Ôm lấy Phong Niên Phi trong ngực, ở trên khuôn mặt mập mạp của hắn mạnh mẽ hôn một cái, Phong Niên Phi cười khanh khách, Nhạc Sở Nhân cũng cười khẽ một tiếng. Hai mẹ con vui vẻ cười vui ở dưới gốc cây hạnh đang nở rộ, ấm áp như thế.
Nhạc Sở Nhân tính toán không có sai, mặt trời xuống núi trong tửu lâu đã lên đèn, Phong Duyên Thương vẫn ngồi ở phía sau đống sổ con như cũ.
Nhận Phong Niên Phi từ trên tay bà vú, Nhạc Sở Nhân ôm hắn đi thẳng về phía Phong Duyên Thương.
Nâng dưới nách của hắn, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đặt hắn ở trên bàn, hai chiếc chân nhỏ giẫm ở trên sổ con thật dày, có lẽ cảm thấy thú vị, hắn bắt đầu duỗi chân nhỏ ra đạp, đạp cho đống sổ con toàn bộ tán loạn.
Rốt cuộc cái người ở sau bàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là cái mông nhỏ mặc quần yếm của Phong Niên Phi, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Mẫu từ hai người kết hợp quấy rối ta, khi dễ ta cô đơn chiếc bóng không ai giúp một tay phải hay không?" Động thủ nhặt lên đống sổ con bị Phong Niên Phi đạp xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại đều là nụ cười.
Nhạc Sở Nhân cười híp mắt, "Đây không phải là thấy chàng vẫn ngồi ở đây đầu không nhấc lên nổi nên sợ chàng phiền muộn sao, con trai của chàng tới giúp chàng tìm chút niềm vui."
"Đây là việc vui? Đây là tai họa. Người đâu, ôm tiểu thế tử đi, nếu như hắn hứng khởi tiểu tiện, một buổi chiều ta đây cũng làm không công." Phong Duyên Thương nhặt đống sổ con bị Phong Niên Phi chà đạp, hắn thật đúng là sợ hắn (Phong Niên Phi) sẽ loạn đi tiểu.
Nhạc Sở Nhân khẽ quát, "Cái người cổ nhân này, ba phút nóng, hôm qua trở về còn hiếm lạ muốn chết, hôm nay đã ghét bỏ rồi. " Đưa Phong Niên Phi cho bà vú ôm đi, Nhạc Sở Nhân quay người vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh hắn.
"Không phải ghét bỏ, là lo lắng." Phong Duyên Thương giải thích, nghe được Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường.
"Được rồi, chàng cũng đừng giải thích, chàng kiên nhẫn có hạn, có chút ít đó đã bị ta hao tổn hết, ta cũng không trông cậy vào chàng có kiên nhẫn đối với hắn. Nhưng mà hắn quả thật rất nghe lời, cả ngày nay hắn một tiếng cũng không có khóc." Ngồi lên tay vịn của cái ghế, một tay Nhạc Sở Nhân vòng qua gáy của hắn.
"Không khóc rất tốt, nếu như hắn khóc cả ngày, nàng cũng sẽ phiền ." Nói hắn kiên nhẫn không nhiều lắm, thật ra thì nàng cũng không có nhiều hơn chút nào.
"Vậy cũng đúng, ta rất phiền đứa bé y y nha nha khóc suốt ngày." Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao đứa bé thích khóc nàng cũng không thích.
Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không tiếng động cười khẽ, cũng may tự nàng cũng hiểu biết rõ bản thân.
"Những sổ con này đều là về chiến sự? Nhìn không giống lắm." Bên trái một đống sổ con màu đỏ thắm ở gáy có ghi ngày, phía bên phải cùng với trước mặt hắn còn lại là màu xanh đen.
"Những thứ này là thông tin ở địa khu chiến sự, những thứ kia, đều là mật hàm mà mật vệ xâm nhập Đô thành Đông Cương báo về." Quả nhiên, sổ con bọc màu đỏ thắm lại không giống nhau như vậy.
"Ta có thể xem một chút sao?" Vừa hỏi, tay cũng đã đưa tới.
Phong Duyên Thương không có ngăn cản, Cái Bang của nàng cũng có người xông vào Đông Cương hắn là biết, có lẽ bọn họ có thể trao đổi một chút tin tức của mình thu hoạch.
Mở ra một cái nhìn xem, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, "Bọn họ đang trưng thu lương thảo, lúc này chuẩn bị cũng quá không đủ, biết rõ muốn chiến tranh, nên bắt đầu chuẩn bị từ mấy năm trước chứ."
Phong Duyên Thương cười khẽ, "Dĩ nhiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị, chỉ là bị một cây đuốc đốt."
"Đốt? Chàng làm!" Vừa nhìn cái cười kia, Nhạc Sở Nhân cũng biết nhất định là hắn hạ lệnh làm. Mặc dù có chút tổn hại, nhưng chiêu này hoàn toàn dùng tốt.
"Ừ." Phong Duyên Thương cũng thừa nhận, trong mắt phượng xinh đẹp không thiếu một tia đắc ý.
"Thật tổn hại, chỉ là dùng rất tốt. Bọn hắn bây giờ nội bộ khẳng định rối một nùi rồi, chuyện tốt." Gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân không thể không thừa nhận, thủ đoạn của người này cũng rất ác độc, vì đạt được mục đích bất kỳ chuyện thất đức nào cũng có thể làm.
"Đang ở trong lòng mắng ta đây? Ha ha, mắng chửi đi, cho dù mắng ta, cũng vui mừng." Cười khẽ, liếc nhìn nàng một cái cũng biết đầu óc của nàng đang suy nghĩ những thứ gì.
"Mắng chàng làm cái gì? Khen chàng đấy. Ta xem cái khác một chút, xem một chút còn có chuyện gì vui vẻ nữa?" Cúi người đi lấy những sổ con khác, con ngươi Phong Duyên Thương cười chúm chím nhìn nàng, giống như cũng quên mới vừa rồi còn bận bịu đến thời gian ngẩng đầu cũng không có.
"Đông Vương cố ý cùng Đại Yến nối lại tình xưa?" Nhạc Sở Nhân chê cười, "Người này thật đúng là giống như một loại trong truyền thuyết, quỷ kế đa đoan. Có lẽ thời điểm hắn ngầm ám sát ngươi bắt đi ta, làm sao lại chưa từng nghĩ cùng Đại Yến nối tình hữu nghị? Chậc chậc, loại bằng hữu này không thể kết, ngay cả Bùi Tiền Hàng cũng không kịp nổi."
"Cảm thấy hắn rất tốt?" Lời của nàng..., không phải toàn bộ hắn đều thích nghe.
Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn hắn, chạm đến con ngươi đen nhánh kia, nàng nhún vai cười cười, "Người nào tốt cũng không so nổi với chàng, Cần vương Điện hạ là tốt nhất, thập toàn thập mỹ, không có khuyết điểm."
"Dối trá." Khiển trách nàng dối trá, nhưng mà trên mặt lại xẹt qua nụ cười hài lòng, cho dù biết nàng nịnh nọt, hắn cũng thích nghe.
"Nhóc con, trong lòng mừng rỡ không kịp chứ gì? Tới đây để cho ta xem, ai u, cũng cười thành một đóa hoa nhỏ rồi." Đang cầm mặt của hắn nhất định nhìn một chút, Phong Duyên Thương không phối hợp quay mặt không cho nhìn, hai người ở trên một cái ghế chơi đùa.
"Nhóm khất cái kia của nàng không phải cũng đã sớm lẻn vào Đô thành Đông Cương sao, có thu hoạch được gì không, không bằng nói nghe một chút?" Chơi đùa cho tới khi Nhạc Sở Nhân chen vào cái ghế của hắn mới chấm dứt, Phong Duyên Thương bất đắc dĩ đứng lên, nhường chỗ cho nàng.
Dựa vào thành ghế, Nhạc Sở Nhân hưởng thụ ngước cổ, cười híp mắt nhìn hắn, "Chàng thật muốn biết?"
Phong Duyên Thương cười, sắc mặt nhu hòa mềm mại, "Ừ."
"Thật ra thì chưa chắc chàng cũng cảm thấy hứng thú, đều là một chút chuyện nhà của đám hoàng thân quốc thích. Nói thí dụ như ngày hôm nay Quốc cữu gia ở bên đường đoạt dân nữ, sáng mai Tiểu Vương Gia của Đông Cương kia phá hủy một cửa hàng nhỏ, còn có phủ Thái tử thần bí nhất Đông Cương cả ngày đưa đồng nam đồng nữ từ cửa sau đi vào bên trong, nhưng chưa bao giờ gặp được bọn họ trở ra." Kéo dài âm điệu nói xong, thế nhưng Phong Duyên Thương lại nghiêm túc nghe.
"Chỉ có vào chứ không có ra? Đây là một vấn đề." Hắn cũng rất mau bắt được trọng điểm, bởi vì hắn cũng chưa từng quên, Thái tử Đông Cương là đồ đệ của người đã nhảy vào Tiên Nhân động.
Thân thể của Thái tử Đông Cương không tốt cả Đông Cương cũng biết, hơn nữa ngay từ lúc Thái tử mới sinh ra, Đại Yến cũng chứng thực qua, đúng là thân thể không tốt, không đủ tháng đã ra đời, suy yếu nhiều bệnh.
"Ừ, cho nên ta rất ngạc nhiên, tính toán sai hai tiểu Chu Nho trong Cái Bang đi điều tra một chút." Nhạc Sở Nhân sớm có ý tưởng, hơn nữa đã áp dụng.
"Nàng xác định hai khất cái tên Chu Nho kia sẽ không bị bại lộ?" tuy la thân thể Chu Nho giống như tiểu hài nhi, nhưng tướng mạo vẫn khác biệt rất lớn.
"Dĩ nhiên, chàng chờ xem kịch vui thôi." Nhìn dáng vẻ hắn xem thường Cái Bang nàng rất khó chịu, mật vệ của hắn rất lợi hại, nhưng Cái Bang của nàng cũng không kém.
"Ha ha, được, ta chờ xem." Nhìn nàng tức giận, Phong Duyên Thương cười làm lành, nhân tiện giơ tay lên sờ đầu của nàng.
Ở tòa thành trì này, vô luận Bắc Phương hoặc là Hoàng Thành cũng biết bọn họ ở chỗ này. Bắc Cương cũng biết, cho nên, ở ngày thứ ba, Nhạc Sở Nhân bận việc.. Lúc cùng mới vừa nhóm Thư Sinh lẻn vào Đô thành Đông Dươngliên lạc, liền có một đại đội nhân mã Bắc Cương đến.
Nghe được Đinh Đương bẩm báo, phản ứng đầu tiên của Nhạc Sở Nhân chính là Bùi Tập Dạ này đánh tới rồi ! Mặc kệ chiến sự mặc kệ hai nước hợp nghị chạy đến nơi đây?
Vậy mà, khi nàng đi xuống lầu mới hiểu được tự mình nghĩ hơn nhiều, người kia cũng không có tới, mà là phái một nhóm cận vệ, hơn nữa vận chuyển tới hai xe vật phẩm.
Phong Duyên Thương không có thời gian để ý đến, mặc dù Nhạc Sở Nhân xem, hắn đã không giống như trước kia bất mãn đối với Bùi Tập Dạ khi trộm đi Phong Niên Phi, cho nên, sau khi hắn nghe được Bắc Vương chỉ phái người tới đây tặng đồ, liền không có hỏi tới.
"Cần Vương phi, đây là quần áo món đồ chơi các loại vật phẩm của tiểu thế tử mà Bệ hạ của ta chuẩn bị xong lúc trước. Hiện nay tiểu thế tử ở chỗ này, Bệ hạ phái bọn thuộc hạ đưa tới, mong Cần Vương phi không cần cự tuyệt." Hình như cận vệ của Bắc Cương cũng lo lắng Nhạc Sở Nhân không tiếp nhận, dù sao quan hệ lúc trước vẫn đặt ở chỗ đó, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ, khi đó Bùi Tập Dạ trộm đi đứa bé của người ta có bao nhiêu đuối lý.
"Hắn còn rất có lòng! Thay ta nói với hắn tiếng cám ơn, những thứ đồ này ta sẽ dùng." Nhìn bốn rương lớn đã mang tới, tất cả đều rất nặng, âm thanh rơi trên mặt đất rất nặng nề.
Hình như không ngờ Nhạc Sở Nhân sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, cận vệ của Bắc Cương rất là kinh ngạc, "Đa tạ Cần Vương phi, bọn thuộc hạ cũng không có chạy vô ích. Ặc, , Bệ hạ của ta còn có lời chuyển cho Cần Vương phi."
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân thấy vẻ mặt của cận vệ này có chút khó nói, nàng đoán chừng không phải là lời nói tốt lành gì rồi.
"Có phải hay không hắn nói, đợi cơ hội hắn sẽ lần nữa trộm con ta về? Ngươi trở về nói cho hắn biết, lần sau quang minh chánh đại, nếu không ta sẽ không khách khí."
Nhóm cận vệ cường tráng sững sờ, đây là đồng ý cho Hoàng thượng của bọn họ thân cận tiểu thế tử?
"Đừng ngốc nữa, nhanh đi về đi, cảnh cáo hắn hiện nay quan trọng nhất là chiến sự cùng Đông Cương. Đông Vương có ý muốn cùng Đại Yến nối lại tình xưa, nếu hắn không biểu hiện tốt chút, Đại Yến cũng không mang theo hắn chơi đâu." Dứt lời, nàng xoay người rời đi, lưu lại cận vệ Bắc Cương ngây ngốc thật lâu .
Mặc dù Nhạc Sở Nhân nói như vậy, thế nhưng giọng điệu, sợ là hù dọa chơi đùa thôi.
"Thoải mái như vậy, nàng lại bán đứng nhi tử?" Mặc dù Phong Duyên Thương không để ý người Bắc Cương tới, nhưng không có nghĩa là bọn họ cùng Nhạc Sở Nhân nói gì hắn không biết.
Nhạc Sở Nhân khẽ nhấc mí mắt, "Chàng không phải cũng chấp nhận sao? Nếu không làm cái gì lúc ấy không xông ra nói chàng phản đối? Dù thế nào đi nữa tà tâm của hắn không chết, coi như chúng ta không đồng ý, hắn cũng giống trước đợi cơ hội là trộm, không chừng còn có thể đả thương người. Lại nói, hắn đối với nhi tử thật không tệ, trên cổ nhi tử đeo lủng lẳng cái kia không phải chàng cũng nhìn thấy sao?"
Phong Duyên Thương không khỏi khẽ than thở, "Đúng vậy, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng phần tâm ý này của hắn không hề giả tạo."
Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười, "Có cái gì không thể thừa nhận? Hắn quả thật rất để ý tới nhi tử. Chỉ là chàng cũng không cần nhận tình cảm của hắn, ngày sau cho nhi tử của chàng trả ơn coi như xong."
"Cám ơn Vương phi suy nghĩ vì ta, chẳng qua ta thật không có tính toán nhận ân tình của hắn." Giơ tay lên nắm ở trên vai nàng, Phong Duyên Thương than nhẹ, trong giọng nói không thiếu một tia chế nhạo nhàn nhạt. Cho dù hắn đối với Phong Niên Phi tốt, vô luận như thế nào, Phong Niên Phi vẫn là họ Phong