Bệnh Tương Tư

Chương 21


 
“Miao o miao o ~”
 
Tiếng mèo trắng kêu xé lòng, trong đôi mắt đen phủ kín vẻ sợ hãi, nó lùi lại mấy bước, va vào lồ ng sắt một tiếng ‘đùng’.
 
Lồ ng sắt giam giữ mèo trắng lung lay, người đàn ông cụp mắt nhìn con mèo trắng nhảy loạn xạ trong lồ ng sắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
 
Lát sau, ông ta mới ngồi xổm người xuống, tầm mắt nhìn trẳng vào con mèo trắng trong lồ ng sắt.
 
Ngón tay khớp xương rõ ràng xuyên qua khe hở lồ ng sắt, nhẹ nhàng trêu đùa chân của mèo trắng.
 
Được chủ nhân động viên, mèo trắng vừa rồi còn nóng nảy bất an dần bình tĩnh lại, kêu vài tiếng trầm thấp, cái lưỡi phấn hồng li3m lòng bàn tay người đàn ông.
 
‘Lạch cạch’ một tiếng.
 
Cửa lồ ng lại bị người đàn ông mở ra. Con mèo trắng nhỏ rụt cổ một cái, ngước mắt thấy người đàn ông dịu dàng nhìn mình, nó bò vài bước lên trước thăm dò.
 
Thấy người đàn ông không ngăn cản, cuối cùng mèo trắng bạo gan tiếp tục bò về phía trước, vẫn ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
 
“Miao ~”
 
Bước cuối cùng ra khỏi lồ ng sắt, mèo trắng nhẹ lòng thở ra một hơi, cái đuôi đong đưa.
 
Lục Chu lạnh nhạt đứng ở cửa, không lên tiếng. Ngón tay thon dài bấm vào lòng bàn tay, con ngươi đen âm trầm.
 
Người đàn ông tiếp tục đùa với con mèo trắng, nhưng thân thể ung dung lùi về sau một bước. Mèo trắng không chống lại, đi theo ông ta lên trước mấy bước.
 
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu sáng nửa gian phòng. Nhưng trong góc phòng một mảnh bóng tối, âm u bao phủ, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với những chỗ khác.
 
Người đàn ông di chuyển từng bước, đến khi mặt sau của lồ ng sắt xuất hiện trọn vẹn trong tầm nhìn của Lục Chu, ông ta mới dừng động tác lại.
 
Không giống với cái lồ ng sắt thông thường vừa rồi, cái lồ ng này là người đàn ông đặc biệt làm riêng, đẹp đẽ và tinh xảo.
 
Một bên lồ ng sắt được khảm các loại đá quý khác nhau, người đàn ông nghiêng mình, kéo song cửa dài ra một nửa.
 
Quả nhiên không có song cửa cản lại, đá quý tỏa ra tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, nhưng nhìn đủ mười phần kỳ quái.
 
Mèo trắng nhỏ tò mò kêu một tiếng, đôi mắt có vẻ mơ hồ, móng vuốt nhỏ vin lên ống quần người đàn ông, kêu vài tiếng trầm thấp.

 
Suy cho cùng, nó vẫn không cưỡng lại được sự tò mò trong lòng, bước chân nhỏ chậm rãi tới sát lồ ng sắt, cái đầu nhỏ nhìn đông nhìn tây.
 
Có ví dụ mẫu vừa rồi, mèo trắng nhỏ bắt chước động tác của người đàn ông, đạp lên công tắc phát ra tiếng ‘lạch cạch’.
 
Quả nhiên một giây sau, cái cửa nhỏ bên dưới từ từ nâng lên, bên trong trải ra tấm thảm lông xù.
 
Mèo trắng nhỏ kêu một tiếng mừng rỡ, hoàn toàn vứt chuyện dạy dỗ ban nãy ra sau đầu. Nó nhấc cái chân đang ấn công tắc ra, chạy vào trong lồ ng.
 
Không giống cái lồ ng sắt chật chội ban nãy, cái lồ ng này rộng rãi dễ chịu. Mèo trắng nhỏ kêu vài tiếng thỏa mãn, cuộn người thành một khối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
Người đàn ông quan sát toàn bộ chuyện phát sinh, thấy mèo trắng ngủ không cảnh giác trong lồ ng, ông ta hơi nhướn mày, mũi chân nhẹ di chuyển về phía trước, ấn công tắc bên cạnh.
 
Hoàn toàn ngăn cách hai không gian bên trong và bên ngoài.
 
Mắt Lục Chu chăm chú nhìn mèo trắng ngủ say trong lồ ng, lồ ng ngực mạnh mẽ nhấp nhô.
 
Cậu nhìn tay mình, rồi nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, nói: “Ông có ý gì?”
 
Người đàn ông cầm chiếc khăn tay sạch, từ từ lau chùi đầu ngón tay vừa chạm vào mèo trắng, mặt mày tràn đầy ý cười, cười khẽ thành tiếng.
 
“Vẫn chưa biểu thị rõ à?”
 
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên mặt Lục Chu, nói từng chữ: “Nhốt bên cạnh mình thì mới an tâm tuyệt đối.”
 
“Người cũng vậy.”
 

 
Dọc đường đi, Lục Chu đều hốt hoảng, không ngừng suy nghĩ.
 
Người kia nắm rõ hành tung của cậu trong lòng bàn tay. Nhưng điều Lục Chu không ngờ là, đối phương đã sắp xếp cả đường lui cho cậu xong xuôi rồi.
 
Cậu không tự chủ được sinh ra chút phản kháng.
 
Con mèo trắng đó, là cậu, cũng là Giang Nguyệt.
 
Ánh mặt trời vụn vặt phủ kín đá vụn trên con đường nhỏ, đi về phía trước là sân nhà họ Giang.
 

Lục Chu bỗng dừng lại, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
 
Cậu đợi cạnh sân một thời gian dài, cũng phải hơn một tiếng.
 
Lục Chu hơi trầm ngầm, xoay mũi chân đi chỗ kasc.
 
Khi Giang Nguyệt lại nhìn thấy Lục Chu, trong tay cậu đã có thêm một cái túi mua hàng, cách đó không xa là cửa hàng tiện lợi.
 
“Anh ơi…”
 
Cô gái nhỏ dịu dàng gọi khẽ một tiếng, uể oải nằm trên giường. Kỳ kinh nguyệt của cô luôn lung tung, mỗi khi đến kỳ, Giang Nguyệt đều đau vài lần, nằm bẹp trên giường chẳng thiết sống nữa.
 
“Sao anh đi lâu thế?”
 
Trong lúc đợi Lục Chu ra ngoài, cô đã nhắm mắt lại đánh được một giấc ngắn. Khi Lục Chu vào phòng cũng đúng lúc cô tỉnh ngủ.
 
“Anh đến cửa hàng tiện lợi, mua luôn được nước đường đỏ cho em này.”
 
Lục Chu mặt không biến sắc đổ hết đồ trong túi mua hàng ra, đặt từng cái lên bàn.
 
Ngoài đường đỏ vừa nhắc tới, Lục Chu mua cả miếng dán đau bụng, vừa nãy có nhân viên thấy cậu mua đường đỏ nên cố ý giới thiệu.
 
Lục Chu rời đi, nghe thấy hai nhân viên hướng dẫn nhỏ giọng cảm thán “Woa woa woa, quả nhiên là bạn trai nhà người ta.”
 
—— bạn trai nhà người ta ư?
 
Lục Chu cười nhẹ, ngón tay cầm thìa bỗng khựng lại, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, sắc mặt hờ hững pha nước đường đỏ cho Giang Nguyệt.
 
“Em uống đi.”
 
Chất lỏng màu hồng nâu được đổ vào trong cốc thủy tinh, có một mùi ngòn ngọt lan tỏa trong không khí.
 
Giang Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm, đôi mày cau lại dần giãn ra, li3m khóe môi như một chú mèo nhỏ.
 
Khi Lục Chu ra ngoài, quản gia cũng vào phòng hỏi một tiếng, thấy Lục Chu đi sang nhà bên cạnh thì lại xuống lầu.
 

Người nhà bên cạnh từng sang nhà họ Giang một lần, quản gia vẫn nhớ bọn họ là một cặp vợ chồng già mặt mũi hiền hậu, tuổi tác lớn hơn Giang Ngộ một chút, không có con cháu ở bên, chỉ làm bạn sống qua ngày với một con mèo trắng.
 
Sân hai nhà thông nhau, quản nghe nghe thấy mèo trắng lại vào sân nhà mình thì cũng không để tâm, chỉ dặn dò người giúp việc chú ý một chút, đừng làm thú cưng của người khác bị thương.
 
Giang Nguyệt uống non nửa cốc đường đỏ, đặt nhẹ cái cốc xuống một bên, lại nằm xuống giường, tiện thể truyền đạt chuyện vừa nãy quản gia tìm Lục Chu.
 
“Anh, vừa rồi chú Lưu lên hình như tìm anh có việc gì đó.”
 
“Chú Lưu?”
 
Lục Chu bấm ngón tay, tầm mắt chậm rãi di chuyển, con ngươi màu hổ phách thoáng qua một vẻ đã hiểu.
 
Cậu thờ ơ gật đầu, nói: “Anh biết rồi.”
 
Y như dự liệu của Lục Chu, chú Lưu tìm cậu không phải chuyện gấp gì, nhưng có thêm một mánh khóe. Chú Lưu nhìn thấy Lục Chu cầm theo túi mua hàng đi xuống thì sự nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được.
 
Lúc đầu, ông lo lắng Lục Chu ở nhà họ Giang ý được sủng mà sinh kiêu, sau đó mới phát hiện Lục Chu có chừng mực thì càng quý mến cậu hơn, nhìn cậu khó tránh khỏi có thêm chút câu nệ.
 
Mỗi lần Giang Ngộ hỏi tình hình Lục Chu trong nhà, chú Lưu đều nói những lời hay về cậu.
 
Đợi Lục Chu quay lại, Giang Nguyệt đã bò dậy khỏi giường, đang lục lọi tung hết lên tìm gì đó.
 
Khi Lục Chu vào phòng, khắp sàn nhà bừa bộn, Giang Nguyệt đang khom người ngồi xổm trước tủ quần áo, nhăn mặt tìm đồ.
 
Lục Chu đứng ngay sau mình mà cô cũng không phát hiện.
 
Giang Nguyệt lật tung cả đáy tủ quần áo lên, váy áo đủ màu sắc kiểu dáng chất đầy một chỗ.
 
Hai mắt Lục Chu trầm xuống, yên lặng dời tầm mắt qua chỗ khác, vành tai hơi nổi lên một lớp màu hồng phấn.
 
Cậu che miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt mơ màng, đang định gọi người giúp việc lên lầu hỗ trợ Giang Nguyệt tìm kiếm thì chợt nghe thấy một tiếng kêu lên kinh ngạc.
 
“…Tìm được rồi!”
 
Lục Chu nghe tiếng quay đầu lại, hơi nhướn mi, tầm mắt rơi vào một cuộn len trên tay Giang Nguyệt, ngạc nhiên lên tiếng.
 
“Em định đan khăn quàng cổ à?”
 
Giờ vẫn là mùa hè, cách mùa đông hơn nửa năm nữa.
 
Lục Chu nhìn chằm chằm món đồ Giang Nguyệt ôm vào trong ngực, hai hàng lông mày cau chặt, vẻ mặt nghi ngờ.
 
Cuối cùng lại nhớ đến con búp bê hôm trước Giang Nguyệt làm, tư tưởng lại có phần hiểu ra.
 
Bàn về kỹ thuật của Giang Nguyệt, có lẽ phải thất bại 18 lần mới được 1 lần thành công.

 
Cậu yên lặng than nhẹ một tiếng, cúi người nhặt đôi kim đan bị Giang Nguyệt ném sang một bên, ngồi xổm luôn dưới đất giống Giang Nguyệt.
 
“Anh biết đan khăn à?”
 
Len đan trong ngực bị lấy đi, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt Lục Chu, thấy cậu quen thuộc cầm kim đan. Cô tò mò lại gần, ngồi xuống cạnh Lục Chu, mở miệng hỏi.
 
Lục Chu gật đầu: “Trước có học qua.”
 
Cậu cầm kim đan và sợi len, ra dấu cho Giang Nguyệt: “Chỗ này em làm sai rồi, phải như này nè.”
 
Đó là món quà Tết năm ngoái Giang Nguyệt làm dở một nửa, mỗi tội đã đến Tết Nguyên Đán mà cô vẫn chưa hoàn thành, cuối cùng chỉ có thể mua một món quà khác để tặng.
 
Lục Chu cầm kim đan giảng giải tỉ mỉ một lượt, thấy ánh mắt chuyên chú của Giang Nguyệt nhìn mình chằm chằm, bỗng dưng nhớ tới gì đó, thuận miệng hỏi.
 
“Em định dùng mùa đông này à?”
 
“Không ạ,” Giang Nguyệt lắc đầu, chống cằm nói, “Tuần sau là sinh nhật anh Chu, em muốn tặng anh ấy.”
 
“Đây là quà Tết năm ngoái em nợ anh ấy.”
 
“May mà có anh ở đây, lần này nhất định em có thể thành công làm được.”
 
Đột nhiên.
 
Không khí yên lặng một cách đáng sợ.
 
Lục Chu cứng ngắc ngẩng đầu lên, tầm mắt từng chút di chuyển lên trên, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt Giang Nguyệt.
 
Giang Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, đối mặt với Lục Chu.
 
Chỉ thấy đối phương thả lỏng tay, len sợi ôm trong lồ ng ngực rơi xuống đất ‘bộp’ một tiếng.
 
Lục Chu hơi nhướn mi, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nguyệt, nói.
 
“Anh chợt nhớ ra ——”
 
“Dạo này anh không hợp động việc may vá.”
 
“Cho nên cái này… Em tự đi mà làm.”
 
Giang Nguyệt: “…???”

 

Bình Luận (0)
Comment