Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 122

Nàng dựa vào đầu giường, chân dài thẳng tắp để bên mép giường, ngọn đèn dầu u ám chiếu sáng, nhìn hắn không kìm chế được mà đứng lên. Con ngươi tinh sảo nhìn chằm chằm sắc mặt bất định của nữ nhân, lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười đến vô hại.

“Đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với bản thiếu? Nếu như nàng muốn Phong Duyên Thiệu biết bản thiếu tới, nàng nên sớm nói cho hắn biết. Nàng lại đang suy nghĩ, bản thiếu có phải là đã biết Diêm Cận bị thương rồi không? Ai nha, bản thiếu đã biết đâu.” Bùi Tập Dạ vẻ mặt đáng đánh đòn, rất khoa trương nói ra, Nhạc Sở Nhân nghe xong lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn hắn như đao.

Nhìn nàng trợn mắt, Bùi Tập Dạ cười rất vui vẻ, rung đùi, vẻ rất tự tại.

“Không biết thì thế nào? Không biết lại tới khiêu khích ta? Hoàng Thượng như ngươi làm thật nhàn nhã, dõi mắt khắp thiên hạ ngàn vạn anh hùng hào kiệt, việc khiêu khích một nữ nhân như ta khiến ngươi rất có cảm giác thành tựu?”Nhạc Sở Nhân khẽ quát, rất muốn phun cứt chó vào mặt hắn. (Đây đích thị là lời tác giả, mình chỉ edit thôi.)

“Đây không phải khiêu khích, bản thiếu tới thông báo cho nàng, nghênh chiến!” Hắn ngồi thẳng dậy, bật thốt lên hai chữ, tròng mắt tinh sảo cong cong, nhìn nàng cười híp mắt, có vẻ như không phải là nói giỡn.

“Nghênh chiến? Bắc Vương điện hạ ngươi tìm nhầm người rồi, ta gần đây đang điều lý thân thể chờ thụ thai đầu, không có tâm tình chơi cùng ngươi.” Nàng nói như vô ý nhưng thành công chọc tức Bùi Tập Dạ. (MTLTH.dđlqđ)

Không để ý tới lời nghênh chiến vừa nói, đứng lên nhanh chóng đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân, con ngươi tối tăm: “Không được, ta không cho phép nàng sinh con cho hắn!” Hắn cơ hồ rống lên với nàng, Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt, lỗ tai ong ong.

“Ta sinh con cho trượng phu, liên quan gì tới ngươi.” Hắn không còn trưng ra cái bộ mặt mặc nàng bắt nạt, Nhạc Sở Nhân nhất thời cũng không còn tức giận. Mới vừa rồi nàng nghẹn muốn chết, khẩu khí của hắn thật đáng đánh đón.

“Ta nói không được là không được! Nhạc Sở Nhân, nàng nghe rõ cho ta, nếu như nàng dám sinh con cho hắn, ta đạp bằng Đại Yến!” Hắn rống rất to, tạm thời không biết thật lòng hay giả vờ thế nhưng khí thế lại rất dọa người.

“Bệnh của ngươi đúng thật là không nhẹ! Thứ cho ta nói thẳng, hậu cung lão nhân gia ngài không có nữ nhân sao? Cứ bám lấy ta là có ý tứ gì? Thật không thật mà giả không giả, ta thật không hiểu nổi ngươi. Ngàn dặm xa xôi thiết kế bẫy để ta trở lại, lời nói khó hiểu thì cũng thôi đi, lúc này lại tức giận, có lẽ ngài nên đi tìm đại phu khám một chút, tinh thần ngài có vẻ không được bình thường cho lắm.” Buồn cười, mỗi lần nói chuyện cùng hắn, nàng không thể dùng giọng nói bình thường.

“Chớ nói lảng sang chuyện khác, bản thiếu muốn nàng phải thật khỏe mạnh, nếu không, nàng cứ chờ đấy!” Hắn đưa ngón tay chỉ thẳng mũi nàng, dường như muốn đâm chọt nó.

Nàng giơ tay hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng đi vòng qua hắn ngồi xuống một bên nhuyễn tháp: “Nói chính sự đi, ngươi đã biết Diêm Cận bị thương, ngươi muốn làm gì?” Nàng không thể chịu nổi cái dáng vẻ dương dương tự đắc kia của hắn, chọc tức được hắn, nàng cảm thấy rất thoải mái.

Sắc mặt Bùi Tập Dạ như cũ không đổi, ngọn đèn dầu chiếu sáng phía xa dường như còn không lọt được vào con ngươi tối đen như mực của hắn.

“Cơ hội ngàn năm có một, tất nhiên là lợi dụng công thành chiếm đất, đoạt phần lớn ranh giới Bắc Vực rồi.”Hắn ngồi thẳng xuống giường, thanh âm đã bình tĩnh rất nhiều nhưng vẫn có vẻ không hài lòng.

Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, kéo khóe môi cười một cách châm chọc: “Quan hệ hữu nghị không tới một năm, ngài đã tính toán trở mặt rồi sao, thứ cho ta nói thẳng, ngài đường đường là Đương kim Thánh Thượng, vậy mà công phu trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Giống như đứa trẻ còn bọc tã, khi thì đi thải, khi lại đi tiểu, thế nào cũng được.” Nàng công khai giễu cợt, không ngoài ý muốn nghe thấy hơi thở của Bùi Tập Dạ không thuận. (MTLTH.dđlqđ)

“Nàng đi theo bản thiếu, bản thiếu mặc kệ nàng đã thất thân cho người khác, nàng chỉ cần làm thê tử của bản thiếu. Như vậy bản thiếu liền không tranh giành biên cương, vĩnh viễn hòa hảo với Đại Yến.” Hắn nói điều kiện với nàng, giọng điệu còn như vẻ là ta bị thua thiệt.

“Lão nương muốn phun cứt chó vào mặt ngươi! (Lời tác giả) Lời kia mà ngươi cũng nói được? Hỗn đản! Muốn đánh đúng không? Lão nương đánh nhau với ngươi. Như vậy đi, hai chúng ta đánh nhau đủ luôn!” Nhạc Sở Nhân biến sắc mặt, ánh mắt sắc như đao nhìn hắn. Rõ ràng bản thân bị bệnh thần kinh, lại còn cứ hở miệng ra là vì nàng. Hắn có mấy phần thật lòng hay giả dối, nghe khẩu khí của hắn người ta cũng không nghĩ hắn thật lòng.

“Lại muốn thi triển tài năng? Nàng phun vào mặt bản thiếu một ít đi, nói không thì nói làm gì?” Hắn nhướng mày, bỗng nhiên vui mừng nói, lúm đồng tiền nhàn nhạt nhìn rất đáng yêu.

Nhìn cái bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân chẳng nói nổi được nữa.

Nàng hít sâu một cái rồi mới nhìn hắn: “Ta biết ngươi tới là để tuyên chiến, trước kia chúng ta cũng đã từng nói đến việc quyết chiến với nhau, hôm nay chuyện cũ nhắc lại. Được, ta biết thời gian tuyên chiến sắp bắt đầu rồi, ngươi cút đi, lão nương nghênh chiến.”

“Nàng không được đổi ý. Rời khỏi đây không được đi biên quan Nam Cương, phải về kinh ngay lập tức.” Hắn đứng lên, tuy nói đến việc quyết chiến nhưng không khí này thật đúng là không nhìn ra dáng vẻ quyết chiến. Ngược lại hắn như muốn tách nàng và Phong Duyên Thương, kẻ trời nam, người đất bắc.

“Không liên quan gì tới ngươi, cút!” Nàng nhìn hắn lạnh lùng, chữ ‘cút’ tựa như rít từ kẽ răng mà nói.

Bùi Tập Dạ vui mừng, thân thể di chuyển liền biến mất, cửa sổ bật mở, gió lạnh thổi vào phòng,  đèn dầu lay lắt.

Nhạc Sở Nhân thở phào một hơi, nằm lại trên giường chìm vào trầm tư.

Nếu nàng đi lên phía Bắc, Phong Duyên Thiệu chắc chắn rất đồng ý bởi hắn lo lắng Bùi Tập Dạ sẽ dùng người Vu giáo đối phó với thiên quân vạn mã Đại Yến, cho dù quân đội có đông đến đâu, người Vu giáo cũng đâu phải là ít, có nàng ở đấy sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Lại nói giờ Diêm Cận không ở biên cương phía Bắc, cấp dưới mặc dù vẫn công tác ở cương vị của mình nhưng sĩ khí cũng không còn như trước.

Nhưng nếu nàng đi Bắc Cương sẽ lại trúng ý của Bùi Tập Dạ, tại sao nàng phải làm cho hắn vui vẻ chứ? Như vậy sẽ lại chọc Phong Duyên Thương tức giận.

Suy nghĩ một lúc lâu, nàng lắc đầu một cái, chuyện này nàng phải thương lượng thật kỹ với Phong Duyên Thương mới được, nàng không muốn hắn không vui. (MTLTH.dđlqđ)

Nghĩ đến đây, nàng liền không thể ngồi yên. Nàng mặc y phục thật dày, khoác một chiếc áo lông cáo bao thật kỹ thân thể mới cầm đèn lồng ra ngoài.

Ở Hoàng Thành đêm tối còn lạnh hơn cả ban ngày, bầu trời mờ mịt hắc ám, từ trên cao nhìn xuống cả thiên hạ chìm trong bóng đêm, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình.

Kim Điêu đưa nàng rời Hoàng Thành, hướng phương Nam mà đi.

Kim Điêu gần như không nghỉ dưỡng sức, cứ bay xuyên đêm như vậy, huống chi lại chở thêm Nhạc Sở Nhân trên lưng. Tốc dộ cùng dần chậm lại, nhưng so với các phương tiện đường bộ vaanx còn nhanh hơn gấp mấy lần.

Rạng sáng, tiểu Kim Điêu rốt cuộc cũng bay trên bầu trời Lương Thành.

Trong đêm tối, dưới đất mấy ngọn đèn cầy cũng không chiếu sáng được bao nhiêu nhưng nó lại tìm rất đúng, chính xác chở Nhạc Sở Nhân xuống cung điện ngày trước Phong Duyên Thương và nàng nghỉ đêm. (MTLTH.dđlqđ)

Đôi cánh không lồ quạt gió khiến các thị vệ canh giữ không ngàng phải lùi về sau.

“Vương phi, sao ngài đã trở về rồi?” Nàng xuất hiện khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Nơi này nhiệt độ không thể so với Hoàng Thành, Nhạc Sở Nhân vừa cởi áo khoác vừa nói: “Không được à? Thế nào vây quanh ta đông thế này? Tiểu Thương tử ngủ rồi sao? Không lẽ hắn đang làm ra chuyện tình không thể gặp người?” Mượn ánh sáng từ những ngọn đèn, nàng đảo mắt một vòng, nhìn biểu tình của mọi người tựa như việc nàng quay lại là chuyện rất thần kì thì phải.

“Đương nhiên không phải. Vương gia bị nhiễm phong hàn, sớm đã đi nghỉ rồi. Thập bát Vương gia đã sắc thuốc cho Vương gia uống, chúng thuộc hạ  nghĩ may mắn Vương phi ngài trở lại, Vương gia có thể nhanh chóng khỏi bệnh.” Bọn họ vội vàng giải thích, chỉ sợ Nhạc Sở Nhân hiểu lầm.

“Hắn nào dám. Được rồi, ai về nhà nấy đi.” Nhạc Sở Nhân phất tay giải tán, nhanh chóng chạy lên bậc thang, đẩy ra cửa phòng nằng nề rồi lách người.

Một ngày một đêm không ngủ, giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ, ném áo khoác lông cáo lên ghế, nàng đi vào phòng ngủ, cả phòng tối mịt không đốt đèn, mượn ánh sáng từ ngoài vào có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường. Người trên giường hít thở nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã ngủ, xem ra hắn đúng là nhiễm phong hàn, ngủ sâu như vậy.

Mò mẫm đến bên giường, Nhạc Sở Nhân nhìn người đang nằm trên giường không nháy mắt, nàng không nhìn rõ mặt hắn, sau đó âm thầm đưa tay vào trong chăn tìm cổ tay hắn, nàng muốn biết hắn bệnh nặng hay nhẹ.

Không nghĩ vừa đụng phải tay hắn liền bị hắn nắm chặt cổ tay, không đợi nàng mở miệng, thân thể bị một lực kéo nàng lên giường. nàng đập lưng xuống giường vang lên một tiếng ‘phịch’.

“Ôi, đau! Họ Phong, chàng bị điên à?” Nàng bất mãn với tay cởi giày, tiện tay ném cả đôi ra ngoài.

“Sao lại trở về vậy?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, thanh âm hắn có chút ủ rũ mang theo khí nóng truyền vào tai nàng, hắn đúng là nhiễm phong hàn thật, nhiệt độ thân thể hắn rất cao.

Bị nhột, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười lên: “Có khó chịu lắm không? Ta đi sắc thuốc cho chàng.”

“Không cần, ra mồ hôi là tốt rồi.” Hắn dùng sức ôm lấy nàng khiến nàng thở không ra hơi.

“Vậy đắp chăn đi, lạnh như vậy đổ mồ hôi kiểu gì.” Đôi chân dài của hắn còn gác trên người nàng, đổ mồ hôi bằng niềm tin à.

“Không muốn ta?” Hắn để cho nàng kéo chăn lên, sau đó lật người hất chân ra ngoài, trực tiếp đè lên người nàng. Lúc lên lúc xuống, hắn khẽ hôn lên trán, khóe mắt, đôi má nàng, khí nóng trực tiếp phả vào mặt nàng.

“Tiểu Thương tử, chàng không phải bị cảm, chàng là đang phát xuân.” Nhìn khuôn mặt mông lung của hắn, Nhạc Sở Nhân hé miệng cười. Giơ tay ôm chặt lấy hắn, nàng khẽ ngẩng cổ phối hộp với nụ hộ của hắn.

“ Thật nhớ nàng.” Hắn hôn nàng, một tay mò vào trong y phục vuốt ve da thịt mềm min. Lòng bàn tay nóng bỏng của hắn làm Nhạc Sở Nhân mềm nhũn, dùng sức ôm lấy cổ hắn, nhắm hai mắt để cảm nhận nhiệt tình từ hắn.

Trong trường mùa xuân ấm áp, tiếng thở dốc trầm đục của nam nhân, tiếng rên khe khẽ yêu kiều của nữ nhân hòa quyện vào nhau tạo thành một bản hòa tấu, tiếng động cho đến khi hừng đông le lói tia sáng đầu tiên của ngày mới mới dần yên tĩnh lại.
Bình Luận (0)
Comment