Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 158.3

Trong mê mang, tiếng khóc của trẻ con từ xa đến gần, nàng cả kinh tập trung lắng nghe, là Phong Niên Phi.

Nhi tử? Cả kinh, chợt mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường quen thuộc, tất cả đều là mộng.

Bên cạnh, Phong Niên Phi đúng là khóc, hơn nữa khóc rất lớn tiếng. Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Phong Niên Phi khóc lóc không ngừng, tay chân khuấy động, khóc đến sắc mặt trắng bệch.

Vội vàng ngồi dậy ôm hắn, nhịp tim của nàng rất nhanh, hơn nữa khắp người mồ hôi lạnh.

"Tốt lắm, đừng khóc, ngoan." Ôm hắn, trong lòng Nhạc Sở Nhân tràn đầy nghi ngờ.

Nàng rất ít khi thấy ác mộng, cũng không phải Phong Niên Phi chưa bao giờ khóc đêm. Nhưng đêm này, hai chuyện cùng xảy ra, hơn nữa xảy ra đột nhiên như thế.

Được ôm lên, Phong Niên Phi vẫn khóc lóc không ngừng như cũ. Nhạc Sở Nhân ôm hắn xuống giường, lơ đãng thấy mảnh Long Lân nàng đặt ở trên bàn nhỏ đầu giường trước khi ngủ,trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là nó?

"Vương phi? Tiểu thế tử có phải đói bụng hay không ?" Tiếng Đinh Đương truyền từ ngoài vào, nàng nghỉ ngơi ở cách vách, bị tiếng khóc của Phong Niên Phi đánh thức.

"Có thể là đói bụng, ngươi tới ôm hắn đi." Nếu thật sự do khối Long Lân này ảnh hưởng, nàng thật sự phải nghiên cứu thật tốt một chút rồi.

"Vâng" Đinh Đương đẩy cửa đi vào, thấy dáng vẻ Phong Niên Phi khóc nước mắt nước mũi lan tràn không khỏi đau lòng. Vội vàng ôm vào trong ngực, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng đưa đến chỗ bà vú.

Gian phòng còn sót lại Nhạc Sở Nhân, nàng từ từ đi về phía Long Lân được đặt an ổn ở trên bàn nhỏ, cầm lên cẩn thận nhìn xem. Một hồi lâu thở dài, phải làm chút thí nghiệm mới có thể ra đáp án.

Hoàng Thành rất nhanh phái một nhóm người chạy tới Đông Cương, tiếp nhận công việc xây dựng lại Đông Cương. Tốc độ Phong Duyên Thương cũng cực nhanh bàn giao mọi chuyện, sau đó cả đêm cũng không nán lại, lập tức rời đi.

Chạng vạng hôm sau đi vào thành, rất chuẩn ở lúc bữa tối vừa mới bắt đầu thì tới tửu lâu.

Chợt thấy người trở về, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Cầm chiếc đũa đi tới nhìn Phong Duyên Thương, ánh mắt trợn to, "Chàng bay trở về hay sao?"

Khuôn mặt tuấn mỹ thon gầy rất nhiều, nhưng phong thái vẫn như cũ. Mắt phượng xinh đẹp tràn đầy nhu tình, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, cúi người hôn lên trán của nàng một cái, sau đó nói: "Đúng vậy, biết nàng nhớ ta, nên sớm bay trở về."

Hé miệng, để đũa xuống, Nhạc Sở Nhân bắt lấy tay hắn, "Nói như vậy, chuyện bên kia đều kết thúc rồi?"

Khẽ gật đầu, "Kết thúc rồi."

"Thật tốt quá, cuối cùng có thể về nhà rồi." Đây chính là gần nửa năm, thoáng cái đã ở biên quan nửa năm rồi.

"Muốn đi trở về?" Cười khẽ, vén áo choàng ở bên người nàng ngồi xuống, tuy là cả đêm bôn ba không có nghỉ ngơi, nhưng xem ra vẫn không dính một hạt bụi như cũ.

"Dĩ nhiên, ta muốn cùng chàng tìm một chỗ ẩn náu." Giống như Hắc Hùng (gấu chó, gấu đen) ngủ đông, ẩn náu ai cũng không tìm được.

Phong Duyên Thương buồn cười, "Nàng tự tính toán, vậy thì tìm một nơi ẩn náu thôi."

"Đúng rồi, dẫn chàng đi nhìn chuyện thú vị." Chợt nhớ tới, Nhạc Sở Nhân đứng dậy lôi kéo Phong Duyên Thương rời khỏi đại sảnh chạy thẳng tới lầu hai.

"Muốn xem cái gì?" Bị nàng dắt, Phong Duyên Thương không dùng sức tiêu sái đi, lên lầu hai, nhĩ lực bất phàm hắn liền nghe được âm thanh kỳ quái.

"Dĩ nhiên là chuyện thần kỳ. Còn nhớ rõ chàng gửi về mảnh Long Lân chứ? Đó thật sự không phải đồ vật tầm thường." Nói xong, lôi kéo Phong Duyên Thương đi tới một gian phòng cuối lầu hai.

"Tới cùng là sao vậy?" Vừa rồi hắn nghe được âm thanh kỳ quái chính là bên trong này truyền tới, đi tới bên ngoài, nghe rõ là cái gì, con chuột.

"Chàng xem một chút." Đẩy cửa sổ ra, Nhạc Sở Nhân đẩy Phong Duyên Thương để cho hắn nhìn.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong, mày đẹp trong nháy mắt nhíu lại, "Những con chuột này điên rồi?"

Cười lên, Nhạc Sở Nhân vừa gật đầu, "Long Lân này kỳ diệu nha. Vào cái ngày vừa mang về đó, ta để nó ở cạnh giường liền ngủ mất rồi. Kết quả ta thấy ác mộng, nhi tử khóc lớn không ngừng, ta liền cảm thấy nó có vấn đề. Kết quả chứng thực rồi, quả thật có vấn đề. Chàng xem những bông hoa kia, đều khô héo. Những con chuột kia, cũng đều giống như điên vậy khắp nơi tán loạn, gặm cắn bàn ghế giường đệm cũng hư. Thứ này có phóng xạ, cuối cùng Đông Vương kia sinh ra ảo giác, tóc khô héo không có chút tinh khí, đều là công lao của nó."

"Nói như vậy, vật này có thể giết người." Phong Duyên Thương kinh ngạc, trái tim cũng cả kinh, may mà Nhạc Sở Nhân thông minh, nếu không nàng cũng giống như Đông Vương dường như đặt cái đồ vật này ở bên cạnh, hậu quả khó mà lường được.

"Có thể, thế nhưng là hung khí mãn tính." Người bình thường không thể so với con chuột, tốc độ bị thương tổn nhanh như vậy. Huống chi, không ít người đều có võ công, thân thể cường tráng hơn, nếu dùng vật này giết người, có lẽ rất lâu.

Phong Duyên Thương bỗng dưng cười khẽ, "Không tệ."

"Không tệ? Sẽ không nổi lên ý đồ xấu đi." Nhíu mày nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn nhất định là nghĩ tới có chỗ dùng đồ này.

"Nàng không cần phải để ý đến, sẽ không hại nàng." Giơ tay lên ngắt cằm nàng, động tác tràn đầy thân mật.

Mặc hắn bóp, Nhạc Sở Nhân khẽ nhướng mày, trong mắt là dáng vẻ ta ta đã nhìn thấu chàng.

Dùng qua bữa tối, hai người chia ra đi tắm rửa, song song dựa trên giường. Từ biệt đến gần hai tháng, gặp lại nhau cũng đặc biệt không giống người khác.

Nửa người trên dựa vào trong ngực hắn, Nhạc Sở Nhân hơi hơi híp mắt, thoải mái đến dùng từ ngữ biểu đạt không được.

Ôm nàng, Phong Duyên Thương cũng là vẻ mặt an nhiên, trong đôi mắt phượng xinh đẹp đều là nhu tình, giống như một cái hồ xuân thủy, hòa tan tất cả.

"Trước đó vài ngày Bùi Tập Dạ tới, có phải hay không muốn nhận nhi tử?" Mở miệng, hắn ôn nhu hỏi. Không ở nơi này, không có nghĩa là hắn không biết.

"Ừ. Chẳng qua ta đồng ý hắn sau khi chiến sự kết thúc, hiện tại chiến sự kết thúc, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ tới. Để cho hắn nhận đi thôi, dù sao cũng không phải là chuyện xấu, chàng và Ngũ Ca không phải cũng vui vẻ sao?" Nói xong, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt châm chọc .

"Nói gì vậy? Làm sao nàng lại thấy ta vui vẻ?" Cúi đầu, ở trên trán của nàng gặm cắn một cái, giống như trừng phạt nàng nói bậy.

"Xúc tiến hữu nghị hai nước chứ sao. Ta không có ý kiến, chàng cảm thấy như thế nào tốt liền làm thế ấy thôi. Dù sao kế tiếp chàng tìm một chỗ chúng ta ẩn náu là được, ai cũng không tìm thấy." Tuy có chút ích kỷ hiềm nghi, thế nhưng đây đúng là suy nghĩ của nàng.

"Được, ta sẽ sớm an bài. Về phần nhi tử, nàng xác định cũng nghe theo sắp xếp của ta?" Vuốt ve bả vai cùng cánh tay của nàng, hắn cúi đầu lấn đến gần mặt nàng nhỏ giọng hỏi.

Từ từ nháy mắt, "Ừ, chàng an bài thôi."

"Không cho phép đổi ý. Nếu như nàng đổi ý phát giận, ta áp lựcrất lớn." Dịu dàng, như thế động lòng người.

Sau sống lưng tê tê, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu hôn lên môi hắn, hắn không phản kháng nghênh đón, sau đó cả hai lùi vào trong giường.

Phù dung trướng ấm, xuân sắc vô biên.
Bình Luận (0)
Comment