Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 153.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Trên mặt đất quả nhiên phân tán toàn xương trắng, cánh tay xương đùi nho nhỏ có rất nhiều nhưng cũng có xuất hiện xương cốt của người trưởng thành. Căn cứ vào hình thái có thể đoán ra được những người này chết là sau khi bị nhốt vào đây.

“Tiểu biến thái kia vậy mà dám nói dối, mấy người này tính gì là cao thủ?” Nhạc Sở Nhân nhìn quanh một vòng, phòng bị trong lòng cũng dỡ đi đôi chút.

“Quả thật không phải cao thủ, nhưng cũng không hẳn là không có.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói, hai người đã đứng trước ba con đường.

Ba con đường, Triệu An Dương đi vào con đường đầu tiên, hai người họ tất nhiên cũng phải đi nơi này.

“Đừng nhìn, chúng ta đi.” Nhạc Sở Nhân đi phía trước, tựa hồ như đang vội vàng bảo vệ Phong Duyên Thương đang bị thương phía sau.

Phong Duyên Thương cũng không tranh đoạt nàng, một tay cầm mồi đuốc giơ lên nhìn, con đường này tối đen như mực, tựa hồ như không có điểm cuối.

Hẹp có nửa thước, địa thế lại dốc thoải, nhiệt độ cũng có chút thấp.

“Tên khốn khiếp này chạy thực mau.” Hai người đi rất nhanh nhưng vẫn không nhìn thấy nửa bóng của Triệu An Dương. Tiểu biến thái này khinh công cực cao khiến cho chính Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Không vội, ta cảm thấy chúng ta hiện vẫn đang ở trong phủ Thái tử.” Phong Duyên Thương đi phía sau vẫn vô cùng bình tĩnh. Ở điểm này của hắn, có đến mười Nhạc Sở Nhân cũng không thể so với một mình hắn.

“Thật sao?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, vậy cái hầm này sẽ dẫn đến đâu?

“Ừ, tiếp tục đi thôi. Căn cứ phương hướng, ta cảm thấy có khả năng con đường này sẽ thông đến Hoàng cung.” Phong Duyên Thương tiếp tục đoán khiến Nhạc Sở Nhân cảm thấy khá ngạc nhiên. (MTLTH.dđlqđ)

“Hoàng cung? Đúng là vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh* mà.” Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, khi đó đã tính đến chuyện bí mật lẻn vào Hoàng cung Đông Cương đã lâu, xem ra lúc này ước mơ đã thành sự thực!

*Có tâm trồng hoa, hoa không nở. Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh

Phong Duyên Thương cười khẽ: “Vui vẻ sao?”

“Phải.” Nhạc Sở Nhân không chút do dự trả lời, dù nơi đó có là hồng thủy hay mãnh thú, nàng cũng không chút chần chừ đi tới.

Địa thế ngày càng dốc, ước chừng đi khoảng hai trăm thước, mặt đất mới bắt đầu bằng phẳng. Sau đó lại bắt đầu thoai thoải lên cao, đi lên tuyệt không mấy lao lực.

“Tiểu Thương tử, mồi đuốc của chàng có vẻ như sắp tắt rồi đấy.” Ánh sáng phía sau càng ngày càng yếu, tựa như một giây sau đó thôi là tất cả trở về một màu đen kịt đặc quánh.

“Để ta đi ở phía trước.” Tối như vậy cái gì nàng cũng không nhìn được, Phong Duyên Thương đơn giản dập tắt mồi đuốc, sau đó đi lên trước, kéo nàng tiếp tục bước tiếp.

Trở lại bóng tối, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn biến thành người mù, nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi hắn, cái gì cũng không nhìn thấy, đúng là không có chút cảm giác an toàn nào cả.

Ước chừng đi khoảng ba bốn trăm mét, Phong Duyên Thương đi đằng trước đột ngột dừng lại, Nhạc Sở Nhân đi phía sau lập tức đâm vào lưng hắn, nàng nhỏ giọng hắn: “ Làm sao vậy?”

“Ta đã đoán ra chúng ta đang ở đâu rồi.” Phong Duyên Thương trả lời, tuy ở đây căn hầm tối đen nhưng hắn vẫn không hề mất đi khả năng định vị phương hướng.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Nhạc Sở Nhân ôm lấy thắt lưng hắn, ở đây cái gì nàng cũng không nhìn thấy.

“Ở đây không phải ngoại ô, đây là Hoàng cung.” Im lặng một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói. (MTLTH.dđlqđ)

“Địa đạo này đúng là đủ dài. Tiểu biến thái kia chân chạy cũng mau lắm. Đúng là không phải tim người có khác, chạy như vậy mà vẫn không tốn chút sức nào.” Nàng lạnh lùng nói, giọng nói còn mang theo chút châm chọc.

“Nàng nói trái tim của Triệu An Dương làm từ nhựa thông, thứ này cao cấp hơn trái tim làm từ tảng đá của Vong Linh quân sao?” Cầm lấy tay nàng tiếp tục đi về phía trước, hắn ôn thanh hỏi.

“Phải, chênh lệch không phải chỉ có một chút thôi đâu. Thế nhưng đúng là phải công nhận người nọ có bản lĩnh, dù có đưa cho ta cách làm, ta cũng không nhất định có thể làm cho một người sắp chết có thể linh hoạt như thế.” Thân thể của Triệu An Dương vô cùng tốt, hơn nửa có thể khiến cho võ công của tên tiểu biến thái ấy đạt đến trạng thái tốt nhất.

“Có lợi cũng đồng thời có hại, cái hại ở đây chính là cần tim của trẻ con?” Nhớ tới troàn bộ căn phòng kia toàn bù nhìn, độ ấm trong giọng nói của Phong Duyên Thương dần giảm.

“Triệu An Dương cần ăn tim của hài tử, lại phối hợp với một vài thứ khác mới có thể bảo đảm cho hắn hoạt động bình thường, thậm chí còn có thể linh hoạt hơn cả người bình thường.” Nhạc Sở Nhân khách quan giải thích nhưng thực sự cách làm hồi sinh này quá tàn nhẫn.

“Khi đó nàng đã ám chỉ cho ta rằng nàng có thể giết Triệu An Dương.” Lúc đó vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ đó, Nhạc Sở Nhân đã niết tay hắn một lần.

“Có thể. Giết Triệu An Dương rất dễ, không phải việc khó. Chính là tiểu tử này chạy quá nhanh, chàng cũng bị hắn làm bị thương.” Thật tiếc nuối khi nàng không có võ công, nếu không hắn còn đường mà thoát sao?

“Ha ha, thương thế của ta không đáng ngại, chỉ cần đổi địa phương, ta có thể bắt hắn dễ dàng.” Phong Duyên Thương cười khẽ, cũng không biết vì sao hắn lại vui vẻ đến vậy.

“Đến lúc đó chàng phụ trách bắt tiểu tử chết tiệt đo, ta phụ trách làm thịt. Tiểu biến thái này không thể để cho nó sống trên đời được. Nếu sau này Triệu An Dương lên làm Hoàng Đế, vậy thì Đông Cương xác định xong rồi.” Quả thực khó có thể tưởng tượng được.

“Cho nên tình thế trước mắt chính là xu hướng của thời đại.” Tận đáy lòng hắn cảm thấy rất tò mò với vị Đông Vương này. Người này thực sự là một người thông minh, đúng là hắn đã từng xác nhận qua. Thế nhưng hiện tại lại làm ra cái việc ngu xuẩn đến vậy, chỉ bằng hành động hắn lập Triệu An Dương làm Thái tử này có thể nhìn ra được, hình như những chuyện quốc gia dân chúng này đối với hắn mà nói không quá trọng yếu.

“Được, hai người cứ yên tâm mà đánh, đời sau tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm ngu ngốc kiểu này đâu. Hai huynh đệ chàng tuyệt đối lưu danh thiên cổ.” Nhạc Sở Nhân phụ họa, Phong Duyên Thương cười khẽ, hắn thực thích nghe những lời này. (MTLTH.dđlqđ)

Đia qua một góc trong bóng tối, cước bộ hai người liền dừng lại, bởi vì cách đó hai trăm trước có ánh sáng lờ mờ.

Đôi ngươi Phong Duyên Thương co lại, trên mặt hắn vẫn là một tầng dịch dung, không rõ sắc mặt hắn.

Nhạc Sở Nhân đứng phía sau hắn nghiêng đầu nhìn bên kia: “Đã đi đến cuối rồi sao?”

“Phải.” Phong Duyên Thương đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, dưới chân khẽ điểm, hai người chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Xuất hiện trước mắt chính là một hầm ngầm rộng gần trăm thước vuông, đèn được khảm vào tường. Có một số y phục rách nát bị ném tán loạn trên đất, bên cạnh còn có mấy đôi giày.

Hai người đứng ở cửa nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng đối diện, chỗ đó có ba thông đạo, hơn nữa cả ba đều được thắp đèn, sáng trưng tựa như kéo dài đến vô tận.

“Đi thế nào bây giờ?” Thật khó lý giải tất cả mọi thứ xuất hiện ở đây, hết thảy đều lộ ra quye dị như có như không.

“Ở giữa.” Quan sát trong chốc lát, Phong Duyên Thương vẫn lựa chọn con đường ở giữa.

“Đi thôi.” Nhạc Sở Nhân không mấy kiên nhẫn, dắt tay Phong Duyên Thương đi quan đám quần áo giày dép như đống vải vụn đi về phía thông đạo ở giữa.

Vách tường khảm đèn, khoảng cách rất đều nhau khiến thông đạo này được chiếu sáng chưng. Thật sự là rất khác xa so với thông đạo mà hai người vừa đi, bốn phía được mài trơn nhẫn, dưới chân còn có đá cẩm thạch.

Con đường này là kết quả chọn của hai người, đôi phu thê hai người đi qua thông đạo nhìn thấy một cây cầu cong cong được mạ vàng. Lại nhìn về phía xa xa, ao sen được làm từ cẩm thạch, hoa sen giả tiên diễm bừng bừng sức sống.

Những gian  phòng và núi non trùng điệp đều được thu nhỏ lại, hai người ở chỗ này nhìn đều không thấy được điểm cuối.

Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, nhìn tầng tầng lớp lớp ngụy trang trên mặt hắn cũng giống như muốn rớt cả xuống: “Đây là cái gì? Địa bảo hạ khố sao?”

Ánh mắt Phong Duyên Thương ám trầm, thâm thúy không nhìn rõ suy nghĩ của hắn, lắc đầu nói: “Địa cung.”

“Địa cung là cái gì? Cung điện ngầm sao? Đó là nơi dành cho người chết!” Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn xung quanh, thật sự là nhìn không thấy điểm cuối, đèn đuốc sứng chưng chiếu nơi này đến phát cả ra ánh sáng. (MTLTH.dđlqđ)

“Phải.” Phong Duyên Thương lôi kéo nàng bước trên cầu hình vòm mạ vàng, đi có chút trơn.

“Chậc chậc, thực sự là mạ vàng mà.” Bị hắn dắt đi, Nhạc Sở Nhân sờ sờ tay vịn cầu vòm. Cảm giác chân thật này, đúng là rất tuyệt vời.

“Không cần sáng mắt như vậy chứ.” Phong Duyên Thương đi đằng trước không hề quay đầu lại, chỉ ôn thanh lên tiếng nhắc nhở nàng.
Bình Luận (0)
Comment