Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 104.2

Mặc nàng chơi đùa, Phong Duyên Thương vẫn mỉm cười như cũ, mắt phượng xinh đẹp tranh tối tranh sáng, tĩnh mịch không lường được.

Diêm Cận mang theo Diêm Tự quân quay trở về biên quan phương Bắc, ngày đó Nhặc Sở Nhân biết nhưng không có cách nào đưa tiễn.

Trong khoảng thời gian này Diêm Cận mang theo nàng chạy qua khắp các loại nguy hiểm, bảo vệ nàng chu toàn ở Hộ Quốc tự, đối vối Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân lòng tràn đầy thưởng thức cùng cảm tạ.

Cõi đời này, Diêm Cận là độc nhất vô nhị (==”), có tìm mòn mắt cũng không tìm ra một người như hắn.

Đi tới thế giới này, có thể có Diêm Cận làm bằng hữu, lòng Nhạc Sở Nhân sinh cảm giác may mắn. Trong tất cả mọi người mà nàng biết, bao gồm cả Phong Duyên Thương và nàng, không có một ai có nhân phẩm bằng được hắn.

Cánh tay của nàng đã khỏi, mùa hè nóng nực rốt cuộc cũng đến. Mặc dù qua chuyện ở Hộ Quốc tự mới có bảy ngày, nhưng lại có cảm giác đã rất lâu rồi. Cả ngày ở trong phủ, không chỉ mình nàng, cả người khác cũng đã trồng nấm(nghĩa là ko có việc gì để làm nên mốc người ấy mà) đến chán rồi.

Vậy mà trong thời điểm nàm chán này, trong cung lại truyền ra tin tức tốt, Diêm Tô mang thai.

Thái y của Thái y viện đã chẩn qua rồi, quả thật là có hỉ. Bất luận trong Phong Duyên Thiệu trong cung hay các cận thần cũng đều vui mừng. Có người thừa kế như vậy thời điểm Phong Triệu Thiên thoái vị cũng sắp đên.

Tin tức truyền đến Cẩn vương phủ, Đinh Đương rất vui mừng, Nhạc Sở Nhân rất bình tĩnh, chỉ là nhìn nét mặt cùng biết nàng rất vui mừng.

“Vương phi, người nói thai của Thái tử phi là nam hay nữ?” Tin tưởng tất cả mọi người đều mong chờ là một bé trai.

“Bây giờ còn rất sớm để kết luận, chỉ cần ba tháng nữa thôi. Thai đủ tháng sẽ biết được thôi.” Bây giờ cơ bản là một đống thịt, làm sao biết được nam hay nữ.

Đinh Đương hé miệng cười nói: “Đừng xem Vương phi chưa sinh bảo bảo nhưng kinh nghiệm còn hơn cả phụ nhân đã sinh bảy tám đứa bé.” 

“Nha đầu này, càng ngày càng muốn ăn đòn.” Liếc xéo Đinh Đương một cái, Nhạc Sở Nhân khẽ quát, Đinh Đương cũng đã tập thành thói quen, Vương phi quát thì quát thế thôi nhưng nàng không sợ.

Hai người trong phòng nói chuyện, Phong Duyên Thương ở thư phòng đều nghe thấy hết. Nhắc đến sinh con, hắn khẽ nhíu mày một cái, không khỏi có chút không vui bởi vì có rất nhiều người trong sáng ngoài tối nghị luận hắn không thể giao hợp.

Hắn không chỉ một lần bị oan uổng, hơn nữa càng ngày lời đồn càng thái quá. Mặc dù hắn có thể không nhìn nhưng vô luận thế nào cũng có một chút quan tâm.

“Ngươi đi dược phòng lấy trong tủ ra một bình thuốc hình quả táo, ngươi cẩn thận một chút. Đứa nhỏ trong bụng Diêm Tô cần một số chất dinh dưỡng đặc biệt, một lát bảo Tiểu Thương Tử phái người đem đến Đông cung.” Đó là khi đại hôn của Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô đã được hai ngày, nàng liền luyện phương thuốc này, nàng nhất định sẽ khiến Diêm Tô sinh ra một đứa bé thông tuệ tuyệt đỉnh, tương lai Thái tử vị chắc chắn không bị lung lay.

Đinh Đương gật đầu rời đi lấy thuốc, Phong Duyên Thương vẫn một mực trong thư phòng phê duyệt sổ con liền bước ra, một bộ bạch y bồng bềnh phiêu linh, chân như đạp gió mà đến.

“Nếu như nhớ Thái tử phi nàng có thể tự mắt đến nhìn xem sao.” Hắn đi tới mang theo cỗ mùi hương dễ chịu.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày cong cong: “Được xuất phủ rồi hả?” 

Phong Duyên Thương giơ tay ngắt cằm nàng, ôn nhu nói: “Thật ra so sánh với Vương phủ, Hoàng cung vẫn là an toàn nhất.” Trong cung đã gia tăng thêm thị vệ đại nội, cấm quân, năm bước một tiêu mười bước một đồi (ý muốn nói là thủ vệ nghiêm ngặt ấy, mình giữ nguyên nghe cho hay), chỉ cần có một chút tiếng gió có thể kinh động cả Hoàng cung.

“Coi như rất an toàn, đó cũng là nhà người ta. Chúng ta có thể đi nhưng không thể ơi nơi đó.” Nàng biết Phong Duyên Thương nhất định là nghĩ đến chuyện đó nên mới không lập tức mang nàng vào cung.

“Nói có lý. Đúng rồi, Mẫn phi nương nương thân thể dạo gần đây đã tốt lên rất nhiều rồi, bình thường vô sự còn có thể đi ra ngoài dao một chút. Mấy lần qua thăm Ngũ ca, tự tay nấu canh cho Ngũ ca, làm cho Ngũ ca kinh ngạc.” Phong Duyên thương cười nói, dùng ánh mắt cảm tạ nàng, nếu không phải những lời Nhạc Sở Nhân nói, Mẫn phi như thế nào lại có thể tốt lên?

Nhạc Sở Nhân hé miệng cười cười: “Thật là chuyện tốt, Ngũ ca mặc dù thất kinh nhưng chắc là rất hạnh phúc đi.” 

Phong Duyên Thương khẽ gật đầu: “Ngũ ca cùng Mẫn phi chung đụng cũng đã lâu, cũng nhớ nhiều chuyện của Mẫn phi. Mẫn phi nương nương cùng mẫu phi tướng mạo tương tự, mỗi khi gặp Mẫn phi nương nương, Ngũ ca đều có cảm giác như được gặp mẫu phi.” 

“Vậy còn ngươi?” Nhạc Sở Nhân nâng cằm, nghiêng đầu nhìn hắn.

Phong Duyên Thương quấn lọn tóc dài của nàng trong tay, tầm mắt có chút phiêu du: “Ta không nhớ rõ bộ dáng của mẫu phi.” Khi Tĩnh quý phi qua đời hắn mới có bốn năm tuổi.

Nhạc Sở Nhân có chút không biết phản ứng thế nào, mặc dù nàng thân là cô nhi nhưng chưa bao giờ tự thấy đáng thương, nhưng nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Phong Duyên Thương.

“Nghe nói Tĩnh quý phi là một tài nữ, khí độ bất phàm, chắc hẳn ngươi cùng Ngũ ca đều giống bà ấy. Nếu như ngươi không nhớ được bộ dáng của bà ấy vậy hãy tự soi gương xem chính bản thân.” Môi đỏ mọng cong cong, Nhạc Sở Nhân dùng các của bản thân mình để an ủi hắn.

“Biện pháp tốt.” Phong Duyên Thương vuốt ve khuôn mặt của nàng, khẽ cười nói.

“Ngươi cái này là gián tiếp thừa nhận mình khí độ bất phàm, rất ưu tú? Xảo trá quá!” Bắt lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen, Nhạc Sở Nhân khẽ quát.

“Đây chính là nàng nói, trong lòng nàng, ta ưu tú vậy sao? Làm ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ)!” Hắn kéo nàng một cái, thân mình vừa động, hắn liền chiếm lấy vị trí của nàng à nàng lại ngồi trên đùi hắn.

“Trang điểm.” Nàng giơ tay đâm đâm vào sống mũi hắn, sống mũi hắn thẳng tắp, đây tuyệt đối là thiên nhiên, không một chút giả tạo.

Đinh Đương rất nhanh đã trở lại, đi vào liền thấy hai người dính vào nhau, nàng cúi đầu bước tới, đưa bình thuốc hình quả táo màu đỏ tươi trong tay cho Nhạc Sở Nhân, mặc dù đang đậy nắp nhưng vẫn ngửi được mùi thơm ngọt trong không khí. Thật làm cho Đinh Đương mấy lần muốn mở náp ra xem bên trong là thứ gì, sao lại thơm như vậy?

Nhạc Sở Nhân ôm bình sứ, nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương một cái, sau đó nói: “Cái này gọi là ‘Thiên tư thông minh hoàn’, ngày sau chúng ta có bảo bảo, vậy ta ngày nào cũng ăn, đảm bảo sau sinh ra thiên tài.”

Phong Duyên Thương nhêch môi cười khẽ, giữa lông mày tràn đầy vui vẻ, một tay ôm hông của nàng dịu dàng vuốt ve: “Suy tính xa như vậy, ta nếu không cố gắng, thực xin lỗi nàng đã phải tính toán lâu dài rồi.” 

“Được tiện nghi lại còn khoe mẽ, không cho cười ác tâm vậy.” Nhạc Sở Nhân giơ tay húc vào ngực hắn một cái, chính mình cũng hé miệng cười.

“Vào cung đi, thăm Thái tử phi một chút, nàng cũng an tâm.” Giọng nói hắn êm ái, ánh mắt cũng ôn nhu như nước, đem người trước mặt hoàn toàn vây chìm trong đó.

Một đường vào cung không gặp bất kì trở ngại nào. Trước sau xe ngựa là bốn mươi thị vệ hộ tống, một đướng khiến dân chúng tò mò nhìn, cũng có không ít bình luận ầm ĩ, có người đã bắt đầu kể chuyện của Nhạc Sở Nhân bằng các loại phiên bản. Nhưng những phiên bản như vậy đều không biết từ người nào tuyền ra, rất thần bí.

Vao trong cung, Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân trực tiếp vào thẳng hậu cung, Diêm Tô đang ở trong cung yên tĩnh, cung nhân tựa như người máy, không phát ra chút âm thanh.

Biết Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương tới, Diêm Tô từ trong phòng ngủ ra ngoài, thoạt nhìn vừa mới tỉnh ngủ, mắt có chút mông lung.
Bình Luận (0)
Comment