Đêm xuống.
Phong Hân không ở lại bên ngoài, sau khi bàn bạc xong lịch trình công tác với Phó Khinh Hòa liền về nhà. Khi cô mở cửa, trong phòng chỉ còn ánh đèn nhỏ màu cam ở phòng khách.
Như rất nhiều lần trước, Thương Tòng Thư nằm ngủ trên sofa chờ Phong Hân, trên người chỉ đắp chiếc khăn mỏng điều hòa.
Phong Hân không bật đèn. Thay giày, rửa tay chân trong phòng tắm. Tiếng nước chảy đủ để đánh thức Thương Tòng Thư.
Khi bước ra, Thương Tòng Thư đang mở to mắt nhìn cô, trong đôi mắt ấy không hề vương chút buồn ngủ.
"Tuần sau chị phải sang Pháp một chuyến." Phong Hân vừa nói vừa lấy lon bia trong tủ lạnh, mở ra, nhấp một ngụm, "Có lẽ phải nửa tháng mới về."
Ánh mắt Thương Tòng Thư thoáng chốc từ vui mừng mong đợi biến thành mất mát trống rỗng. Nửa khuôn mặt vùi trong gối ôm, giọng nàng khàn đi, thấp đến mức nghe chẳng rõ cảm xúc: "Thật sự là vì công việc sao?"
Âm điệu nghi ngờ kia làm Phong Hân chấn động, như thể quay về căn nhà lạnh lẽo của quá khứ. Khi đó, Thương Tòng Thư cũng thường xuyên hỏi vậy: "Có thật sự là tăng ca không? Thật sự bận công việc sao?"
Cho dù Phong Hân giải thích hết lần này đến lần khác nhưng Thương Tòng Thư vẫn hỏi mãi. Cứ thế cô bắt đầu chán ghét những câu chất vấn lặp đi lặp lại, đến mức thà cả ngày ngồi trong quán bar, nửa đêm mới về nhà.
Như thể Thương Tòng Thư luôn có bản năng cảm nhận cô đang nói dối, và dần dần Thương Tòng Thư cũng thôi không hỏi nữa.
Phong Hân ngồi xuống sofa đối diện, cảm giác bầu không khí nơi đây thiếu dưỡng khí, giọng khàn khàn: "Ừ."
Ngay sau đó, một hơi ấm áp dán sát vào lưng Phong Hân, cô không quay lại chỉ lặng lẽ uống thêm vài ngụm bia, trong lòng rối bời.
Có lẽ men rượu làm tê liệt dây thần kinh luôn phải căng thẳng vì Thương Tòng Thư, cô đưa tay day trán, giọng trầm xuống: "Hiện tại ở bên nhau, chị không thấy vui. Chờ chị trở về, chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng."
Phong Hân cần một khoảng thời gian để lắng dịu, ít nhất mười ngày nửa tháng, để không phải đưa ra quyết định bốc đồng.
Quả thật Phó Khinh Hòa nói đúng bây giờ Thương Tòng Thư không còn cần đến cô nữa. Ăn ngon, mặc đẹp, có bạn bè đông đảo, hoạt bát ở trường, thậm chí sách xuất bản tái bản liên tục, phòng làm việc vẽ truyện còn nổi cả sang Hàn Quốc, thu nhập mỗi tháng đều tăng vọt, một tiểu phú bà túi tiền rủng rỉnh. Cô còn gì phải lo lắng?
Nếu ban đầu Thương Tòng Thư chỉ đơn thuần là mất mát, thì câu nói vừa rồi của Phong Hân chẳng khác nào đập nát trái tim nàng.
"Chị gạt em." Nàng vòng tay ôm chặt vai Phong Hân, nước mắt dâng lên nơi hốc mắt, cúi người muốn chui vào ngực Phong Hân.
Thương Tòng Thư không mặc áo ngủ, bên trong chỉ khoác một chiếc áo ren trắng mảnh mai, phía trước cột nơ bướm nhỏ, mảnh vải chỉ che được một phần ba, để lộ tòa ngực đầy đặn phập phồng theo từng nhịp thở run rẩy.
Dáng người nóng bỏng của Thương Tòng Thư, những đường cong kiều diễm lại tương phản với bờ vai nhỏ yếu mềm mại. Đôi mắt cùng sống mũi nàng vẫn còn đỏ rực, gương mặt như khắc lên một loại khí chất khiến người khó mà rời mắt.
Phong Hân uống hết bia, trong người nóng bừng, cánh tay đẩy khẽ: "Đừng ngồi trên đùi chị, nóng lắm."
Mắt Thương Tòng Thư càng thêm ngấn lệ, giận dỗi lao đi bật điều hòa xuống tận 16 độ, lạnh run mà vẫn ngẩng cao cằm: "Nóng thì bật điều hòa! Nếu chị còn đẩy em, em liền ngồi lên mặt chị cho biết!"
Nàng vừa hờn dỗi, vừa vội vã lại nhào vào ngực Phong Hân. Phong Hân sợ nàng lạnh, định đứng lên tắt điều hòa, vừa với tay thì Thương Tòng Thư nhân cơ hội áp sát mặt cô muốn hôn.
Ngay lập tức, sự bực bội trong lòng Phong Hân bùng nổ. Cô quay đầu né đi, môi vừa thoát khỏi liền thấy Thương Tòng Thư lại muốn dán tới. Đây không phải làm nũng, mà là cố chấp ép buộc.
Không chịu nổi nữa, Phong Hân hất chăn xuống đất, đẩy mạnh người khỏi đùi mình.
"Phịch" một tiếng, Thương Tòng Thư ngã xuống sàn. May có chăn lót, không đau nhưng dáng vẻ kia giống như một chú mèo con đang muốn lấy lòng chủ nhân lại bị đá văng ra ngoài vừa chật vật, vừa nhục nhã.
Thương Tòng thư ngơ ngẩn nhìn Phong Hân, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói nhỏ: "Chị đỡ em dậy đi. Chị chịu đỡ em, em sẽ không thấy khổ sở nữa."
Phong Hân tâm phiền ý loạn, bị dồn nén khó chịu, cuối cùng vẫn cúi xuống kéo nàng lên.
Thương Tòng Thư lập tức ôm chặt lấy Phong Hân, rõ ràng nói không khổ sở, nhưng nước mắt lại tràn ra, nghẹn ngào từng tiếng, nức nở: "Vợ, em có thể hôn chị một cái không?"
Lần này, nàng ngoan ngoãn không dám hành động trước mà chờ Phong Hân cho phép.
Phong Hân vốn sợ nhất nhìn thấy nàng khóc. Mỗi lần Thương Tòng Thư rơi lệ, lòng cô liền rối loạn, vừa tự trách vừa đau xót. Cô ngửa cổ uống nốt nửa lon bia, men rượu lan khắp khóe môi, giọng khàn nặng: "Chị không thích như vậy."
Thương Tòng Thư sụt sịt: "Chị rõ ràng thích..."
"Không thích." Phong Hân kiên quyết, lời nói lạnh như băng: "Về sau em không được hôn mặt chị nữa. Chị nghiêm túc."
Nhưng Thương Tòng Thư vẫn cọ vào má Phong Hân như muốn chứng minh rằng mình không tin. Đối với nàng, hôn gương mặt Phong Hân là yêu thương, làm sao có thể bỏ được?
Trước kia, chỉ cần nàng khóc, Phong Hân sẽ mềm lòng ngay. Nhưng lần này, nước mắt chan đầy gương mặt, Phong Hân vẫn không hề buông lỏng.
Không khí trong phòng lạnh buốt không chỉ vì điều hòa, mà còn vì sự căng thẳng vô hình bao phủ.
Thương Tòng Thư vừa mới dừng được vài giây, nhân lúc Phong Hân nhắm mắt, liền lén hôn trộm lên má cô, chỉ thoáng chạm rồi rụt về.
Nhưng chính một cái chạm nhẹ này lại hoàn toàn chọc giận Phong Hân. Cônghiến răng, thô lỗ hất mạnh Thương Tòng Thư sang bên, đầu gối đè lên ghế sofa, nắm chặt cổ chân nàng kéo đến dưới thân, giọng gằn từng chữ: "Em có phải muốn ăn đòn không?"
Chưa bao giờ Phong Hân dữ dằn như thế, Thương Tòng Thư bị dọa đến cả người run rẩy, bả vai co rúm lại. Mùi rượu nồng nặc trên người Phong Hân bao trùm lấy nàng, khiến từng tấc da thịt đều run lên.
Trong lòng nàng sợ hãi, muốn ôm lấy Phong Hân, nhưng cái ôm kia lại không còn ôn nhu, mà là sự chiếm hữu thô bạo, thậm chí chẳng buồn che giấu.
Phong Hân thật sự tức giận, cô cắn mạnh lên cổ Thương Tòng Thư, để lại chi chít dấu vết, khiến cả người nàng run rẩy, đầy thương tích.
......
Nửa đêm về sau, phòng khách mới dần yên tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ, ve sầu kêu ran, không ồn mà thành ra lại có chút tĩnh lặng đến dịu dàng.
Trên sofa, trong một tấm chăn lớn, Thương Tòng Thư gắt gao ôm lấy Phong Hân đã ngủ say. Tiếng hô hấp đều đặn vang lên, chỉ nghe thôi cũng biết Phong Hân đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn ướt át lên khuôn mặt Phong Hân. Rõ ràng đôi môi này vừa mới bị cắn đến sưng đỏ, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đau, nhưng nàng lại giống như nghiện, không chịu rời đi môi đỏ ấy.
"Vợ, đừng giận nữa được không......" Nàng thì thầm như đang tự nói với chính mình, biết rõ Phong Hân sẽ không nghe thấy, nhưng vẫn lẩm nhẩm từng câu.
"Em biết sai rồi, không nên làm như vậy." Nàng hôn lên môi Phong Hân đang say ngủ, hôn lên giữa mày, lên mí mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Chỉ là chị bảo em đi tìm người khác, em sẽ thật sự..."
Lời nói của Phong Hân cứ vang vọng trong đầu, rằng cô không thích mình hôn, rằng ở bên nhau không hề vui vẻ. Trái tim Thương Tòng Thư đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi, nàng chỉ có thể ôm chặt Phong Hân hơn nữa.