Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 114

Đêm dần buông, sương mù vẫn dày đặc như cũ, Kim Điêu đi tới đi lui mấy lần đưa toàn bộ người của Phong Duyên Thương vào núi.

Thời điểm Kim Điêu bay lần thứ ba, binh lính Nam Cương đóng quân dưới chân núi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, một loạt tên bắn chỉ thiên (bắn lên trời) ý muốn bắn chết Kim Điêu. Kim Điêu đâu phải con chim ngu ngốc, làm sao dễ dàng có thể trúng tên, bay đi bay lại trông thoải mái vô cùng.

Bọn họ lấy thức ăn ra, Nhạc Sở Nhân và Thích Phong cuối cùng cũng có thể ăn ngon một bữa, một tay của Thích Phong tê liệt nhưng cũng không thể ngăn hắn có thể hoàn hảo vô khuyết mà xuống núi.

Lửa cháy đùng đùng, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào Phong Duyên Thương, vết thương đằng sau vẫn rất đau, nàng vẫn giữ nguyên một tư thế trong nhiều giờ.

“Sương mù dày đặc này khi nào mới tan?” Bao quanh đống là một không gian bình thường, còn lại chỗ nào cũng dày đặc sương mù.

“Trời mưa. Chỉ cần mưa sương mù sẽ tan ngay tức khắc.” Âm điệu của Nhạc Sở Nhân lười biếng, mặc dù vết thương vẫn không thoải mái như cũ nhưng có Phong Duyên Thương bên cạnh, nàng cảm thấy rất vui vẻ.

“Trên người nàng còn mang theo thứ gì gây ngạc nhiên nữa sao?”Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, một tay đặt trên eo nàng, đem nội lực vận ấm cơ thể nàng.

“Chàng định làm gì? Ngày mai ta muốn đi ra giáo huấn tên khốn Hứa Xú kia! Không cần chàng nói, ta tự có chuẩn bị tốt, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng khi nhận đại lễ của ta.” Nói đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân cắn răng nghiến lợi, hận ý không cách nào che dấu.

“Không cần nhất thời nóng lòng, ngày sau còn rất nhiều cơ hội.” Nhìn nàng tức giận, bàn tay Phong Duyên Thương đặt trên eo nàng khẽ vuốt ve trấn an.

“Ta mà bắt được hắn chắc chắn sẽ không để hắn chết dễ dàng, ta muốn hắn phải cúi đầu trước ta.” Ánh mắt nàng sắc như đao, tựa như trong hai mươi năm qua nàng chưa hận người nào đến mức độ vậy.

“Được.” Phong Duyên Thương ôn nhu đồng ý, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nhích lại gần người hắn hơn.

“Còn lạnh sao?” Khẽ cúi đầu nhìn nàng, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, tranh tối tranh sáng.

“Không sao. Ta chỉ có chút váng đầu, cả người không còn hơi sức, mất máu qua nhiều, trong một năm cũng không chảy nhiều máu như thế.” Mỗi tháng nữ nhân đều chảy máu, gộp lại cũng không nhiều bằng lần này.

Phong Duyên Thương cười khẽ: “ Một năm mà chảy máu một lần như thế này, nàng sẽ không thể chịu được.” Hắn tất nhiên biết nàng đang nói quỳ thủy, Phong Duyên Thương đang cười cái ý tưởng điên rồ của nàng.

“Một đấng mày râu như chàng thì biết cái gì? Cứ như chàng biết mỗi lần ta chảy máu là bao nhiêu vậy.”Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn hắn một cái, nàng sẽ không để cho hắn tùy thời bắt nạt nàng.

“Nàng chảy bao nhiêu ta không biết nhưng ta có biện pháp giúp nàng mười tháng liên tiếp không chảy máu.” Hắn nhỏ giọng nói nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng, ở đây ai cũng là người tập võ, tai thính hơn người thường rất nhiều.

Nhạc Sở Nhân vặn lông mày, ngửa đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn mà im lặng không còn lời nói: “ Cái người cổ nhân này càng ngày càng xấu xa rồi, lời như vậy mà cũng có thể vô tư nói ra sao?”

“Vẫn là câu nói kia, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đem hai chữ “Xấu xa” trả lại cho nàng, Phong Duyên Thương vẫn rất thích trêu ghẹo nàng.

“Cắt. Đúng là chọc mãng phu đừng chọc thư sinh, đày bụng chi, hồ, giả, dã mắng chửi người là thống khoái nhất rồi.” Nàng không thể mắng chửi người một cách văn nhã như vậy được, xem ra phải cố gắng học hỏi một ít từ hắn vậy.

“Ta là thư sinh?” Phong Duyên Thương không đồng ý, hắn không phải thư sinh. Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, hắn chắc chắn không phải thư sinh.

“Chàng là hợp thể của mãng phu với thư sinh, vậy thì lại càng vô địch. Mắng không lại liền đánh, đánh không lại mắng tiếp. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Mắng chửi ta, ta liền đánh ngươi; đánh không lại, ta liền giảng đạo đức cho ngươi, cho ngươi cài cái mũ đạo đức lên đầu, tuyệt đối để ngươi chết không có chỗ chôn.” Cách làm của văn nhân nàng hiểu rất rõ.

“Cách này ngược lại không tệ, ngày sau phải dùng thử một chút mới được.” Tuy là những lời có vẻ khá thô tục nhưng có vẻ Phong Duyên Thương cũng suy nghĩ cẩn thận.

“Giống như mọi người chưa bao giờ nghĩ đến sao? Một người gục đài thì một người khác nhảy lên mà mắng chửi hắn. Cái gọi là muốn gán tội thì sợ gì không tìm ra được lý do.” Nàng thao thao bất tuyệt, ngược lại nói đến Phong Duyên Thương phải im lặng.

“Hai quân giao chiến, nàng làm sứ giả rất thích hợp.” Cứ như vậy đông một chuyện, tây một chuyện, nói loạn thất bát tao, nói đến quân địch mơ mơ hồ hồ.

“Chàng đang mắng ta?” Nhạc Sở Nhân đảo mí mắt, nàng không cảm thấy bất mãn, nếu như đây là lời mắng, nàng thật tâm rất thích nghe.

“Đương nhiên là ta đang khen nàng.” Cúi đầu đem râu cọ lên mặt nàng, làm nàng nhích tới nhích lui tránh né.

Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân đưa tay ôm hông hắn, cả người cơ hồ giắt cả lên người hắn: “ Ta ngủ, chàng phải ôm chặt ta, nếu trên đường chàng làm rơi ta, ta sẽ không khách khí với chàng nữa.”

“Rơi đầu cũng không làm rơi nàng, yên tâm ngủ đi.” Khoa trương ngày càng nhiều, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười ra tiếng.

Nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Phong Duyên Thương, trong chốc lát liền tiến vào giấc mộng.

Sắc trời dần chuyển sáng, trong rừng sương mù vẫn cứ như một tấm màn trắng xóa chẳng tan. Binh lính Nam Cương hình như cũng không thể chờ được nữa, trời sáng hẳn liền tiến quân vào rừng, nhưng cũng không dám vào sâu, chỉ đi loanh quanh ngoài bìa rừng, tiếng đá chuyển, tiếng cây cối phát ra âm thanh làm kinh động đoàn người tromg rừng.

Khả năng nghe của Nhạc Sở Nhân chẳng ra cái gì mà cũng nghe thấy tiếng động, nàng đứng tại chỗ chậm rì rì vặn eo, khẽ quát: “Gấp cài gì? Lão nương  liền lập tức ra ngay.”

“Còn đau không? Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, nàng phải ôm chặt nó.”  Mỗi lần đi lại Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, dĩ nhiên hắn muốn Nhạc Sở Nhân đi trước, sau đó nàng ở bên ngoài tiếp ứng bọn hắn, đối phương nhiều người, nhanh chóng chạy trốn mới là thượng sách.

“Ta không sao, chàng yên tâm. Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Thẳng hướng mà đi, ở trong rừng không cần rẽ phải trái.”Sắc mặt nàng vẫn rất kém nhưng giọng nói lại trung khí mười phần, một đêm này nàng khôi phục không ít hơi sức.

“Vâng.” Đám hộ vệ đồng loạt đáp lời, đơn giản mà dứt khoát.

Nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp gợn sóng, bộ dạng này của hắn rất dễ khiến người ta tâm thần nhộn nhạo.

“Chàng động tác phải nhanh một chút, ta bị thương, chàng không thể bị thương được, nếu không hai ta ai chăm sóc ai đây?” Giọng nói tự động nhu hòa đi rất nhiều, nàng mặt mày cười đến cong cong noi.

“Được.”  Trả lại cho nàng chỉ một chữ, nhưng trong đôi phượng mâu là cả thiên ngôn vạn ngữ.

Cất bước đi vào trong màn sương mù, Kim Điêu đứng giữa hàng cây, cành cây lá cây rơi đầy đất, “hàng này” đúng là có sức phá hoại kinh người mà.

“Nuôi ngươi bao lâu nay, ta còn chưa được cưỡi ngươi bao giờ. Ta đúng là không phải ngu bình thường, ngươi cường tráng như vậy, rõ ràng là có thể chở lão nương  di chuyển, ngươi nói ta nghĩ cái gì mà muốn đi bộ tiêu dao nhỉ?” Nhạc Sở Nhân vừa đâm nó vừa nói thầm, càng nói càng cảm giác bản thân ngu mà.

Kim Điêu nằm trên mặt đất, nghe Nhạc Sở Nhân nói chuyện, đôi mắt màu vàng sẫm giống như có tia cười nhạo thoáng qua, hình như nó cũng cảm thấy nàng rất đần.

“Ta muốn trèo lên rồi, lão nương đang bị thương, nếu làm đau ngươi cũng không được tức giận.” Kim Điêu nằm thôi mà cũng đã cao hơn nàng, Nhạc Sở Nhân nắm lấy một túm lông của nó, nhấc chân đạp lên cánh nó mà leo lên.

Nằm trên cái lưng đầy lông của nó, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cực kỳ khó chịu, lông vũ của nó cứng rắn cực kỳ, thân thể cường tráng, lông vũ cũng theo đó mà càng cứng.
Bình Luận (0)
Comment