Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 172.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Sao anh lại lườm anh ấy? Tuy Nhị Thanh luôn cợt nhả nhưng lại rất nhát gan. Vợ anh ấy mà giận lên, anh ấy có thể sợ tới mức tiểu ra quần ấy.” Đi lên cây cầu nhỏ, nước suối trong vắt róc rách chảy bên dưới.

Diêm Cận mặt mày nghiêm túc: “Sợ vợ thế còn ra thể thống gì.”

“Ha ha! Được rồi, được rồi, anh nói cái gì cũng đúng, thưa Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nhìn bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng của anh ta, cô càng cảm thấy buồn cười.

“Lời anh nói vừa nãy có ý gì? Kẻ thù của anh?” Đi qua cầu nhỏ, một đường đi lên núi.

“Kẻ thù cái gì, xung quanh trại phải có hai ba gia tộc có pháp sư tổ truyền. Việc của họ chủ yếu là chủ trì việc tang ma hiếu hỉ. Tính đi tính lại chỉ có mỗi Quảng Giản trại kia, làm gì không làm, cố tính bắt chước tôi. Mỗi lần làm ra chuyện đều khiến tôi cười không dứt.” Nhạc Sở Nhân vừa nói vừa cõng ba lô đi đằng trước.

Diêm Cận hơi nhướn mày, còn có chuyện như vậy?

“Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?” Nam nhân kia không phải vừa nói họ đã mời được cao nhân sao?

“Hứ, anh là người đầu tiên tôi đối phó không nổi.” Không có cách nào luôn.

Khóe mỗi Diêm Cận nhếch lên, lời này, hắn thích nghe. (MTLTH.dđlqđ)

Hai người đi dọc theo đường cái, sau khi hết đường cái rồi rẽ lên núi.

Đường lên núi không dễ đi, Nhạc Sở Nhân nhanh nhẹn đi phía trước, một chút cũng không kém so với Diêm Cận.

Diêm Cận đi phía sau, nhìn bộ dáng dũng cảm tiến tới của nàng, thở dài, hai người thực sự rất giống nhau.

Leo núi đối với các nàng hình như không phải chuyện quá khó, cách đi đường cũng giống nhau như đúc. Trùng hợp ư? Đầu óc hắn lại lâm vào mê mang.

“Tôi chẳng muốn bước chân lên ngọn núi này một chút nào.” Đi tới lưng chừng núi, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gãi gãi mũi, thở dài.

“Tại sao?” Diêm Cận cũng dừng lại, mùi hương nàng thoảng qua chóp mũi, có bảy phần tương tự nàng. Đây là mùi hương của thảo dược, nhưng vẫn có chút gì đó không giống, rất đặc biệt.

“Tôi được lão thái bà nhặt ở đây.” Đây là lý do cô chẳng có chút hứng thú nào với nơi này.

“Hửm? Thật sao?” Diêm Cận kinh ngạc, ngọn núi này là nơi hắn rơi xuống. Hắn nghĩ ngọn núi này rất thần kỳ, không phải nàng cũng từ nơi khác tới chứ?

“Này, anh nghĩ tôi cũng là từ trên trời rơi xuống sao? Ha ha, không thể nào.” Cô cười to, nếu như cô giống như anh ta, có thể nói là việc rất kỳ diệu.

“Ngươi không nhớ được việc khi ấy, làm sao chắc chắn là không xảy ra?” Diêm Cận không đồng ý, dù sao hắn cảm thấy bản thân có thể mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây, không có nghĩa là người khác không giống hắn.

“Tôi nói không là không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Trên đời này những chuyện thần kỳ không phát sinh nhiều thế đâu. Anh là người duy nhất.” Nghĩ muốn xuyên qua là xuyên qua được sao, nào dễ dàng như vậy?

Diêm Cận không nói, nhưng chính hắn đã trải qua. Hắn cho rằng chuyện thần kỳ có mặt ở khắp mọi nơi, thậm chí có thể bất thình lình xuất hiện bên người.

Ví dụ như nàng….rất thần kỳ, sao lại có thể giống nữ tử trước mặt này như vậy? Các nàng thật sự rất giống nhau.

Đi qua hai ngọn núi nữa, nơi Diêm Cận rơi xuống cũng đã tiến vào tầm mắt. Thời tiết rất đẹp, thung lũng u tĩnh nằm giữa núi, nhìn rất sạch sẽ. Nơi đây hoa dại nở rộ, yên bình mà xinh đẹp.

“Anh đột nhiên rơi từ trên xuống nơi này sao? Anh nghĩ thế nào? Làm sao có thể mở đường quay về?” Theo như suy nghĩ của Nhạc Sở Nhân, nơi này hẳn là có địa phương truyền tống, quan trọng là tìm đúng phương pháp, không thể cứ thế mà đi loạn được.

“Lúc ấy ta cứ nghĩ đây là địa phương phụ cận gần với Tiên Nhân động, phỏng đoán phương hướng khoảng cách để về Đại Yến.” Đi xuống núi, Diêm Cận nói. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn là sai.

“Thật không may mắn, phỏng đoán của anh là sai lầm. Anh là từ trên trời rơi xuống, hay là chúng ta thử lên trời xem có thể tìm được cửa về hay không?” Hình như xuyên qua thời không cũng chẳng đơn giản như vậy.

“Nếu như dễ dàng như vậy, ta còn sầu cái gì nữa?” Diêm Cận giật giật khóe môi, hắn còn thật hy vọng là như vậy.

“Không có việc gì, chỉ có nghĩ không được chứ không có chuyện không làm được. Khinh khí cầu có thể bay rất cao, nói không chừng anh có thể trở về.” Chủ ý này rất tuyệt, Nhạc Sở Nhân nheo nheo mắt, cười nói.

“Khinh khí cầu?” Diêm Cận khó hiểu.

“Đúng vậy, thời đại này của chúng tôi, con người không có khinh công bay tới bay lui như cổ nhân, chỉ đành mượn chút đạo cụ vậy.” Nhắc tới công phu, cô thấy đây là chuyện rất thần kỳ. Cô bắt mạch cho anh ta cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khó có thể lý giải truyền khắp thân thể, hình dung không được, nhưng vẫn có thể cảm thụ.

Hai người đi đường rất nhanh, dần dần đi qua rừng cây, Nhạc Sở Nhân đang định đi trước dẫn đường, không ngờ lại bị Diêm Cận túm trở về.

“Sao vậy?” Bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn, không ngờ thần sắc Diêm Cận rất cảnh giác.

“Hư.” Ý bảo nàng không được lên tiếng, hắn nhìn quanh bốn phía một vòng, hai người nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Nhạc Sở Nhân ngẩn người, cô cứ như vậy bị anh ta xách lên cây, khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cả thân thể rất phiêu linh.

“Diêm Cận, anh điên à?” Sao lại xách cô lên cây?

“Không được nói, có người đang đến đây.” Thanh âm vang lên trên đầu cô, anh ta đang ở phía sau. Cô cõng theo hai cái ba lô, vậy mà anh ta chỉ cần một tay đã xách được cô lên trên chạc cây như thể xách một con gà con.

“Đến thì cứ đến, núi này cũng đâu phải nhà mình, ai cũng có thể đến, cảnh giác gì chứ?” Cô đột nhiên lại nghĩ tới các loại luật lệ hà khắc của Hoàng tộc quyền quý cổ đại, núi này là của ta, bình dân dân chúng tiến vào đều bị khép vào tử tội.

“Đừng nói nữa.” Một ngón tay điểm lên đầu vai Nhạc Sở Nhân, cổ họng cô như thể bị thứ gì chèn vào, thanh âm gì cũng không thể phát ra.

Cô trừng mắt, những lời thô tục đã tới bên miệng lại không thể nói. Đây chính là tuyệt chiêu điểm huyệt cao siêu của cổ nhân sao?

Nhạc Sở Nhân không nói, toàn bộ rừng cây liền im lìm, Diêm Cận nín thở, ngưng thần lắng nghe, dung nhan tuấn tú dần dần nghiêm túc.

Mặc dù miệng không thể nói nhưng mắt vẫn có thể dùng. Một lát sau, Nhạc Sở Nhân cũng có thể nghe thấy tiếng có người đang lại gần.

Nhìn theo hướng phát ra thanh âm, người đang tới là một người đàn ông, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nói kéo rất thấp. Quần áo rất tầm thường, không có gì đặc biệt, có thể là thôn dân trại phụ cận.

Nhưng cô có thể cảm nhận được biến hóa của Diêm Cận phía sau, vốn dĩ một tay anh ta đang cầm ba lô của cô. Nhưng từ khí người nọ xuất hiện, tay của anh ta liền đặt lên bả vai cô, nhéo nhéo hai cái, tựa hồ như đang ám chỉ cái gì đó. (MTLTH.dđlqđ)

Thế nhưng cô không nói được, Diêm Cận cũng không nói lời nào, làm sao cô biết hắn đang định làm cái gì.

Người nọ đi tới một bãi đất trống liền dừng lại, cúi đầu nhìn chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Khoảnh khắc người ấy ngẩng đầu, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy mặt. Tuy có chút không rõ nhưng cô vẫn có thể thấy được vết bỏng rất lớn trên mặt. Bỏng lớn như vậy, cứ như thể da mặt bị nướng chín hết.

Hai tròng mắt Diêm Cận như hai ngọn đuốc, khi cảm giác có người đang tới gần, hắn liền cảm nhận được. Tuy có chút xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Đây là thế giới xa lạ, người có thể làm hắn cảm thấy quen thuộc chỉ có thể là người nọ.
Bình Luận (0)
Comment