Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc liếc nhai, từ trong mắt đối phương hiện ra không thể tin, bọn họ đã an bài cực kì chu đáo, biết việc này cũng chỉ có tâm phúc của Lý Lâm Trúc. Làm sao có thể bị lộ?
Đang cân nhắc thì một bóng dáng thon dài từ trong đám người đi tới. “Tiểu vương đã đợi mấy vị rất lâu.” Ngữ khí vô cùng thân thiết giống như chờ bằng hữu đã lâu, không giống mùi vị giương cung bạt kiếm.
Đường Tĩnh nhìn người đang đến gần, thân hình quen thuộc, âm thanh quen thuộc, chi là âm thanh ôn nhuận như gió xuân quất vào mặt, âm thanh người trước mặt tuy nhẹ nhưng khó mang theo sự trong trẻo mà lạnh lùng. “Phong Minh?” Đường tĩnh dò hỏi một câu.
Người tới ngẩng đầu lên, không tin nhìn vào Đường Tĩnh, trong mắt hiện lên sự kích động: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Thật là ngươi sao?” Đường Tĩnh không thể tin được “Làm sao có thể là ngươi?”
“Ta...” trách không được đại ca nhất định phải là hắn tới bắt thích khách, dùng Lý Linh Lan uy hiếp hắn, thì ra muốn chặt đứt tưởng niệm của hắn, không thể không nói chiêu này của đại ca thật độc, hôm nay nàng biết được thân phận thật của hắn hắn không còn chút khả năng nào, thậm chí yên lặng đứng bên cạnh nàng cũng không có khả năng.
“Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi tiếp cận chúng ta là có mục đích gì?” Đường Tĩnh từ từ đi xuống bậc thang, từng bước đến gần Dạ Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy địch ý, nàng thật lòng coi hắn là bằng hữu, từ Đồng thành trở về vẫn nhớ tới hắn, năn nỉ Mộ Dung Thiên Thần giúp đỡ nghe ngóng xem hắn ở nơi nào.
Nhớ tới vẻ mặt cổ quái lúc đó của Mộ Dung thiên Thần, còn có ngữ điệu lạ lùng lúc đó, Đường Tĩnh chỉ cho rằng hắn đang ăn giấm chua, lại còn cười nhạo hắn giấm chua nào cũng ăn, quả thật không thể nói lý. Nhưng hắn không nói gì, chỉ sợ hắn đã biết được thân phận của Phong Minh rồi, vì không muốn nàng thương tâm mà cái gì hắn cũng không nói.
Nhưng nàng lại ngốc đến hỏi kẻ địch làm sao để giải độc cho hắn, lại rơi vào bẫy của hắn.
“Ta thật là ngốc, vậy là lại xem kẻ địch là bằng hữu.” Đường Tĩnh thẳng tắp đứng trước mặt Dạ Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng không một chút nhiệt độ, cho dù xung quanh hừng hực lửa đốt cũng không làm tan được hàn ý trong mắt nàng.
Dạ Nguyệt biết nàng địch ý, kích động kéo cánh tay nàng: “Không phải, Lan nhi, ngươi hãy nghe ta nói...”
“Buông ra.” Đường Tĩnh hét lớn, ghét bỏ nhíu mày, “Lan nhi là để cho ngươi gọi à.”
Ánh mắt Dạ Nguyệt rơi vào gương mặt thất vọng của Đường Tĩnh: “Ta, ta gọi là Dạ Nguyệt, là Nhị vương tử của Tinh Lang quốc.” Việc đã đến nước này hắn cũng chỉ có thể nói thẳng, “Chuyện ngày hôm nay là ta bị buộc bất đắc dĩ.”
“Bị buộc bất đắc dĩ?” Đường Tĩnh cười lạnh, “Uổng công ta còn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất.” Đường Tĩnh cổ quái nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt, “Đại quân Thiên Dục trúng độc có phải do ngươi làm hay không?”
“Đây là chức trách của ta.” Dạ Nguyệt chua xót, “ ta không thể trơ mắt nhìn con dân chúng ta chịu chết oan uổng. “ Hắn không yêu cầu xa với nàng sẽ hiểu, chỉ hy vọng nàng có thể thông cảm cho chỗ khó xử của hắn.
Đường tĩnh lắc đầu: “ A, không thể trơ mắt nhìn con dân của ngươi chịu chết oan uổng, vậy con dân Thiên Dục thì sao, bọn họ cũng do cha mẹ sinh ra, ngươi là đại phu mà lại làm chuyện tàn khốc như vậy. Ngươi cũng biết bởi vì trúng độc mà chết không ít mạng người vô tội. “ Nếu nói thân phận thật của hắn làm cho Đường tĩnh thất vọng thì chuyện hạ độc càng làm cho nàng phận nộ: “ Ngươi không xứng làm một đại phu. “
“ Tiểu huynh đệ, đừng nói lời vô ích với hắn, chúng ta lao ra thôi. “ Yên lặng nhìn hết thảy, Lý Lâm Trúc ở phía sau hô to, “ Ta không tin dựa vào khả năng của ta, chúng ta không ra được. “ Nghe nói đầu sỏ hạ độc ở ngay trước mắt, Lý Lâm Trúc cực kì căm tức, hận không thể giết hắn.
Trong đình viện rộng lớn, Đường Tĩnh và Dạ Nguyệt đứng sóng đôi, mọi người xung quanh không ai dám tiến lên, một lát sau: “ Ngươi đi đi, đi với Mộ Dung Thiên Thần đi. “
Đường Tĩnh nhìn tùy tùng cầm đuốc giơ loan đao xung quanh, rõ ràng không tin hắn nói.
“Tốt xấu gì chúng ta cũng từng hiểu nhau, ngươi cứ việc đi đi, không ai ngăn cản ngươi.” Xung quanh có người muốn phản đối, Dạ Nguyệt đảo mắt qua, người nọ lập tức im như hến.
“Còn hai người bọn họ.” Đường Tĩnh chỉ vào hai tâm phúc đang bị trói lại.
Dạ Nguyệt gật đầu, Đường tĩnh cũng hiểu hiện tại không phải là lúc, từ từ lui ra sau gần Lý Lâm Trúc, “Chúng ta đi.”
Lý Lâm Trúc và hai tâm phúc che chở cho Lý Lâm Trúc từng bước ở trước mắt mọi người dời về phía cửa. Đi tới cửa, bồng nhiên Đường Tĩnh bỗng nhiên dừng lại: “Phong Minh, tuy ta ghét sự trơ trẽn của ngươi nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Đường Tĩnh không nói vì sao cảm ơn hắn, nhưng trong lòng Dạ Nguyệt đã hiểu, lộ ra nụ cười thoải mái: “Chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
“Vĩnh viễn không có khả năng này.” Đường Tĩnh nhẫn tâm bỏ lại câu nói này rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa cung, cùng Lý Lâm Trúc biến mất trong màn đêm.
Dạ Nguyệt đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào cửa cung đến xuất thần, trong đầu nhớ lại lúc bọn họ quen nhau từng chút một, như bầu trời đêm này, bọn họ cũng như màn đêm đen này không có khả năng nhìn thấy mặt trời.
“Đều lui ra đi, Đại Vương tử có hỏi thì nói thật.” Dạ Nhật ở tiền tuyến, nhưng chuyền này ngày mai sẽ truyền vào trong tai hắn, hắn đã phân phó mình làm, như vậy cũng là do mình gánh vác.
Quả nhiên, ngày hôm sau có người ra roi thúc ngựa mang thư truyền tới quân doanh tiền tuyến, Dạ Nhật tâm tình tốt đẹp mở thư, xem sự tình phát triển đúng như ý muốn của hắn nhưng khi phong thư mở ra nụ cười trên gương mặt Dạ Nhật cứng lại, ngàn sai vạn sai hắn không tính đến đệ đệ này của hắn lại đối với người kia để ý sâu như vậy.
Dạ Nhật bỗng nhiên ngẩn ra, đột nhiên hiểu: “Nhanh, nhanh tập hợp đại quân, chúng ta tập kích bất ngờ doanh trại của địch.” Lý Lâm trúc không ở trong quân doanh, Mộ Dung Thiên Thần lại hôn mê, hiện tại quân doanh cảu địch không có người tâm phúc, nếu lúc này tấn công sẽ là năm bè bảy mảng, bọn hắn nhất định sẽ thắng.
Lúc đó Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, bọn họ đã cho ngựa chạy một đêm rời khỏi Tinh Lang quốc, Dạ Nhật nghĩ gì Đường Tĩnh cũng đã nghĩ tới, nàng nói ra lo lắng của mình cho Lý Lâm Trúc, Lý Lâm Trúc cười hô hô: “Ta có thể cùng tiểu huynh đệ tới đây thì tất nhiên đã bố trí tốt, tiểu huynh đệ yên tâm đi, nói không chừng chúng ta có thể không chiến mà thắng.”
Lý Lâm Trúc khẳng định chắc chắn đánh mất nghi ngờ của Đường Tĩnh, Đường Tĩnh yên lòng lấy cây quỳnh bích hoa ta, nhắm ngay ánh mặt trời thả xuống, “Tiểu huynh đệ làm cái gì?” Lý Lâm Trúc tới gần, nhìn Đường Tĩnh mở cây hoar a.
“Để cho hoa gặp ánh mặt trời, cho hoa nở.”
“Vậy sao ngươi còn lắc lư nói?” Lý Lâm Trúc vẫn không hiểu rõ.
“Hoa này phải đúng ánh nắng mới được, nếu không sẽ vô ích.” Cho nên Đường Tĩnh mới tự mình hái hoa, cây hoa này là thứ thuốc còn thiếu để chế giải dược, không thể có gì sơ suất.
Lý Lâm Trúc lắc đầu, đúng là phiền toái, vẫn là đánh giặc thống khoái hơn.
Lại nói Dạ Nhật nhận được tin tức lập tức phát binh chuẩn bị tiêu diệt hang ổ của bọn họ, cách doanh trại của Thiên Dục còn hơn mười dặm liền truyền đến tiếng ‘rầm, rầm’ âm thanh của hỏa dược, Dạ Nhật cả kinh, “Nguy rồi, mau bỏ trốn.”
Tiếng “Lui.” Còn chưa xong thì khắp nơi vang lên tiếng ‘ầm ầm’, nổ bay rất nhiều kị binh, chiến mã chịu kinh hách nơi nơi chạy loạn, người ngựa hỗn loạn một đoàn. Dạ Nhật nhìn tình hình trước mắt cảm thấy không ổn lập tức quay đầu ngựa lao ra, những người khác cũng nhao nhao từ bên cạnh xông ta, trong lúc này hỏa dược ầm ầm vang lên, tiếng người kêu rên, tiếng người gào thét vang vọng chân trời. Dạ Nhật chạy lâu mới nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một mảnh thuốc sung tràn ngập mãi không tản đi...
Không một chút bi thương, Dạ Nhật dẫn những người may mắn chạy về đại doanh, trong lòng hung hăng ghi hận Lý Lâm Trúc, thù này hắn nhất định phải báo.
Lý Lâm Trúc trở lại nghe cấp dưới báo việc này cười sang sảng: “Cuối cùng cũng trút được cơn giận, cũng hãnh diện một phen.”
Đường Tĩnh ở bên cạnh cười nhẹ không nói, hiểu ngụ ý của hắn tại Vương thất Tinh Lang quốc.
“Tướng quân thật sự là thần cơ diệu toán.” Hai nam tử trung niên nhìn yếu đuối chắp tay nói.
“Ha ha, nghe quân sư khích lệ đúng là không dễ.”
“Tướng quân chê cười.”
Trách không được bộ dáng thư sinh thì ra là quan văn. Đại ca ngẫu nhiên ấm đầu làm việc ngốc nghếch, có người như vậy ở bên cạnh nhắc nhở cũng là chuyện tốt.
Người bên cạnh? Đôi mắt Đường Tĩnh tối lại, bỗng nhiên nhớ tới Vương Lan Nhược, không biết mấy ngày nay nàng ấy như thế nào?