Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 85.2

Editor: Lưu Nguyệt

Nằm trong chăn ấm ngủ thật lâu, nàng bỗng cảm thấy có người đi đến bên gường, một bàn tay ấm áp vuốt má mình. Vuốt ve một hồi lại bắt đầu chui vào trong chăn, trượt qua tay nàng rồi đặt trên eo.

“Họ Phong kia, đừng sờ loạn.”

Nhạc Sở Nhân ngọ ngoạy, lười biếng quát. Một lúc lâu sau nàng mới mở mắt, quả nhiên người nào đó đang ngồi bên giường.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Bàn tay từ trong chăn rút ra, véo nhẹ má nàng, dịu dàng hỏi.

“Cũng đỡ hơn rồi, tuy nhiên chưa muốn dậy chỉ muốn nằm trong chăn thôi.”

Nhạc Sở Nhân lười biếng đáp. Trong phòng chỉ có hai người hơn nữa mắt đối mắt thân thiết như vậy khiến nàng chợt cảm thấy rất bình yên.

“Ha ha, vậy nàng cứ nằm đi. Cần gì cứ việc sai khiến vi phu.”

Mắt phượng mỉm cười, coi ngươi thâm thúy tĩnh lặng như nước hồ đẹp đẽ như vậy.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi nhưng trong mắt mỉm cười, nắm lấy tay hắn nghịch ngợm hỏi:

“Hôm nay trở mặt dọa người sao?”

“Ai nói cho nàng vậy?”

Phong Duyên Thương mỉm cười, tùy ý hỏi.

“Trần phi nương nương, hôm nay nàng ta đến đây chắc ngươi cũng biết rồi? Chúng ta nói chuyện nửa ngày, nàng ta còn đặc biệt miêu tả bộ dạng ngươi trên triều, nghenois dọa sợ không ít người.”

Nàng hứng thú nói, nhìn khuôn mặt đối diện, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

“Kẻ làm việc khuất tất mới sợ. Cây ngay nào sợ chết đứng?”

Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, hắn không nghĩ rằng bộ dạng hắn hôm nay có gì đáng sợ, chỉ hơn khác ngày thường một chút, cùng lắm thì khí thế áp bức hơn chút thôi.

Nhạc Sở Nhân nhướn mày, bĩu môi:

“Sợ ngươi chính là làm việc thẹn với lương tâm? Suy nghĩ của cổ nhân các ngươi thật khó hiểu.”

Nàng vừa nói vừa nghịch ngợm đẩy mặt hắn.

“Nàng cũng sợ ta?”

Phong Duyên Thương nắm tay nàng áp lên giường, khuôn mặt lại gần nàng, hai người hô hấp giao hòa, Nhạc Sở Nhân híp mắt, không khí toàn mùi vị của hắn.

“Sợ cái đầu nhà người.”

Vì khoảng cách quá gần, giọng nàng rất nhỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là gương mặt đối phương. Phong Phong Duyên Thương dứt khoát đè nàng. Không đợi Nhạc Sở Nhân phản đối hắn quá nặng, môi mỏng đã áp xuống hai má nàng, đem kháng nghị hoàn toàn đẩy trở về.

Cánh môi chạm nhau, đầu tiên là thăm dò, sau đó lưỡi mềm nhiệt tình giao triền.

Nhạc Sở Nhân giơ tay ôm lấy gáy hắn, Phong Duyên Thương thuận thế ngã lên giường, hai người lăn vào trong giường, rèm giường hạ xuống không nhìn rõ bóng dáng.

Giống như có bàn tay vô hình thao túng Hoàng Thành, một vài bí mật bỗng dưng lộ ra không người không biết.

  Những việc xảy ra trong đại lao Bảo Trấn tháp cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, một đám người biết Vu Thuậtxông vào đại lao cứu Ninh Dự, trăm cấm quân cũng không địch lại, cuối cùng Thất Vương phi một mình ra trận, tuy đuổi được bọn trúng nhưng bản thân bị thương nặng.

Mặc dù lời đồn hơi quá nhưng khiến mọi người lần nữa nhìn lại Thất vương phi , nàng ở trên triều trừng phạt đại thần, dưới truề thì đánh lui quân địch, nữ tử như vậy thật không tầm thường.

Hôm nay Nhạc Sở Nhân đã có chút sức lực, đã có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn chưa thể thoải mái hoạt động như trước.

Nàng đi lại trong phòng ngủ của Phong Duyên Thương, bên cạnh phòng ngủ là một gian phòng nhỏ, ngoại trừ bàn uống trà, ghế nằm bên cửa sổ thì còn một giá sách lớn dựa vào tường. Bên trên xếp rất nhiều sách, quả thật đúng như con người Phong Duyên Thương, bụng đầy kinh luân. Tuy vậy Nhạc Sở Nhân cho rằng hắn đọc sách cũng chẳng phải vì hứng thú gì cốt yếu chỉ để nhồi nhét càng nhiều thứ vào đầu thôi.

Nàng tùy ý cầm lên vài quyển xem, hầu như loại sách nào cũng có, địa lý núi sông thiên hạ, truyền thuyết thượng cổ, ngọc thạch bảo vật…

Nhưng nàng chẳng có chút hứng thú với mấy thứ này, vừa khó hiểu vừa khô khan.

Nàng quét mắt một vòng, tầm mắt dừng lại trên chiếc hộp đặt trên góc tầng thứ tư, tuy chẳng bắt mắt gì nhưng đặt ở đó khiến nàng rất tò mò muốn biết bên trong là thứ gì.

Nhạc Sở Nhân không chút do dự kéo lấy chiếc ghế là điểm tựa lấy chiếc hộp xuống.

Nàng ước lượng một chút, cũng không nhẹ. Mày liễu chau lại, biết đâu lại là bí quyết võ công gì đó, long hiếu kỳ bị khơi mào, không chút nghĩ ngợi mở ra.

Bên trong có vào quyển sách, tuy hơi cũ chút nhưng được giữ gìn rất cẩn thận. Nàng tiện tay lấy một quyển lật xem, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

  

Đây là…sách chữ về chuyện phòng the.

Nàng ngơ người một lúc, bỏ sách trên tay xuống cầm quyển khác lên xem. Nội dùng cũng không có gì khác biệt, đều nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt ! Nếu nói là sách diễm tình cũng không đúng lắm, thực tế thì giống như sách dạy hơn.

Mày liễu nhíu chặt, Nhạc Sở Nhân nghĩ rất nhiều khả năng nhưng cuối cùng khẳng định, Phong Duyên Thương đang học tập và nghiên cứu chúng!

Nghĩ vậy, nàng nhịn không được bật cười, người này… thật quá đáng yêu mà!

  Cười thì cười nhưng nàng cũng nhanh chóng để chúng vào vị trí cũ, giữ cho người này chút mặt mũi vậy.

“Vương phi, người ở đây sao? Người trong cung khiêng kiệu đến muốn đưa ngài vào cung.”

Đinh Đương chạy vào, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Sở Nhânđang đứng trên ghế, vội vàng chạy lại đỡ nàng.

“Ta không thoải mái, không đi!”

Không phải bên ngoài đang đồn thổi nàng bị thương nặng nằm liệt giường sao? Vậy mượn có đó đi!

“Bởi vậy người trong cung mới khiêng kiệu đến, họ sợ ngài cự tuyệt đó!”

  “Hừ, vậy là bắt ép ta phải đi sao? Nếu ta nói mình nằm liệt giường, bọn họ còn muốn lấy cáng khiêng ta vào cung?”

Nhạc Sở Nhân mất hứng nói, nàng không muốn vào cung đấy, xem Phong Triệu Thiên làm gì được nàng?

“Hôm qua, Trần Phi nương nương đã đến đây, hôm nay hoàng thượng triệu người vào cung nếu không đi sợ rằng không tốt đâu.”

Đinh Đương không hiểu Nhạc Sở Nhân nghĩ gì, có không biết bao nhiêu ngươi mong nhìn thấy thánh nhan mà không được đó!

Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, một lúc sau nói:

“Thay quần áo đi, ta không búi tóc, không rửa mặt nhìn rất giống người bệnh đúng không?”

Đinh Đương gật đầu, nhịn cười đáp:

“Ai đi diện kiến thánh nhan mà không trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, chỉ có vương phi ngài muốn giả trang suy yếu vô lực thôi.”

“Vốn có người nhìn nhìn ta không thuận mắt lại không làm gì được, bây giờ ta trả giá lớn mới lập được công nhất định phải đòi hoàng thượng thưởng cho thật hậu hĩnh mới được, nếu người không cho, ta sẽ bệnh mãi không khỏi.”

Hai mắt sáng rực, bộ dạng này có chút nào giống người bệnh nặng cơ chứ?

Khó trách Đinh Đương nói lần này nàng không đi không được, kiệu này xa hoa vô cùng, vốn chỉ dùng cho hoàng hậu, quý phi đi lại, vô cùng mềm mại, thoải mái.

Bởi vì không trang điểm, búi tóc gì đó, tóc đen chỉ buộc lại đơn giản, áo choàng trắng tinh cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng càng khiến người ta có cảm giác suy yếu không nói lên lời.

Nhạc Sở Nhân vừa ngồi vào kiệu, nhanh chóng đánh giá bên trong, vật dụng đều là đồ quý giá xa sỉ, ngồi vào vô cùng thoải mái.

Những người khiêng kiệu cũng rất chuyên nghiệp, một đường vào cung không chút xóc nảy khiến Nhạc Sở Nhân dần có chút buồn ngủ.

Một lúc lâu sau, kiệu dừng lại, Nhạc Sở Nhân sửa sang lại áo chòang rồi bước xuống.

Không phải Đại Hòa điện, cũng không phải Ngự Thư phòng , trước amwts nàng là Thừa Đức điện tráng lệ nguy nga, lan can bạch ngọc dưới ánh mặt trời trong suốt phát sáng.

“Nô tài tham kiến Thất Vương phi, mời.”

Có một vị công công có chút quen mắt đã chờ ở đó, thấy nàng vội vàng cúi người mời vào.

Nhạc Sở Nhân lần đầu tiên bước chậm rãi nhẹ nhàng như vậy, giống như con người cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Bên trong ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng, tuy rất thơm nhưng Nhạc Sở Nhân không hề thích mùi vị này.

Phong Triệu Thiên ngồi trên tháp, bên cạnh có ly trà cùng vài quyển tấu chương.

“Tham kiến phụ hoàng.”

Trong này chỉ có một mình Phong Triệu Thiên, ngay cả công công luôn đi theo hắn cũng không có.

“Đứng dậy ngồi đi.”

Phong Triệu Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, buông tấu chương trong tay xuống. Đôi mắt thâm thúy nhìn không thấu khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng trên đầu.

Nhạc Sở Nhân nghe lời ngồi xuống, thuận tiện tựa lung vào ghế rất có dáng dấp lão đại.

Nàng nhìn Phong Triệu Thiên thwor dài:

“Không biết phụ hoàng cho gọi có chuyện gì ạ? Độc này tuy không lấy nổi mạng con nhưng khiến con không cs chút sức lực nào. Lát nữa nếu con ngủ quên, mong phụ hoàng đừng tức giận.”

 Phong Triệu Thiên tựa vào gối mềm, nghe vậy hừ lạnh”

“Dọa trẫm sao? Nha đầu ngươi thật giảo hoạt như vậy, có quỷ mới tin.”

Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày:

“Ta bán mạng cho người, người còn không tin ta? Thật khiến con đau lòng mà! Sau này trước khi làm việc gì nhất định phải nghĩ kỹ nếu không cẩn thận mất mạng chỉ tiếc cho tấm thân như hoa như ngọc này lại còn khiến vài kẻ nào đó vui sướng nha!”

Giọng nói tùy ý nhẹ nhàng nhưng nội dung rõ ràng khí thế ép người nha!

“Nha đầu nhà ngươi thật to gan, dám nói vậy trước mặt trẫm. Uy hiếm trẫm?”

Phong Triệu Thiên tiệp tục hừ lạnh, giọng nói uy nghi khí thế.

Nhạc Sở Nhân không sợ chút nào, đảo mắt lại thở dài:

“Con dâu buồn ngủ rồi, nếu phụ hoàng không có việc gì nữa, con dâu xin lui xuống.”

Nói xong làm bộ muốn đứng dậy rời đi.

“Khó trách ngươi với Lão thất có thể thảnh phu thê, hai ngươi rõ ràng là một loại tính tình mà.”

Sắc mặt không tốt chút nào ném một quyển tấu chương cho nàng.

Mặc dù suy yếu như vậy nhưng tiếp đồ rất linh hoạt, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống ghế mở ra xem.

Nhạc Sở Nhân xem xong nhướn mày ngẩng đầu nhìn Phong Triệu Thiên.

  “Sắc phong Tiểu Thương tử là Cần vương, con dâu thành nhất phẩm Cần vương phi? Ha ha phần lễ này quá lớn rồi.”

Nhạc Sở Nhân mỉm cười cảm ơn. Trên triều chỉ có Tương vương do đích thân Phong Triệu Thiên sắc phong thành thân vương, bây giờ có them Tiểu Thương tử.

“Hài lòng là tốt rồi. Giang sơn của trẫm cần đám hậu bối các ngươi bảo vệ, chỉ bằng sức một mình trẫm khó giữ được thái bình tịnh thế.”

Phong Triệu Thiên nhắm mắt cảm thán. Nghe giọng hắn có chút đè nén, Nhạc Sở Nhân chợt nghĩ: chẳng lẽ có ai dọa ông ta rồi sao? Nếu không sao lại nói câu đầy bất lực cam chịu như vậy?

“Phụ hoàng còn trẻ mà, neus người muốn sống lâu trăm tuổi, con dâu nhất định giúp người mãn nguyện.”

Nhạc Sở Nhân cười nói, cũng không còn bộ dạng suy yếu vwuaf rồi nữa.

Phong Triệu Thiên mở mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy khó đoán:

“Như vậy mạng trẫm bị ngươi nắm trong tay rồi?”

“Nào có, ngài đâu cần phải nói như vậy, sẽ dọa con đó. Con chẳng có bản lĩnh nào khác nhưng để một người dống lâu tram tuổi cùng không thấy được mặt trời ngày mai lại rất dễ dàng.”

Nàng cười rất thuần khiết nhưng lời nói lại đầy tính uy hiếp.

Phong Triệu Thiên hít sâu một hơi giống như nén gì đó. Nghĩ lại từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào dám nói vậy trước mặt hắn hơn nữa còn uy hiếp rõ ràng như vậy, đã vậy còn cười vô cùng sáng lạn.

“Phụ Hoàng đừng tức giận, con thấy người gần đây ngủ không được ngon, sắc mặt không được tốt lắm. Con trở về điều chế chút thuốc mang đến cho người, đảm bảo uống vào ngủ ngon không mộng mị.”

Nhạc Sở Nhân hiếu thuận đề nghị, nhìn ánh mắt Phong Triệu Thiên đầy lửa giận, nàng càng thấy thoải mái vô cùng.

Nàng ở lại điện Thừa Đức khoảng một canh giờ (1h) mới rồi đi, lúc đi ra bước chân thoải mái nào giống như bộ dạn suy yếu lúc đến.

Vị công công dẫn nàng đến vội vàng tiến lên. Mặc dù thấy nàng trước sau khác biệt lớn như vậy rất ngạc nhiên cũng không dám to gan nhìn. Chuyện xảy ra ở Đại Hòa điện ai cũng biết, Thất vương phi lợi hại thế nào không ai dám chọc.

Nàng về đến phủ thì thấy Phong Duyên Thương đã về từ sớm, ngồi chờ nàng trong phòng khách, tâm tình có vẻ không tệ.

Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bước vào, thuận tay cởi áo khoác, cười nói:

“Tham kiến Cần vương điện hạ.”

Môi mỏng cong lên, mắt phượng nhìn nàng đến gần:

“Nhìn thần sắc Cần vương phi hồng hào như vậy, xem ra thân thể đã khỏa lại rồi.”

“Đúng vậy, người gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, bổn vương phi hiện tại vô cùng thoải mái.”

Thân mình mềm mại hơi chuyển, thoải mái tự tại ngồi xuống chân hắn, tay ngọc gác lên vai rộng, hoàn toàn không thèm để ý người hầu cùng hộ vệ trong phòng vẫn ở đó.

Mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng.

“Người có làm khó nàng?”

“Làm khó ta? Ha ha, lúc đầy còn bày sắc mặt cho ta xem, có vẻ như bị ngươi chọc tức, cố tình tìm ta trút giận mà.”

Núm đồng tiền nổi bật, nàng cười vô cùng sáng lạn.

Mắt phượng xẹt qua cút trào phúng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Ta dọa ông ta một chút nha. Ông ta cho rằng ta dễ bắt nạt như vậy sao? Ta nha, trừ cái chết ra, cái gì cũng không sợ!”

Nàng giương cằm đắc ý nói.

“Người có lẽ già thật rồi, lại nắm chặt quyền lực không muốn buông tay, nhưng cũng không có cách lại khống chế toàn bộ, bởi vậy chắc là đang rất tức giận.”

Hắn vừa nói vừa xoa nắn tay Nhạc Sở Nhân, giọng nói bình thản giống như đang trần thuật một chuyện vo cùng bình thường.

“Chuyện sắc phong này ngươi uy hiếm sao? Ta thật không ngờ ngươi lại muốn đòi cái này.”

“Nàng nghĩ nhiều rồi. Người là phụ hoàng, ta làm sao dám uy hiếm người? Tất cả đều là người bắt ép ta. Nửa đếm hôm qua, Phong Duyên Hạo suýt nữa được cứu ra.”

“Ông ta vẫn muốn tìm Phong Duyên Hạo? Chẳng lẽ vẫn muốn hắn ngồi lên vị trí đó?”

“Trong tất cả mọi người, Phong Duyên Hạo là dễ dàng khống chế nhất.”

Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng hiểu được vấn đề rồi.

“Bởi vậy ngươi tức giận rồi? Đừng tức giận làm gì, ta cũng khiến ông ta tức giận không nhẹ nha!”

Nàng ngực hắn an ủi. Kỳ thực nàng thấy rằng Phong Triệu Thiên mặc dù cảm thấy Phong Duyên Hạo dễ khống chế nhưng có lẽ phần lớn vẫn là do yêu thích đứa con này. Loại yêu thích này người khác không lý giải được, những đứa con khác cũng không thể thay thế nổi.

“Ha ha, ta không tức giận, nhìn thấy nàng bình phục, ta rất vui vẻ.”

Phong Duyên Thương yên lặng mặc nàng vuốt ve, trong mắt không còn lạnh lẽo chỉ còn dịu dàng ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment