Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 171

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Reng reng reng.

Chuông báo thức đúng giờ vang lên, Nhạc Sở Nhân xoay người, một bàn tay từ trong chăn thò ra muốn với lấy đồng hồ báo thức, đột nhiên cô nghe thấy tiếng loảng xoảng ngoài phòng khách.

Hoảng hốt mở to mắt, cô lập tức ngồi dậy, tùy tay tắt chuông đồng hồ, xốc chăn xuống giường vội vàng chạy tới cạnh cửa. Cửa vừa mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là bàn trà làm bằng thủy tinh đã vỡ tan tành.

Nhạc Sở Nhân sững sờ đứng ngoài cửa, chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn người đang tỏ ra rất vô tội kia, nhíu mày: “Diêm Cận, anh nổi điên cái gì thế?”

Quả thật đây đúng là lỗi của Diêm Cận, hắn hốt nhiên nghe thấy tiếng vang, phản xạ có điều kiện nhảy lên, ai ngờ lại đá chân vào bàn trà, kết quả thành ra thế này đây.

“Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý.” Hắn lắc đầu, biểu tình kia, giọng điệu kia, chẳng thấy có chút tỏ ra hối lỗi nào ở đây cả.

Nhạc Sở Nhân một tay xoa thắt lưng, váy ngủ ngắn ôm lấy thân thể kiều diễm. Cánh tay, bả vai đều lộ ra bên ngoài, da thịt trắng hồng, cơ thể cân xứng, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

“Đại ca, sau này nghe thấy tiếng chuông này không cần phải hoảng hốt đến thế đâu. Đây là tiếng đồng hồ báo thức của tôi.” Nhìn mảnh thủy tinh vương vãi đầy sàn nhà, Nhạc Sở Nhân chẳng biết nói gì nữa. (MTLTH.dđlqđ)

Diêm Cận vẫn có chút khó hiểu, thanh âm kia quả thật rất dọa người, đột ngột vang lên, còn kêu liên tục không ngừng, so với tiếng chuông chiêu quỷ của đạo sĩ còn ầm ĩ hơn.

Cẩn thận tránh đi những mảnh thủy tinh, Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Sao anh khỏe vậy? Vỡ không còn hình dạng gì nữa rồi.”

Diêm Cận mặc trường bào đứng sững nơi đó. Trời đã sáng, cả căn phòng hiện đại hóa, hắn đứng đó giống như một pho tượng đã ngàn năm lịch sử.

"Dọn dẹp một chút, sau này anh không được làm thế nữa đâu, bàn trà mặt kính thủy tinh thật sự rất đắt tiền đó.” Nhạc Sở Nhân đau đầu rời đi, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt Diêm Cận dừng trên người nàng vài giây, lại ngại phi lễ chớ nhìn, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt. Sau đó chăm chỉ đi dọn dẹp mảnh vụn thủy tinh.

Đứng trong phòng vệ sinh, Nhạc Sở Nhân nhìn vào gương chỉnh lí lại bản thân, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới người đàn ông ngoài phòng khách.

Hôm qua cô hỏi anh ta rốt cuộc là ai, anh ta vẫn một mực nhận định mình là Đại Nguyên soái Đại Yến, thống lĩnh năm mươi vạn binh mã. Nhưng lại quen biết một Nhạc Sở Nhân khác, nắm giữ tất cả các bí thuật mà chỉ cô mới có. Hai người họ là bạn bè, Nhạc Sở Nhân tặng anh ta rất nhiều dược hoàn, nghe qua quan hệ rất tốt.

Nhạc Sở Nhân?

Tên này của cô rất đặc biệt, tuy nói có thể trùng tên, nhưng cũng không cần thiết đến mức cả bí thuật cũng giống nhau chứ? Đủ cổ quái.

Hôm qua cô giả vờ báo cảnh sát cũng chỉ muốn dọa anh ta, nhưng anh ta có vẻ còn chẳng biết cảnh sát là gì. Tối hôm qua cô cũng đã cảnh cáo anh ta, tốt nhất là nên thành thật, nếu không sẽ báo cảnh sát bắt đi. Nhưng biểu cảm của anh ta lại vẫn rất mờ mịt, còn hỏi cô cảnh sát là cái gì.

Hiện tại có hai loại khả năng, thứ nhất, anh ta mắc bệnh thần kinh, một mực nói quen biết cô. Thứ hai, điều anh ta nói là sự thật, không biết anh ta là người nơi nào, cũng có thể là cổ nhân thật.

Khả năng thứ hai này xem chừng xác suất rất nhỏ, xuyên không đều chỉ có trong tiểu thuyết, phim ảnh. Nếu như có cách đi từ quá khứ tới tương lai, chẳng phải thế giới sẽ đại loạn sao?

Thế nhưng, nếu như anh ta là cổ nhân, cũng có khả năng. Lời nói, cách dùng từ đều rất xưa, bộ trường bào kia nhìn cũng đủ xa xỉ.

Dù sao hiện tại tất cả đều bí ẩn, anh ta rốt cuộc từ nơi nào tới? Quan hệ bạn bè thân thiết giữa anh ta với Nhạc Sở Nhân trong lời kể cũng là nỗi băn khoăn của cô. Anh ta uống Tị Cổ hoàn của cô, cô cũng không thể dùng Mê Hồn cổ tra khảo anh ta. Anh ta còn biết võ, thậm chí còn biết bay, cô đánh cũng không lại, thực sự rất khó xử.

Suy nghĩ hồi lâu, Nhạc Sở Nhân vẫn không có đầu mối. Dùng nước ấm rửa mặt, thôi thì đi bước nào tính bước nấy vậy.

Cô thay quần áo, mặc quần jean, áo T-shirt, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy người nọ đứng lặng im ở bên ngoài. Mặc trường bào, tóc búi cao, bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ bao phủ bởi khí chất lạnh lùng, cô độc. (MTLTH.dđlqđ)

“Này, anh đi rửa mặt đi. Tôi đi nấu đồ ăn sáng, hôm nay mười hai giờ trưa mới có người đưa cơm tới. Buổi sáng thì đành tự làm vậy.” Thật ra đối với cô nấu cơm cũng chẳng khó gì, thế nhưng sáng nay cô có chuyện quan trọng cần phải làm.

Diêm Cận xoay người, khuôn mặt anh tuấn không có chút biểu tình dư thừa, nhìn Nhạc Sở Nhân trong chốc lát, mới đi theo sau nàng.

“Đi thôi, toilet ở đằng kia.” Nhạc Sở Nhân chỉ chỉ toilet, sau đó mới xoay người vào phòng bếp.

Đi vào phòng nhỏ Nhạc Sở Nhân vừa chỉ, cửa khép hờ, hắn đẩy ra đi vào, sau đó thực sự chẳng biết phải làm gì.

Không có nước, rửa mặt bằng cách nào? Mấy thứ này phải dùng như thế nào? Gương này hình chiếu thực rõ ràng.

Nhìn xung quanh vài vòng, Diêm Cận lại rời đi, vừa đúng lúc Nhạc Sở Nhân mở cửa bếp. Cô định mở tủ lạnh, lại nhìn thấy Diêm Cận đi ra.

“Làm sao vậy?” Một tay chống lên cửa tủ lạnh, Nhạc Sở Nhân lười nhác dựa vào cánh cửa nói.

Diêm Cận xoay người nhìn nàng: “Ta không biết nước ở đâu.”

Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, cô nhìn hắn còn có cảm giác khá đáng thương.

“Được rồi, tôi dạy anh.” Cô đi tới, trực tiếp dắt anh ta vào hẳn toilet.

“Đây là bồn rửa mặt, đây là vòi nước. Xoay đến chính giữa là được, sẽ ra nước ấm. Đây là xà phòng, xoa lên tay, lên mặt, sau đó rửa đi, rất sạch sẽ. Rồi dùng khăn mặt, đây là khăn mặt mới. Nếu như anh muốn gội đầu, dùng cái này, tuy là của tôi nhưng anh dùng cũng được.” Cô giảng giải rất kỹ, Diêm Cận còn thật sự nghiêm túc học hỏi, tầm mắt di động theo tay nàng.

“Hiểu được không?” Quay đầu nhìn Diêm Cận, người này quả thật rất cao, cô cũng chỉ đứng đến cằm anh ta, nhìn anh ta còn phải ngửa đầu. Nhìn Diêm Cận theo góc độ này, đúng là rất đẹp trai.

Diêm Cận gật đầu: “Hiểu.”

“Vậy là được rồi, anh làm đi. Tôi đi nấu ăn.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, tiếu sái rời đi.


Bình Luận (0)
Comment