Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 114.3

Ước chừng giữa trưa, đoàn người Phong Duyên Thương mới hồi doanh. Thích Phong bị đưa đến doanh trại của quân y, những người khác trở về lều lớn nghỉ ngơi, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, khắp người đầy mùi phong trần.

Nhạc Sở Nhân nằm lỳ ở trên giường tưởng chừng như sắp ngủ, loáng thoáng cảm thấy y phục sau lưng có người xé rách, vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là cái áo khoác màu xanh nhạt, mùi vị quen thuộc ấm áp ngập tràn chóp mũi.

“Chàng về rồi, trên đường có gặp chuyện gì không?”Nhạc Sở Nhân hỏi, giọng có chút khàn khàn.

“Ừ, rất thuận lợi. Nếu đã tỉnh thì ngồi dậy đi. Cởi áo ra, ta giúp nàng lau một chút, máu cũng sắp làm ướt hết y phục rồi.”Phong Duyên Thương ôm nàng ngồi lên, hắn ném y phục đã khô máu vào trong góc giường, sau đó lấy khăn ướt lau sạch máu giúp nàng.

“Chàng cứ hầu hạ ta như vậy sau bảo ta phải làm thế nào?” Nàng hí mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, thở dài cảm thán.

“Thế nên nàng phải nhớ nàng vĩnh viễn mắc nợ ta.” Hắn vừa cẩn thận lau vết máu xung quanh vết thương thật sạch sẽ, vừa ôn thanh đáp lại nàng.

“Cái người cổ nhân này, tâm kế làm sao nhiều như vậy? Cho dù ta không mắc nợ chàng, chàng vẫn cứ mãi mãi trong lòng ta. Trong cõi đời này, không ai vị trí cao hơn chàng trong tâm trí ta.” Tầm mắt nàng hư vô nhìn bất định, nhẹ giọng nói.

Động tác của Phong Duyên Thương hơi dừng lại một chút, sau đó thoáng thẳng người nhìn vào mắt nàng, cho dù cằm đầy râu ria, quần áo cũng lôi thôi lếch thếch nhưng mắt phượng xinh đẹp vẫn cứ nhộn nhạo nước xuân đẹp không sao tả xiết.(MTLTH.dđlqđ)

“Mặc dù ta rất thích nghe nàng nói mấy lời như vậy nhưng lần sau đừng nói như vậy nữa, ta rất lo lắng. Chỉ là vết thương nhẹ, còn không được coi là sống sót sau tai nạn nữa là, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, âm thanh dịu dàng như gió mùa thu.

“Ta chỉ là nói lời trong lòng, chàng lo lắng cái gì? Ta không kiên trì nổi nữa rồi, chàng mau đỡ ta nằm xuống.” Ngồi thẳng như thế này toàn bộ lưng nàng đều đau.

“Được.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường lau sạch sẽ vết máu ở lưng cho nàng rồi cởi y phục bên dưới ra, Nhạc Sở Nhân tuy có chút ngượng ngùng nhưng suy nghĩ lại cũng thấy chẳng thế nào. Dù sao hắn cũng đâu phải chưa thấy nàng lõa thể bao giờ.

Lau dọn sạch sẽ cho nàng rồi hắn mới lấy thuốc để băng bó vết thương, vết thương vỡ miệng, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng.

Rải thuốc lên vết thương, dùng băng gạc bó lại, đợi đến khi xong mọi chuyện Nhạc Sở Nhân không biết đã ngủ từ bao giờ.

Phong Duyên Thương ngồi bên giường ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng. Trong mắt hắn, nàng dù có trong bộ dạng nào đi chăng nữa cũng đều tốt đẹp nhất, cho dù lúc này nhìn nàng suy yếu nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn cứ hấp dẫn hắn như thế. Một tay mơn trớn vén sợi tóc tán loạn trên trán nàng, hắn nhè nhẹ thở dài.

Thương thế của Nhạc Sở Nhân hồi phục rất nhanh, có thể là do hoàn cảnh tĩnh dưỡng, đồ ăn phong phú, nàng nằm trên giường ba ngày, khuôn mặt liền có xu hướng tròn hơn.

Mặc y phục rộng thùng thình, bên ngoài khoác cái áo dài chấm đất, cả người nàng trông như đứa nhỏ trộm quần áo của cha mẹ mặc, nhìn đi nhìn lại chỉ còn mỗi cái đầu là lộ ở ngoài. Đi lại trong doanh địa, cơ hồ binh lính nhìn thấy nàng đều đi đường vòng. Quân doanh từ trước đến nay chưa từng có nữ nhân, huống chi nàng còn là Cần Vương phi*, trừ hộ vệ Cần Vương phủ và Phong Duyên Tinh, không còn ai dám lại gần nàng.

*Do một vài nhầm lẫn, đặc biệt là mắt mình bị cận khá nặng nên chức danh của nam nữ chủ mình edit mấy chương trước bị sai, anh chị nam nữ chính là Cần Vương gia và Cần Vương phi nhé mọi người. Xin lỗi vì sai sót của mình, mong mọi người thông cảm.

“Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây? May quá, tẩu mau lại nhìn cho đệ xem mấy thứ y y dược dược này độ lửa đã vừa chưa?” Phong Duyên Tinh từ lò thuốc lộ thiên nhảy đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tay còn cầm theo cái sàng thuốc đựng thảo dược vừa sao xong.

Nhạc Sở Nhân đi tới, tay bốc một ít lên nhìn màu sắc, lại đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó mới gật đầu: “Độ lửa vừa rồi, chỉ là đệ nên nhớ, chúng ta sao thảo dược không cần hun lưu hoàng, rất dễ khiến biến chất tác dụng thuốc.”

“Vâng, đệ đã biết.”Phong Duyên Tinh cười một tiếng, đối với sự tán thưởng của Nhạc Sở Nhân, hắn rất vui mừng.

“Hiện tại thật chăm chỉ quá đi, đệ làm ta khá ngạc nhiên đấy. Lão quân y kinh nghiệm phong phú, đệ nên học hỏi ông ấy nhiều hơn.”Đối với sự tiến bộ của Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Lúc mới gặp thì ngang ngược, càn rỡ, hiện tại lại khiêm tốn cẩn thận, thời gian mới chỉ một năm mà hắn biến hóa quá lớn.

“Lúc còn ở Quan Châu, đệ cũng theo Thích sư phụ mấy lần đến thôn làng xem bệnh. Đệ cái gì cũng không làm nhưng lại nhận được thiên ân vạn tạ của thôn dân, đệ cảm thấy đệ không thể cô phụ tấm lòng của bọn họ.”Phong Duyên Tinh vừa hướng phòng thuốc đi vừa nói.

“Kể từ khi Trương thư sinh rời Quan Châu, ta cũng không còn biết nhiều thông tin từ nơi đó nữa. Thế nào? Tế thế đường trụ chân ở Quan Châu không thành vấn đề chứ?” Có tăng lữ  Hộ Quốc tự ở đó, nàng cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

“Có tăng lữ Hộ Quốc tự, lại còn uy danh Cần Vương phi của Thất tẩu, hơn nữa chẩn bệnh không tính phí, tất nhiên là không có việc gì rồi.” Phong Duyên Tinh gật đầu liên tục, một chút vấn đề cũng không có.

“Đợi đến khi đánh bại Nam Cương, ta còn muốn dựng một Tế thế đường ở Nam Cương, đến lúc đó cho đệ đến trấn giữ, thấy thế nào?”Kế hoạch này của nàng tương đối xa, đánh bại Nam Cương? Một khi chiến sự đã nổi lên, từ ba đến năm năm kết thúc là còn quá ngắn.

“Thất tẩu đã có tính toán rồi sao? Được, đến lúc đó khả năng của đệ có thể được như Thích sư phụ bây giờ rồi, đệ sẽ dốc toàn lực.”Hắn đối với giác ngộ của bản thân rất tự tin.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ đồng thời cũng bước vào phòng thuốc, trong đây toàn bộ đều là dược liệu. Tất cả đều là từ Tế thế đường tại Hoàng Thành đưa tới, các loại thảo được đều là cực phẩm, tuyệt đối không có thuốc giả.

“Tiểu chiến không ngừng, dùng thuốc cũng rất nhanh hết.”Nhìn một vòng, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, chỉ riêng trong hai ngày hôm nay, biên quan đã chiến không dưới năm lần rồi.

“Đúng vậy, trong quân y cũng đã hơn trăm binh sĩ bị thương rồi.” Phong Duyên Tinh vừa sàng thuốc vừa nói.

“Hứa Xú không phải tên ngốc, tên khốn này thật khó dây dưa. Hạ được hắn cũng cần có thời gian rất dài.”Thuận tay cầm lấy một loại thảo dược ngâm vào nước thuốc, Nhạc Sở Nhân lãnh đãm nói.

“Thương Tướng quân không phải là đối thủ của hắn, nếu đổi lại là Diêm Tướng quân, như vậy thật khó biết kết quả.”Phong Duyên Tinh nói nhỏ, lời này nếu để Ưng Kỵ quân nghe rất dễ gây ra mâu thuẫn.

“Thương Lỗi sao?Ta còn chưa thấy qua hắn đấy.”Ngược lại tên nhóc Thương Sóc kia vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng, vừa qua đám cưới của Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô, tên nhóc đó cũng đã rước Thập công chúa và Đại nữ nhi Nhạc gia vào cửa.

“Doanh địa có Thất ca trấn giữ, còn hắn thân chinh bên ngoài.”Phong Duyên Tinh lắc đầu một cái, Phong Duyên Thương tuy là giám quân nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc chiến sự, vẫn không thể nào bằng kinh nghiệm phong phú của Diêm Cận.

“Thất ca đệ vô cùng bận, Nhưng Diêm Cận trấn thủ Tây Bắc, tất không thể rút người ra được. Đối với Nam Cương, phải là một kích trí mạng.”Vứt bỏ ngô công (một loại thảo dược), Nhạc Sở Nhân cảm thấy nếu nàng không trợ giúp Phong Duyên Thương làm sứ giả, cuộc chiến này sẽ càng đánh càng căng thẳng.

“Thất tẩu có trù tính rồi sao?” Đôi mắt Phong Duyên Tinh tỏa sáng, nhìn Nhạc Sở Nhân cũng không còn quá sợ hãi nữa.

“Sơn nhân ắt có diệu kế, chỉ cần hiểu không cần diễn đạt, đệ hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi. Tiếp tục làm việc đi, ta về.”Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Tinh rồi xoay người rời đi, Phong Duyên Tinh cứng người ngay tại chỗ, trên bả vai hiện rõ một cây châm sáng lấp lánh còn run rẩy phần đuôi.

Tâm tình rất tốt trở lại quân trướng, nàng vừa cởi áo bào ra thì có người tiến vào.

“Vừa đi tìm Thập Bát giải buồn à?”Phong Duyên Thương đi tới phía sau nàng, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Quần của nàng rất rộng, thuận tiện để thảo dược cùng mấy vật phẩm, trừ yếm lót, nàng quả thật cũng chẳng mặc gì bên trong. Khi hắn ôm, nàng cảm nhận được rất rõ ràng.

“Đúng vậy, trước khi đi ghim hắn một châm, lòng ta trong nháy mắt liền biến tốt.” Khẽ nghiêng đầu mặc cằm hắn đặt trên vai, Nhạc Sở Nhân hài lòng cười, quả nhiên trêu đùa người khác rất vui.

“Bại hoại.” Tiếng nói trầm thấp vừa ngừng, môi hắn đang ở cồ nàng liền di động, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu, hắn hôn nàng có chút rung động.

Hắn du ngoạn ở giữa cổ và gáy nàng rồi sau đó tìm được môi nàng, nóng bỏng hôn, sau đó kéo nàng quay người lại, kịch liệt dây dưa.

“Ưm….”Tay của hắn vuốt ve trên cơ thể nàng, trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đứng ngồi không yên. Nàng tựa vào ngực hắn, tay hắn cách lớp y phục xoa bóp ngực nàng, ta nàng cũng bắt đầu vuốt ve lồng ngực hắn.(MTLTH.dđlqđ)

Phong Duyên Thương ôm nàng lùi về phía sau, nụ hôn nóng bỏng vẫn không ngừng, lui tới bên giường liền đổ về phía sau, cuối cùng nằm xuống. Nhạc Sở Nhân cả người nằm trên người hắn, thiết tha đáp lại hắn, tay nàng đồng thời mở vạt áo của hắn.

Áo rộng mở, Nhạc Sở Nhân cúi đầu gặm xương quai xanh của hắn, đôi phượng mâu của Phong Duyên Thương tối tăm, một tay vuốt ve đầu vai của nàng, một tay khác đặt gối đầu sau ót, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của Nhạc Sở Nhân.

“Không có ý định dừng lại sao?” Nàng đang cắn ngực hắn, thân thể Phong Duyên Thương khẽ cứng lại, phượng mâu xinh đẹp nhuốm một màu tình dục, bộ dạng của hắn tựa như dã thú đang ở tư thế chuẩn bị điên cuồng.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi sáng long lanh bị một lớp sương bao phủ, cánh môi óng ánh xinh đẹp, ngực phập phồng lên xuống, quyến rũ vô song.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, bò lên ghé sát tai hắn thổi khí: “Ta muốn chàng….”

Nụ cười mong manh giắt bên môi, Phong Duyên Thương nghiêng đầu hôn lên tai nàng: “Ta cũng rất muốn nàng…”Không ngừng muốn, vô cùng muốn nàng.
Bình Luận (0)
Comment