Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xem cái đức hạnh kia của chàng kìa, trong trại không có người thương thầm ta, nhưng chắc gì bên ngoài đã không có. Đôi khi ta vào hiệu thuốc trong thành phố, trên đường sẽ có vài người đá lông nheo với ta. Nhưng mà nhìn bọn họ thanh tú quá, không phải loại ta thích.” Nói đến chuyện này, trông nàng có vài phần đắc ý.
“Ánh mắt rất cao.” Ngược lại với dự đoán, hắn không hề mất hứng, thay vào đó lại khen ánh mắt của nàng. Kỳ thật ngẫm lại câu khích lệ này của hắn cũng chỉ là gián tiếp khen bản thân mà thôi.
“Tất nhiên.” Nàng nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nàng không phải loại người nhìn ai cũng thấy vừa mắt.
Trong lúc hai người vẫn còn nói chuyện với nhau, cần câu có động tĩnh, phản ứng của Phong Duyên Thương rất nhanh, tay vừa ra sức, cá trong hồ liền lộ ra khỏi mặt nước, quả nhiên là một con cá rất lớn.
“Mang lên đây nào.” Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn Phong Duyên Thương kéo con cá kia lên, nàng cũng đồng thời đứng lên.
Tay nắm chặt đầu cá, chuẩn xác ném vào trong giỏ tre. Xong việc, Phong Duyên Thương xoay người ngồi xổm xuống vốc nước rửa hết mùi cá tanh, sau đó mới đứng dậy thu dọn đồ nghề.
Nhạc Sở Nhân chỉ đứng một bên nhìn, hai con cá ở trong một giỏ, nhìn có vẻ rất chật chội.
“Cá nơi này lớn nhanh thật. Thời điểm chúng ta mới đến, ta tính phải khoảng bốn năm con mới đủ một nồi canh cho chúng ta uống, nháy mắt đã to như vậy rồi.” Đều nói thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thật đúng là như vậy.
“Đợi đến sang năm có khi còn có cả ngư vương.” Phong Duyên Thương thu cần câu, lại gần nàng.
“Được đó, đến lúc ấy chúng ta làm một bữa ngư yến.” Nhìn hắn cầm đồ nghề, hai tay nàng tự giác ôm lấy cánh tay còn lại của hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Được, theo ý nàng.” Một tay xách giỏ cá, một tay nắm lấy tay nàng, hai người chậm rãi đi về trúc xá.
Tịch dương tây tà, ánh nắng vàng cam ấm áp cuối ngày chiếu lên thân phu thê hai người, an nhàn như vậy.
Thời gian qua mau, năm mới cũng sắp đến, đúng dịp lễ đoàn viên, Nhạc Sở Nhân càng muốn Phong Niên Phi trở về. Viết vài phong thư gửi tới Bắc Cương, kết quả lại chẳng có hồi âm, Nhạc Sở Nhân tức giận tới mức đêm nằm mơ cũng mắng Bùi Tập Dạ.
Bụng cũng đã lớn, không bao lâu nữa sẽ sinh, Phong Duyên Thương lại không quá tán thành việc đón Niên Phi về. Nếu bé trở lại, Nhạc Sở Nhân hẳn sẽ vất vả gấp bội, vốn bụng cũng đã to, hắn lo lắng nàng mệt.
Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không quản được nhiều như vậy, cứ nhớ tới con trai, nàng lại mắng Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thiệu phái người đưa tới không biết bao nhiêu thuốc bổ, dù sao nơi này cũng không phải Hoàng thành, vật tư cũng không được phong phú, lại cách xa thôn làng, thiếu thốn rất nhiều thứ.
Đinh Đương cũng lập gia đình được mấy tháng rồi mà bụng vẫn không chút động tĩnh. Nhạc Sở Nhân nghĩ phu thê nàng hẳn là vẫn không vội. Chuyện con cái ấy à, phải tùy duyên.
Trong cung lại đưa thuốc bổ tới, Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, Đinh Đương ngồi xổm sửa soạn, chủ tớ hai người câu được câu không nói chuyện với nhau. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương phi ngài cũng đừng sốt ruột, theo nô tỳ thấy Bắc Vương hẳn là muốn nhìn thấy ngài lo lắng. Dù sao ngài ấy khẳng định sẽ đưa tiểu Thế tử về mà. Nếu ngài còn như thế này, hẳn sẽ mắc mưu của ngài ấy.” Thực ra lời này của Đinh Đương lại đoán rất đúng ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.
Hừ hừ, nhắc tới tên nhãi này, sắc mặt Nhạc Sở Nhân lại chẳng hề hòa nhã: “Hắn tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt ta. Ta mà nhìn thấy hắn một lần, đánh gãy chân hắn một lần.”
Đinh Đương cười khẽ: “Ngài chờ Bắc Vương tới lại phát giận cũng không muộn, hiện tại ngài đừng có so đo, tiểu chủ tử trong bụng lại bị ảnh hưởng.”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nhướn mắt, bàn tay xoa xoa bụng. Vật nhỏ bên trong dường như cảm nhận được, cũng giật giật đáp lại nàng.
Mang đống thuốc bổ đã được sửa sang lại mang vào thư phòng, vừa đi tới cửa, Đinh Đương liền nghe thấy tiếng động. Nàng liền chuyển hướng, đi thẳng ra đại môn.
Nàng vừa ló đầu ra bên ngoài, kinh ngạc hô lên: “Hoàng Thượng lại mang đồ tới? Không phải ngài ấy vừa đưa đến sao?”
“Ngũ ca là sợ đệ đệ duy nhất của huynh ấy sống khổ mà thôi.” Nhạc Sở Nhân trêu chọc, kỳ thật đồ Phong Duyên Thiệu đưa tới đều cho nàng dùng.
“Ai nha, không phải Hoàng Thượng, là Bắc Vương.” Đinh Đương nhìn kỹ lại, thật là Bắc Vương.
Vừa nghe, Nhạc Sở Nhân xoát một cái đứng lên, bước nhanh tới cửa, quả nhiên là hắn.
Một hàng đội ngũ từ rừng trúc đi ra, nam nhân mặc một thân y phục màu hạnh hoàng cưỡi ngựa đi đầu chính là Bùi Tập Dạ. Dù khoảng cách có chút xa, nàng vẫn có thể nhận ra tao nhân đê tiện hắn.
Hơn nữa trong lòng hắn còn có một đứa trẻ, mặc y phục cùng màu với hắn, tóc lơ thơ vài cọng được buộc vào rất gọn gàng. Thân hình nho nhỏ, khuôn mặt tuấn tú giống hệt phụ thân, đích thị tiểu Thế tử Cần Vương phủ Phong Niên Phi.
Tựa hồ nàng cũng đã quên ý định định đánh gãy chân Bùi Tập Dạ, lúc này lực chú ý của nàng hoàn toàn bị chính con mình cướp đi. Đã hơn nửa năm, đã hơn nửa năm nàng không được gặp con, thực sự nhìn lớn quá.
Hộ vệ lục tục xuất hiện, Phong Duyên Thương luôn ngụ tại phòng ngủ nghỉ ngơi cũng hằm hằm xuất hiện.
Cầm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn bộ dạng kích động của nàng: “Con về rồi, nàng tính cứ đứng đây nhìn con sao?”
Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, lập tức lắc đầu, sau đó hai phu thê tiêu sái cầm tay nhau đi ra ngoài.
Đội ngũ bên kia đã dừng lại, hãn huyết bảo mã vừa đứng lại, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cũng xuống ngựa.
Phong Niên Phi tự mình đi đường, đi rất lưu loát. Áo choàng nhỏ trên người làm theo yêu cầu, giày nhỏ cũng làm từ vài bông thượng đẳng, bộ dạng này không phải anh tuấn bình thường thôi đâu.
Khuôn mặt tinh xảo của Bùi Tập Dạ đắc ý vạn phần, dù nhìn bụng của Nhạc Sở Nhân vẫn có phần không vừa mắt, nhưng có Phong Niên Phi bên người, buồn bực cũng giảm phần nào.
“Con trai à, đó là mẫu thân, đi thôi.” Hắn cố ý nói lớn, rõ ràng cố tình để bọn họ nhìn thấy Niên Phi có bao nhiêu nghe lời hắn.
Phong Niên Phi quả thực rất nghe lời, hơn nữa cũng không sợ người lạ, nghe Bùi Tập Dạ nói xong liền liều lĩnh bước lại gần Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nhìn bé, mũi có chút cay, trí nhớ của nàng vẫn dừng lại khi bé con vẫn còn mặc quần yếm học đi đường. Ai mà ngờ được nửa năm trôi qua, bé đã lớn như vậy rồi.
“Mẫu thân.”Miệng nho nhỏ gọi nàng, thanh âm non nớt nhưng cũng rất rõ ràng.
“Lại đây với mẹ.” Nhạc Sở Nhân mở tay, vui mừng nhìn con.
Bé con lập tức lại gần Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay nàng.
“Con trai.” Nàng muốn ôm bé, nhưng khổ nỗi thân thể lại không tiện, không thích hợp ngồi xuống, chỉ có thể nắm chặt bàn tay nho nhỏ ấy.
Phong Duyên Thương đi tới bên người Phong Niên Phi, một tay ôm lấy bé con, phượng mâu xinh đẹp tràn ngập vui mừng. Nhìn bé con đã lớn nhường này, lòng hắn cũng cao hứng.
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, nhìn tương tự nhau. Nhạc Sở Nhân nhìn hai cha con, không khỏi cười rộ lên: “Đây mới chính là cha con ruột thịt, không như người nào đó, rõ ràng là giả mà không chịu nhận.”
Lời này nói không nhỏ, Bùi Tập Dạ tất nhiên có thể nghe được. Hắn hừ mạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ con tinh xảo hiện rõ vài phần chán ghét.
Phong Duyên Thương mỉm cười, nhìn đứa con trong lòng, đôi mắt nhộn nhạo niềm vui.
“ Đinh Đương, đưa Vương phi và tiểu Thế tử trở về.” Đưa Niên Phi giao cho Đinh Đương, nhìn ba người họ đi vào trúc xa, Phong Duyên Thương mới xoay người nhìn Bùi Tập Dạ.