Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Có một số việc không thể làm ở chỗ có người, trông thực chướng mắt, phải hay không con trai?” Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, ngữ điệu kéo dài châm chọc nói.
Hai người tách nhau ra, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, tư thế ôm Phong Niên Phi kia thực điêu luyện mà, cứ như rất quen thuộc vậy.
“Bắc Vương tính khi nào khởi hành? Tối rồi con trai sẽ buồn ngủ.” Ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ thập phần khiêu khích.
Bùi Tập Dạ tựa hồ muốn đáp lời, con ngươi vừa động, cẩn thận nhìn nàng vài lần, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Quản chính mình cho tốt đi.” Thanh âm âm lãnh hết sức.
Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, tự nhiên thay đổi thất thường?
Đôi mắt Phong Duyên Thương sâu thẳm, biểu tình của Bùi Tập Dạ hắn thu tất cả vào trong mắt, hơn nữa còn đặc biệt chú ý tới ánh mắt Bùi Tập Dạ vừa nhìn Nhạc Sở Nhân. Là sửng sốt, sau đó là bất mãn, cuối cùng là tức giận.
Hắn ôm Phong Niên Phi rời đi, một câu cũng không thèm nói, chuyển biến nhanh chóng này khiến cho người khác khó lòng phản ứng nhanh chóng được.
Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không hiểu, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng không bình thường, hẳn là có nguyên do gì đó. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương phi, nô tỳ đi tiến tiểu Thế tử.” Đinh Đương nhìn Bùi Tập Dạ ôm Niên Phi đi, phu thê hai người lại không có một chút phản ứng, trong lòng nàng có chút không yên, muốn tiến bé con đi một đoạn đường.
“Ừ, đi thôi.” Gật gật đầu, Đinh Đương rất nhanh đã rời đi, Thích Phong chần chờ vài giây rồi cũng ly khai.
Hậu viện chỉ còn lại hai người, Phong Duyên Thương từ phía sau đi tới, một tay kéo nàng dậy, thân mình xoay tròn ngồi vào ghế dựa, để Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi mình, động tác liền mạch dứt khoát.
Nhạc Sở Nhân ngồi trên đùi hắn, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái: “Ta có nặng hay không?”
Phong Duyên Thương yêu chiều nhìn nàng, khẽ lắc đầu: “Không nặng, chân của ta còn không cảm nhận được sức nặng của nàng.”
“Dẻo miệng.” Nhạc Sở Nhân nhéo mặt hắn, Phong Duyên Thương cười khẽ nhìn hành động của nàng.
“Bùi Tập Dạ vừa rồi nhìn nàng, nàng cảm thấy hắn nhìn thấy cái gì?” Phong Duyên Thương nghĩ tới rất nhiều khả năng, thế nhưng Nhạc Sở Nhân y học cao thâm, khả năng trúng độc hẳn là không lớn.
“Ai biết, cái tên thần kinh nhà hắn chàng cũng không phải không biết! Thế nào vậy? Chàng không vui sao? Sau này ta sẽ làm một cái mặt nạ, thời điểm gặp người liền đeo mặt nạ lên nhé?” Nghĩ đến việc hắn không vui, Nhạc Sở Nhân lập tức dỗ, mặt mày loan loan cười, đáng yêu lại tinh xảo.
Phong Duyên Thương cười khẽ, niết niết khuôn mặt nàng, dù đã sinh con nhưng nàng vẫn trông như cô nương mới tuổi cập kê.
“Chỉ nói vậy thôi, chàng tức giận?” Hắn nhéo mặt nàng, nàng lại nhéo mặt hắn, chỉ là Phong Duyên Thương không dùng chút lực nào, Nhạc Sở Nhân thì dùng hết sức mình để nhéo.
“Sao có thể tức giận được, lòng ta rất rộng, tha thứ được thì tuyệt đối tha thứ.” Ôn thanh nói xong, chính mình nghe cũng cảm thấy thư sướng.
Nàng bĩu môi, đôi mắt tràn ra ý cười: “Thật là khiến ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, ta luôn tức giận, có phải là lòng dạ ta hẹp hòi, phải không?”
“Tất nhiên là không rồi, Vương phi lòng dạ cũng rất rộng rãi.” Hắn lập tức lắc đầu phủ nhận, không cần đến một giây suy nghĩ.
Nhạc Sở Nhân cười to, nàng thích nghe lời này, dù biết hắn dỗ dành nàng nhưng thích vẫn là thích. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn nàng cười, Phong Duyên Thương cũng cong khóe môi: “Vui vẻ?”
“Phải, rất vui.” Cười không thể ức chế, nàng dường như đã quên cái thời tiết nóng nực này.
“Vui vẻ rồi thì nàng tự bắt mạch xem thế nào.” Con ngươi hắn thâm thúy, đáy mắt in ảnh ngược của Nhạc Sở Nhân đang có vẻ mặt khó hiểu.
“Vì sao?” Sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy?
“Thử một chút.” Phong Duyên Thương vẫn dỗ dỗ, hắn có đôi chút hoài nghi. Cái liếc mắt cùng với thái độ sau cùng của Bùi Tập Dạ khiến hắn có cơ sở để nghi ngờ thê tử nhà hắn lại mang thai.
Nàng nhíu mày tự bắt mạch cho bản thân, Phong Duyên Thương ngồi bên lẳng lặng nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, nàng buông cổ tay mình ra, lắc đầu: “Có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng vẫn rất khỏe mạnh.”
“Không phát hiện bất thường sao?” Phong Duyên Thương cảm thấy không thể nào.
“Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng khiến ta cảm thấy rất tức giận.” Sao lại có chuyện không chịu nói thẳng với nàng cơ chứ?
Phong Duyên Thương lắc đầu, cười khẽ, hai người mười ngón tay tương giao: “Ta chỉ muốn xác nhận là nàng khỏe mạnh mà thôi.”
“Hừ, nói dối. Quên đi, chàng không chịu nói thì thôi, ta cũng không nhất thiết phải biết. Con trai cũng đã bị đưa đi, ở đây cũng chẳng có ý tứ gì, chúng ta thu dọn một chút, phái người nhắn lời đến Thích Kiến, sau đó chúng ta khởi hành.” Nàng đứng lên, thuận tay duỗi chân tay vặn vẹo cái eo.
Nhịn không được đưa tay lên mông nàng, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Đi thôi, có việc gì thì bảo ta.”
“Được rồi mà, đại lão gia ngài cứ an vị chỗ này mà hưởng gió đi.” Vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, Nhạc Sở Nhân nghênh ngang đi. Phong Duyên Thương đuổi theo bóng lưng nàng cho đến khi biến mất, thở dài, trong lòng có mấy phần phức tạp.
Nhớ tới những vất vả khi nàng mang thai Niên Phi, thực chất hắn cũng không muốn nàng lại mang thai lần nữa, nhưng trái lại lại có chút chờ mong. Ái nhân vì mình sinh con dưỡng cái, cảm giác này không phải ai cũng có thể cảm nhận được. (MTLTH.dđlqđ)
Cách xa mấy tháng rốt cuộc cũng đã trở về Hoàng thành. Hết thảy vẫn như cũ, hơn nữa nhiệt độ thấp hơn biên quan nhiều, rất hợp lòng người.
Bôn ba trên đường nhiều ngày, may mà nàng vẫn luôn nằm trong xe ngựa, nếu không cũng đủ chết mệt.
Phong Duyên Thương tiến cung gặp Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân một mình quay trở lại Vương phủ.
Trở lại Vọng Nguyệt lâu, chuyện thứ nhất phải làm đó là tắm rửa. Cái hồ to như vậy ngâm mình mới thích, có thể bơi lội lại càng sướng.
Ngâm mình nửa canh giờ mới đi ra ngoài, dùng khăn khô lau lau tóc ẩm ướt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêm Tô ngồi trong đại sảnh. Bên cạnh đặt một cái ghế ngồi con con dành cho đứa nhóc Phong Niên Đồng đã được hơn một tuổi.
Đừng nhìn thân hình bé không lớn, đi đứng còn chưa linh hoạt thế nhưng ngồi kia cũng có vài phần bộ dáng của phụ Hoàng.
“Sao lại để con ngồi như vậy? Nhỡ ngã thì làm sao?” Nàng bước nhanh tới, một tay ôm lấy mái tóc ẩm ướt, một tay bế Niên Đồng lên, xoay người ngồi trên ghế êm, đặt nhóc con ngoan ngoãn Niên Đồng lên đùi.
Diêm Tô cười nhìn nàng: “Trước đừng nói tới Niên Đồng, Niên Phi đâu rồi?”
“Bùi Tập Dạ mang đi rồi.” Nhìn khuôn mặt Niên Đồng giống hệt Diêm Cận, không để ý lắm trả lời Diêm Tô.
Diêm Tô nhíu mày: “Lại mang đi? Hắn thật cố chấp.”
Nhạc Sở Nhân cười cười: “Thích mang đi thì mang đi thôi, dù sao hắn cũng chẳng dám bạc đãi con ta, không chừng con cúc cung đối đãi như với đại gia ấy.”
Diêm Tô mỉm cười: “Cũng là chuyện tốt, chỉ cần muội không thương tâm là được.” Con trai mà không ở bên cạnh, nếu như là nàng, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Không buồn mấy, con ta quan trọng như vậy, ta vui còn không kịp kìa.” Nói thì nói vậy, chứ người làm mẹ nào mà không nhớ con mình chứ?
Diêm Tô cười khẽ, cảm thấy có chút hâm mộ nàng. Tuy con không ở bên cạnh nhưng Phong Duyên Thương vẫn luôn yêu thương nàng, dù có thế nào nàng cũng không cô đơn tịch mịch.
“Đúng rồi, ca ta thế nào?” Đã rất lâu không được gặp Diêm Cận, Diêm Tô cảm thấy cực kỳ nhớ ca ca.
“Đã hai ba tháng không gặp hắn, thế nhưng cũng không tệ lắm. Hiện tại hắn đóng quân ở Đông Cương, biên quan phương Bắc cũng cần hắn, hắn bề bộn nhiều việc.” Nếu luận quân công, ai cũng không so được với Diêm Cận. Đều nói công cao trấn chủ, Đế Vương đa tâm. Thế nhưng Diêm Cận không phải người như vậy, dù có hỏi Nhạc Sở Nhân, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.