Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 102

Sáng sớm lên đường đến Hộ Quốc Tự, đây vốn là một chuyến đi đơn giản nhưng tất cả hộ vệ lại đi theo.

Tối hôm qua nàng nói với Phong Duyên Thương chuyện nàng vô tình gặp được Diêm Cận vả lại hắn cũng dự định đi Hộ Quốc Tự. Hắn cười đến mê người, sau đó lại nói có Diêm Cận đi theo thì hắn rất yên tâm, sáng hôm sau lập tức có mười sáu hộ vệ đi theo, lại cộng thêm Thích Phong đánh xe, tổng cộng có mười bảy người.

Lần này Phong Duyên Thương không đi cùng nên Đinh Đương đi theo, rất lâu rồi nàng không ra khỏi thành cùng Nhạc Sở Nhân, vì vậy vừa ra khỏi thành nha đầy này rất hưng phấn.

Đẩy cửa sổ ra, gương mặt tròn trịa cười khanh khách rất vui mừng.

Nhạc Sở Nhân khép hờ đôi mắt ngồi dựa lưng vào thành xe ngựa. Tối hôm qua ngủ không ngon, ngủ ở trong ngực Phong Duyên Thương, hắn luôn cử động, cho nên hầu như hắn cũng tỉnh.

Lúc này xe ngựa lảo đảo, làm cho nàng không thể ngủ được.

Ước chừng sau nửa canh giờ, xe ngựa ra khỏi Nam Thành Môn, một người một ngựa đang đứng ở phía trước, người nọ mặc một bộ trang phục màu đen, dáng người cao lớn, không khí xung quanh ấm áp chỉ là xung quanh người hắn có một vòng khí lạnh chỉ cần liếc mắt nhìn nhiệt độ xung quanh sẽ tự động giảm xuống.

Đội ngũ dừng lại, Nhạc Sở Nhân vẫn khép mắt lại như cũ, giống như ngủ thiếp đi.

“Vương phi, là Diêm tướng quân.” Đinh Đương xoay người lắc lắc cánh tay Nhạc Sở Nhân, trong lòng nha đầu này tràn đầy kính sợ đối với Diêm Cận.

Mở mắt, giữa hai hàng lông mày có vẻ mệt mỏi, nhưng nghe Diêm Cận đến, ánh mắt sáng lên. Quay người đến gần cửa sổ, liếc mắt một cái đã thấy Diêm Cận dắt ngựa đi tới, nàng cong môi cười một tiếng: “Có phải ngươi đợi rất lâu rồi không?”

Nhìn gương mặt lộ ra khỏi cửa sổ, hai mắt sáng trong, gương mặt lười biếng, dáng vẻ như vậy đặc biệt quyến rũ động lòng người.

“Hai khắc đồng hồ.” Diêm Cận trả lời đơn giản, âm thanh mát lạnh.

“Chúng ta đi thôi. Ngươi muốn cưỡi ngựa? Hay là lên xe ngồi đi?”  Tuy rằng nàng mời rất thành tâm nhưng trong lòng khẳng định Diêm Cận muốn cưỡi ngựa.

“Ta cảm thấy cưỡi ngựa thoải mái hơn, chúng ta lên đường thôi.” Đường cong bờ môi mềm mại rất nhiều, thật là hấp dẫn mê người.

“Được.” Cười híp mắt gật đầu, Nhạc Sở Nhân lùi đầu về sau. Cả đám hộ vệ của Nhạc Sở Nhân đã xuống ngựa hành lễ với Diêm Cận, sau đó lên ngựa của mình, bắt đầu rời khỏi Hoàng Thành.

Hộ Quốc Tự ở núi Chỉ Sơn, chặn đường dài khoảng nửa ngày, khi mặt trời lên đỉnh đầu, đội ngũ cũng đến một trấn nhỏ của núi Chỉ Sơn.

Vào thời gian này, người đi lại không nhiều lắm nhưng lui tới nối liền không dứt.

Cũng đã đến lúc ăn trưa, mỗi người đều có việc riêng sau khi đến Hộ Quốc Tự, đương nhiên sẽ không có thời gian để ăn cơm. Cho nên, đội ngũ dừng lại trước một tửu lâu nhỏ trong trấn, giải quyết bữa trưa.

Trên đường đi Nhạc Sở Nhân đều ngủ, cho nên vừa bước xuống xe ngựa thấy mặt trời không khỏi chói mắt. Híp mắt bước vào tửu lâu, Diêm Cận cũng đi theo sau lưng.

“Thời tiết dạo này rất nóng, nhưng mà nhìn thấy ngươi ta lại không thấy nóng nữa.” Nghiêng đầu nhìn Diêm cận, Nhạc Sở Nhân mở to mắt, xinh đẹp trong sáng.

Diêm cận khẽ nhếch môi: “Vì sao?”

“Bởi vì ngươi chính là một khối băng, có chức năng hạ nhiệt độ.” Đây là lời nói thật lòng.

Đường cong trên gương mặt Diêm Cận nhu hòa, đối với đánh giá của Nhạc Sở Nhân không có gì không vui.

Có rất nhiều người, ngồi thành bốn bàn, Nhạc Sở Nhân, Diêm Cận, Thích Phong và Đinh Đương ngồi một bàn, mười sáu người còn lại chia ra ngồi ba bàn, dường như chiếm nửa quán rượu.

Đồ ăn đơn giản nhưng ăn rất ngon. Ngồi cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng Nhạc Sở Nhân nhìn chăm chú vào người đi đường, có không ít người từ trên núi xuống.

“Diêm cận, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đây, lúc đó chúng ta thật liều lĩnh.” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Diêm Cận đang ngồi đối diện, cười híp mắt.

Diêm Cận khẽ gật đầu: “Hai mươi sáu tháng mười một.” Ngày giờ được nói ra rất chuẩn xác.

Nhạc Sở Nhân lập tức gật đầu: “Đúng đúng, chính là ngày đó.” Ba ngày trước lễ quy y, trí nhớ người này thật tốt.

Hai người nói chuyện, Đinh Đương ngồi bên cạnh cúi đầu ăn cơm, hơn nữa chỉ ăn những thứ trước mắt mình. Bên kia, Thích Phong không nói nhưng rất nghiêm túc nghe hai người nói chuyện, trong mắt có mấy phần phức tạp.

“Mỗi lần ngươi trở về đều đi gặp sư phụ của ngươi sao?” Diêm Cận có sư phụ ngoại môn, cũng có sư phụ nội môn. Nhạc Sở Nhân không biết sư phụ ngoại môn của hắn, nhưng sư phụ nội môn chính là Ngọc Lâm lão hòa thượng.

“Hàng năm chỉ trở về một lần, đương nhiên phải đi thăm. Không có thời gian, không có cách nào làm tròn chữ hiếu.” Cuộc sống ở Hộ Quốc Tự có ảnh hưởng rất lớn với Diêm Cận, chỉ cần nhìn tính tình lạnh lùng hay trung nghĩa của hắn là biết.

“Ngọc Lâm lão hòa thượng cũng là sư phụ của Tiểu Thương tử, nhưng mà so với ngươi, cái tên đồ đệ kia chẳng ra gì.” Phong Duyên Thương kính trọng Ngọc Lâm, nhưng không giống như Diêm Cận kính Ngọc Lâm như phụ thân.

“Bận rộn chuyện triều chính, cũng có thể hiểu.” Diêm Cận để đũa xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Có lẽ vậy. Chẳng qua ta và hắn cũng như nhau, nếu không có chuyện gì cũng sẽ không tự mình đi thăm.” Nếu bàn về làm người, không ai bằng Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân thật sự bội phục hắn.

“Vậy lần này có chuyện gì?” Ước hẹn cùng đường, nhưng Diêm Cận lại chưa từng hỏi nàng đến Hộ Quốc Tự làm gì.

“Ta muốn  mượn người của Ngọc Lâm lão hòa thượng.” Má lúm đồng tiền nhàn nhạt, mặt mày như hoa đào.

Diêm cận không rõ, nhìn nàng không nói, sử dụng ánh mắt hỏi thăm.

“Ta muốn mở một gian Tế Thế Đường ở Quan Châu, vì thiếu người cho nên ta chỉ có thể nhờ Hộ Quốc Tự hỗ trợ thôi. Y vũ tăng ở Hộ Quốc tự tương đối giỏi, ta cũng rất bội phục. Người của ta tới đó không kịp, chỉ có thể nhờ Hộ Quốc Tự thôi.” Nói kế hoạch cho Diêm cận, hắn khẽ gật đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn đầy tán thưởng.

“Sư phụ nhất định sẽ đồng ý, tế thế thiên hạ sao lại không làm?” Diêm Cận nói thẳng, lấy tính cách Ngọc Lâm, đừng nói mượn người, chính là lấy mạng sống của hắn, hắn cũng sẽ cho.

“Ta biết hắn sẽ đồng ý, nhưng về tình về lý ta cũng phải tự mình đến một chuyến mới đủ thành ý. Lúc mới nổi lên, Hộ Quốc Tự vẫn luôn là hậu thuẫn của ta, quan hệ của ta cùng với Hộ Quốc Tự không thể nói bỏ là bỏ được.” Lắc đầu một cái, đối với mưu lợi giữa hai bên, nàng lại chiếm tiện nghi của Hộ Quốc Tự.

“Thật ra thì Cần Vương suy nghĩ chu đáo, lâu dài.” Diêm Cận than thở, mặc dù giọng nói lạnh lùng, thiếu hụt chút thành ý, nhưng phát ra từ tâm can.

“Lời này rất đúng, nếu không có hắn, ta cũng không biết Hộ Quốc Tự làm gì.” Nàng là một người ngoại lai, tất cả đều nhờ có Phong Duyên Thương.

Diêm cận khẽ buông mí mắt, giữa lông mày lạnh nhạt, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Bỗng dưng, trên đường vang lên tiếng huyên náo, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, trên đường người đến người đi, cái gì nàng cũng không nhìn thấy.

Tiếng huyên náo ngày càng gần, người trên đường phố cũng đều tránh ra hai bên, người bên trong tửu lâu cũng đều đứng lên nhìn ra ngoài, rất ít khi có chuyện gì xảy ra trong trấn nhỏ này.

Chỉ thấy một nam tử nhanh chóng chạy tới từ đầu phố kia, mặc áo nho dáng vẻ thư sinh, yếu ớt gầy gò, chạy thở không ra hơi. Nhưng mà vẫn đang ra sức chạy, phía trước có cản đường hắn lập tức hô to tránh ra, người trên đường phố đều tránh hết ra, rất nhanh hắn đã chạy qua khỏi tửu lâu.

Tất cả mọi người không biết rốt cuộc vì sao, tiếng nghị luận ầm ĩ. Bởi vì Hộ Quốc Tự đang ở trên núi Chỉ Sơn, cho nên loại chuyện này bình thường sẽ không xảy ra. Đất lành, phật quang phổ chiếu, luôn luôn yên ổn.

Dựa vào cửa sổ, nhìn phương hướng thanh niên kia, một hồi lâu, nơi nam tử kia biến mất lại vang lên tiếng ầm ĩ.

Tên nam tử kia chạy trở lại, còn vừa kêu người phía trước tránh ra, trên đường có người lớn tiếng hỏi hắn cuối cùng là có chuyện gì, mọi người rối rít ghé mắt nhìn hắn.
Bình Luận (0)
Comment