Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 179.3

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Không được nói mấy lời như vậy!”

“Được.” Nhìn mắt cô, Diêm Cận cúi người, hai người càng ngày càng gần nhau, hắn in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Nhấc chân hắn để quấn băng gạc, tuy miệng vết thương ở bên ngoài, cô muốn băng lại thật chặt.

Băng qua đùi trong, ngón tay đụng đến da thịt hắn, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng thổn thức. Sau đó ngửa đầu nhìn hắn, cười hề hề: “Đại Tướng quân, đùi anh rắn thật.” Rắn như đá tảng vậy, rất có cảm giác.

Nếu cô không nói gì, Diêm Cận còn không thấy xấu hổ. Thế nhưng cô lại còn dám dán tay vào đùi trong hắn, còn nhéo nhéo mấy cái. Lỗ tai hắn đỏ hết rồi.

“Anh xấu hổ à? Hai tai anh đỏ hết rồi. Đừng ngại, em chỉ ngạc nhiên vì độ cứng rắn của chân anh thôi mà.” Một vòng lại một vòng băng gạc, tầm mắt cô dần cùng chẳng thành thật nữa. Hơi hướng lên trên một chút, toàn thân Diêm Cận chỉ còn một cái quần lót, hình dạng thứ gì đó nhìn có vẻ rất rõ ràng.

Nhịp tim Diêm Cận gia tốc, nhìn bàn tay cô, cơ thể dần cứng đờ.

Hắn không nói gì, thò tay túm lấy gối ôm bên cạnh, lẳng lặng đặt giữa hai chân, che lấy địa phương kia.

Cô giương mắt nhìn hắn, lại nhìn cái gối ôm hắn ôm trong lòng, đột nhiên phá lên cười. (MTLTH.dđlqđ)

“Đại Tướng quân, anh làm cái gì vậy? Sợ em quấy rối anh sao?” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế sô pha, cười không thở nổi.

Diêm Cận không nói, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rõ ràng rất quẫn bách.

“Ha ha ha, cười chết em rồi. Em chưa xấu hổ, anh xấu hổ cái gì, ha ha ha.” Ôm bụng cười to, bộ dạng này của hắn quả thật rất buồn cười.

Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, cảm giác xấu hổ dần biến mất. Nhưng trong lòng cũng không thoải mái cho lắm, hình như cô không coi hắn là đàn ông.

Nhưng hai người cũng đâu phải vợ chồng, tất nhiên không thể làm những chuyện phá vỡ quy củ được. Mỗi lần gặp tình huống này, cô đều cười rất sảng khoái, cười đến mức hắn cũng thấy quen quen.

Cô vẫn còn cười, chuyện này hài hước đến thế sao?

Diêm Cận thở sâu, quăng gối ôm sang một bên. Bắt lấy tay cô, kéo một cái, cả người cô đều bị hắn túm lên.

Một tay áp lên má cô, hắn nghiêng đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô. (MTLTH.dđlqđ)

Tiếng cười đột ngột biến mất, Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái. Hắn căn lấy môt dưới của cô, nhiệt khí phả vào mặt, ánh mắt cô có chút không mở được.

Chậm rãi nhắm mắt lại, đầu lưới hắn đồng thời tiến vào. Hai bên dây dưa quấn quít, hôn đến mức cô mềm nhũn cả người.

Đây là lần đầu tiên cố có một trải nghiệm đê mê đến như vậy. Tựa như bản thân bồng bềnh trong hư không, tựa như bản thân đã có cả thế giới, tất cả mọi việc đều ném sau đầu, chỉ có một nụ hôn nồng nàn.

Diêm Cận không biết lúc đó trong đầu hắn là cái gì, tất cả cảm quan đều chỉ có cô. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rung động đến như vậy. Đây là lần đầu tiên, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức hắn hít thở không thông.

Một khắc đó, đau đớn tan biến, hắn dường như đã quên rằng mình còn bị thương.

Mặt trời lên cao, xe cảnh sát vẫn đi đi lại lại rú còi ầm ĩ trên đường cái. Tiếng rất vang, vọng đi rất xa.

Ở trong nhà, tiếng còi xe inh ỏi như vậy không phải không nghe được. Nhưng đối với người vẫn còn trong giấc mộng, ầm ĩ như vậy cũng vô dụng thôi.

Trên chiếc giường lớn, Nhạc Sở Nhân nằm ngủ trong lòng Diêm Cận. Dáng ngủ của cô thật sự không dám khen tựng, đặc biệt so sánh với người bên cạnh, quả thật là không nhìn được.

Tư thế ngủ của Diêm Cận rất đoan chính. Bởi trên người còn thương tích, từ khi ngả lưng xuống giường, hắn chưa từng đổi tư thế.

Hắn ngủ rất nông, dù đã có một thời gian dài hắn chưa chợp mắt. Chỉ cần có một tiếng động, hắn sẽ tỉnh.

Tiếng còi cảnh sát ầm ĩ như vậy, mỗi lần vang lên, mí mắt hắn đều động một chút. Tuy gương mặt có chút tái nhưng vẫn không che lấp được vẻ kiên cường.

Người trong lòng rúc càng sâu, hắn đều cảm nhận được, khóe môi cong lên không dễ thấy. Trong đầu lại nhớ tới nụ hôn kia, trong lòng cũng không yên, thì ra thân thiết với cô lại có thể tuyệt vời đến thế.

“Không được cử động, em sẽ cố gắng để anh không thấy nhột, nhưng anh phải ngồi im.” Trời trong nắng ấm, trong phòng khách thoang thoảng mùi thuốc mỡ rất thơm.

Diêm Cận ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía Nhạc Sở Nhân. Tấm lưng rộng rãi rắn chắc, rất đàn ông.

Da lưng đều ửng đỏ, sưng lên rất rõ ràng, Nhạc Sở Nhân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tay cầm thuốc mỡ, đang bôi loạn lên lưng hắn.

Có thể do động tác của cô rất nhẹ, vậy nên Diêm Cận cảm thấy có chút ngứa. Thi thoảng lại cử động một cái, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất phiền.

“Em có thể mạnh tay lên, anh không sao.” Diêm Cận mở miệng, hắn cũng đâu phải cố tình để cô tức giận.

“Da anh dày, lại còn sưng,tất nhiên không cảm thấy đau.” Nhạc Sở Nhân vừa nói, tay cũng đồng thời dùng sức.

“Từ nhỏ anh đã luyện võ, da dày thịt béo.” Diêm Cận trả lời, ngữ điệu rất thoải mái.

Nhạc Sở Nhân buồn cười, cố tình đè lên da hắn: “Rắn thật, há mồm cắn chỉ tổ đau răng.”

“Lưng anh đều là thuốc mỡ, không thể cắn. Đợi đến khi khỏi hẳn rồi, anh cho em cắn thoải mái.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Nếu như anh đã nói như vậy, em không cần phải khách khí nữa.”

“Không cần khách khí.” Hắn trả lời rất nhanh, cô muốn làm gì hắn đều chiều theo.

“Đại Tướng quân của em, anh không sợ đến lúc ấy em ăn cả anh luôn à?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, thanh âm vang lên đủ để thấy cơ thế hắn cứng như thế nào.

Quay đầu nhìn cô, đôi môi cong lên mang theo ý cười: “ Là của em, tùy em.”

Cô bĩu môi, ánh mắt đều là ý cười, cắn lên mũi hắn một cái: “Đúng là đồ tự nhiên, cắn thế mà không bị lệch.”

Ôm lấy thắt lưng cô, hơi dùng sức, cả người Nhạc Sở Nhân đã ở trong lòng hắn, vô tư ngồi lên bên đùi không bị thương của hắn.

Quàng tay ôm lấy cổ hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn ngực hắn. Dấu tay kia tuy vẫn còn hiện, nhưng đã đỡ hơn so với lúc trước.

“Còn đau không anh?” Vươn ngón tay trỏ đè lên vết thương, cô hỏi.

“Không đau.” Chỉ là cảm giác hô hấp không thuận lắm, một chưởng này quả thật không nhẹ.

“Đây chính là nội lực trong truyền thuyết phải không? Lợi hại thật, anh dạy em đi.” Nhạc Sở Nhân hứng thú nói với hắn.

Diêm Cận nhìn cô, lắc đầu: “Không được, em đã qua tuổi thích hợp luyện võ nhất. Nếu như cố gắng muốn học, thân thể tất bị thương.”

“Hừ, thật chán.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thất vọng nói.
Bình Luận (0)
Comment