Bệnh Tương Tư

Chương 23


Ngủ đến nửa đêm, trán Giang Nguyệt bắt đầu nóng lên, cô khó chịu ưm một tiếng, cả người dính nhơm nhớp, nóng như que hàn sắt.
 
Trên trán phủ dày đặc mồ hôi lạnh, đầu Giang Nguyệt choáng váng nặng nề, không biết đang là lúc nào.
 
Ngón tay chậm rãi duỗi ra, Giang Nguyệt cố gắng mở mắt ra, dưới ánh đèn vàng, hình ảnh cốc thủy tinh bên giường chồng lên nhau mấy lớp.
 
Giang Nguyệt có thói quen đặt một cốc nước ấm cạnh giường trước khi ngủ, vì vậy trước khi rời đi, Lục Chu cố ý rót nước đặt ở tủ đầu giường cho cô.
 
Nhưng đồ vật ngày thường đưa tay có thể chạm mà lúc này lại như xa không thể với, hình ảnh chồng chéo rung chuyển khiến đầu cô choáng váng. Giang Nguyệt một tay day huyệt thái dương, cố nhướn người lên nghiêng về phía trước.
 
Nhưng cảm giác hoa mắt càng rõ ràng, Giang Nguyệt hoảng hốt một cái, chỉ nghe một tiếng ‘loảng xoảng’, cốc thủy tinh vất vả lắm mới chạm được bị mình làm rơi xuống đất.
 
Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh thủy tinh vỡ càng rõ.
 
Nước ấm rơi vãi một chỗ.
 
Giang Nguyệt mơ hồ nhìn đống mảnh vỡ, đang vật lộn thân thể định đứng dậy thì trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
 
Tiếng nói lo lắng của Lục Chu vang lên bên tai: “——Nguyệt Nguyệt!”
 
Trên người cậu còn mặc áo ngủ, áo khoác buộc lỏng bên hông, nút áo trên cùng còn chưa cài chặt, áo trước ngực xộc xệch.
 
Thân thể mềm mại của cô gái tựa vào vai mình, nhiệt độ nóng bỏng trên người cũng truyền qua lớp quần áo mỏng.
 
Lục Chu kinh sợ, đưa tay đặt lên trán Giang Nguyệt, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt.
 
Cậu và Giang Nguyệt ở phòng xép, vừa nghe thấy tiếng vang khác thường bên phòng cô, Lục Chu chưa kịp mặc quần áo hẳn hoi đã vội vàng xỏ dép lê chạy sang.
 
Ý thức Giang Nguyệt bắt đầu mơ hồ, ngay cả bóng dáng Lục Chu và tia sáng lờ trên đỉnh đầu cũng dàn hòa làm một.
 
Cô lẩm bẩm muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc, chỉ có thể cố gắng thông qua khẩu hình của Lục Chu đoán được cậu đang gọi tên mình.
 
“Anh, anh ơi…”
 
Tia ý thức cuối cùng của Giang Nguyệt mất sạch, cuối cùng cô không chịu được nữa, ngón tay vô lực buông xuống, cả người xụi lơ trong lòng Lục Chu.
 
Trận sốt cao này đến quá đột ngột, bọn họ còn đang ở vùng núi ngoại thành.

 
Lục Chu gọi điện báo tài xế nhà họ Giang đến đón cũng đã kinh động đến Chu Cẩn.
 
Đêm nay anh ta uống không ít rượu, vừa chóng mặt khoác áo đi ra đây thì thấy Lục Chu ôm người muốn xuống lầu.
 
Hai người tình cờ gặp trong thang máy, Chu Cẩn cụp mắt nhìn cô gái trong ngực Lục Chu thì sắc mặt trầm xuống.
 
Giang Nguyệt vẫn còn mặc chiếc váy dạ tiệc tối nay, nhưng bên ngoài bị bọc bằng áo khoác của Lục Chu, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ trong không khí.
 
Gương mặt cô gái ửng hồng, cách một khoảng còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhìn ra được không được ổn.
 
Chu Cẩn cất bước lớn đi tới bên cạnh Lục Chu, hai hàng lông mày nhíu chặt, đưa tay về phía Lục Chu, nói.
 
“Để tôi.”
 
Lục Chu ăn mặc phong phanh, tóc còn lộn xộn. Cậu nghe thấy Chu Cẩn lên tiếng, cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ liếc Chu Cẩn một cái rồi yên lặng thu hồi tầm mắt, một lần nữa quan sát con số nhảy trên bảng điện tử trong thang máy.
 
Âm thanh bốn phía lập tức yên tĩnh lại, người giúp việc đi theo cúi đầu, tận lực tránh hai người giành giật nhau phía trước.
 
Động tĩnh bên này không nhỏ, không ít khách cùng tầng đều bị âm thanh đánh thức, mở cửa ra quan sát.
 
Thang máy kêu ‘ding’ một tiếng đánh vỡ yên lặng giữa hai người, Lục Chu nhấc chân bước ra ngoài một bước lại bị Chu Cẩn giơ tay ngăn cản.
 
Anh ta kiềm chế sự tức giận, trầm giọng nói: “Lục Chu.”
 
Cậu vẫn làm theo ý mình, làm như không thấy lửa giận của anh ta.
 
Chu Cẩn lặp lại một câu: “Đưa Nguyệt Nguyệt cho tôi, chú Trần đã về rồi, bây giờ cậu gọi xe chỉ có thể làm chậm trễ…”
 
“Sẽ không.” Cuối cùng thiếu niên cũng lên tiếng, nhưng giọng nói lạnh lẽo.
 
Chu Cẩn khó tin: “…Cậu nói gì?”
 
“Nửa giờ trước tôi đã gọi chú Trần đến, bây giờ xe đang ở dưới lầu, hơn nữa —— "
 
Lục Chu hơi ngừng lại, khẽ ngước mắt lên, tầm mắt như có như không xẹt qua biến hóa thất thường trên mặt Chu Cẩn. Thấy anh ta mím môi nhìn mình trừng trừng, Lục Chu hơi cong môi, cười nhạt nói.
 

“Cô ấy cũng không thích… Mùi rượu trên người anh.”
 
Lục Chu ngừng nói đúng lúc, quả nhiên cậu vừa dứt lời thì bốn phía lặng ngắt như tờ.
 
Chu Cẩn oán hận nhìn cậu, anh ta cúi đầu ngửi mùi trên người mình. Đúng như Lục Chu nói, không sạch sẽ như bình thường, mùi rượu trên quần áo anh ta gay mũi, quả thực không thích hợp lái xe.
 
Cửa thang máy còn rộng mở, Lục Chu hời hợt nhìn Chu Cẩn một chút, ánh mắt lướt qua bả vai anh ta thì hơi dừng lại.
 
Trần Lan chen chúc trong đám người đằng sau, đối diện với cậu, vẻ mặt dữ tợn nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, hai tay cô ta nắm thành nắm đấm, con ngươi đen lộ vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
 
Cậu hơi sững sờ, lập tức đổi tư thế ôm Giang Nguyệt, chặn lại tầm mắt nóng rực của Trần Lan.
 
Xa đã đến trước cổng, Chu Cẩn cuối cùng cũng bỏ ý định giành người với Lục Chu. Anh ta ngượng ngùng buông tay xuống, rượu ngấm chậm, Chu Cẩn không cam lòng day huyệt thái dương, vì một thân mùi rượu mà từ bỏ đưa Giang Nguyệt về nhà.
 
*
 
Ba giờ sáng, toàn bộ đèn đuốc biệt thự nhà họ Giang sáng chưng.
 
Quản gia từ khi nhận được điện thoại của Lục Chu, cũng đã cho người sắp xếp xong xuôi.
 
Lục Chu ngồi trên ghế sa lông, hai tay cậu đặt trên bàn, lẳng lặng chờ bác sĩ kiểm tra.
 
Giang Nguyệt đột nhiên sốt cao, cực kỳ giống lần hôn mê bất tỉnh trước đó. Quản gia không dám lấp li3m, suốt đêm cho người liên hệ với Giang Ngộ đang công tác nước ngoài.
 
Lần trước là vì Lục Chu, lần này…
 
Quản gia than nhẹ một tiếng, đứng bên giường cùng Lục Chu chờ bác sĩ kiểm tra.
 
Dằn vặt hơn nửa đêm, cuối cùng Giang Nguyệt cũng đỡ sốt, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, bón đồ ăn đều nôn hết.
 
Bác sĩ và người giúp việc đã rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người Lục Chu và Giang Nguyệt.
 
Bốn phía yên lặng không tiếng động, vô tình có làn gió thổi qua làm rèm cửa sổ bay lên, để lộ một góc cảnh sắc bên ngoài.
 
Vầng trăng với vài ngôi sao thưa thớt, nhưng phía chân trời đã bắt đầu lộ ra ánh sáng màu trắng, là tia sáng luân chuyển ngày đêm.

 
Trong phòng bật một cái đèn nhỏ, dưới ánh sáng vàng vọtm sắc mặt cô gái trắng bệch như tờ giấy. Lông mi mảnh dài giống như cây quạt nhỏ, che đi mí mắt bên dưới.
 
Lục Chu vén một góc chăn, cầm khăn ấm nhẹ nhàng lau đầu ngón tay cho cô gáo. Mười ngón tay Giang Nguyệt như búp măng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu xanh tím trên mu bàn tay trắng nõn.
 
Lục Chu như sợ làm cô gái bị thương, động tác vô cùng dịu dàng, như đang cầm một món đồ sứ dễ vỡ. Cậu nhẹ nắm tay Giang Nguyệt, cầm khăn mặt, khẽ lau chùi đầu ngón tay Giang Nguyệt.
 
Lên cổ, rồi đến trán.
 
Mồ hôi trên trán được Lục Chu lau khô, Giang Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại.
 
Lục Chu cụp mắt, yên lặng nhìn cô gái nhỏ ngủ say. Cậu thấy đôi môi đỏ của Giang Nguyệt khô khốc, cậu xoay người, quen thuộc lấy bông tai ra, thấm vào nước rồi chấm lên môi cô.
 
Khoảnh khắc này, giống như trở về đêm đầu tiên gặp Giang Nguyệt. Khi đó, cậu cũng cầm que bông tai, động tác chậm chạp chấm lên đôi môi đỏ của cô gái.
 
Nhưng mà tâm tình hoàn toàn khác nhau.
 
Lúc ấy, cậu thậm chí còn muốn…
 
Lục Chu nhìn Giang Nguyệt chăm chú, đôi mắt đen một mảnh sâu thẳm, dường như có thể thấy khóe mắt hơi hồng.
 
Ngay trước đây không lâu, dung nhan cười tươi như hoa của cô bé tựa như còn ở trước mắt mình.
 
Túi áo trước ngực còn cất ngọn nến Giang Nguyệt chuẩn bị cho sinh nhật cậu, vì chiếc bánh gateaux quá nhỏ nên cô chỉ cắm một cái.
 
Lục Chu sớm đã ăn hết bánh gateaux, chỉ có ngọn nến được cậu giữ lại.
 
Trong lòng nặng nề, có sự ngột ngạt không nói ra được.
 
Lục Chu than nhẹ một tiếng, cuối cùng đặt bông tai xuống, lẳng lặng ngồi trước giường chờ cô gái tỉnh lại.
 

 
Nhưng hôm sau Giang Nguyệt vẫn không tỉnh lại như bình thường.
 
Ba ngày liên tiếp, Lục Chu trông coi bên giường Giang Nguyệt. Cô gái vẫn nhắm chặt đôi mắt, chỉ có hô hấp bình thản cho thấy cô còn sự sống.
 
Tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân Giang Nguyệt hôn mê.
 
Giang Ngộ mệt mỏi vội vàng về từ nước ngoài, ông trở lại đúng lúc Lục Chu không ở đây.
 
Ông không kịp thay quần áo, vừa xuống xe liền chạy vào phòng Giang Nguyệt. Đã lâu không gặp, Giang Nguyệt như lúc ông chưa rời đi vậy, chỉ có sắc mặt trắng hơn nhiều.
 

Giang Ngộ hít sâu một hơi, ánh mắt chầm chậm chuyển qua mặt Giang Nguyệt, cuối cùng thở dài một cái.
 
Từ nhỏ Giang Nguyệt đã ốm yếu nhiều bệnh, mỗi lần ra ngoài Giang Ngộ đều phải lo lắng đề phòng, rất sợ mãi mãi cách xa con gái như trời với đất. Nếu không phải lần này công ty nước ngoài xảy ra chuyện thì ông cũng sẽ không đi lâu như thế.
 
Ông phất tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài.
 
Giang Nguyệt vẫn đang ngủ, Giang Ngộ sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, trực tiếp gọi quản gia đến phòng sách của mình.
 
Phòng sách vẫn y nguyên như nhiều ngày trước. Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, tia nắng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu xuống một điểm.
 
Giang Ngộ đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay vòng sau lưng, yên lặng nghe quản gia báo cáo chuyện xảy ra trong nhà những ngày qua.
 
Tất cả trong nhà đều bình thường, ngoại trừ Giang Nguyệt đột nhiên xảy ra chuyện.
 
“Trong lúc tiểu thư hôn mê, đều là Lục thiếu gia chăm sóc.”
 
Cuối cùng, quản gia thêm vào một câu. Nhưng ông ấy vừa dứt lời thì mắt Giang Ngộ đang khép hờ chợt mở ra.
 
Nếu không phải quản gia đột nhiên nhắc đến Lục Chu, Giang Ngộ suýt thì quên sự tồn tại của cuậ.
 
Ông cau mày, hững hờ mở miệng, nói: “Cậu ta đâu?”
 
Quản gia ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, khom người nói: “Trời vừa sáng Lục thiếu gia đã đến đền Quan Âm phía Tây, lão Trần đưa cậu ấy đi.”
 
Giang Ngộ xoay người, hơi nhướn mày: “Đền Quan Âm?”
 
Quản gia gật đầu: “Tiểu thư vẫn hôn mê, hôm qua đúng lúc Lâm mụ nhắc đến đền Quan Âm linh nghiệm nên Lục thiếu gia đi ngay lúc trời vừa sáng.”
 
Khuôn mặt căng cứng của Giang Ngộ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, ông khẽ hừ một tiếng, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn, khẽ di chuyển, thờ ơ nói.
 
“Cậu ta đúng là có lòng.”
 
Quản gia khom người, mở miệng cười nói: “Lục thiếu gia vẫn luôn rất quan tâm chuyện của tiểu thư. Lần này may mà có Lục thiếu gia ở bên mới kịp thời phát hiện tiểu thư không khỏe, nếu không nửa đêm như vậy…”
 
Quản gia còn chưa dứt lời, đỉnh đầu đột nhiên có thêm một bóng đen. Không biết Giang Ngộ đã xuất hiện trước mặt mình từ bao giờ.
 
Ông hơi cúi đầu, sắc mặt âm trầm.
 
Gằn từng chữ một.
 
“Ông vừa nói là… Thằng nhóc họ Lục kia nửa đêm ở trong phòng Nguyệt Nguyệt?!”

 

Bình Luận (0)
Comment