Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 148

Edit:  Mẹ tớ là Thái Hậu.

Bùi Tập Dạ măt lạnh nhìn hắn đầy khinh thường: “Dối trá!” Thanh âm hắn không lớn nhưng ở đây hầu hết mọi người đều có võ công, làm sao có thể không nghe thấy, thế nhưng cũng chẳng có tinh lực đâu mà để ý đến hắn.

Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tất cả mọi người đều khôi phục rất nhiều.

Thương binh đều quay trở về Đại Yến bằng con đường đã nổ từ trước. Mấy trăm con người cùng đàn thú nối đuôi nhau hướng về phía Bắc.

Không cần dùng đến dấu hiệu mà hộ vệ đã để lại, Nhạc Sở Nhân chỉ cần ngửi mùi đã có thể biết lộ tuyến mà Dịch Vọng sư đi qua. Hắn bị trọng thương, rất khó có thể khôi phục trong một thời gian ngắn. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân muốn trong lúc này tìm được hắn, một kiếm tuyệt đi hậu hoạn.

Núi rừng liên miên không dứt, trước sau là người, trái phải là thú, toàn bộ ngọn núi dường như chỉ còn nghe thấy tiếng gào rống của dã thú.

Dã thú có khứu giác mạnh hơn con người gấp mấy lần, ngửi được chút mùi hương, chúng sẽ kêu lên báo cho Nhạc Sở Nhân biết có phát hiện khác thường.

Chính ngọ, Mặt Trời chạm đỉnh, đoàn người cuối cùng cũng tìm ra nơi mà lão trốn thoát, đó là một thác nước.

Tiếng  thác nước ầm ầm trút xuống thác nước nơi này nối thẳng đến con sông dưới chân núi, trực tiếp chảy vào Đông Cương, không biết lão có thoát ra bằng đường nà hay không?

Dưới chân là một con đường toàn đá vụn, đoàn người đều cẩn thận đi lên phía trên thác nước.

Đứng ở rất xa cũng có thể nghe được, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, muốn giao tiếp với nhau cũng phải dùng hết sức nói lớn mơi có thể nghe thấy.

Tối hôm qua lão già kia chính là từ nơi này nhảy xuống, từ trên cao nhìn xuống, nước sâu nhìn không thấy đáy, nước lại từ trên cao trút thẳng xuống, bọt sóng trắng xóa qua bao nhiêu ngày tháng, nhìn không khỏi cảm thấy đầu váng mắt hoa

Mùi trên người lão đi đến đây liền bị đứt, bởi vì nước đã xóa sạch hết mùi hương trên người lão.

“Ở đây khó có thể nhìn thấy, không bằng chúng ta cùng đi xuống dưới?” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, cái gì cũng không tìm thấy. Không chỉ nàng không ngửi thấy, cả đàn thú không một con nào có thể ngửi được.

“Có thể từ trên này nhảy xuống, lá gan thật lớn.” Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn thoáng qua bên dưới, nhẹ giọng nói. (MTLTH.dđlqđ)

“Không có biện pháp, nếu như lão không mạo hiểm khó có thể thoát chết.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ. Nếu như là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Phí Tông lắc đầu không cho là đúng: “Nếu là ta nhảy xuống, hẳn cũng sẽ không sống được.”

Bùi Tập Dạ đứng ở phía xa xa, không khách khí lên tiếng cười nhạo, Phí Tông tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Được rồi, được rồi, biết bản lĩnh của huynh rồi. Chúng ta đi thôi, đâu thể đứng mãi đây được.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, nắm tay Phong Duyên Thương tiên phong đi trước.

Đoàn người rất nhanh rời khỏi thác nước, đi đường vòng xuống dưới chân thác. Tốc độ của người không bằng vật, mọi người còn chưa đi xuống đã nghe thấy chúng kêu lên.

“Có phát hiện.” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, đoàn hộ vệ nhanh chóng nhảy xuống xem xét tình hình.

Bước chân nhanh chóng đi qua, hơn mười dã thú xoay quanh tại một điểm, sau đó có một đàn thú khác nhanh chóng chạy lên núi.

Nhạc Sở Nhân hít một hơi thật sâu: “Lão dừng lại chỗ này rất lâu, sau đó liền chạy lên núi.”

“Truy!” Phí Tông mở to cổ họng gào lên, mọi người nhất nhất chạy lên núi

Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cùng Bùi Tập Dạ lưu lại sau cùng. (MTLTH.dđlqđ)

Phong Duyên Thương sắc mặt lạnh nhạt, Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ lại quắc mắt nhìn nhau, có chút không vừa mắt đối phương. Hai người vẫn chưa trực diện đánh nhau, nhưng âm thầm đấu cũng không ít.

“Nàng vẫn không định nói bí thuật của Nguyên Cổ tráp cho bản thiếu hay sao? Nói cho bản thiếu biết, hai ta cường cường liên thủ diệt lão yêu quái kia.” Nhìn hai người kéo tay nhau đi lên phía trước, Bùi Tập Dạ cao giọng nói chuyện.

“Tự ta có thể làm được, không nhọc Bắc Vương Điện hạ quan tâm.” Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nếu như cho hắn biết bí thuật, sau này hắn chẳng phải nhàm chán ngày ba bữa đi làm phiền Đại Yến sao?

“Nàng lo lắng bản thiếu dùng nó đối phó với Đại Yến sao? Yên tâm, mặc dù bản thiếu làm người có chút ác độc, nhưng nhân phẩm đảm bảo vẫn có chút đáng tin.” Bùi Tập Dạ ngưỡng cằm, lời nói ra tuyệt không đỏ mặt.

“Phi, đồ không biết xấu hổ.” Nhạc Sở Nhân khing bỉ hướng hắn nhổ một ngụm nước bọt.

Bùi Tập Dạ nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mặc dù trên mặt không dính nhưng vẫn thực khoa trương: “Thực bẩn.”

“So ra vẫn kém trái tim của ngươi. Đừng có nhiều lời vô nghĩa với ta, dù bàn điều kiện gì cũng vô ích mà thôi. Đợi đến khi ta giết chết lão ta, nhất định ta sẽ trở thanh thiên hạ đệ nhất, ai cũng không chọc được ta, ai dám chọc ta giết chết kẻ đó, bao gồm cả ngươi.” Nàng quay người lại, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà mắng.

Bùi Tập Dạ giương mắt, gợi đòn nói: “Thực đáng sợ.”

“Hừ.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, quay đầu lôi kéo Phong Duyên Thương tiếp tục đi lên núi. Đằng sau Bùi Tập Dạ thi thoảng trừng mắt nhìn hai người, cái gì cũng không dám nói nữa.

Rất nhanh đã đi qua con núi này, nhưng vẫn không thấy tung tích người nọ. Đàn thú chạy cực nhanh, con người khó lồng đuổi kịp.

“Chỉ bằng một buổi tối, hắn đã có thể cao chạy xa bay.”  Lại tiếp tục đi xuống núi, Bùi Tập Dạ vừa đi vừa than. Lời hắn nói có chút ý tứ, dù miệng thì kêu ca nhưng cước bộ vẫn cứ nhẹ nhàng như cũ. Bởi vậy có thể nhìn ra, bản thân hắn chính là quá nhàm chán mà tìm vui vậy thôi. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đều không để ý đến hắn, hai người mười ngón tương giao, luôn luôn sóng vai đồng hành với nhau.

“Nàng còn ngửi được mùi gì nữa không?” Phong Duyên Thương dù võ công cao cường nhưng vẫn không thể ngửi được. Nhạc Sở Nhân bất đồng, khứu giác của nàng nhạy bén y như động vật.

Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Vẫn ngửi được, nhạt, nhưng đúng là của lão.”

“Nếu như tối hôm qua chịu khó xuống tìm, có lẽ hắn đã không thể chạy xa đến như vậy.” Phong Duyên Thương than nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment