Bệnh Tương Tư

Chương 6

Edit: Annie
 
Vừa dứt lời, hai người đồng thời sững sờ. Lục Chu ngạc nhiên nhìn cô gái đang cười tươi như hoa trước mắt, mi tâm khẽ động.
 
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt gọi cậu là ca ca.
 
Ngón trỏ đang muốn buông ra bỗng dưng run rẩy giữa không trung, Lục Chu li3m đôi môi khô khốc, mắt đen híp lại, thật lâu sau mới phun ra một chữ.
 
“Được.”
 
Âm thanh cậu nh ỏ như muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy.
 
Cậu vươn tay, lướt qua cướp lấy đồ vật trong lòng bàn tay Giang Nguyệt, cầm cái hạt sen vỏ ngoài không đẹp lắm kia.
 
Tâm sen chưa được lấy ra, Lục Che nhai vài cái, cho đến khi đầu lưỡi ngập vị đắng chát nhàn nhạt, sự hung ác nơi đáy mắt cuối cùng cũng tan đi.
 
Suýt chút nữa cậu lại làm ra chuyện sai lầm.
 
Cũng không biết là vì cái gì, từ lúc đi đến Giang gia, thi thoảng cậu lại nảy ra ý nghĩ như vậy.
 
Lục Chu hơi cúi đầu, Giang Nguyệt trên xe lăn dường như còn chưa lấy lại tinh thần sau việc nhận nhầm người vừa rồi, tay trái vẫn giơ giữa không trung, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía sau.
 
Vừa rồi cô còn tưởng rằng là người kia.
 
Có ngọn gió mát thổi qua mặt, cuối cùng Giang Nguyệt cũng kịp phản ứng, lẩm bẩm thu tay lại, may mà bây giờ cô không nhìn được, Lục Chu không thể thấy sự chột dạ trong mắt cô.
 
Vừa mới quay người, đài sen trong tay bỗng nhiên bị người cướp lấy, giọng nói trầm thấp của Lục Chu vang lên bên tai.
 
“Anh làm cho.”
 
Đôi mắt Giang Nguyệt không nhìn được, lột hạt sen dựa theo trực giác, đài sen bị cô bóc lồi lõm, ngay cả hạt sen cũng không thoát khỏi chịu tội.
 
Hạt sen vừa rồi cho Lục Chu là do cô lột rất lâu mới được.
 
Trong nháy mắt Lục Chu cúi đầu mới nhìn rõ rất nhiều hạt sen đã rơi xuống trên mặt đất. Cậu không biến sắc nhìn qua chỗ khác, lại xem xét thứ đồ giành được đang nằm trong tay.
 
Đài sen xanh tươi ẩm ướt, ngón tay nổi khớp xương rõ ràng của cậu chạm vào đài sen, chỉ chốc lát sau liền tách nó ra, lộ ra hạt sen chắc nịch bên trong.
 
Cậu nhẹ nhàng tách hạt sen ra, bỏ đi tâm sen ở giữa, lúc này mới đưa nó cho Giang Nguyệt, giọng nói dịu dàng hiếm thấy.
 
“Ăn đi.”
 

Giang Nguyệt không còn chậm chạp như khi nãy, trong lòng bàn tay lại có thêm một hạt sen, cô chớp chớp mắt, nhận ra ánh mắt Lục Chu đang rơi trên mặt mình, cuối cùng lấy lại tinh thần, nói rất bé.
 
“Cảm...” Hơi ngừng một chút, cô lại nói “Cảm ơn ca ca.”
 
Chỉ là lần này thiếu một chữ.
 
Lục Chu không để ý, sau khi đáp “Không cần khách sáo”, cậu lại tiếp tục lột hạt sen.
 
Bên trên hạt sen còn vương hơi ấm từ đầu ngón tay Lục Chu, vành tai Giang Nguyệt hơi phiếm hồng, xoay người rồi mới dám ngậm hạt sen vào trong miệng, chậm rãi nhai vài lần rồi nuốt xuống.
 
Đài sen bị Lục Chu lột xong rất nhanh, trong lòng bàn tay cậu có thêm một đống hạt sen, Lục Chu hơi cong môi, nói với cô bé trước mặt.
 
“Còn muốn ăn không?”
 
Giọng nói dịu dàng như gió xuân, Giang Nguyệt lúng túng lắc đầu, ậm ừ nói: “Không, không cần.”
 
Suy cho cùng cô và Lục Chu cũng chỉ gặp nhau mấy lần, không tính là quá thân quen.
 
Lục Chu cũng không để ý sự xa cách trên mặt cô, thản nhiên nắm chặt hạt sen trong tay, đẩy Giang Nguyệt về phòng.
 
*
 
Mãi cho đến khi ăn tối xong, Giang Ngộ vẫn chưa về. Giang Nguyệt hỏi quản gia mấy lần không có kết quả, dứt khoát về phòng trước.
 
Người hầu đều bị cô bảo ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình.
 
Giang Nguyệt ngơ ngác ngồi trên giường, trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt như cũ. Mặc dù biết cô không nhìn được nhưng trước khi đi Lâm mụ vẫn bật một cây đèn kết nhỏ cho cô.
 
Tia sáng màu cam xuyên qua chụp đèn thủy tinh, rải rác rơi trên khuôn mặt Giang Nguyệt.
 
Cô chầm chậm vươn tay ra, huơ huơ trước mắt mấy lần, cuối cùng lại như cũ thở dài một hơi.
 
Cô vẫn không hồi phục.
 
Thân thể yếu ớt tựa trên gối, Giang Nguyệt cúi đầu vuốt v e ngón tay của mình, mặt mày đều là buồn bã.
 
Sợ ba lo lắng, cô không dám lộ cảm xúc ra trước mặt Giang Ngộ. Mặc dù bác sĩ chẩn đoán là mù tạm thời nhưng không cho biết khi nào có thể phục hồi.
 
Giống như đêm tối vô tận chẳng thấy bình minh.
 
Giang Nguyệt mím chặt môi, đang suy nghĩ miên man bỗng dưng thấy ngực nôn nao, cô cúi đầu ho nhẹ vài tiếng, vừa đưa tay ra rút một tờ giấy, trong cổ họng đột nhiên có mùi máu tươi tanh nồng.

 
Giang Nguyệt khẽ giật mình, đồng thời ngón tay cầm khăn giấy run nhè nhẹ.
 
Mắt cô không nhìn thấy nhưng chỉ dựa vào trực giác liền biết tám phần tờ giấy kia đã dính máu.
 
Khăn giấy bị Giang Nguyệt vò thành một cục, trước đây cô từng có triệu chứng ho ra máu, chỉ là lúc đó cô không bị mù. Khi ấy Giang Nguyệt sợ ba lo lắng, ném khăn giấy vào bồn cầu giật nước, không để cho người khác phát hiện.
 
Về sau thấy thân thể mình không khác thường lắm, cô còn tưởng là mình quá nhạy cảm.
 
Chỉ là lần này…
 
Sự bi thương khi bị mù và ho ra máu đồng thời nảy lên trong lòng, Giang Nguyệt khẽ c ắn môi dưới, thân thể vô lực lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
 
Cô nắm chặt khăn giấy, vừa định ném vào sọt rác bên cạnh thì bỗng dưng nhớ tới gì đó, tay cầm khăn giấy dừng giữa không trung.
 
Phòng cô vẫn luôn do Lâm mụ dọn dẹp, Lâm mụ cẩn thận, nếu để bà phát hiện thì nhất định không thể giấu được ba.
 
Giang Nguyệt nhíu mày, chậm chạp xốc chăn lên, lần mò theo vách tường đi tới phía trước, hướng về phòng tắm.
 
...
 
Căn phòng bên cạnh, Lục Chu tựa vào vách tường lạnh lẽo, thất thần nhìn chằm chằm vào khung ảnh trống không trong lòng bàn tay.
 
Không có ảnh chụp bên trong, xung quanh khung ảnh đã bị mài mòn, dường như còn tróc một chút sơn.
 
Lục Chu ngơ ngác nhìn chằm chằm khung ảnh, bỗng dưng nhớ tới tấm hình cậu thấy trong phòng Giang Nguyệt.
 
Không hiểu vì sao cậu luôn cảm thấy người phụ nữ trong hình hơi quen thuộc, giống như là đã gặp ở đâu.
 
Lục Chu nhíu mày, đôi đồng tử đen sâu hoắm dần u ám, ngón tay gồ xương chậm rãi mân mê quanh khung ảnh.
 
Khung ảnh vốn dĩ thô ráp đã bị cậu vuốt v e đến trơn bóng, Lục Chu rũ mắt, tầm nhìn rơi vào khung ảnh trống không.
 
Ba chỉ để lại cho cậu cái khung ảnh này.
 
Bóng tối lạnh lẽo như nước, có ngọn gió đêm thổi xốc màn che cửa sổ lên, lộ ra ánh trăng bên ngoài.
 
Trăng sáng treo trên chân trời, không giống với cô nhi viện chật chội, tòa nhà Giang gia tầm nhìn rộng rãi, đứng bên cửa sổ có thể thu hết cảnh đẹp xung quanh vào mắt.
 

Lục Chu chậm rãi vịn vách tường đứng dậy, rảo từng bước chân về phía cửa sổ.
 
Có làn gió nhẹ thổi qua người, Lục Chu run rẩy giơ tay lên, lúc đầu ngón tay vừa chạm đến cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, bên tai bỗng dưng vang lên tiếng hét kinh hãi của Giang Nguyệt, đồng thời có tiếng vật nặng rơi xuống.
 
Lục Chu khẽ giật mình, vô thức nhìn sang cách vách, trong mắt xẹt qua một chút nghi ngờ.
 
Tiếng động lạ vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của Lục Chu, cậu vểnh tai lắng nghe, cuối cùng không nghe được bất cứ động tĩnh gì.
 
Hai hàng lông mày hơi nhíu, bàn tay Lục Chu đặt trên cửa sổ dừng lại, hồi lâu sau, cuối cùng cậu xoay người, chậm rãi đi đến phòng Giang Nguyệt.
 
Phòng Giang Nguyệt ở ngay sát vách, lúc Lục Chu đi qua, Giang Nguyệt vẫn đang ngồi trên mặt đất ôm đầu gối không ngừng hít khí lạnh.
 
Bên chân còn có một cái ghế đổ.
 
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Giang Nguyệt kinh ngạc vội vàng nhìn về phía đó, chỉ tiếc trong mắt vẫn là một mảnh đen kịt như cũ, không nhìn thấy gì cả.
 
Cô thử mở miệng hói: “... Là ca ca ư?”
 
“Là anh.” Lục Chu nhàn nhạt lên tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt đang ngồi, khóe mắt cậu hơi nhíu, chậm rãi đi đến bên người cô.
 
“Làm sao vậy?”
 
Cậu hơi nhíu mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí đỡ Giang Nguyệt đứng dậy.
 
“Không sao chứ?”
 
Lục Chu dìu Giang Nguyệt đứng dậy, tiện thể dựng cái ghế làm cô vấp ngã lên, dư quang thoáng thấy một cục màu trắng trên mặt đất, vừa định xoay người nhặt lên giúp Giang Nguyệt, bỗng nhiên nghe được tiếng kinh hô của cô.
 
“Đừng đụng vào nó.”
 
Nhưng mà đã trễ, Lục Chu đã thấy vết máu trên cục giấy.
 
Cả người cậu vì thế mà run một cái, mắt đen híp lại, lúc ánh mắt chạm tới khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Giang Nguyệt chợt ngừng lại, ngón tay cậu cứng đơ giữa không trung.
 
Cậu không động vào tờ giấy kia nữa, Giang Nguyệt không nhìn được, càng thêm chột dạ, cô run rẩy nhỏ giọng nói: “Cái đó... bẩn.”
 
Giang Nguyệt nói thật nhưng lời rơi vào lỗ tai Lục Chu lại biến thành cảm xúc khác. Liên tưởng đến phương hướng vừa rồi Giang Nguyệt ngã sấp xuống, cậu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ngại ngùng.
 
“Em...” Lục Chu muốn nói lại thôi, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nói ra một câu “Muốn vào phòng tắm sao?”
 
“...” Bởi vì chuyện té ngã vừa rồi, sắc mặt cô gái còn có chút yếu ớt, vị trí Giang Nguyệt ngã vừa vặn ở trước gương trang điểm.
 
Lục Chu đứng lên, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Giang Nguyệt, cuối cùng rơi trên đầu gối cô.
 
“Ngã bị thương?”
 
Giang Nguyệt mặc quần dài, Lục Chu không thấy vết thương của cô nhưng từ động tác có thể đoán ra đại khái. Cậu hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét quanh phòng Giang Nguyệt, “Có hộp y tế không?”
 

“Không cần, tự em...”
 
“Hay là em muốn gọi Lâm mụ tới?” Lục Chu trực tiếp ngắt lời cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái hộp màu trắng trên kệ khắc hoa.
 
Cậu không để ý Giang Nguyệt nữa, đi đến đó.
 
Hộp không khóa, Lục Chu mở ra dễ như trở bàn tay, tìm được rượu thuốc ở tầng dưới cùng.
 
Giang Nguyệt xắn quần dài lên, ôm chân co quắp trên ghế. Chỉ là vết trầy da rất nhỏ, nhưng làn da của Giang Nguyệt trắng nõn nên vệt ứ máu bình thường nhìn cũng vô cùng dữ tợn.
 
Lục Chu bất mãn nhìn lướt qua, ánh mắt lộ vẻ không vui.
 
Rượu thuốc có mùi gay mũi, Lục Chu thuần thục đổ một chút vào lòng bàn tay, duỗi về phía đầu gối Giang Nguyệt.
 
Giang Nguyệt rụt đầu ngón chân, bỗng dưng nhớ tời gì đó, mở miệng nói: “Anh, anh giúp em xem cái này với.”
 
Lục Chu nhíu mày: “Xem cái gì?”
 
...
 
Công ty Giang Ngộ quả thật xảy ra chuyện, lúc ông vội vội vàng vàng chạy về nhà, sắc trời đã tối sầm.
 
Giang Ngộ kéo cà vạt, vội vàng bước lên lầu, muốn xem Giang Nguyệt một chút trước khi đi.
 
Sự tình khẩn cấp, sau khi Giang Ngộ về nhà thu dọn đồ đạc còn phải đi tỉnh ngoài công tác ngay trong đêm.
 
Quản gia đứng một bên báo cáo tình trạng của Giang Nguyệt, giọng nói ôn hòa: “Sau khi tiên sinh đi, tiểu thư và Lục thiếu gia vẫn luôn ở chung một chỗ, hai người có vẻ không tệ, tiên sinh không cần quá...”
 
Hai chữ “lo lắng” còn chưa thốt ra, quản gia đột nhiên sửng sốt, bước chân cũng dừng lại giữa không trung.
 
Chỉ thấy cánh cửa phòng Giang Nguyệt khép hờ, có tiếng nói nhỏ của nam nữ truyền ra ngoài, thì thầm như muốn che đậy điều gì.
 
“Em muốn kích thước nào?” Giọng nói trầm thấp của Lục Chu truyền tới qua khe cửa.”
 
“...Ừ, lớn nhất đi, sẽ không sai.” Giang Nguyệt suy nghĩ một hồi, mở miệng nói.
 
“Hoa văn thì sao, bình thường em thích loại nào?”
 
Giang Ngộ đứng ở cửa: “...???”
 
Tác giả có lời muốn nói: Lục Chu: Mỗi ngày tôi đều kề cận cái chết.
 
Giang Ngộ: Xin hỏi nên trực tiếp đánh hay là dạy dỗ một hồi rồi mới đánh???



 

Bình Luận (0)
Comment