Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 176.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ở đó có cả đồ nội y của tôi.” Tuy rằng đã thay ra rồi, đồ của cô cũng chẳng có hình thù gì kỳ quái, chỉ là mấy thứ này cô đã mặc qua rồi mà.

“Đúng.” Đáp lại một tiếng, chứng minh cho việc hắn có thấy.

Bị thái độ vô tư của hắn làm cho đứng hình, Nhạc Sở Nhân có chút chẳng biết phải biểu cảm như thế nào: “Đại Tướng quân, không cần tích chữ như vàng đâu. Anh tính theo đuổi tôi thật à? Cũng không phải không được, nhưng anh phải toàn tâm toàn ý, nếu không, anh cũng đừng trách tôi trở mặt.”

Cô vừa nói xong, Diêm Cận tắt máy hút bụi, thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi vẫn luôn toàn tâm toàn ý.”

“Anh…tôi nói là phải toàn tâm toàn ý đối với tôi, chính là tôi, anh hiểu không?” Nhạc Sở Nhân chỉ vào mình.

Diêm Cận gật đầu: “Chính là em.”

“Tôi là ai? Tôi không phải Nhạc Sở Nhân của anh ở thế giới kia, Nhạc Sở Nhân tôi là độc nhất vô nhị, anh nghe rõ không?” Cứ tiếp tục như vậy, rồi sẽ có lúc cô bị hắn bức điên mất.

Đặt máy hút bụi xuống, Diêm Cận đến gần cô, đường cong ngũ quan nhu hòa đi rất nhiều. Trong lúc vô ý, khí thế của hắn trở nên mềm mại. (MTLTH.dđlqđ)

“Vẫn đều là em, khác nhau chính là, ở nơi đó tôi không còn có cơ hội, vì em đã gả cho người khác, còn yêu người đó nồng nhiệt. Nhưng hiện tại, tựa như đang trong một giấc mộng, tôi tình nguyện cả đời không tỉnh. Tôi không muốn lại nhìn thấy em gả cho người khác, yêu thương người khác. Tôi đã nếm thử cảm giác muộn màng, tôi không nghĩ rằng mình lại đến muộn một lần nữa.” Ngón tay mơn trớn lên khuôn mặt cô. Hắn gằn từng tiếng, thanh âm trầm muộn như thể đang nói cho chính mình nghe. Những lời hắn nói, tuyệt đối không có người hoài nghi, rất chân thành.

Cảm thụ tay hắn đang khẽ vuốt mặt mình, Nhạc Sở Nhân chớp mắt. Cô có thể nghe được nỗi đau của hắn, lòng của cô đột nhiên không thoải mái.

Ngày ngày cô đều nằm mơ, nhưng khi dậy rồi lại chẳng nhớ mình mơ cái gì. Mỗi lần tỉnh lại, đầu óc tựa như bị xóa, tâm tình khi ấy cũng rất phức tạp. Cô khẳng định trong mộng mình đã nhìn thấy gì đó, nhưng một chút cũng không nhớ mình mơ cái gì.

Cái cảm giác đó rất giống với hiện tại. Nhìn ánh mắt hắn, cô cảm thấy tình cảm trọng như núi của hắn, kèm theo đó là áp lực.

“Diêm Cận, quên cô ấy đi. Nếu như muốn cùng tôi ở một chỗ, anh phải quên cô ấy đi.” Những thứ không chiếm được, vĩnh viên đều là tốt nhất.

Diêm Cận ngốc lăng, quên? Những chuyện trải qua nhiều như vậy, quên, nói dễ hơn là làm.

“Làm không được? Nếu không làm được, đừng có trêu chọc tôi, tôi không có hứng thú làm thay thế phẩm cho người khác.”Nhạc Sở Nhân lạnh giọng, gạt tay hắn quay người định đi.

Hắn cầm tay cô, dùng chút sức kéo cô lại gần, ôm vào trong lòng: “Từ nay về sau, anh đảm bảo sẽ quên.” Dù sao những thứ đã qua đều là bất đắc dĩ. Cẩn thận nhớ lại, từng mảnh ký ức cũng chỉ có nỗi đau, cơ hội của hắn đã mất, quyền thế hắn cũng dám buông, nguyện ý bỏ lại hết thảy.

Nhạc Sở Nhân tựa vào lòng hắn, mấp máy môi: “Lời hứa hôm nay anh phải nhớ thật kỹ. Sau này nếu như lòng còn cảm thấy mâu thuẫn, cũng đừng trách em trở mặt.”

Hai cánh tay dùng sức, siết Nhạc Sở Nhân thở không nổi. Khóe môi Diêm Cận cong lên, khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều.

“Được, nếu như vi phạm lời hứa, mặc em xử trí.” Hắn đưa cô vào trong trái tim, đóng lại thật chặt. Hình bóng kia không thuộc về hắn, lần lựa chọn này, hắn nghĩ mình đã làm đúng.

Tới nơi này lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Diêm Cận xuống lầu một.

Toàn bộ lầu một rộng khoảng năm sáu mươi thước vuông, hơn phân nửa căn phòng đầy đủ các loại dụng cụ hắn không biết, nhìn qua đã thấy rất chuyên nghiệp.

“Mấy thứ này anh không được tự tiện chạm vào, đặc biệt là những ống nghiệm này, vô cùng vô cùng độc.” Nhạc Sở Nhân đi phía trước, áo sơ mi cùng quần jean đơn giản, ôm lấy đôi chân thon dài cân xứng. Chỉ nói tới cơ thể của cô, quả thật rất đẹp, rất gợi cảm.

“Những thiết bị này nhìn qua rất lợi hại.” Diêm Cận đi ở sau, thân thể cao lớn này khiến không gian trở nên chật hẹp hơn. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân buồn cười: “Không phải nhìn qua rất lợi hại, mà là lợi hại thật sự. Làm ra hợp chất nào cũng đều vô cùng tinh khiết.”

Diêm Cận nhẹ gật, thế giới này rất tiên tiến. Hắn nhìn xung quanh, cảm khái trong lòng.

“Em còn muốn làm việc, nếu như anh không có việc gì thì cứ ở đây chờ em. Đây, anh ngồi đây.” Cô đưa tay chỉ vào hai chiếc ghế lười ở cạnh cửa sổ, bên cạnh có cái bàn giản dị đặt vài cuốn sách.

“Được.” Diêm Cận đáp ứng, xoa xoa đầu cô. Động tác đơn giản như thế này cũng đủ khiến Diêm Cận kích động tới nỗi ngón tay cũng run.

Nhạc Sở Nhân mím môi, nhìn hắn ngồi yên. Sau đó cô khoác lên mình chiếc blouse trắng, bắt đầu bận rộn với những ống nghiệm.

Bình thường cô rất ít khi tinh luyện độc dược gì đó. Những động thực vật có độc tìm được trong núi, cô đều cất kỹ vào một chỗ. Hôm nay lấy ra sử dụng, cũng chỉ là để đối phó với Dịch Vong sư.

Cô lo lão ta phái hai vong linh tới, tuy có chút võ trong người nhưng nhìn chung cô cũng chống đỡ không nổi, rất dễ dàng chịu thiệt.

Đặc biệt là tối hôm qua, lão ta vậy mà lướt qua tường vây, vượt qua những cạm bẫy phòng hộ đơn giản. Vì vậy cô đã thay đổi một đám, hiệu lực cũng mạnh hơn.

Diêm Cận ngồi im lặng nhìn cô làm việc, thái dương đã ngả về tây. Đèn tự động bật, rất sáng.

Đôi mắt Diêm Cận trầm trầm, tất cả sự chú ý của hắn đều hướng về phía cô. Tựa hô cô cũng đã xong việc, đặt một loạt ống nghiệm vào trong một hộp thủy tinh, cởi áo blouse trắng, sau đó chạy vài bước đổ lên sô pha bên cạnh người hắn.

Diêm Cận nhìn cô, con ngươi như mang theo ý cười: “Mệt mỏi?”

“Em đói, trưa nay bị anh dọa, ăn không no.” Cô nhìn hắn, nhìn từ góc độ này, khuôn mặt này của hắn đúng là không có điểm gì xấu, rất đẹp trai.

“Anh xin lối. Tối nay sẽ có người tới đưa cơm, ăn nhiều chút.” Nhấc tay gạt sợi tóc phân tán trên trán cô ra.

Nhạc Sở Nhân cầm lấy tay hắn, nhìn ngón tay, cười rộ lên: “Đại Tướng quân, tay anh run! Tiếp xúc với em khiến anh kích động hả?”

Diêm Cận có hơi luống cuống một chút, cầm ngược lại tay cô thấp giọng nói:”Anh sẽ tận lực khắc chế.”

“Ai cho anh khắc chế? Em hiểu anh rồi nhá, anh chính là một xử nam Đại Tướng quân ngây thơ.”  Nhạc Sở Nhân ngồi dậy, thân hình nhoáng cái đã ngồi lên đùi hắn.

Quả nhiên Diêm Cận cứng người, nâng tay lên không biết nên đặt vào đâu.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân cười to, nâng cằm hắn lên, chậc chậc vài tiếng:”Thực đơn thuần, em xấu xa đáng khinh thế này, tự bản thân em cũng thấy ngượng ngùng lắm” Nói lả ngượng ngùng, nhưng lại chẳng thấy cô ngượng ở đâu, nhìn thật tà ác.

Nắm lấy tay đang nâng cằm mình, Diêm Cận khẽ lắc đầu: “Chưa thành thân, tất nhiên anh không thể làm những việc ảnh hưởng tới danh dự của em.” Hắn nói lời này còn cắn từng chữ rõ ràng, nghe qua rất khôi hài.

Nhạc Sở Nhân chợt cười: “Cái gì là ảnh hưởng tới danh dự của em? Nắm nắm bàn tay nhỏ bé? Hay là thân thân cái miệng nhỏ nhắn?”

Diêm Cận bất đắc dĩ: “Không cần phải nói những lời này ra đâu.” Bởi vì tim hắn bắt đầu không xong rồi.

“Đại Tướng quân, anh thật đáng yêu.” Nhạc Sở Nhân cười không thở được, sau đó đứng lên, nghe lời hắn, không trêu đùa hắn nữa. Rất có ý tứ, đàn ông như thế này, thế giới này khó tìm được người thứ hai.

Diêm Cận lắc đầu, nhìn cô cười, khuôn mặt nhu hòa, ánh mắt cũng nhiễm ý cười, cả người hắn thoạt nhìn thoải mái hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment