Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 86.2

Môi lưỡi dây dưa, cả người nàng đã nằm ở trên người hắn. Phong Duyên Thương thuận thế ôm nàng, bàn tay di chuyển dọc theo sống lưng của nàng, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.“.“.”

“Hô! Mau tránh ra, ta không được.” Đột nhiên, Nhạc Sở Nhân chợt ngồi xuống, hai mắt đầy sương mù hai má ửng đỏ, đưa tay không ngừng quạt gió. Sắc đẹp hại người, nàng muốn cầm giữ cũng không được rồi.

Phong Duyên Thương vẫn giữ tư thế kia, đôi mắt sâu thẩm, nhìn Nhạc Sở Nhân, ở trong đó có chút kìm nén.

Hít sâu vài hơi, Nhạc Sở Nhân cảm giác nóng rực trong ngực mình đã lắng xuống, lúc này mới bình tĩnh lại. Nhìn thấy quần áo của hắn có chút tán loạn, một dáng vẻ bị chà đạp, làm cho nàng không nhịn được muốn chà đạp hắn một lần nữa.

“Trách không được thế giới kia của ta lại xảy ra chuyện nữ nhân cường nam nhân nha, chuyện này nếu đến ngăn cũng không được.” Sau khi cảm thán, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, nàng hiểu.

Hơi nhướng mày, Phong Duyên Thương vô cùng kinh ngạc, “Còn có chuyện như vậy?”

“Đúng vậy! Nam nhân kia mới đầu còn giả bộ vùng vãy vài cái, sau đó ỡm ờ thuận theo.” Nam nhân kia nhặt được tiện nghi lớn rồi.

“Nói rất rõ ràng. Ngươi thấy rồi hả?” Nghe sự miêu tả của nàng, hắn có thể tưởng tượng được hình ảnh kia.

“Sao ta thấy được chứ? Trong tin tức nói. Thế giới lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ quý hiếm mà, ta cũng không có thể chuyện nào cũng nhìn thấy.” Lui về phía sau, nàng rời xa Phong Duyên Thương, bởi vì nàng lo lắng nàng sẽ khống chế không nổi xông lên.

“Trách không được ngươi mê luyến thế giới kia, quả thật rất thần kỳ.” Tin tức? Làm cho hắn sinh ra vô số tưởng tượng.

“Ha ha, bây giờ ta mê luyến ngươi, thế giới kia tính là cái gì.” Vẻ mặt Nhạc Sở Nhân cười ngọt, nói một câu đã chiếm được tâm người nào đó, dỗ đến hắn không ngừng vui vẻ.

Quan Châu, ở phía đông năm Đại Yên, là nơi giao dịch quan trọng giữa Đại Yên và Nam Cương, ở chỗ này, trên đường đều có thể thấy được người Nam Cương. Tuy bên ngoài của người Đại Yên cùng Nam Cương không có khác biệt quá lớn, nhưng quần áo và trang sức lại khác nhau, tràn đầy màu sắc quốc gia khác.

Giữa trưa tiến vào cửa thành Quan Châu, nơi đây cũng rất giàu có, khí hậu chênh lệch rất lớn với Hoàng Thành, thời tiết này, buổi trưa dù mặc áo mỏng cũng sẽ không lạnh.

Sau khi đoàn xe vào thành, xe ngựa quẹo vào ngõ hẻm, rời đi hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà.

“Nhà của ngươi?” Chỗ ở rất bình thương, trong ngõ hẻm im ắng, thật là một nơi tốt.

“Không phải. Có một số người đi trước, sớm thuê nơi này thôi.” Đỡ Nhạc Sở Nhân xuống xe, Phong Duyên Thương ôn nhu trả lời.

“Vì vậy, ý của ngươi là chúng ta sẽ ở chỗ này thật lâu?” Nếu ở thời gian ngắn, ở trong khách sạn là được rồi nha.

“Cũng chưa biết. Có điều ở đây thanh tĩnh, nói sao cũng tốt hơn so với khách sạn ầm ĩ kia.” Nghiêng đầu nhìn nàng, ý tứ của Phong Duyên Thương rõ ràng, hắn chán ghét ầm ĩ.

Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân đi theo hắn vào sân nhỏ, sân nhỏ đơn giản, phòng ở tinh xảo, thoạt nhìn cũng không tệ.

Sửa sang lại một chút, lúc xế chiều, hai người ra khỏi nhà, đi về phía nội thành.

Người Quan Châu không giống với người Hoàng Thành, nhưng cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà nghe vào trong tai, giọng nói trầm bồng du dương rất đặc biệt.

Đi trên đường, nghe người xung quanh nói chuyện, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất hứng thú. Có điều nàng cũng không mở miệng, vốn chính là ít xuất hiện ở đây, giống như nơi này, chỉ cần nàng vừa mở miệng, cũng rất dễ dàng bị nhìn ra là người bên ngoài, nàng cũng không muốn gây phiền toái cho Phong Duyên Thương.

Bên cạnh, Phong Duyên Thương lạnh nhạt, tự nhiên đi trong dòng người, dáng vẻ hai người rất đẹp, khiến người xung quanh ghé mắt.

“Bên kia có đồ ăn vặt, có muốn ăn không?” Bỗng dưng, Phong Duyên Thương mở miệng, khiến Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc đó là giọng nói của hắn rất giống dân bản xứ..

Chớp mắt nhìn hắn, hắn cười đến mắt phượng cong như trăng rằm, “Ăn không?” Hai chữ đơn giản, cũng mang theo giọng nói kia rất dễ nghe.

Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân không có khả năng học ngôn ngữ nhanh như vậy, lựa chọn không nói lời nào.

Phong Duyên Thương cười khẽ, nhìn dáng vẻ đó của nàng, cảm thấy rất đáng yêu.

Đi đến bên trong quán nhỏ, đi đến bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân nhìn Phong Duyên Thương dùng giọng nói bản xứ kêu chút đồ ăn vặt, càng cảm thấy thần kỳ.

Trong lúc đồ ăn vặt còn đang chuẩn bị, Nhạc Sở Nhân một tay chống cằm nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Sao ngươi học được cách nói chuyện giống người dân bản xử hay vậy?”

Phong Duyên Thương đưa tay khều cằm của nàng một cái: “Nghe một chút thì nói được.” Vẫn là giọng nói kia, thật êm tai.

Nhíu lông mày, “Đơn giản như vậy?” Ánh mắt nàng chuyển động thử bắt chước một cái, nhưng mà dù trong đầu đã chuẩn bị vẫn không nói nên lời.

“So sánh với ngươi, chỉ số thông minh của ta rất thấp. Được rồi, không học được, ngươi rất được.” Nhìn hắn cười cười, Nhạc Sở Nhân có chút bất mãn. Kỳ thật trong lòng ngược lại thừa nhận chỉ số thông minh của cổ nhân rất cao, có điều nàng sẽ không nói ra.

“Mời khách quan từ từ dùng!” Tiểu nhị bưng món ăn lên cao giọng hô, một câu giống như ca hát.

Nhìn món ăn đỏ rực trong bát, đa số đều là cây ớt, rất thơm.

“Thật lâu chưa từng ăn món ăn cay như vậy, ngươi nếm thử?” Kẹp lên miếng thịt kèm ớt, nhìn thấy miệng Nhạc Sở Nhân gần như có nước bọt chảy ra, có điều vẫn đưa đến bên miệng Phong Duyên Thương.

Lắc đầu, “Ngươi ăn đi, quá cay rồi.” Hắn không ăn được món ăn cay.

Hắn không ăn, cổ tay nàng chuyển một cái đưa vào trong miệng mình, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn về phía nơi khác, động tác nhai nuốt chậm rãi dừng lại, ánh mắt có chút khác thường.

Nhìn nàng, ánh mắt Phong Duyên Thương chuyển động theo theo mắt của nàng, đám người mênh mông đã bắt đầu đi lại, vẫn không có nhìn thấy cái gì đặc biệt.

“Sao vậy?” Cầm chặt tay của nàng, Phong Duyên Thương thấp giọng nói.

“Nhìn thấy một người quen, sau đó ta liền nghĩ đến một vài chuyện.” Thu hồi ánh mắt, Nhạc Sở Nhân để đũa xuống nhìn Phong Duyên Thương, vẻ mặt nghiêm túc.

Hơi hơi nhíu mày, “Chuyện gì?”

“Ngươi có nhớ lúc Lý Bình từ Nam Cương về Hoàng Thành, có dẫn theo một nữ nhân có ánh mắt màu vàng nhạt hay không? Ta có hỏi Lý Bình nữ nhân kia là ai, hắn nói là người Nam Vương phái tới theo dõi hắn. Sau này ta cũng không nhìn thấy nàng ta nữa, nhất định ngươi cũng chưa từng thấy qua đi.”

Phong Duyên Thương chậm rãi gật đầu, “Ừ.” Ở Nam Cương, hắn cũng chưa từng thấy qua.

Nhạc Sở Nhân nghiêng người tới gần hắn, sau đó nói: “Sau này ta cùng với thích xây dựng đi hoàng lăng, vừa vặn nghe được thuật sĩ và một nũ nhân nói chuyện trong phủ Phong Duyên Nghị, nàng ta nói muốn hắn giết Phong Duyên Nghị. Lúc đó chúng ta chỉ nghe được giọng nói chứ không có thấy người. Sau đó ta lại vây khốn bọn họ, nhưng không nghĩ tới chỉ bắt được tên thuật sĩ kia, còn nữ nhân đó thì không thấy đâu. Lúc ấy ta suy nghĩ hồi lâu, từ đầu tới cuoioc cảm thấy nữ nhân kia chúng ta chưa từng gặp. Nhưng mà mới vừa rồi, ta nhìn thấy nữ nhân kia. Trong nháy mắt nhìn thấy nàng ta, ta nhớ tới chuyện hoàng lăng, người nữ nhân nói phụng mệnh giáo thánh đến giết Phong Duyên Nghị chính la nàng ta.” Hơn nữa giáo thánh kia, rất có thể chính là nơi khốn kiếp kia.

Đôi mắt Phong Duyên Thương đen kịt, “Mật Vệ cũng đã báo cáo về chuyện trong Quan Châu, ở đây quả thật có giáo thánh và giáo đồ hay lui tới.” Quan Châu cũng coi là châu phủ lớn nhất Đại yên, phía dưới có năm quận, vì vậy Thứ sử Quan Châu mà nói, giống như là Thổ Hoàng Đế ở đây.

Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng gật đầu, “Mọi chuyện đều đã rõ, nữ nhân kia không đơn giản, nàng ta trực tiếp nghe lệnh từ giáo thánh, nàng ở chỗ này, chỉ sợ là phụng mệnh giáo thánh. Còn giáo thánh thì làm việc cho người khác, vì vậy, rất có thể Nam Vương đang chuẩn bị âm thầm thâm nhập tiến vào thành Quan Châu.”

“Ừ. Chúng ta trở về, ta cần phái người lập tức đi xác thực chuyện này.” Lôi kéo Nhạc Sở Nhân rất nhanh rời đi, mấy món ăn nàng chưa ăn được gì, tuy không nỡ bỏ, nhưng vẫn phối hợp với hắn, bước nhanh trở về.
Bình Luận (0)
Comment