Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 106.5

Chỉ là Phong Duyên Thương một chút cũng không lo lắng, coi bộ dạng kia cứ như thể càng đông càng tốt.

Đi qua cửa khẩu Bắc Cương so với tưởng tượng của Nhạc Sở Nhân còn hùng vĩ hơn nhiều lắm, núi nối núi, rừng nối rừng, tầng tầng lớp lớp đan xen tạo thành một dải thảm xanh bạt ngàn. Từ xa nhìn lại cơ hồ mỗi ngọn núi đều có một trạm gác. Diêm tướng quân cùng Diêm Tự quân hàng năm đều đóng quân ở đây bảo vệ Đại Yến được an toàn.

Cửa khẩu trước sau có hai cánh cửa, muốn qua phải đi đường hầm tối đen dài năm phút đồng hồ, cổ đại tài nghệ siêu quần Nhạc Sở Nhân đã sớm được lĩnh giáo nhưng vẫn không thể nén nổi bội phục, lại có thể ở giữa ngọn núi đào ra được một cái đường hầm xuyên sơn.

Hai người cưỡi chung một con ngựa, đợi đến cửa xuất quan, trước mắt chính là một đại thảo nguyên rộng lớn, phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy các dãy núi nối nhau, có lẽ phải đi qua mấy ngọn núi kia mới vào được lãnh thổ của Bắc Cương.

Nhạc Sở Nhân suy đoán không sai, tuấn mã chạy băng băng trên thỏa nguyên bạt ngàn sau đó tiến vào sơn đạo, phải mất gần hai canh giờ mới đi ra khỏi đó, rời núi liền thấy mấy thôn trang nằm rải rác, nam nhân làm đồng còn mặc áo tay ngắn, phần lớn nam nhân Bắc Cương đều thích mặc như vậy.

Đối với người Đại Yến đi lại trên đường, bọn họ tỏ ra không có gì phải ngạc nhiên, bởi vì ngày nào cũng có người Đại Yến đi qua, bọn họ cũng đã sớm quen rồi.

Phía Tây, mặt trời dần lặn xuống, đội ngũ rốt cuộc cũng tiến vào một thành trấn, lối kiến trúc ở đây với Đại Yến không có gì khác nhau, chính là y phục dân chúng mặc khác với Đại Yến mà thôi.

Trong thành người lui tới không ít, dĩ nhiên còn có nhiều người Đại Yến đi qua đi lại, hai nước dân chúng cũng coi như sống với nhau tương đối hòa thuận. Có thể nguyên nhân do trấn này gần với Đại Yến, cũng không có chuyện bài xích người ngoài.

Phong Duyên Thương hình như rất quen thuộc đường lối, giá ngựa một tiếng cứ theo đường mà đi, cuối cùng dừng lại trước một tửu lâu.

Nhạc Sở Nhân cùng đi theo vào, tầm mắt dừng trên người Phong Duyên Thương soi tới soi lui, cảm giác hắn có gì đó không thích hợp.

Tiến vào nhã gian, mặt trời cũng đã hoàn toàn lặn mất cuối chân trời, trong phòng ánh sáng có chút tối, chỉ là coi như vẫn có thể nhìn thấy đối phương.

Nhạc Sở Nhân hai tay ôm ngực ngồi trên ghế khẽ nhướn mày nhìn hắn, Phong Duyên Thương ngồi trên giường vẫn cứ lạnh nhạt tự nhiên, bị nàng nhìn hắn cũng không tỏ vẻ bất kì khó chịu nào, thản nhiên vô cùng.

Một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nheo mắt lại: “Tiểu Phong Tử, có phải chàng đã có kế hoạch hay không? Hoặc đã có ám vệ ở Bắc Cương tiếp ứng cho chúng ta?” Nàng có thể khẳng định Phong Duyên Thương chưa từng tới Bắc Cương, nhưng việc hắn quen lối vào thành làm nàng tỏ ra rất nghi ngờ, sau đó đi qua tửu lâu này liền dứt khoát dừng lại, tựa như đã sớm định sắn là ở đây.

Phong Duyên Thương khẽ nhếch miệng cười, bạch y bồng bềnh phong nhã, ánh sáng trong phòng mờ ảo, không thấy rõ chỗ khác.

“Đừng cười, cười không giải quyết được vấn đề, giáp mặt trả lời đi xem nào.” Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ vặn lông mày, mặc dù nhìn rất đẹp mắt nhưng cái kiểu có chuyện gì cũng không nói cho người khác rất phiền phức.

“Đươc, giáp mặt trả lời. Kế tiếp chúng ta sẽ tiến vào Bắc Cương, nguy hiểm sẽ nhiều hơn rất nhiều. Lần này điều Thiên Tự ám vệ đến nàng cũng biết là sẽ có chuyện xảy ra, ta không thể mạo hiểm mà mang nàng theo được. Cho nên, sẽ có người tới đón nàng, nàng đi trước, ta cản lại phía sau.” Phong Duyên Thương rốt cuộc cũng mở miệng, hơn nữa ý tứ lại rất rõ ràng, muốn cùng nàng chia làm hai đường.

Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, sau đó cười nhạo một tiếng: “Đại ca, chàng rõ ràng hơn chút được không? Người bọn họ muốn bắt là ta, nếu ta không ở đó, bọn họ nhất định không để ý đến chàng, còn có thể đi tìm ta khắp nơi.” Đây là cái kế hoạch chó má gì vậy?

Phong Duyên Thương cười nhạt, ánh sáng trong từ phượng mâu xinh đẹp lóe lên lung linh: “Nàng yên tâm, nàng đi rồi, tự nhiên sẽ có hàng giả xuất hiện.”

Nhạc Sở Nhân vặn lông mày: “Chàng nói thật?”

“Không để cho nàng trông thấy đâu.” Phong Duyên Thương khẽ nghiêng đâu, bộ dáng kia tương đối đáng yêu.

Nhạc Sở Nhân lần này tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa nàng cũng hiểu ý đồ của Phong Duyên Thương. Hắn muốn nàng đi trước, bọn họ một đường thoải mái hướng Trung Đô mà đi. Nói cách khác, hắn muốn làm bia thịt để nàng có thể an toàn dời đi.

“Chàng đi cùng ta?” Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, tưởng tượng đến vậy bọn họ không thể địch lại thì sẽ như thế nào?

“Nếu ta đi cùng nàng khác nào chạy trốn.” Phong Duyên Thương đứng dậy đi đến trước mặt nàng, giơ tay nắm cằm nàng ép nàng nhìn thẳng vào hắn.

“Lần này không phải chạy trốn, chàng tính toán cùng bọn họ giáp mặt tranh đấu sao?” Nhạc Sở Nhân theo động tác hắn mà ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng nàng cũng hiểu tính toán của hắn. 

“Nếu không nàng cho rằng vì sao ta lại phải tới Bắc Cương? Bọn chúng muốn bắt nàng, không giải quyết triệt để, phiền phức này sẽ đeo đuổi rất dai dẳng.” Nghiêng người, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, cùng cuốn theo nụ hôn mãnh liệt của hắn.

Dùng xong cơm tối, Phong Duyên Thương ôm nàng đi ra khỏi gian phòng, gian phong đóng lại trong nháy mắt, cửa sổ đang đóng chặt bất ngờ phần phật mở ra, Nhạc Sở Nhân đứng ở mép giường bên hông chợt căng thẳng, sau một khắc bóng người chợt lóe, cuốn Nhạc Sở Nhân biến mất ở trong gian phòng, cả quá trình Nhạc Sở Nhân không phát ra một chút âm thanh.

Đêm tối đậm đặc, một cái bóng nhanh chóng xẹt qua phố, nhảy mấy cái liền đến cửa thành. Rắc rắc một cái, hang lợt lưỡi câu cắm chặt vào tường thành, bóng đen nhanh chóng nắm xích sắt, mượn đà lưỡi câu vọt qua tường thành, nhanh chóng biến mất trong thành.

Thành công ra khỏi thành, vượt qua đường hầm xuyên núi, đêm tối có khách nhân ghé qua, đàn chim rừng đang yên lặng liền thức tỉnh.

“Này Bùi Tập Dạ, ngươi đèng chạy nữa được không? Ta muốn ói.” Bị nắm hai chân cách mặt đất, bụng Nhạc Sở Nhân rất không thoải mái. Tư thế vác nàng không đúng, mặt hướng xuống, không nói cũng thấy chán ghét.

Nghe nàng nói, người đang vác nàng quả nhiên chạy chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, đặt nàng xuống đất.

Hai chân rốt cuộc cũng chạm đất, Nhạc Sở Nhân lập tức thở dai một hơi.

Đêm tối nồng đậm, nơi này không thể thấy rõ đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ mờ trước mặt.

“Cư nhiên biết là bản thiếu, càng ngày càng thông minh.” Quả nhiên là Bùi Tập Dạ, âm điệu bất cần đời này, trừ hắn ra không còn người thứ hai.

“Ta làm sao biết đó là ngươi? Tất cả là do mùi trên cơ thể ngươi.” Một cỗ mùi hoa lê nhàn nhạt, ngoại trừ hắn không có người thứ hai.

“Chậc chậc, nếu như nàng nhất định nói vậy, bản thiếu nghĩ sai sao? Chẳng lẽ nàng luôn luôn nghĩ đến mùi hương cơ thể bản thiếu?” Người trước mặt tiến lên phía trước, cỗ mùi nhàn nhạt lại phiêu linh trong đêm.

Nhạc Sở Nhân đưa tay đẩy hắn một cái, sau đó nói: “Làm sao ngươi lại đích thân đến? Xem ra cái chắc Bắc Vương của ngươi cũng thật nhàn hạ.” dựa vào thân cây khô, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt nói.

“Ta đến đón nàng, cho dù có là chuyện lớn bằng trời cũng phải để xuống. Có hay không thấy trong lòng giật mình?” Bùi Tập Dạ cười hì hì, mặc dù không thấy được mặt của hắn nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn lúc này.

“Rung động thì có nhưng muốn ói thì có thật. Tiểu Thương Tử lại đi hợp tác với ngươi, không biết não hắn có bị úng nước không nữa?” Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, không thể hiểu nổi, rõ ràng Phong Duyên Thương rất ghét hắn, Có lẽ có thể đặt câu nói kia vào hoàn cảnh này, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn.

“Lời này của nàng làm bản thiếu đau lòng, nếu không phải bản thiếu thông tri cho mấy người, không biết mấy người định tra cho đến lúc nào?” Bùi tập Dạ bất mãn, lại vẫn cười hì hì như cũ.

“Ngươi âm thầm cùng Tiểu Thương Tử liên lạc?” nàng cư nhiên lại không chút hay biết nào.

“Phu quân nàng không nói cho nàng biết?” Hai chữ phu quân có chút châm chọc.

“Hắn sợ ta lo lắng sẽ không nói cho ta biết, ngươi còn nói cái gì nữa?”Nhạc Sở Nhân khẽ quát, coi như không hài lòng cũng không thể đứng trước mặt hắn nói được.

“Không cho phản đối, phản đối cũng không được sao? Nàng nha, trúng tà rồi!” Bùi Tập Dạ thở dài,, hắn vẫn cảm thấy Nhạc Sở Nhân vẫn khăng khăng một mực như cũ.

“Ít nói nhảm thôi, nghỉ đủ rồi, đi!” Đêm tối không có lửa nàng lại cùng hắn ở chỗ này tốn hơi thừa lời.

“Bản thiếu cả đêm đi đón nàng….nàng không thấy hưng phấn nho nhỏ nào chứ?” Đi phía trước, Bùi Tập Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định trêu trọc.

“Hưng phấn cái đầu ngươi, dẫn đường cho tốt, ta không nhìn thấy gì cả.” Nhìn dưới chân, Nhạc Sở Nhân tiến vào trạng thái mù dở, không nhìn rõ bất kì thứ gì.

“Nữ nhân có khác, ăn ở hai lòng.” Bùi Tập Dậ vẫn không từ bỏ ý định chọc nàng, cợt nhả than thở, làm Nhạc Sở Nhân đi đằng sau phải tức tối đạp hắn một cái.

Đêm tối đặc quánh, hai người đi xuyên qua núi, hy vọng có thể an toàn.
Bình Luận (0)
Comment