Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 110.3

Mặc dù chưa từng gặp nhưng kỳ danh thì đã được Phí Tông nói qua, Phong Duyên Thương cùng từng nói, Diêm Cận tinh thông bày binh bố trận, tất cả là nhờ vị quân sư này.

“Sớm nghe tên Cần Vương phi, chưa có cơ hội được gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngài, Tề Bạch có lễ.” Tề Bạch khách khí chắp tay khom lưng khiến Nhạc Sở Nhân cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao đây là lầm đầu tiên trong đời nàng được người khác hành lễ, đặc biệt đây lại còn là người lớn tuổi.

“Tề quân sư đa lễ rồi, ta cũng từng nghe Phí Tông nhắc qua Tề quân sư, ta còn nghĩ không biết khi nào mới được gặp mặt cơ đấy.” Nhạc Sở Nhân nhấc hắn đứng dậy, Phí  Tông đứng bên cạnh sang sảng cười: “Tề Bạch, hôm nay muội tử ta tới, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, nếu không chỉ còn nước viết thư nhờ tướng quân đường xá xa xôi đưa thôi.”

Ánh mắt Tề Bạch không giống với những hảo hán ở đây, tuy bề ngoài hắn bình thường nhưng thông qua ánh mắt có thể xác định người này cơ trí bất phàm.

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta sẽ tự mình lãnh giáo Vương phi.”Tề Bạch khẽ lắc đầu, bị cái giọng oang oang của Phí Lớn Mật làm cho nhức đầu.

Nhìn bộ dạng của hắn, Phí Tông cười lớn, coi bộ rất hài lòng.

“Vào trướng rồi nói.” Diêm Cận mở miệng nói, đoàn người cùng nhàu vào trướng của đại soái.

Trong quân trướng rất đơn giản, đây là nơi các tướng sĩ nghị sự thường ngày, trừ nấy cái ghế, bên trên còn bày một cái bàn dài để ngang.

Mọi người cùng ngồi xuống, Phong Duyên Thương ngồi bên phỉa nàng, còn lại bên trái là ghế của Phí Lớn Mật.

Phong Duyên Thương, Diêm Cận cùng Tề Bạch đang bàn chuyện biên cương, Nhạc Sở Ngâ nghiêng đầu nói nhỏ cùng Phí Tông.

“Phí Lớn Mật, hôm nay muội tới chủ yếu là muốn vào Cư Sơn, nhìn bọn họ có khả năng một lát nữa cũng chưa xong chuyện, huynh đi cùng muội được không?” Phong Duyên Thương có vẻ như quên chuyện đưa nàng vào núi, nàng không thèm trông cậy vào hắn.

“Vào núi hái thuốc à? Được, đi qua sườn núi bên cạnh doanh trại chính là Cư Sơn.” Phí Tông cũng giảm thấp thanh âm nhưng hắn có giảm nữa thì những người khác trong trướng đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Gần như vậy sao? Tốt quá rồi.” Nhạc Sở Nhân vui mừng, nàng nghiêng đầu sang định nói với Phong Duyên Thương một tiếng, ai ngờ cả ba người họ đều đang nhìn nàng cùng Phí Tông.

Nhạc Sở Nhân cười cười, đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”

Phong Duyên Thương  gật đầu một cái: “Nhớ cẩn thận.” Có Phí Tông đi cùng hắn cũng yên tâm, chưa kể còn có hộ vệ đi theo, chung quanh đây lại là địa phận của quân đội, hắn đương nhiên rất vui mừng.

“Mọi người cứ tiếp túc bàn luận.” Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái rồi cùng Phí Tông rời đi, bộ dạng hai người coi bộ rất hưng phấn, nhìn bóng lưng thôi mà cảm giác có tướng huynh muội ra phết.

Phí Tông mang theo Nhạc Sở Nhân cùng mười hộ vệ Cần Vương phủ vào trong núi, lúc này trời đã đứng bóng, giữa trưa rồi, khẳng định không kịp vào sâu được. Chỉ là dạo loanh quanh bên ngoài mà thu hoạch cũng coi như kha khá. Hơn nữa họ còn phát hiện ra một hố sâu có rất nhiều bộ hài cốt, phía bên cạnh đều là vết tích của vũ khí.

“Đây là thi thể của quân địch bị ném xuống đây, có Bắc Cương, cũng có cả Tây Cương.” Phí Tông oang oang nói qua. Những thớ thịt còn lại cũng đều thối rữa cả rồi, có thể đoán được biên quan dạo gần đây không có chiến tranh.

“Muội có ý định quay về Hoàng Thành đào trộm mộ, bây giờ có vẻ như không cần nữa, muội tìm thấy nhiều tài nguyên rồi.” Nàng đi quanh hố to một vòng rồi nhảy xuống.

“Muội đang là cái gì vậy?”  Phí Tông thấy nàng nhày vào rồi cũng nhảy theo xuống, vô cùng vô tư đạp nát mấy cái xương người nghe răng rắc.

“Cần Thiên Linh Cái*, da người, xương ngón út.” Nhạc Sở Nhân vẫn ngồi xổm lấy vật phẩm, Phí Tông cũng u mê làm theo, trên miệng hố hộ vệ nhìn nhau mấy lần, sau đó cũng nhảu xuống.

*Thiên Linh Cái: bùa ngải được làm từ nhau thai, một loại tà thuật bị cấm sử dụng.

Trời gần tối, Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tông mới quay trở về, một người còn vác theo mấy đoạn xương người, hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, cảnh tượng này hoàn toàn làm kinh sợ tướng sĩ trong quân.

Không riêng gì mấy binh lính, Diêm Cận cùng Tề Bạch cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn một đống xương người này, hai người họ thật không biết Nhạc Sở Nhân định bày trò gì nữa.

“Đây là một chút đồ vật để ta nghiên cứu âm cổ, cũng không phải đam mê của ta, các ngươi đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt như vậy.” Cầm lên một đoạn ngón tay út, Nhạc Sở Nhân cười nói, cái tư thế táy máy tay chân này rất chuẩn, có thể đoán được nàng đã làm rất nhiều lần.

“Đừng nghịch, tuy không bẩn nhưng nàng cũng không cần cầm chơi vậy đâu.” Phong Duyên Thương đứng xa xa nhìn Nhạc Sở Nhân loay hoay nghịch đám xương người, nói thật hắn có chút ghét bỏ.

Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, cười rất vui vẻ: “Ta cầm cái này làm cho chàng cảm thấy khó chịu?”

Phong Duyên Thương không nói gì, Nhạc Sở Nhân lại càng vui vẻ, những người khác cũng không nhịn được cười, duy chỉ có Diêm Cận vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đi ăn cơm thôi.” Một người lính đi bên cạnh nói nhỏ vào tai Diêm cận mấy câu, nghe xong hắn liền bảo mọi người chuẩn bị dùng bữa.

“Các ngươi cứ ăn trước đi, ta đi xử lý mấy đồ vật này.” Nhạc Sở Nhân phất tay một cái, so với chuyện ăn cơm, nàng cảm thấy hứng thú với mấy đống đồ này hơn.

“Dùng cơm xong xử lý chúng cũng không muộn.” Phong Duyên Thương trên mặt hiện lên mấy phần không đồng ý, chơi xong mấy thứ này có hứng ăn cơm mới là lạ đó.

“ta muốn giải quyết mấy đồ vật này rồi mới ăn cơm.” Nhạc Sở Nhân hếch cằm ý chỉ bảo hắn đi ra ngoài. Mấy người nhìn nhau mấy lần rồi cùng rời khỏi.

Phong Duyên thương cũng bất đồng dĩ vãng không tiếp tục cùng Nhạc Sở Nhân thân mật, hắn đi cùng những người khác, trong trướng cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Ước chừng hai canh giờ sau nàng mới đi ra từ trướng, trăng lên đến đỉnh đầu, mọi vật đều yên tĩnh.

Bên ngoài trướng vẫn có người chờ nàng, sau khi đi ra nàng liền nhìn thấy hắn: “Tề quân sư đang đợi ta?”

“Đúng vậy. Thật ra có rất nhiều chuyện muốn tỉnh giáo Vương phi, chỉ là đến hôm nay mới có thể biết không phải thứ gì muốn học liền có thể học được. Cho nên ta vẫn muốn thỉnh Vương phi rải độc quanh quân doanh. Chúng ta cùng Bác Cương tuy đã hòa hoãn lại quan hệ nhưng đối phương vẫn có nhiều hành động mờ ám. Còn bên phía Tây Cương, Tướng quân thương Tây Vương bệnh tật nhiều năm lại không có con cháu, chưa bao giờ có ý muốn chủ động quấy rầy biên cảnhTây Cương. Nhưng Tây Cương lại thường tùy ý quấy rầy, ta cùng Phí Tướng quân thương nghị qua mấy lần, quyết định cho chúng ăn đau một chút nhưng lại không thể để Tướng quân biết. Cho nên chỉ còn cách duy nhất là cầu Vương phi trợ giúp.” Không thể thoái mái đánh, nhưng ngấm ngầm hãm hại thì vẫn có thể. Với loại người giỏi âm mưu dương mưu như Tề quân sư, nghĩ chút đối sách hãm hại trong bóng tối là điều đơn giản.

“Tất nhiên là có thể, yêu cầu của Tề quân sư không tính là lời thỉnh cầu được, chỉ cần với quan hệ giữa ta cùng Diêm Cận và Phí Lớn Mật, những thứ này đều là chuyện nhỏ. Chẳng qua ta muốn biết, Tây Cương hiện tại trừ Tây Vương đã hết người thừa kế rồi à?” Tôn tử của Tây Vương trước bị Bùi Tập Dạ ám sát Phong Duyên Thương đã nói cho nàng nghe, chỉ là nàng không biết có phải hắn giết tất con cháu Tây Vương không.

Tề Bạch gật đầu một cái, trong đêm tối ánh mắt của hắn cực kỳ sáng, nhìn đôi mắt kia khó có thể tin được hắn đã năm mươi tuổi.

“Đâu chỉ con cháu, ba đời trực hệ đều bị giết, lão Tây Vương vị trí trống không. Năm đó còn nạp không ít cơ thiếp để tiếp tục sinh con, chỉ tiếc Bắc Vương sớm đã có chuẩn bị, lão Tây Vương đã mất khả năng sinh đẻ.” Tề Bạch nói rõ ràng, cũng làm cho Nhạc Sở Nhân nhận thấy rằng tên Bùi Tập Dạ này vô cùng hung ác.

Nàng vô ý thức cau mày, không khỏi nghĩ tới lòi nói của Bùi Tập Dạ khi đó, nếu nàng không giữ được thân mình trong sạch, hắn sẽ như thế nào? Tuy chỉ lóe lên trong đầu có một lần nhưng nàng vẫn mơ hồ có chút không thoái mái.

“Nói như vậy Bắc Vương có ý định nuốt Tây Cương?” Bùi Tập Dạ đùa bỡn Tây Cương trong tay, đến nối một người cũng không có, đó không phải chờ đến lúc thâu tóm sao?

“Cái này ta thật không biết, chiến tranh vốn không phải là trò đùa, chắc hẳn không ai chịu động thủ trước, tiếng xấu đó không ai kham nổi.” Tề Bạch lắc đầu một cái, tâm tư Bắc Vương vô cùng khó đoán, cho dù hắn đã quen nhìn người nhưng vẫn không nhìn thấu Bắc Vương.

“Cho nên hiện tại chính là phải bảo trì bình yên.” Bùi Tập Dạ có đủ kiên nhẫn để bảo trì bình thản, dù sao hắn vẫn còn trẻ mà lão Tây Vương kia đã bước một chân vào nấm mồ rồi.

“Dõi mắt khắp Ngũ quốc, anh hùng đông đảo, lão Tây Vương sớm muộn cũng bị thay thế, Nam Vương nóng này tính đa nghi rất nặng, duy chỉ còn Đông Vương chính trị đang đến đỉnh cao có thể cùng Bắc Vương xảo trá cùng Thái tử điện hạ phân cao thấp. Chỉ là Đại Yến ta cần Cần Vương và Cần Vương phi, hai người giống như đôi cánh của một con hổ.” Tề Bạch tán dương phu thê Cần Vương rất cao.

“Tề quân sư nói lời này là quá đề cao ta rồi. Ngài cứ yên tâm, khó có được một làn ta đến biên cương, việc ngài nhờ chắc chán ta sẽ làm, ta sẽ không để cho Diêm Cận biết, chúng ta bí mật tiến hành.” Tâm tư của Tề Bạch nàng hiểu, hắn không muốn có thương vong nhưng vẫn có khả năng chấn nhiếp Tây Cương, lựa chọn tốt nhất chính là nàng.

“Tề Bạch thay mặt chúng tướng lĩnh tạ ơn Vương phi.” Tề Bạch chắp tay khom người bái thật sâu, hắn cùng Phí Tông bàn bạc xong xuôi cả rồi, Phí Tông chịu trách nhiệm đánh lạc hướng Diêm Cận không để cho hắn biết, còn hắn thì vội vàng tới đây, lại đợi bên ngoài một lúc lâu. Rốt uộc cũng chờ đến lúc Nhạc Sở Nhân đi ra, còn được chấp thuận, tất nhiên là hết sức mừng rỡ.

“Không cần khách khí, chúng ta cùng một trận doanh, tất nhiên ta nguyện ý ra sức rồi.” Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, dưới ánh trăng nhìn nàng vô cùng xinh đẹp.

Trở lại quân trướng được sắp xếp, Phong Duyên Thương đã đợi nàng từ lâu. Trên bàn đã xếp xong thức ăn, cũng may thời tiết không lạnh cho nên thức ăn vẫn còn ấm.

“Ta đã về rồi, Tiểu Thương Tử, sao chàng còn chưa ra nghên đón ta?” Nàng đi vào bên trong trướng, nhìn thấy hắn đang ngồi dựa người trên giường, nàng cười híp mắt trêu chọc, bước chân thẳng đến bàn ăn.

“Đi tắm rửa trước.” Phong Duyên Thương ngẩng đầu lên, từ ánh sáng củ ngọn đèn dầu, sắc mặt hắn có vẻ nghiêm túc.

Nhạc Sở Nhân chạy đến bên cạnh cái bàn, tay cầm cái thìa nghe vậy liền sững người: “Chàng ghét bỏ ta?”

“Ta từ đây cũng có thể ngửi thấy mùi gay mũi từ người nàng.” Phong Duyên Thương khẽ cau mày, hắn tuyệt đối không nói láo.

Nàng giơ tay lên ghửi mấy cái, đúng là có mùi thật nhưng đâu nghiêm trọng như lời hắn nói chứ.

“Cái người cổ nhân này lại bắt đầu phát bệnh? Mới vừa rồi Tề quân sư đứng cùng ta nói rất lâu cũng không thấy hắn nói trên người ta có mùi hôi.” Nàng xoay người đi ra sau tấm bình phong, bồn tắm đã được đổ đầy nước.

“Tề quân sư tìm nàng? Không trách hắn cùng Phí Tướng quân không ngừng trao đổi bằng mắt, lại nghĩ đến việc Diêm Tướng quân bị Phí Tướng quân giữ chân.” Phong Duyên Thương vô ý thấy toàn bộ cuộc nói chuyện bằng mắt của Tề Bạch với Phí Tông, hai người họ còn cố ý tráng Diêm Cận, hẳn là có chuyện muốn nhờ Nhạc Sở Nhân.

“Đoán đúng rồi. Tề Bạch cùng Phí Lớn Mật muốn ta nuôi chút cổ độc đi đối phó với sự quấy rầy của Tây Cương, Diêm Cận lại không có ý định hạ lệnh cho họ chút bài học bởi hắn thấy Tây Vương quá đáng thương, Diêm Cận không thèm phản ứng với lão ta.” Sau tấm bình phong, Nhạc Sở Nhân vừa cở quần áo vừa nói.

“Tây Vương? Quả thật bây không phải thời điểm để ý đến lão ta, lão ta giờ cô độc thật đấy. Nếu đối chiến với hắn đúng là thiên hạ lại nói Đại Yến ta khi dễ Tây Cương.”Giọng của Phong Duyên Thương đầy vẻ khinh thường.

“Cho nên các ngươi không để ý đến lão ta, lão ta liền không thôi sinh sự, muốn các ngươi phải chú ý đến lão.” Nhạc Sở Nhân ngược lại lại thấy rất buồn cười, nhìn Phong Duyên Thương, Diêm Cận hay Bùi Tập Dạ, mọi người đều không thèm để ý đến lão, lão cố tình gây chuyện bọn hắn cũng chẳng buồn để ý, trường hợp này quả thật rất buồn cười.

“Đại Yến đúng là không có ý định để ý đến lão, Bắc Cương chưa chắc. Hiện nay Bùi Tập Dạ thu Vu tộc vào tay, kế tiếp chắc chắn sẽ đến lão.” Phong Duyên Thương nói rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt.

Nhạc Sở Nhân đang ngâm người trong bồn cũng từ từ trừng mắt: “Vậy chúng ta thì sao? Không thể khoanh tay đứng nhìn Bùi Tập Dạ một ngụm nuốt sạch miếng bánh Tây Cương này được.”Hơn trăm năm trước, tứ quốc hiện nay đều thuộc lãnh thổ Đại Yến.

“Không phải là còn có Tề Bạch sao?”Phong Duyên Thương cười khẽ, Nhạc Sở Nhân nghe thấy có chút mù mờ không rõ ý hắn.

“Ý của chàng là, Tề Bạch đi cầu ta không chỉ muốn giáo huấn Tây Cương mà còn để cho lão Tây Vương kia thiếu kiên nhẫn mà động thủ với Đại Yến?” Nhạc Sở Nhân dựa vào thùng tắm suy nghĩ một chút, không thể trắng trọn chọc giận bọn họ, Diêm cận cũng không đồng ý hạ lệnh đi chiến cho nên chỉ còn cách dùng ám chiêu., Huống chi Tây cương cũng không có Hoàng tử, cũng không còn người nào có thể uy hiếp, vò mẻ đã sứt, cùng lắm là mất nước, lão chẳng còn gì phải sợ.

“Ừ, có lẽ vậy.”Âm thanh Phong Duyên Thương truyền lại, có mấy phần thần bí.

Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, chiến tranh tuy bất lợi đối với dân chúng nhưng không có chiến tranh cũng chưa chắc có thể phát triển được, Lại nói, với tình hình của Ngũ quốc hiện nay, không sớm thì muộn cũng sẽ khai chiến.

Thừa dịp mọi người đều cướng tráng khỏe mạnh liền đem bữa sáng giải quyết nhanh gọn. Nói thì dễ, nếu khai chiến, không biết cục diện sẽ thánh cái dạng gì
Bình Luận (0)
Comment