Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 174.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Lão thái thái, người cứ như đang chọn sủng vật đầy đủ dương khí vậy. Trên núi cũng có lão Vương mẹ góa con côi dương khí rất thịnh, người xem lấy ông lấy làm chồng được không?” Nhạc Sở Nhân bắt chéo chân, không để ý nói.

Lão thái thái mặt mày nghiêm túc, sau đó đánh một cái lên ót cô: “Lời ta nói con tốt nhất nên nghe đi, không chịu nghe lời, có chuyện xảy ra thì tự chịu.”

Nhạc Sở Nhân vuốt ót cười cười: “Ha ha ha, nghe lời người, người nói gì con cũng nghe, được chứ ạ?” Cô tùy ý đảo mắt nhìn, lại thấy Diêm Cận xoay người đi khỏi.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân từ phòng tắm đi ra, mặc áo tắm, vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa đi vào phòng bếp.

Uống hết cốc nước, lại đi ra, vô tình nhìn thấy cửa nhà để ngỏ, Diêm Cận không có ở đây.

Chớp mắt, đi ra khỏi cửa, vừa nhìn xuống dưới liền thấy có người đứng. Ánh đèn mông lung, dáng người cao lớn của anh thoạt nhìn có chút cô độc, thậm chí còn cảm thấy rất đáng thương.

Động tác lau tóc dần chậm lại, tạm dừng trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đi chậm xuống dưới lầu. (MTLTH.dđlqđ)

“Anh nhớ nhà sao?”  Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn. Mái tóc đen nhánh xõa tung bao phủ lấy hai đầu vai, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đẹp nhất là đôi mắt sáng ngời như thể có cả ánh sáng.

Hắn chưa quay đầu nhìn nàng, nhưng chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm tươi mát lẫn mùi thảo mộc. Đôi mắt Diêm Cận khẽ động, quay sang nhìn nàng.

“Không phải, ta chỉ là đang nhìn bầu trời nơi đây có gì khác với thế giới của ta hay không?” Thanh âm trầm thấp, từng ánh mắt từng động tác của hắn đều tràn ngập hương vị nam nhân.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn thoáng bầu trời đêm: “Vậy có gì khác nhau không?”

“Không, chỉ có một màu đen.” Nhẹ lắc đầu, lời nói có chút cô đơn.

“Cho nên? Bởi vì cùng là màu đen giống nhau nên anh thấy ở đâu cũng không thú vị? Diêm Cận, tôi nói thật, nếu như anh không thể quay về được nữa, vậy thì anh phải làm sao?” Ai cũng không biết có thể trở về hay không. Nếu như anh không về được, cô sẵn sàng thu lưu anh cả đời sao?

Diêm Cận nhìn nàng, ánh sáng mờ ảo, vậy mà hắn lại có thể nhìn rõ ảnh ngược của mình trong mắt nàng.

“Đúng vậy, nếu như không thể trở về, vậy phải làm sao bây giờ?” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, đồng thời bản thân cũng không đưa ra được đáp án.

“Chỉ cần anh đặt xuống được công danh lợi lộc của anh ở đó,tôi nghĩ vậy thì ở đâu cũng giống nhau mà thôi.” Nhìn vào mắt anh, trong thoáng chốc, cô như thể nhìn thấy được cả linh hồn của anh. Nội tâm người này luôn cô độc, người bên cạnh anh tuy nhiều, nhưng cuộc sống của họ dường như lại chẳng có liên quan gì tới anh.

Cảm giác này chính cô cũng có. Trên thế giới này, không có bất luận người nào có cùng một đường với cô. Cô mờ mịt đứng trên con đường rộng thênh thang, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình.

“Công danh lợi lộc? Ta không để ý những thứ ấy. Chỉ là, muội muội là người thân duy nhất của ta, ta sợ con bé thương tâm.” May mắn Diêm Tô đã có Niên Đồng bên cạnh, còn có nàng vẫn luôn đứng sau trợ giúp, con đường muội ấy hẳn sẽ không khó đi.

“Chính là vị Hoàng Hậu kia sao? Anh đừng quan tâm quá hóa loạn. Cô ấy cũng đã là Hoàng Hậu, trượng phu, con cái, cẩm y ngọc thực thứ nào cũng không thiếu, anh còn lo lắng cái gì? Em gái anh đúng là may mắn, có một người anh trai như anh.”Cô lắc lắc mái tóc đã được gió đêm thổi khô một nửa.

Diêm Cận nhìn nàng, khuôn mặt không tự chủ được nhu hòa hơn nhiều: “Ngươi cũng có lão phu nhân bên cạnh, người đối với ngươi rất tốt.”

“Anh nói bà ấy sao? Còn phải xem tâm tình của bà ấy nữa, nếu như tôi nghe lời người, người sẽ đối với tôi rất tốt. Nếu như không nghe lời, vậy thì kết cục cũng khá là thảm.” Sống cùng nhau nhiều năm, chỉ duy nhất có một lần cô không nghe lời lão thái thái, sau đó bị bà ấy trừng phạt rất nghiêm khắc.

Ánh mắt Diêm Cận thoáng chốc khác đi: “Lời hôm nay bà ấy nói với ngươi, ngươi cũng nghe sao?”

“Cái gì?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, anh đang muốn nói tới chuyện nào?

“Muốn ngươi thành thân.” Hai chữ “thành thân” bật thốt ra khỏi miệng, Diêm Cận không biết vì sao mà thấy lòng mình trầm xuống.

“Thành thân? Từ này nghe rất cổ đó. Đương nhiên là không nghe rồi, bà ấy nhìn trúng không có nghĩa là tôi sẽ nhìn trúng theo bà ấy. Dù tính cách của tiểu Giang cũng rất được, nhưng không phải gu của tôi.” Cô lắc đầu, với tính cách của tiểu Giang, làm bạn hợp hơn làm chồng.

Nụ cười vấn vương bên miệng, Diêm Cận gật đầu không rõ ràng, trong lòng tựa như có thứ gì đó vừa buông lỏng xuống.

Đúng như theo dự đoán của Nhạc Sở Nhân, tối hôm qua bên hình cảnh phái người tới Quảng Giản trại dò xét. Kết quả là vài vị cảnh sát ấy lại bị phát hiện, không biết vì sao hai chân đột nhiên bị phù thũng như chân voi, đã được đưa tới bệnh viện.

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng rõ, Nhạc Sở Nhân bị điện thoại đánh thức.

Tiếng chuông di động rất lớn, tuy cách cửa phòng nhưng cũng đủ đánh thức những người khác. Khi Nhạc Sở Nhân nhận điện thoại, Diêm Cận cũng đồng thời từ trong phòng đi ra. Một lát sau, lão thái thái cũng ra khỏi một gian phòng khác. Tuy mới sáng sớm nhưng nhìn lão thái thái vẫn rất chỉn chu.

Đối với tốc độ của Diêm Cận, lão thái thái cảm thấy khá kinh ngạc: “Đúng là có chuyện xảy ra, tốt lắm, bắt đầu thôi.”

Diêm Cận gật đầu, hắn cũng nghe như vậy.

Nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng Nhạc Sở Nhân. Lát sau, cửa phòng mở ra, Nhạc Sở Nhân mặc váy ngủ màu đỏ, tóc tai tán loạn đi ra khỏi phòng.

Vừa thấy nàng, Diêm Cận rũ mắt. Bộ dáng kia của nàng, hắn vẫn không can đảm để nhìn.

Lão thái thái lại rất tự tại, vừa cầm cốc nước vừa nói: “Có phải gặp chuyện không may rồi không?”

“Vâng, hiện tại đã lập án, đội hình cảnh của anh tiểu Giang đã phái người tới Quảng Giản trại.” Phỏng chừng cũng chỉ là lén tới.

“Anh ấy có hỏi con, vài viên cảnh sát nhân dân kia có thể nhờ trị giúp được không? Một đám chân bị phù lên như chân voi, đưa tới bệnh viện truyền nước cũng không có tác dụng.” Cô ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối ôm trước người, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ cô nên tới bệnh viện một chuyến.

“Con tốt nhất đừng đi, khi nào bọn họ giải quyết được lão già kia, con đi cũng không muộn.” Lão thái thái mở miệng, lo lắng chu toàn. (MTLTH.dđlqđ)

Cô gật đầu: “Được ạ.” Việc cứ như vậy mà định rồi.

Diêm Cận chậm rãi lại gần một đầu sô pha khác, trầm giọng hỏi Nhạc Sở Nhân: “Chúng ta có cần đến trợ trận không? Bọn họ không thể khống chế được lão già kia đâu.”

“Đi nhìn một cái thì được, nhưng tuyệt đối không được động thủ. Nếu như anh ra tay, bọn họ khẳng định sẽ đề ra nghi vấn. Anh không có căn cước công dân, lai lịch lại bất minh, phiền toái lắm.” Nhạc Sở Nhân trợn mắt nói.

“Sở Sở nói rất đúng, Diêm tiên sinh tận lực khiêm tốn một chút. Ở thế giới này, ngông nghênh rất dễ gặp chuyện không may.” Lão thái thái nói thẳng.

Thay quần áo, hai người vội vàng uống hết một ly sữa, sau đó leo lên mô tô xuất phát.

Con đường tới Quảng Giản trại cũng không gần, ước chừng đi mô tô mất nửa tiếng.

Đây là lần đầu tiên Diêm Cận ngồi mô tô, lần đầu tiên nhìn thấy quái vật này là lúc hắn mới từ trên trời rơi xuống. Nhạc Sở Nhân điều khiển tương đối thoải mái, hắn ngồi phía sau có chút không khỏe, còn có chút choáng váng.

Tay khẽ ôm lấy người phía trước, Diêm Cận cúi đầu điều chỉnh hô hấp. Nếu như biết hắn ngồi mô tô bị choáng, Nhạc Sở Nhân sẽ cười đến rụng răng.

Thấy tay hắn đặt lên lưng mình, Nhạc Sở Nhân nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, vậy mà lại phát hiện người này nhắm mắt, vẻ mặt không được khỏe cho lắm.

Nhạc Sở Nhân lập tức giảm bớt tốc độ, nhìn qua gương thấy người phía sau chậm rãi mở mắt, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đại Tướng quân, anh bị say xe à?”

Nhìn ót nàng, Diêm Cận cúi đầu lên tiếng.

“Đồ chơi này không phải giống với chiến mã của các anh hay sao? Hay là tôi lái cứ lái, anh ngồi đằng sau chỉ huy? Giá, hu, các khẩu hiệu linh tinh khác?” Cô nói mà còn cảm thấy chủ ý này rất khôi hài.

Diêm Cận có vài phần chẳng muốn mở miệng nói: “Không có việc gì, ta vẫn chịu được.”


Bình Luận (0)
Comment