Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngủ đủ rồi, Phong Ngữ Vi ngồi dậy, duỗi thắt lưng, liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử đối diện. Nàng vẫn ngồi như vậy, tựa như chưa từng cử động, không cảm thấy mệt sao?
Nhìn nàng trong chốc lát, Phong Ngữ Vi lắc đầu: “Di di luôn như vậy sao? Chẳng nói một lời, nhìn qua trông như khối gỗ vậy.”
Nữ tử nhẹ nhàng hạ ánh mắt: “Tiểu Công chúa quá lời, tất cả nữ tử đều không phải như vậy sao?”
“Di di là người ở đâu? Chắc chắn không phải người Bắc Cương!” Nữ tử ở Bắc Cương không phải thế này.
“Ta là người Đông Cương.”
Quả nhiên.
Phong Ngữ Vi bĩu môi: “Tuy dung mạo của Nguyệt di rất giống với mẹ con, nhưng cũng chỉ giống mà thôi. Bắc Vương nạp di di cũng là vì bộ dạng đó, bình thường ngài ấy đối đãi với di như thế nào?”
Nữ tử hạ mắt: “Hoàng Thượng đối xử với ta rất tốt, áo cơm không lo, tôi tớ vô số.”
“Đây mà là tốt sao? Di nên học nương con, nương nắm chắc cha trong lòng bàn tay luôn. Nương bảo cha đi đằng tây, cha tuyệt đối không đi đằng đông.” Tuy rằng bé cảm thấy rất chướng mắt với bộ dáng xum xoe kia của cha bé, nhưng không thể phủ nhận sự thành công của lão nương.
Nữ tử có chút kinh ngạc: “Phu quân là trời, sao lại có thể ra mệnh lệnh cho phu quân được?”
“Di nhìn đi, đây chính là sự khác biệt. Nếu như di chịu học theo lão nương con, đảm bảo Bắc Vương đối xử với di càng ngày càng tốt.”
Nữ tử chớp mắt, ngũ quan tuy rất đẹp, nhưng đặt trên người nàng lại chỉ có thể nói lên mấy chữ đoan trang, nhã nhặn mà thôi.
“Ánh mắt này của di là không được. Đôi mắt kia của lão nương con tựa như biết nói vậy. Nhất là lúc tức giận mắng chửi người, cứ như muốn xông lên ăn thịt người ta. Nếu như để cho nương ngồi trên xe ngựa như di, nương sẽ nổi điên. Nhìn con.” Nói xong, bé con liền ngả thân ra sau, hơi hất cằm, hai tròng mắt đong đầy nước, nhìn rất phong tình. Tuy mới chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi, thế nhưng khí chất phong tình vạn chủng, kiểu mị diễm lệ.
Nữ tử nhìn bé, bởi vì có hơi trợn mắt mà càng nhìn càng thấy giống khúc gỗ.
“Di xem, biểu tình kinh ngạc kia của di cũng không nhìn được. Thời điểm lão nương con ngạc nhiên luôn luôn nhướn mày, thoạt nhìn rất có khí thế, tỷ như vậy.” Nói xong, đôi mày bé bé đều nhướn lên, quả thật là có khí thế.
“Con nói di nghe, lão nương nhà con còn rất thích nói chuyện thô tục, trước mặt Hoàng Thượng bá bá cũng có thể vô tư nói tục. Nương con là người rất rạch ròi, người nương để ý thì cực kỳ để ý, kẻ khiến nương chướng mắt thì dù có chết trước mặt nương, nương cũng không thèm nhìn lấy một cái. Không những thế mẫu thân đại nhân nhà con còn rất thích tiền, lão cha con nói mỗi lần nương nhìn thấy tiền, hai mắt cứ như biết phát sáng vậy. Di ấy, nên học tập thật tốt đi, không họa được cốt thì cũng phải họa được một tầng da. Cam đoan Bắc Vương nhìn thấy di sẽ không bắt di phá thai nữa.” Phong Ngữ Vi dựa người vào xe, chậm rãi nói. Trên đời này không có chuyện gì mà cái đầu thông minh của bé con lại không hiểu.
“Thật sao?” Nữ tử bán tín bán nghi, nhìn tiểu cô nương trước mắt, nàng cảm thấy thực hoang mang. (MTLTH.dđlqđ)
“Di xem lời này di nói cũng có vấn đề, lão nương nhà con chưa bao giờ nói ‘Thật sao?’. Nương luôn rất tự tin, chỉ cần là chuyện nương quyết định, ai cũng không thay đổi được. Nhưng nếu như ở bên cạnh phu quân, nên nhu nhược liền nhu nhược, những không phải loại nhu nhược mà ai nhìn cũng muốn bắt nạt. Đừng nói nam nhân, chính con nhìn bộ dáng này của di cũng thấy phiền.” Bé con không chút nào che dấu ghét bỏ.
Nữ tử hơi cụp mắt, trong lòng có có khổ hay không chỉ có mình nàng biết.
“Di nhìn đi, di vô cớ lại cúi đầu, nhìn trông như đà điểu vậy. Bất cứ lúc nào cũng phải ngẩng cao đầu, dù có sợ hãi thì cũng phải tự nhủ thầm trong lòng, tất cả mọi người đều là khốn khiếp, ta sợ ai? Nếu như muốn cười, tận lực cười nhìn càng thiện lương càng tốt, lông mày phải nhướn lên, như vậy người khác mới thấy di thâm tàng bất lộ.” Nói một chút lại làm mẫu, phải nói rằng tiểu nha đầu này nghiên cứu lão nương nhà mình rất thấu triệt.
Nữ tử ngẩng đầu, học theo những gì Phong Ngữ Vi dạy cho nàng. Tuy có chút trông mèo vẽ hổ nhưng so với lúc trước hợp mắt hơn không ít.
“Tình cảm của Bắc Vương đối với lão nương thâm sâu tựa biển, thế nhưng dù sao cuộc đời cũng có giới hạn. Chọn giữa người bên cạnh hay bạch nguyệt quang trong ảo tưởng? Nỗ lực lên, sớm muộn cũng có ngày di đập tan ánh trăng sáng trong lòng Bắc Vương.” Hai chân bắt chéo, bộ dạng bé con không sợ trời không sợ đất.
Nữ tử ngẫm nghĩ lại lời nói của Phong Ngữ Vi, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Vậy mẫu thân con, vị Cần Vương phi ấy đâu rồi?” Vừa được Phong Ngữ Vi thuyết giáo một phen, nàng thật sự muốn gặp nữ tử có một không hai này. Người có thể làm cho Hoàng Thượng yêu sâu đậm, tất là người bất phàm.
“Nương con sao? Bắt cóc lão cha cùng chạy trốn rồi.” Phong Ngữ Vi làm biểu tình thấy nhưng không thể trách. (MTLTH.dđlqđ)
“Chạy trốn?” Nữ tử cả kinh, chẳng lẽ phạm phải sai lầm lớn sao?
“Di đừng có nghĩ linh tinh, lão nương nhà con ngay cả Hoàng Thượng bá bá còn không sợ. Nguyên nhân lão nương chạy trốn là do lão cha bận quá, nương ngại thời gian hai người ở bên nhau quá ít liền lừa gạt lão cha đào tẩu. Ít thì mấy tháng, nhiều thì một hai năm, có lẽ họ sẽ trở lại.” Chuyện này đối với tiểu cô nương mà nói là chuyện quá bình thường.
Nữ tử ngạc nhiên, sao trên đời này lại có một vị phu nhân như vậy? Tâm nàng không khỏi có chút hâm mộ. Nếu có thể, nàng muốn sống một cuộc sống tiêu dao như vậy.
Bánh xe tiếp tục lăn bánh tới phương Nam. Đánh xe bộ dáng đoan chính cùng đội hộ vệ tinh nhuệ.
Nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ trong xe ngựa, Thích Phong cảm thấy có vài phần buồn cười. Nha đầu này nói tuy rất đầy đủ nhưng tổng thể vẫn không thể tả được hết khí chất của Vương phi.
Con người nàng không thể dùng một hai câu chuyện là có thể nói xong. Trên đời này, chắc chắn không có một Cần Vương phi thứ hai.