Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 182.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tìm kiếm các chủng tộc trên thế giới cho Diêm Cận xem, hắn tỏ vẻ rất kinh ngạc.

“Thế giới thật sự rất to lớn.” Hắn thở dài, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới thì ra còn có những người như thế này trên đời.

Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm nhìn hắn: “Phong cảnh đẹp trên thế giới này có rất nhiều, em rất muốn đi Maldives và đảo Bali với anh. A, càng nghĩ lại càng muốn đi, rất nhiều nơi em muốn tới du lịch một lần. Việc trước mắt là chúng ta phải cố gắng kiếm tiền.

“Anh vẫn luôn muốn hỏi em, em kiếm tiền bằng cách nào? Đồ đạc trong nhà hình như đều rất hiện đại.” Tính nguyên chiếc mô tô kia, số tiền cũng là lên tới hơn mười vạn.

“Em may mắn có kỹ năng kiếm tiền hạng nhất, tiền vào tay rất đơn giản. Chỉ là tìm kiếm nguyên vật liệu thực sự quá phiền, rất nhiều loại thảo dược bên ngoài khó có thể tìm được, mà mua ở nơi tự trồng thì hiệu quả không cao.  Vì chất lượng mà em phải bôn ba ngoài thâm sơn cùng cốc. Hiệu thuốc trong phạm vi trăm ki lô mét gần đây đều lấy thuốc của em, vả lại cũng không phải lúc nào cũng có để bán, số lượng thực sự rất ít. Cố bản hoàn* bình thường, họ nhập hàng của em cũng chỉ có trăm rưỡi, mà bán ra ngoài hét tận một nghìn, quá lãi luôn. Em đang suy nghĩ liệu em có nên tự mở một hiệu thuốc hay không.” Cô bĩu mỗi kể khổ với hắn, cô cảm thấy bản thân mình quá thiệt.

*Một bài thuốc Đông y.

“Em không chỉ cung cấp một loại đúng không? Anh thấy tủ thuốc dưới lầu rất nhiều.” Ngửi mùi liền phát hiện ra có rất nhiều loại. Có một vài loại Diêm Cận thấy rằng tuyệt đối là ngàn vàng khó cầu.

“Cố bản hoàn là rẻ nhất rồi đấy. Em nói anh nghe, Linh Hương cố bản hoàn có thể bán được sáu vạn, chỉ là nguyên liệu rất khan hiếm. Tìm khắp trời Nam đất Bắc mới gom đủ thành một đơn thuốc, trong đó có mấy vị chỉ có thể tìm được trên cơ thể của động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ, rất rất rất khó luôn.” Thật ra cô có gan lấy vị thuốc trên người động vật được cho vào sách đỏ, vấn đề cơ bản là số lượng quá ít.

“Thế giới này có rất nhiều động vật được quốc gia bảo hộ.” Diêm Cận mỉm cười. Động thực vật ở nơi này quả thật rất hạnh phúc.

“Phải, có gan giết chúng lấy đồ bán, phải chấp nhận việc bị bắt bỏ tù.” So với nhiều người còn quý giá hơn.

“So sánh với nơi anh sống, đúng là động vật ở đây còn quý giá hơn cả mạng người nơi đó.” Diêm Cận ôm cô, cảm thán nói.

“Còn không phải là do hệ quả của việc săn bắn động vật hoang dã tự do hay sao, vì vậy hiện tại tình thế xoay ngược, thế hệ hiện tại đang thay thế hệ đi trước trả nợ. Đại Tướng quân, anh không cần hâm mộ, anh không thấy bản thân hâm mộ nhiều thứ quá sao?” Nhạc Sở Nhân chui ra khỏi lòng hắn, ngồi đối diện hắn, mắt to nhìn hắn chằm chằm. (MTLTH.dđlqđ)

Hắn nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh đều nhu hòa cả, ngả người ép cô xuống giường. Cơ thể rắn như đá tảng áp Nhạc Sở Nhân thở không nổi.

“Áp chết em rồi, anh thật nặng.” Đập vài cái lên ngực hắn, rắn đến mức tay cô cũng thấy đau.

Nhìn  người dưới thân, lòng Diêm Cận rung động. Tay vuốt ve má cô, thật mềm.

“Sở Sở, chúng ta thành thân đi.” Nhìn cô, hắn thật sự rất muốn cô trở thành vợ hắn. (MTLTH.dđlqđ)

“Hửm? Thành thân sao? Từ này thực cổ.”  Đây chính là cầu hôn sao? Chỉ là từ ‘thành thân’ này làm cô cảm thấy không nghiêm túc nổi.

“Kết hôn, chúng ta kết hôn đi.” Ánh mắt hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, thời đại này phải nói là kết hôn.

“Thật sự anh muốn lấy em sao? Cưới em rồi, cả đời này là người của em. Không ba vợ bốn nàng hầu, không câu tam đáp tứ, càng không được liếc mắt nhìn phụ nữ khác. Đại Tướng quân, anh thấy sao?” Cô cười tủm tỉm, nhìn hắn khoảng cách gần như vậy, thật sự rất đẹp trai.

“Anh khi nào thì liếc mắt nhìn người khác, trừ em ra. Gả cho anh đi, thời đại này anh phải là một người đàn ông vĩ đại, nhưng anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em cả đời, yêu em hơn cả chính bản thân em.” Tất cả mọi người đều yêu chính bản thân mình, nhưng hắn dám đánh đổi mọi thứ để yêu cô.

“Oa, Đại Tướng quân, anh học lời này ở đâu vậy?” Nhạc Sở Nhân trợn mắt, nắm cằm hắn hỏi.

“Không học ở đâu cả, đây là lời từ tận đáy lòng của ta. Sở Sở, em có đồng ý hay không?” Hắn nhìn cô, dù hai người đã ở bên nhau, nhưng hắn vẫn lo lắng cô nói không đồng ý, không tin tình yêu hắn dành cho cô. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân cười, ngửa đầu hôn thật mạnh lên môi hắn: “Em đồng ý.”

Hắn nhìn cô, vui mừng tràn ngập cả đôi mắt. Diêm Cận cúi đầu, dịu dạng hôn lên môi cô.

Ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của hắn. Vừa rồi còn cảm thấy cơ thể hắn rất nặng, đè cô thở không nổi. Nhưng bây giờ, điều này không nằm trong suy nghĩ của cô.

Chuyện kết hôn không thể vội vàng. Nếu như đã quyết định kết hôn, vậy phải bàn bạc kỹ càng hơn.

Nhất là sau khi cô nói chuyện này với lão thái thái, chuyện này cô càng không có quyền làm chủ. Bởi vì lão thái thái cực kỳ tin tưởng lời của vị lão đạo lỗ mũi trâu kia, bà muốn ông phải chọn ngày thật đẹp để tiến hành chuyện cưới gả.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, đơn giản là vì cũng chẳng có cách nào kháng nghị. Cô nhanh miệng nhưng không lợi hại bằng lão thái thái, tuy có một vài điểm bất mãn nho nhỏ nhưng cô vẫn rất kính trọng lão thái thái. (MTLTH.dđlqđ)

Lão thái thái là người khẩu xà tâm phật, bà rất quan tâm đến cô. Nhưng những quan tâm này đều đặt ở trong lòng, không cẩn thận sẽ làm bà cảm thấy buồn.

“Nghe lão phu nhân đi, chuyện hôn nhân đại sự vốn do cha mẹ làm chủ. Anh không cha không mẹ, nhưng em còn có lão phu nhân.” Nhìn Nhạc Sở Nhân buồn bực, Diêm Cận an ủi, hắn hiểu mà.

“Ngày kết hôn không nói, nhưng đi lĩnh giấy chứng nhận cũng phải chọn ngày, đến cả việc mua đồ tân hôn cũng phải tìm bằng được ngày thật đẹp mới đi. Trời ơi, mấy thứ kia có thể tùy ý mua mà, sao phải chọn ngày? Em không có gì để nói nữa rồi.” Nhạc Sở Nhân ôm gối ôm tựa vào ghế sô pha, liên tục lắc đầu.

“Điều này cũng là phải mà.” Ở thế giới kia, vô luận làm gì cũng phải chọn ngày chọn giờ.

“Hừ, anh đúng là sống cùng thời đại với lão thái thái.” Cô mắng, cảm giác như thể quay về cổ đại, bị ép duyên vậy.

Hắn buồn cười, khoát tay lên vai cô, kéo cô lại gần hắn: “Em sốt ruột à?” Bởi vì ngày lão phu nhân ngàn lựa vạn chọn lại là cuối năm sau. Tính ra thì còn hơn một năm nữa mới đến ngày kết hôn.

“Không phải, vốn em cũng tính để sang năm, chúng ta đính hôn trước. Kết quả lão thái thái quyết định không cần đính hôn, đợi đến ngày thì đi lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn.” Vốn cô còn muốn sau khi đính hôn xong thì đi du lịch, ai ngờ kế hoạch ngâm nước nóng.

“Lĩnh giấy chứng nhận kết hôn? Trách không được xã hội này nam nữ bình đẳng. Anh có tra trên mạng, phái nữ không muốn sống chung cùng phái nam có thể đệ đơn ly hôn. Hình như nếu như giấy chứng nhận bị mất, không thể làm thủ tục ly hôn đúng không?” Thế giới tất thảy đều hớp lý như vậy, nhưng cũng có một vài điểm khiến hắn cảm thấy bất mãn.

Nhạc Sở Nhân không biết phải nói gì: “Anh đáng tính toán cái gì trong đầu? Đại Tướng quân, nội tâm anh thì ra cũng rất xấu đấy nhé.”  Tên này….

Hắn nhướn mày, nghe cô khen như vậy, hắn cảm thấy rất đắc ý. Đợi tới ngày lĩnh chứng, hắn sẽ tự tay hủy đi, đời này, cô đừng mong tách ra khỏi hắn.
Bình Luận (0)
Comment