Bệnh Trạng Chiếm Hữu

Chương 5

Edit: Thỏ

Không biết có phải ảo giác hay không mà nét mặt Giang Biệt Cố trở nên hòa hoãn một ít. Thiệu Chu cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới bản thân cả ngày phòng không gối chiếc đợi hắn quay về, anh không thể vội vàng phấn khích như vậy. Thiệu Chu mím môi, giả đò vênh vênh tự đắc: “Cậu để tôi cô đơn cả ngày, phải bồi thường cho tôi đó.”

“Bồi thường cái gì?”

Giang Biệt Cố bước đến quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ. Áo sơ mi phẳng phiu đóng thùng nương theo động tác càng tôn lên vòng eo săn chắc. Thiệu Chu thoáng chốc bị sắc đẹp hút hồn, bỗng không nhớ ra mình cần phải nói gì tiếp theo. Anh nhìn chằm chặp vào thân hình gợi cảm kia, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Tôi muốn cậu xin nghỉ phép một tuần, cuối tuần này phải ở bên tôi, không cho đi đâu cả.”

Thiệu Chu biết mình yêu cầu vô lý, nhưng anh cũng muốn thử xem lòng dạ Giang Biệt Cố thế nào. Nếu Giang Biệt Cố không đồng ý, hẳn Thiệu Chu sẽ cảm thấy mất hứng, nhưng vì sao mất hứng thì với cái đầu nhỏ của anh quả thật nghĩ không ra.

Giang Biệt Cố khẽ cười, điềm nhiên đáp: “Thủ đoạn uy hiếp của anh ngày càng mới lạ, chuyện đó không hẳn là không được…”

Di động rung lên, Thiệu Chu vừa cúi đầu đã thấy tin nhắn do bạn Giang Biệt Cố gửi tới. Người kia nói đêm qua ở với hắn cả đêm, còn gửi kèm một bức ảnh chụp, lời ít ý nhiều: Tự biết thân biết phận đi.

Thiệu Chu nhấn phím mở, không gian trong ảnh hơi tối, nhìn vào đã biết quán bar. Một thiếu niên quấn quýt lấy Giang Biệt Cố, thỏ thẻ nép vào lồng ngực hắn.

Thiệu Chu không nghe rõ Giang Biệt Cố nói gì, chỉ thấy trời đất cuồng quay.

Giang Biệt Cố vẫn tiếp tục đề tài: “Chúng ta sẽ đi đảo Babbie, năm trước chỉ đưa anh đi phía nam, nhưng thật ra đảo còn ở phía đông đấy. Bọn họ bảo tôi rằng, trên vách núi có một nhà nghỉ dưỡng, đứng ngoài ban công sẽ thấy biển rộng bên dưới, xung quanh sóng nước mênh mông.”

Hắn lại nói thêm: “Chắc anh thích lắm, miễn cho anh đừng bày trò với tôi nữa.”

Cái gì gọi là bày trò, còn không phải là do thích cậu sao? Thiệu Chu không biết mình đã dùng bao nhiêu can đảm mới có thể tỏ ra anh chẳng hề hấn gì, rồi anh chợt phủ nhận: “Tôi không cần đi du lịch, tôi muốn cái khác.”

Hôm nay Giang Biệt Cố dễ chịu hơn thường ngày: “Anh muốn cái gì?”

“Tôi muốn chia tay.”

Lúc bị quăng ngã xuống sàn, Thiệu Chu còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ nhớ rõ sau khi nói ra hai chữ chia tay với Giang Biệt Cố, trên mặt đối phương toát nên thứ biểu cảm mà anh chưa từng thấy bao giờ.

“Anh lặp lại lần nữa.”

Thiệu Chu dồn hết dũng khí: “Tôi muốn chia tay với cậu!”

Giang Biệt Cố gằn giọng: “Anh-lặp-lại-lần-nữa.”

Thiệu Chu không dám nói tiếp. Người xưa có câu, đã làm phải làm cho trót, nhưng dù sao thì anh không đủ can đảm để lặp lại ba lần. Anh cũng thấy tủi thân lắm chứ, càng xót xa cho tình cảm chân thật của anh.

Thời điểm thấy bức ảnh kia thì Thiệu Chu đã vô cùng sáng tỏ, thể diện hay liêm sĩ đều không quan trọng với sự cố chấp mù quáng, nếu không anh sẽ chẳng cam chịu tình cảnh bị người khác coi thường suốt 5 năm qua. Lý do duy nhất anh không rời khỏi Giang Biệt Cố, đó là anh không muốn hắn thuộc về ai khác.

Nhưng Giang Biệt Cố đã tìm thấy tình yêu mới, Thiệu Chu sớm đoán ra có một ngày như vậy, nào ngờ nhanh hơn dự liệu của anh. Tựa như cái chết, không ai muốn, ấy vậy nó vẫn đến. Thiệu Chu nghĩ đến việc Giang Biệt Cố từng ôm kẻ khác vào lòng, sẽ tùy ý dành sự dịu dàng, yêu chiều cho đối phương. Tâm trí vốn đang giằng co nay xé thành hai nửa, một linh hồn trong anh đang lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nói với anh rằng: “Mày thật ích kỷ.”

Thiệu Chu biết mình ích kỷ thật. Sao anh không nghĩ tới nhiều năm qua, Giang Biệt Cố sẽ hết lòng hết dạ yêu một người. Cho dù được bậc tiền nhân tận tình khuyên bảo thì Thiệu Chu vẫn kiên quyết: “Giang Biệt Cố, chúng ta chia tay đi.”

Giang Biệt Cố chưa bao giờ tức điên như lúc này. Hắn nắm cổ áo Thiệu Chu, khiến anh như mèo con bị thộp cổ, không đủ sức phản kháng. Thiệu Chu hoảng hốt, anh gần như bị hắn quăng ngã trên sàn nhà. Đối phương chẳng khác nào một con thú hoang vô cảm, cứ nhìn chằm chặp vào lãnh địa của mình. Hắn giữ lấy tay chân của Thiệu Chu, chặt chẽ cưỡi lên eo anh.

Giang Biệt Cố hỏi: “Là bởi vì Tạ Nhiên?”

Thiệu Chu không thể hiểu được tại sao Tạ Nhiên lại xuất hiện trong cuộc đối thoại này, nhưng dùng Tạ Nhiên làm lá chắn vẫn tốt hơn là sự bi lụy của anh, cứ để cho Giang Biệt Cố nhầm tưởng như vậy cũng ổn.

Thiệu Chu đáp: “Ừ.”

Khoảnh khắc áo quần bị xé toạc, Thiệu Chu bỗng rơi vào chênh vênh. Anh và Giang Biệt Cố làm tình thường xuyên, nhưng lần nào hắn cũng đối xử với anh rất dịu dàng, hoàn toàn không giống như bây giờ. Thiệu Chu cảm thấy hắn không chỉ xé rách quần áo của anh, mà còn xé luôn con của bọn họ…

Anh không biết vì sao Giang Biệt Cố vô cùng tức giận, chưa kịp bôi trơn đã đâm vào. Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé liền yếu ớt van xin: “Cậu… nhẹ chút, tôi đau quá…”

Giang Biệt Cố kéo tay Thiệu Chu ra sau, đặt lên chỗ hai người đang giao hợp: “Đau? Đúng là nhạy cảm mà. Thiệu công tử, tiếng nước nhóp nhép này đều phát ra từ thân thể anh đấy.”

Hắn cúi đầu thì thầm bên tai anh: “Ngoại trừ tôi, ai có thể khiến anh sướng đến vậy? Giờ còn muốn chia tay sao, hửm?”

Đại não trống rỗng, Thiệu Chu không kháng cự, nhưng kẻ hiếp bức và người bị hiếp bức đã sớm đổi lập trường. Anh vẫn khư khư với kịch bản đau khổ của mình, run run nói: “Tôi… Muốn chia tay…”

Anh thật kiên trì, kiên trì ngoài dự đoán.

Giang Biệt Cố lẩm bẩm: “Quả nhiên… Nó vừa về thì anh đã…”

Thiệu Chu cho rằng mình nghe nhầm. Giang Biệt Cố giày vò anh, bởi hắn biết rõ những điểm mẫn cảm trên người anh nhất. Anh không định khóc, rốt cuộc bị đối phương chơi đến khóc. Thiệu Chu không thể phủ nhận rằng kỹ thuật giao hoan của Giang Biệt Cố thật sự quá đỉnh, làm anh bay lên mấy tầng mây.

Nhưng anh vẫn muốn chia tay.

Anh không cho hắn được gì cả, chỉ đành trả lại tự do.

Đêm đó Giang Biệt Cố quần anh bao nhiêu lần, anh vốn không thể nhớ rõ nữa. Anh chỉ biết trên giường, bồn tắm, sô pha và dưới thảm, những món đồ vật đó đều lưu lại dấu vết hoan ái của cả hai.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, xương cốt Thiệu Chu như rã rời. Đứng trước gương soi chỉ thấy da thịt xanh tím khó coi, đủ hiểu Giang Biệt Cố chơi anh không hề thương tiếc. Thiệu Chu chỉ đành an ủi bản thân, có lẽ hắn vui mừng khôn xiết khi nghe anh nói lời chia tay nhưng vẫn còn mê luyến cơ thể anh, trước khi cắt đứt quan hệ thì phải ăn thua cho đủ.

Giang Biệt Cố trời sinh có óc kinh doanh, tự nhiên sẽ không để hắn chịu thiệt. Tuy rằng nhà này do Thiệu Chu đứng tên nhưng trong tiềm thức anh vẫn nghĩ Giang Biệt Cố là chủ, anh mới là khách, hẳn anh nên có thái độ đúng đắn sau khi chia tay. Thiệu Chu nằm trên giường chiêm nghiệm nửa ngày, rốt cuộc kéo trong góc ra một chiếc vali chất đầy đồ đạc. Chật vật sắp xếp xong, ngay lúc chuẩn bị bỏ của chạy lấy người anh mới phát hiện mình mắc kẹt bên trong.

Thế mà anh bị khóa trái cửa nhà, kẻ duy nhất đủ khả năng làm chuyện này – không ai khác ngoài Giang Biệt Cố.
Bình Luận (0)
Comment