắn cho mọi người xem, ông bà ngoại của Giản Chính Dương đều nói rằng cái thằng nhóc này quá không hiểu chuyện, nhưng ngược lại Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương lại cười và nói không sao hết, khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn ở nhà cùng với mọi người rồi, cũng là làm khó cho bọn họ, cứ để cho hai người đi chơi đi.

Tiểu Thố bị đánh thức bởi cảm giác không trọng lượng vào lúc máy bay cất cánh, cô nắm lấy cánh tay Giản Chính Dương theo phản xạ có điều kiện, toát mồ hôi lạnh chỉ trong một giây ngắn ngủi.

“Vợ, đừng sợ, anh ở đây.”

Nghe được giọng nói của Giản Chính Dương, Tiểu Thố mới tỉnh táo lại, “Đây là ở đâu?”

“Chúng ta đang ở trên máy bay.”

“Máy bay?” Tiểu Thố nuốt nước miếng một cái, cô đã nhìn ra, quái lạ, hình như cô có chút sợ hãi, cố gắng bỏ qua việc thân thể không thoải mái, “Tại sao chúng ta lại ở đây?

“Chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật.”

“Ở đâu?”

“Tây Tạng.”

Tiểu Thố từng chỉ vào một bức ảnh phong cảnh của Tây Tạng và nói đẹp, Giản Chính Dương liền ghi nhớ trong lòng, sắp xếp và lên kế hoạch cho chuyến đi trăng mật này, cũng là vì anh biết rằng Tiểu Thố muốn đến Tây Tạng nhưng mà vẫn chưa có cơ hội.

Quả nhiên, khi Tiểu Thố vừa nghe thấy điểm đến là Tây Tạng, lập tức liền vui mừng, tưởng tượng mình có thể chạy trên thảo nguyên, loại cảm giác đó thật sự là quá tuyệt vời.

Ha, nhất định phải đến cung điện Potala xem một chút, còn có các điểm tham quan nổi tiếng khác cũng phải đi, Tiểu Thố hào hứng suy nghĩ, cũng không quan tâm đến cảm giác khó chịu do áp suất của máy bay mang đến cho cô.

Tuy nhiên, sự phấn khích này chỉ kéo dài được một lúc mà thôi, tối hôm qua uống sau, cho đến giờ cũng chưa ăn thứ gì, sau khi máy bay tiếng vào tầng mây, nữ tiếp viên hàng không mang đồ uống tới, Tiểu Thố uống vài ngụm, lập tức liền cảm thấy đau bụng, vẫy vẫy tay với bộ dạng đáng thương,

“Chồng, em đau bụng quá.”

Giản Chính Dương lập tức cảm thấy đau lòng, “Anh đưa em đi toilet.”

“Không cần, em đi một mình cũng được.”

“Vào đi.” Giản Chính Dương không quan tâm, cởi dây an toàn của hai người ra, dắt tay Tiểu Thố đi vào toilet.

Nếu như không phải thật sự là nhà vệ sinh quá nhỏ, Giản Chính Dương vẫn là muốn đi vào theo, trên thực tế là anh thất sự muốn đi vào theo, cũng không phải là không thể nhét được hai người, nhưng mà lạ sợ đi vào thì cử động không nổi, nhất là Tiểu Thố lại đau bụng, e rằng mùi không quá dễ ngửi, cho nên dĩ nhiên là không cho phép Giản Chính Dương đi theo, cho nên Giản Chính. Dương không thể làm gì khác hơn là phải đứng bên cạnh nhà vệ sinh với dang vẻ một đáng thương của một người bị bỏ rơi.

Giản Chính Dương đặt vé khoang hạng nhất, máy bay không lớn lắm, khoang hạng nhất chỉ có mười hai chỗ ngồi, ở giữa có hai toilet, đối diện toilet là nơi sinh hoạt của các tiếp viên hàng không, sau đó là Hạng phổ thông, nên Giản Chính Dương đứng ở cửa, người trong hạng phổ thông nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy, trong lòng đột nhiên có một số phụ nữ cảm thấy hứng thú.

Nếu như không phải là trên máy bay không thể mở điện thoại di động, thì e rằng là có rất nhiều người sẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, nhưng mà cũng có không ít người chú ý tới Giản Chính Dương đang đứng nơi đó để chiếu cố một người phụ nữ, cho nên mặc dù có rất nhiều phụ nữ kích động, nhưng mà tạm thời cũng không có ai tiến tới, mà Giản Chính Dương thì vừa khéo đứng đối diện với nữ tiếp viên hàng không, cho dù là tiếp viên hàng không, nhất là nữ tiếp viên hàng không phục vụ khoang hạng nhất, đương nhiên cũng biết khoang hạng nhất đều là những người giàu có, cái anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này là một người có tiền, lúc nãy khi đưa đồ uống liền không nhịn được mà nhìn lén Giản Chính Dương, đáng tiếc ánh mắt của Giản Chính Dương vẫn một mực đặt trên người của Tiểu Thố, căn bản là cũng không thèm để ý đến cô ta, thật vất vả hai người mới tách nhau ra, nữ tiếp viên hàng không cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cho nên không nhịn được liền sửa soạn lại dáng vẻ của mình, bước đến trước mặt Giản Chính Dương với điệu bộ diêm dúa lòe loẹt nhất,

“Xin chào, thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?”

Với giọng nói vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng, nếu đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào khác, thì sợ rằng chân của anh ta có lẽ sẽ mềm đi một chút, đáng tiếc, ngoại trừ Giản Chính Dương, anh chỉ lắc đầu một cái tỏ ý mình không cần giúp đỡ, cũng không thèm đưa ánh mắt nhìn lấy cô tiếp viên hàng không một lần.

Có một vết nứt trong biểu cảm hoàn hảo của nữ tiếp viên hàng không, cô ta có chút không cam lòng tiếp tục nói, “Thưa ngài, mặc dù máy bay của chúng tôi đã bay vào tầng mây, những mà vẫn là mời ngài trở lại chỗ ngồi của mình đi ạ.”

Lần này, Giản Chính Dương lên tiếng: “Vợ của tôi còn ở bên trong.”

Vợ? Cái người có vẻ ngoài bình thường thực sự là vợ của anh sao? Nữ tiếp viên hàng không vỡ mộng, thật vất vả mới gặp được một anh chàng vừa đẹp trai  vừa có tiền, nhìn còn trẻ như vậy, thì sao có thể có vợ được chứ?

“Ngài trông còn rất trẻ, thế mà đã có vợ, nói ra, thật sự vẫn khiến cho người khác khó mà tin được.” Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười, trong mắt có sự vẫn không cam lòng đưa ánh mắt lả lơi nhìn về phía Giản Chính Dương.

Đáng tiếc Giản Chính Dương không để ý đến ánh mắt lả lơi của cô ta, nhìn cô ta như một con ngốc, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng  rồi dời đi, sau khi dọn ra riêng thì thời gian ở bên cạnh Tiểu Thố cũng nhiều hơn (so với trước đây thì là như vậy), anh cũng biết dáng dấp mình không tê, nhưng mà những người phụ nữ kia cũng không thể nhìn thấy bên cạnh anh có ai không, lâu lâu làm những chuyện ngu ngốc và nói những lời ngu ngốc để thu hút sự chú ý của anh, thật sự nhàm chán.

Bị Giản Chính Dương đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta tựa như nhìn một con ngốc như vậy, nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng bị đánh bại, biểu tình trên mặt có chút không trụ được, sợ mình mất mặt, miễn cưỡng cười một tiếng.

“Ngài có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu có việc gì cần, tôi đi làm việc của tôi trước.”

Thấy cô ta quay người, Giản Chính Dương thu hồi ánh mắt, coi như là cô ta thức thời.

Tiểu Thố ở trong nhà vệ sinh, tuy rằng cách nhau một cánh cửa, nhưng chuyện bên ngoài cô cũng không để ý tới, cộng thêm việc nữ tiếp viên hàng không cố ý hạ giọng nói nhỏ, ngược lại thì cô cũng không để ý đến động tĩnh ở bên ngoài, cô cũng không nghĩ tới bất là mình vừa mới đi nhà vệ sinh, ngay cả nữ tiếp viên hàng không cũng đánh chủ ý lên người đàn ông của mình, nếu như cô biết, e rằng cô sẽ không có ấn tượng tốt về nữ tiếp viên trong suốt hành trình tiếp theo.

Giải quyết xong nhu cầu thân thể, vừa mở cửa nhà vệ sinh ra, liền bị Giản Chính Dương ôm trở lại chỗ ngồi, lúc ngồi xuống, Tiểu Thố mới bất tri bất giác phát hiện, “Chúng ta là đang ngồi ở khoang hạng nhất nha.”

“Ừ.”

“Mười hai ghế thế mà chỉ có hai người chúng ta, có phải là do công việc làm ăn không tốt không?” Tiểu Thố tự hỏi, “Mùng sáu tháng giêng, cũng không phải là mùa kinh doanh ế ẩm mà.”

“Đó không phải là chuyện kinh doanh, là anh bao ghế khoang hạng nhất.”

“Ồ… hả, anh nói cái gì vậy?” Tiểu Thố có chút không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Anh nói là anh đã bao ghế khoang hạng nhất rồi.”

“… Giản Chính Dương, anh cái tên phá của này.” Tiểu Thố tức giận nói, “Anh bao cái này mất hết nheei tiền hả? Đang êm đẹp anh vung tiền làm gì, anh giải thích cho em nghe.”

Giản Chính Dương để mặc choTiểu Thố kéo lỗ tai la anh như sư tử hà đông, “Vợ, anh không thích ồn ào.”

“Ghế trên máy bay riêng biệt, hơn nữa ngồi khoang hạng nhất cũng có rất ít người, ai mà gây ồn ào, cho dù là có nói vài câu thôi, thì người ta nói là việc của người ta, việc đó có liên qua đến anh không, anh không phải là người giỏi nhất là làm ngơ người khác trong một hoàn cảnh náo nhiệt hay sao? ”Tiểu Thố cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc lãng phí quá nhiều tiền một cách vô ích như vậy.

“Nhưng mà bọn họ sẽ nhìn anh, vô cùng đáng ghét.”

Ngày lúc vừa rồi, còn có một người phụ nữ ngốc nghếch muốn nói chuyện với anh, tưởng anh không biết sao, hừ, phụ nữ cais gì, phiền phức, ngoại trừ Tiểu Thố của anh.

Nghe Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố cũng hiểu được, mỗi lần ra ngoài thì cô và Giản Chính Dương đều là tâm điểm của đám đông, nam thì ghen tị với Giản Chính Dương, nữ thì ngưỡng mộ Giản Chính Dương cộng thêm ghen tị với mình.

Tuy rằng cô cũng không thích bộ dạng những cô gái kia hận không thể đem mình thay thế cô, nhưng mà, đây cũng không phải là lý do để lãng phí, “Mua hết mấy cái ghế này tốn bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm, cũng chỉ có một trăm vạn thôi.”

“Một trăm vạn, anh cái đồ phá của này.” Tiểu Thố bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc là anh bỏ ra bao nhiêu một trăm vạn như vậy rồi, khi nào chúng ta trở về, anh đã mua vé máy bay quay về chưa?”

“Anh định là một tháng sau quay về, anh đặt vé rồi.”

“Lúc xuống máy bay liền hoàn vé lại cho em.” Chuyến này nhất định không thể hoàn vé lại được nữa, Tiểu Thố hạ quyết tâm phải hoàn vé vé máy bay quay về, “Chỉ để lại hai ghế thôi.”

“Vợ …” Giản Chính Dương định cố gắng thuyết phục Tiểu Thố.

“Em mặc kệ.” Tiểu Thố tức lộn ruột, chính là bạn cho tôi một trăm vạn mà nếu để cho Giản Chính Dương đặt vé, thì chuyện mua hai ghé sẽ không xảy ra, “Nếu anh không hoàn vé, em cũng sẽ không trở về cùng anh, anh tự trở về một mình anh đi. ”

“Đừng, được rồi, anh hoàn vé.” Giản Chính Dương vừa nghe Tiểu Thố uy hiếp thì đầu hàng ngày lập tức.

“Hừ, em phát hiện lần nào anh cũng xem lời em nói như gió thoảng bên tai, lần trước còn nói nếu như không được em đồng ý thì sẽ không sử dụng tiền bừa bãi, thẻ cũng đưa cho em, lần này lại là dùng bên ngân hàng online đúng không? Nếu không thì tại sao em ;ại không nhận được tin nhắn thông báo chứ? ”

“Vợ, anh không dùng tiền trong thẻ, lần này anh làm chương trình cho người ta, sau đó thì hắn trả thù lao cho anh.”

“Không phải là anh không có thẻ à, vậy làm sao người ta trả cho anh?” Tiểu Thố lần này trẻo nên vôn cùng sáng suốt.

“Anh bảo người ta gửi vào thẻ của Lí Quả Tử, rồi sau đó bảo Lí Quả Tử xử lý công việc giúp anh.”

Tiểu Thố cười, một số tiền lớn như vậy thế mà lại cứ đưa cho Lí Quả Tử như vậy, thật sự là rất tin tưởng cậu, chẳng trách ngày nào họ cũng ở chung một chổ, thế mà cô lại không biết anh sắp xếp những  chuyện này từ lúc nào.

Cái tên khốn Lí Quả Tử đó cũng vậy, lại đi giúp anh làm chuyện như vậy, ngày hôm qua nhìn thấy mình thế mà lại không nhắc đến chuyện này một chút nào, thực sự là kín miệng mà, xem ra thì tính tình cũng không phải là ngây thơ gì đâu, sau này nhất định phải đề phòng.

“Ở bên cạnh em mà anh cũng có thể làm những chuyện này, xem ra nếu anh mà muốn làm gì, thì em muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản được anh mà.” Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương thật sâu sắc, “Anh thành thật khai báo cho em, anh còn nói dối bao nhiêu chuyện nữa?”

Giản Chính Dương giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, “Anh chẳng qua chỉ là muốn cho em một cái bất ngờ, tuyệt đối chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em, cho tới bây giờ, cũng chỉ giấu em có một chuyện này thôi.”

“Hừ…”

“Vợ, anh chỉ là muốn làm cho em bất ngờ thôi mà.”

“Có cái gì tốt đẹp mà bất ngờ với vui mừng hả, hoàn toàn không có một chuuts ngạc nhiên mừng rỡ nào luôn á.”

“Có thật không?”

“Vớ vẩn.” Tiểu Thố hét lên, “Lần sau muốn làm gì thì trực tiếp nói thẳng với em thì em sẽ vui hơn đấy, ai muốn sự ngạc nhiênmừng rỡ của anh, điều đó khiến em cảm thấy bị lừa gạt đấy, thật sự không tốt.”

“Thật sự sẽ như vậy sao?” Giản Chính Dương trợn to hai mắt, “Nhưng mà Lí Quả Tử nói với anh là phụ nữ nào cũng thích như thế này hết, cậu ta bảo anh nên làm như vậy.”

“Lí Quả Tử!”

Lí Quả Tử còn chưa tỉnh rượu đang ngủ ở nhà hắt hơi N lần, cậu ta lúc này không biết mình tốt bụng đã làm chuyện xấu gì, đã bị Tiểu Thố liệt vào danh sách đen, phải biết rằng, đối với cậu mà nói, bị Tiểu Thố liệt vào danh sách đen, so với bị Giản Chính Dương liệt vào danh sách đen thì thật sự thảm hơn rất nhiều.

“Sau này anh cách cậu ta xa ra một chút cho em, không cho phép nghe theo những cái lời khuyên vớ vẫn của cậu ta nữa.” Tiểu Thố nghiến răng nghiến lợi, cô thà rằng Giản Chính Dương của cô cứ như thế này mà ở bên cạnh cô, chứ không phải học mấy chiêu trò tâm địa gian xảo kia, dám dạy hư người đàn ông của cô, để coi khi trở về cô sẽ xử lý cậu như thế nào,

“Được.” Thấy Tiểu Thố không có bất kỳ nụ cười nào, Giản Chính Dương liền gật đầu đồng ý với lời của cô, cũng lại đưa Lí Quả Tử (liệt vào danh sách đen (Lí Quả Tử đáng thương), đều là do những chủ ý rách nát của cậu mà ra, sau này cũng sẽ không nghe theo cậu ta nữa.

Thật sự thì việc được đi Tây Tạng đối với Tiểu Thố mà nói, cô quả thật vô cùng vui, Tiểu Thố không vui chính là cì Giản Chính Dương, phá của thế mà dám bao vé khoang hạng nhất như vậy, cô rất đau lòng nha, đó dù sao đều là tiền, có kẻ ngốc mới lãng phí như vậy, nếu mà không có cái để nghị của Lí Quả Tử, thì việc sẽ đi đâu thì trước đó Giản Chính Dương đều nói trước với mình, sau đó cô có thể ngăn cản việc anh vung tiền bao vé khoang hạng nhất.

Nghe Giản Chính Dương nói như vậy, nếu không phải lần này thiếu thời gian, thì anh đã còn có thể nhận thêm một ít việc, kiếm thêm một chút tiền, đến lúc đó thì trực tiếp bao chuyến bay (chính xác là công ty hàng không hốt tiền), bây giờ Tiểu Thố còn phải vui vẻ vì anh chưa có bao luôn máy bay, nếu không tiền bạc khổ cực kiếm được cứ như vây mà cho cho công ty hàng không, kiểu nào cô cũng sẽ tức đến hộc máu mất.

Bởi vì trong lòng khó chịu cho nên sau đó Tiểu Thố không nói gì nhiều nữa, duy trì khoảng cách thích hợp đối với Giản Chính Dương (thật ra cô không thoải mái vì ngồi máy bay làm cô khó chịu), điều này khiến Giản Chính Dương lần thứ ba đưa Lí Quả Tử liệt vào danh sách đen (Lí Quả Tử đáng thương).

Ngồi mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới đích, từ đầu đến cuối dường như bên tai Tiểu Thố đều có tiếng ầm ầm, thật sự là kinh khủng, xuống máy bay liền cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Tỉnh táo một hồi, cô liền bảo Giản Chính Dương lấy điện thoại di động gọi cho Giản Tình và những người khác báo bình an, đối với việc đi mà không nói lời tạm biệt, Tiểu Thố có chút ngượng ngùng, cũng may là lần này Giản Tình cũng không có trách mắng quá nhiều, ngược lại còn an ủi cô là không sao cả, bảo bọn họ đi chơi phải thật vui vẻ, nói chuyện với Giản Tình xong, Tiểu Thố lại nói chuyện với Nhiếp Tiểu Phương, nói xin lỗi qua điện thoại với Nhiếp Tiểu Phương, vì lúc bọn họ đi thì mình không thể đi tiễn họ.

Nhiếp Tiểu Phương ngược lại thì cảm thấy không sao cả, chỉ nói muốn mang hai cuốn album ảnh mà Tiểu Thố đã từng cho bà xem, Tiểu Thố đồng ý và hứa với Nhiếp Tiểu Phương sẽ gọi điện thoại cho bà nhiều hơn, sau đó cô nhất định sẽ tìm thời gian để đi thăm bọn họ.

Vừa đi theo Giản Chính Dương vừa nói chuyện điện thoại, lúc Tiểu Thố cúp điện thoại, thì hai người đã lên taxi rồi.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc đến mức không thẻ quen thuộc hơn của anh, Tiểu Thố không khỏi có chút tò mò, “Anh từng tới đây rồi hả? Nhìn rất quen thuộc.”

Mặc dù cô đang nói chuyện điện thoại, nhưng dường như cô không nhìn thấy Giản Chính Dương hỏi đường.

” Trước khi đến đây anh đã ghi nhớ bản đồ đi đường trong đầu rồi.” Giản Chính Dương nói: “Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lạc mất em đâu.”

“Cắt …” Tiểu Thố ngược lại là không có một chút nào lo lắng nào sẽ bị lạc đường, “Chẳng lữ anh chưa bao giờ nghe qua câu nếu gặp khó khăn thì đi tìm chú cảnh sát hay sai, nếu thật sự em đi lạc, em sẽ đi tìm chú cảnh sát.”

Giản Chính Dương: “…”

“Ha ha, vị tiểu thư này thật là thú vị.” Tài xế lái xe nghe thấy Tiểu Thố nói vậy liền dùng tiếng phổ thông không quá quen thuốc nói và cười.

Đối với người ngoài, ngược lại Tiểu Thố cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Thực xin lỗi,chú, còn để chú chê cười rồi.”

“Ha ha, không sao đâu không sao đâu, hoan nghênh hai người đến Tây Tạng …” Chú tài xế là một người rất nhiệt tình, từ trong cuộc nói chuyện của hai người liền nghe ra hai người là lần đầu tiên đến đây, vì vậy đã giới thiệu một số địa điểm đặc sắc ở địa phương cho họ, tất nhiên, ông ấy cungx không có đưa bọn họ đường vòng chỉ vì họ đến đây lần đầu tiên (bạn phải biết rằng trong thành phố có một số tài xế vô lương tâm ở cố tình đưa bạn đi đường vòng nếu họ phát hiện ra bạn lần đầu đến thành phố đó hoặc không tìm được đường), không biết là nguyên nhân nhân phẩm của mình hay là Giản Chính Dương vì đã ghi nhớ như in bản đồ trong đầu nên tin tưởng ông ấy.

Tiểu Thố nghe vô cùng đắc ý, tuy rằng cô đã khao khát được đến Tây Tạng từ lâu, xin hãy tha thứ cho cô, ngoại trừ hai từ Tây Tạng, ngoài ra, cái gì cô cũng thật sự không quen lắm.

Sau khi xuống xe, Tiểu Thố than nhẹ một tiếng, “Nếu như anh nói sớm cho em môt chút, để cho em học thêm một chút kiến thức về nơi này, thì bây giờ tới đây cũng không đến mức phải mắt nhắm mắt mở không biết gì như thế này.”

Giản Chính Dương không nói lời nào, lần thứ tư ném Lý Quả Tử vào danh sách đen (…).

Một tay kéo vali, một tay nắm lấy tay Tiểu Thố, “Vừa rồi anh nghe tài xế nói, anh đều biết, mặc dù em không tìm hiểu nhưng anh đã tìm hiều đủ lắm rồi, anh bảo đảm anh so với một người hướng dẫn viên du lích ẽ không kém hơn đâu, bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, làm quen với khí hậu địa phương một chút, ngày mai lại đi ra ngoài chơi, đến lúc đó anh sẽ giải thích giúp em được không? ”

“Được rồi.” Nghe Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố gật đầu một cái, thật ra lúc xuống máy bay, giải phóngs bớt áp lực trong máy bay, cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà từ từ, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, nơi này không khí quá loãng, hô hấp có cảm giác bị đèn nén lại, mặc dù đối với Tây Tạng cô cũng không quá quen lắm, nhưng mà cô cũng biết, rất nhiều người đến Tây Tạng đều sẽ mắc chứng say độ cao huyền thoại, trước mắt vẫn là nên làm quen một chút rồi lại đi chơi, dù sao cũng có một tháng, quá đủ.

Khách sạn cũng đã được đặt trước, phải nói là Giản Chính Dương chuẩn bị rất chu đáo, không bằng nói Lí Quả Tử muốn nịnh nọt chuẩn bị chu đáo, ngoại trừ chuyện vé máy bay khiến Tiểu Thố rất không hài lòng, còn lại tất cả những an bài khác cũng khá ưng ý, mở va li ra, Tiểu Thố còn tìm thấy một hộp mỹ phẩm, trong đó bao gồm kem chống nắng dạng kem, kem chống nắng dạng lỏng cái gì cần cũng đều có, các sản phẩm dưỡng da cũng không ít, nhìn sự dụng tậm của anh như vậy, buộc Giản Chính Dương phải gọi điện thoại hoàn lại vé máy bay dư, nụ cười trên mặt Tiểu Thố không ngừng nở.

Thấy Tiểu Thố vui vẻ như vậy, Giản Chính Dương quyết định kéo Li Quả Tử ra khỏi danh sách đen (…).

Sự thật đã chứng minh, thân thể của Tiểu Thố không hề tốt như cô nghĩ, đêm hôm đó cô cảm thấy thân thể mềm nhũn không thoải mái, cũng may Giản Chính Dương đã kịp trau dồi kiến thức, Lí Quả Tử cũng chuẩn bị một số thứ trị phản ứng cao nguyên, cho Tiểu Thố uống thuốc, rồi lại lấy ra một cái bình oxy mang theo bên mình đặt lên mũi Tiểu Thố, một mực chịu dày vò đến nửa đêm thì Tiểu Thố mới dễ chịu lăn ra ngủ.

Ngủ đến mười giờ ngày hôm sau mới dậy, có lẽ là đã có chút quen thuộc với nơi này, tóm lại là cảm thấy cơ thể khá thoải mái, cảm thấy mình có thể ra ngoài chơi, mở mắt ra liền thấy Giản Chính Dương nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, thấy cô tỉnh dậy, hỏi ngay lập tức,

“Vợ, sao rồi? Còn có khó chịu chổ nào khôn, có muốn đi bệnh viện không?”

Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt của anh, Tiểu Thố cảm thấy cực kỳ đau lòng, quần áo chũng chưa kịp thay, “Cả đêm anh không ngủ?”

“Anh có ngủ một chút.”

“Nói dối.” Tiểu Thố ngồi dậy, “Nhìn hai mắt của anh kìa, đỏ thành như vậy rồi, còn không mau đi ngủ một chút đi.”

“Nhưng mà nếu em không sao rồi, thì hôm nay anh có thể đưa em ra ngoài đi chơi.”

“Chằng phải có một tháng lận sa, từ từ chơi, gấp cái gì chứ, nếu mà không đủ thì ở lại chơi mấy ngày nữa đi, hoặc là sau này có cơ hội lại đến đây, giờ thì anh đến nằm xuống ngủ cho em.”

“Được rồi.” Giản Chính Dương cũng có chút mệt mỏi vì lo lắng cả đêm, nên ngoan ngoãn cởi quần áo lên giường ngủ, “Trong khách sạn có bữa sáng, anh mua cho em một phần đó, vẫn luôn ủ ấm bằng nước nóng để sẵn ở đó, lát nữa em nhớ ăn, ăn xong rồi đừng đi lung tung nữa, ở lại đây với anh, anh ngủ một lát là được rồi, được không? ”

“Dạ.”

Giản Chính Dương ngã lưng xuống liền ngủ thiếp đi, Tiểu Thố đứng dậy, máy sười của khách sạn có rất đầy đủ, chỉ cần mặc một bộ đồ bên trong cũng đủ rồi, quả nhiên, có một phần cháo nóng được đặt trong nước nóng, cảm động cầm lên, đây là Giản Chính Dương đặc biệt chuẩn bị cho mình.

Sau khi ăn uống và rửa mặt chải tóc, Tiểu Thố mở một góc rèm cửa ra nhì nmột chút, bên ngoài khách sạn là một con đường lớn, người đến người đi, có một số người mặc trang phục dân tộc, cũng có một số người mặc trang phục Hán tốc, rất nhiều ngôn ngữ, hơn nữa mặt trời cũng đã ló dạng rồi, thời tiết ở Tây Tạng, chính là trời lạnh khủng khiếp vào buổi sáng, buổi trưa thì lại có nắng chói chang, có một số người thậm chí cời trần vì không thể chịu được nhiệt độ này (chủ yếu là nam giới).

Nhàm chán ngây ngẩn một lúc, bật TV lên cũng không thấy gì hợp mắt, quan trọng là cô sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Giản Chính Dương, nên dứt khoát mở vali mà Giản Chính Dương mang tới ra, cô ngược lại là muốn xem một chút là có mang theo những thứ gì.

Cái này không xem thì không biết, xem một cái là bị dọa cho giật mình liền, nhìn thấy cái vali tầm thường thế mà có đủ thứ từ đồ ăn thức uồng đến quần áo để dùng, lấy nó ra, nhìn vào một đống lớn đồ trên mặt đất, Tiểu Thố đang nghi ngờ, làm sao mà có thể nhét hết tất cả những thứ này vào được nhỉ?

Tiểu Thố dám cam đoan, nếu để cho mình nhét những thứ này vào, chắc chắn sẽ không có đủ chỗ để nhét chúng vào.

Không ngờ tới Giản Chính Dương còn có thiên phú trong việc thu dọn đồ đạc nha, cô có nên bày tỏ một chút ý ngưỡng mộ không nhỉ.

Giấc ngủ này của Giản Chính Dương kéo dài đến bốn giờ chiều, mười giờ sáng ăn xong chút đô ằn lại cảm thấy hơi đói bụng, sợ không quen ăn đồ Tây Tạng, trong va li của Giản Chính Dương còn có một vài cái bánh bích quy nhỏ, Tiểu Thố ăn một ít, muốn kêu Giản Chính Dương dậy đi ra ngoài ăn cái gì đó, sau khi ăn xong liền trở về ngủ tiếp, nhưng mà kêu mấy tiếng anh vẫn không có phản ứng, sờ lên mặt anh thế mà lại cảm thấy rất nóng, sờ thêm vài lần nữa, Tiểu Thố có thể chắc chắn rằng Giản Chính Dương đã phát sốt.

Kỳ thực thì Giản Chính Dương cũng khôngcó yếu như vậy, thực sự là khí hậu cao nguyên quá mức khắc nghiệt, rất nhiều đàn ông cao to vạm vỡ tới nơi này cũng không chịu nổi, thân thể Giản Chính Dương tuy rằng cũng không tệ lắm, bình thường cũng có tập thể dục, nhưng mà từ buổi tối hôm đám cưới anh uống rượu ngủ không được ngon giấc, mãi chó đến khi ngồi mày bay đi đến Tây Tạng, lại phải chăm sóc Tiểu Thố cả một đêm, công thêm việc lo lắng chờ đợi cô tỉnh, liền không có chú ý tới mình, cho nên sau khi Tiểu Thố tỉnh dậy cả người anh liền thả lỏng, ngủ một giấc thiệt sâu, sao đó anh dũng phát sốt.

Tiểu Thố cũng không phải Giản Chính Dương, lại nhìn những loại thuốc mà Giản Chính Dương mang đến, cô cũng không biết là nên cho anh uống thuốc nào, cũng không biết anh có uống được hay không, liền chỉ có thể ném thuốc sang một bên, vỗ về mặt Giản Chính Dương, quyết tâm đánh thức anh dậy,

“Chồng, anh bị sốt, em phải làm sao đây,  có nên đưa anh đi khám bác sĩ không?”

Sau khi bị Tiểu Thố đánh thức, mới phát hiện đầu mình choáng váng vô cùng lợi hại, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiểu Thố, không đành lòng để cô phải lo lắng, anh cười nói, ” Anh không sao đâu, chẳng quả chỉ là lên cơn sốt nhẹ mà thôi, anh nhớ là anh có mang theo thuốc hạ sốt, em mang thuốc tới đây anh nhìn xem một chút.”

“A, được.”

Đem tất cả các loại thuốc đến trước mặt Giản Chính Dương, nhìn anh tìm được hai loại thuốc từ trong đó lấy ra, vội vàng rót nước đút cho anh uống, thấy anh muốn rời giường, liền vội vàng đè anh lại,

“Không nên lộn xộn, anh nằm xuống, anh uống thuốc là được rồi hả, có muốn đi khám bác sĩ không?”

“Không cần.” Giản Chính Dương lắc đầu một cái, sợ rằng bác sĩ ở đây còn không có tác dụng bằng thuốc anh mang tới, “Một lát nữa thì sẽ ổn thồi em.”

“Sau khi uống thuốc thì tốt nhất là nên ngủ một giấc.” Việc nhỏ thông dụng này, Tiểu Thố miễn cưỡng là biết, “Em đi ra ngoài mua một ít đồ ăn rồi trở về, anh nằm trên giường đừng nhúc nhích.”

“Không được, anh đi với em.”

“không muốn.”

Cuối cùng, Tiểu Thố cũng không địch lại Giản Chính Dương cho nên  nhất quyết đầu hàng, gọi điện thoại cho quầy lễ tân kêu họ gọi một cơm giúp cho mình trước, sau đó hỏi quầy lễ tân xem khách sạn có bác sĩ hay không, chồng của mình phát sốt.

Không kêu bác sĩ tới khám một chút thì Tiểu Thố vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, may mà khách sạn ở đây là khách sạn lớn nhất nơi này rồi, bởi vì có rất nhiều khách du lịch tới nơi này cũng sẽ cảm thấy không thoải máu, cho nên khách sạn có bác sĩ nội trú, phục vụ vô cùng chu đáo, nghe xong yêu cầu của Tiểu Thố, trong chốc lát bác sĩ đã mang theo túi cứu thương chạy tới, Tiểu Thố mở cửa cho bác sĩ, Giản Chính Dương sẽ không để bác sĩ đụng vào, không có cách nào khác, cô phải tự mình đặt nhiệt kế dưới cánh tay của Giản Chính Dương để đo nhiệt độ cơ thể anh, sau đó lại hỏi vài câum liền đưa thuốc mà Giản Chính Dương đã uống đưa cho bác sĩ xem thử một chút, cuối cùng chắc chắn là phát sốt chỉ là chuyện nhi thoi, ăn rồi uốngthuốc và nghỉ ngơi một đêm thì anh sẽ không có chuyện gì nữa.

“Nếu như đên mười một giờ tối mà nhiệt độ còn không hạ xuống, thì gọi điện thoại lại liền cho tôi.” Bác sĩ cũng là một người có trách nhiệm, cơn sốt nhỏ này ở những nơi khác thì không thành vấn đề, nhưng mà ở khu vực cao nguyên, chính là phải cần chú ý.

“Cảm ơn bác sĩ.” Có lời nói của bác sĩ, Tiểu Thố cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Tiễn bác sĩ đi xong, liền quấn Giản Chính Dương thật chặt lại, lại dùng khăn tắm thấm nước vội vàng tới lau người để làm hạ nhiệt vaath lý cơ thể cho Giản Chính Dương, có lẽ là sau khoảng nửa giờ, khách sạn mang đến một bữa tối đã chuẩn bị sẵn, với các món đặc sản địa phương, sợ sẽ ăn không quen, Tiểu Thố còn cô ý gọi thêm mấy món không phải là đặc sản nơi này, thanh toán, nhìn Giản Chính Dương đang ngủ say, do dự một chút thì vẫn là tiến tơi vỗ vỗ mặt anh.

“Chồng, dậy ăn chút gì đó rồi lại đi ngủ tiếp.”

Giản Chính Dương ngủ cũng không sâu lắm, nghe thấy Tiểu Thố gọi mình liền tỉnh lại ngay lập tức, “Được.”

Sau khi bới móc mấy món ăn thanh đạm, không muốn ăn, nên Tiểu Thố liền kêu Giản Chính Dương nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa, sau đó cô lại nhìn về những món đặc sản địa phương trên bàn ăn nuốt nước miếng, nhìn cũng khá ngon đấy, nhưng mà, mùi vị có hơi lạ, ăn không quen lắm.

Nghĩ về chương trình ẩm thực mà cô đã từng xem, sữa dê Tây Tạng, người không phải dân bản xứ mới vừa uống lần đầu đêu có thể ngửi ra mùi tanh khi mới uống, nhưng mà uống nhiều thêm vài ngụm, thì mùi vị của nó ngày càng nhiều hơn, và cuối cùng thì sẽ có cảm giác uống chưa đã

Đúng lúc nơi này có một bát sữa dê, Tiểu Thố uống một hớp, mẹ kiếp, sao mà tanh giống như mùi thịt sống vậy.

Nghĩ đến những gì mình đã xem trên TV, cố chịu đựng cơn buồn nôn trong bụng, nhấp thêm vài ngụm nữa.

Kết quả của việc ép buộc bản thân là vào buổi tối, Tiểu Thố anh dũng bị đau bụng…
Bình Luận (0)
Comment