Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 92

“Bắc Vương có thể giải thích một chút, hai chữ ‘ hầm cầu ’ chỉ người nào?” Sắc mặt Phong Duyên Thương bình tĩnh, mắt phượng lưu chuyển, nhìn Bùi Tập Dạ, đôi con ngươi một mảnh tĩnh mịch, không thấy rõ cảm xúc trong đó.

Nhạc Sở Nhân nhíu chặt mày, đây là đang mắng nàng?

Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân đứng lên, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bùi Tập Dạ, nàng muốn nghe hắn có thể nói ra cái gì.

Xung quanh yên tĩnh, bao gồm cả Phong Duyên Thương, tất cả mọi người đang nhìn Bùi Tập Dạ. Hắn vô duyên vô cớ công kích Phong Duyên Thương, phần lớn mọi người không biết vì sao nên càng muốn biết ‘ hầm cầu ’ là ai.

Lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn cười từ từ nghiêng đầu, sau đó tầm mắt cùng Nhạc Sở Nhân chạm vào nhau.

Hít sâu một cái, trong con ngươi Nhạc Sở Nhân có ngọn lửa hừng hực chui lên, có câu không tìm đường chết sẽ không chết, rõ ràng tên khốn kiếp này lại tìm đường chết!

“Hôm nay đua ngựa tranh tài, thua trả tiền. Trước khi trận đấu diễn ra, họ Bùi, hai chúng ta đấu một phen đi? Người nào thua, cắt bỏ đầu lưỡi.” Mặt không biến sắc, lời nói của Nhạc Sở Nhân lại lạnh băng. Quan viên xung quanh không khỏi phát ra tiếng thở nhẹ, Diêm Tô cũng không đồng ý nhíu nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương như muốn hắn ngăn cản. Vậy mà, Phong Duyên Thương vẫn như cũ lịch sự nho nhã cười, cảnh tượng trước mắt rất hợp ý của hắn.

Phong Duyên Thương đứng lên, đi từng bước đến bên cạnh Nhạc Sở Nhân, giơ tay khoác lên trên vai nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay không nên thấy máu, ngày khác được không?” Giống như đang khuyên giải an ủi, cảm giác không phải phách lối, giống như khẳng định Bùi Tập Dạ sẽ mất đầu lưỡi.

“Họ Phong, tốt nhất ngươi câm miệng, lão nương cùng cháu trai này đang tranh luận.” Đẩy cánh tay Phong Duyên Thương ra, Nhạc Sở Nhân sải bước đi xuống khán đài, xa xa người đông nghẹt, có vệ đội vạm vỡ của Bắc Cương, còn có cấm quân của Đại Yến. Nàng cất cao giọng, tất cả mọi người đều nghe: “Họ Bùi, có can đảm nhục mạ ta, phải có lá gan tiếp nhận khiêu chiến của ta. Nếu trận chiến hôm nay ngươi không ứng chiến, vậy từ nay về sau, ngươi phải đổi tên thành Bùi Trứng Thối!”

Mọi người trên khán đài nhìn bóng lưng Nhạc Sở Nhân viết lên chữ khó chịu, có không ít lần bọn họ ồn ào bàn tán, như vậy có thể bị khép vào tội vô lễ với bề trên. Ai cũng đều biết Cần Vương phi không sợ trời không sợ đất, nhưng đây là lúc hai nước thiết lập mối quan hệ ngoại giao, sao nàng có thể làm như vậy?

Trong lúc nhất thời, cả khán đài ồn ào liên tục, nhưng người trong cuộc lại rất bình tĩnh.

Phong Duyên Thương chắp hai tay ra sau, môi mỏng hơi nâng lên nụ cười như có như không: “Bắc Vương Điện hạ tính từ nay về sau đổi tên sao?” Buông một câu nói thản nhiên, rõ ràng đang kích thích Bùi Tập Dạ ứng chiến.

Bùi Tập Dạ thủy chung cười mặt mày cong cong, nghe được lời nói của Phong Duyên Thương chẳng biết tại sao cười ra tiếng, đứng lên, động tác tiêu sái giật nhẹ áo khoác, vừa nói: “Cần Vương phi dễ dàng tức giận như thế, lần sau khi nói chuyễn Trẫm phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không nàng lại bắt Trẫm đổi tên.” Lắc đầu một cái, tròng mắt đẹp đẽ bời vì cười cong cong, cực kì đẹp mắt.

Phong Duyên Thương nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, tuy không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng người khác lại nhận ra sự khinh thường và khinh bỉ.

Bùi Tập Dạ không thèm để ý, bước xuống khán đài, dáng người cao lớn tùy ý bước đi tương đối hấp dẫn.

Bãi cỏ xanh rộng lớn, bốn phía thông suốt, hai tay Nhạc Sở Nhân vòng trước ngực đứng ở đàng kia, hơi hơi híp mắt nhìn Bùi Tập Dạ đi tới, trong lòng khó chịu đạt tới đỉnh điểm.

Đi tới đối diện nàng khoảng một mét thì dừng lại, có thể nhìn rõ ánh mắt của đối phương.

“Họ Bùi, chuẩn bị tốt chủy thủ, một lát lão nương tự mình cắt đầu lưỡi của ngươi.” Không giấu diếm, Nhạc Sở Nhân rất muốn cắt đầu lưỡi của hắn!

Bùi Tập Dạ cười khẽ, lúm đồng tiền nhàn nhạt trông rất đẹp mắt: “ ‘Họ Bùi’? Ngươi luôn gọi người khác như vậy sao? Giống như, ngươi chỉ biết gọi Cần Vương.” Dường như hắn rất thích cách xưng hô này.

“Bùi Trứng Thối, không cần nói nhảm, lão nương ta không nói chuyện phiếm với ngươi.” Mở tay phải ra, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay lại có một vật nhỏ hình tròn màu đỏ mềm mại như sợi bông. Bởi vì có gió mà vật ấy vẫn còn hơi rung động.

Nhìn thoáng qua tay của nàng, Bùi Tập Dạ hơi nhướng nhướng mày: “Chúng ta đổi quy củ được không? Cắt đầu lưỡi rất máu me, với lại, ngươi mê người như thế, không có đầu lưỡi làm sao bây giờ? Không bằng, chúng ta lấy vật trân quý làm tiền đánh cược đi?”

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vật trân quý nhất? Vật trân quý nhất của ta chính là Phong Duyên Thương, ngươi muốn hắn?”

Tuy cách khán đài hơn trăm thước nhưng mọi người đều để ý, nên cuộc nói chuyện của bọn họ có thể truyền tới khán đài. Khi Nhạc Sở Nhân nói ra những lời này thì trên khán đài khóe môi người kia cong cong, mặc dù nàng nói hắn là ‘đồ vật’ nhưng vẫn không cản trở tâm tình tốt của hắn.

“Ha ha, không ngờ Cần Vương có phúc lớn, cõi đời này, tại sao không có một người nào xem Trẫm là trân quý nhất? Nhưng mà ở trong mắt Trẫm, người trân quý nhất không phải Cần Vương.” Lắc đầu, đôi tròng mắt hắn như suy nghĩ gì đó.

“Ít nói nhảm, ngươi có cái gì tốt để cược?” Nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nhướng mày, nói thật, nàng cảm thấy hắn không có đồ trân quý. Cái mạng hắn cũng được, nếu nói như vậy, nàng có thể lấy Phong Duyên Thương đặt cược.

“Trừ tính mạng của Trẫm, thiên hạ của Trẫm, ngươi muốn cái gì cũng được. Nhưng mà nếu như ngươi thua, Trẫm muốn…tấm thân xử nữ của ngươi!” Đuôi mày giương lên, hắn lại nói như thế.

Trong nháy mắt Nhạc Sở Nhân đen mặt, vậy mà đen mặt không chỉ nàng, còn có người kia trên khán đài.

Mắt phượng như châm, lúc này Phong Duyên Thương không chỉ đơn giản là tức giận như vậy, cằm căng thẳng, gân xanh trên trán đều nhảy lên.

Trên khán đài khẽ ồn ào, tấm thân xử nữ của Cần Vương phi? Không phải….Cần Vương, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Phong Duyên Thương, thì ra lời đồn đãi là thật, Cần Vương thật sự không được!

“Khốn kiếp, ngươi nhất định phải chết!” Nhạc Sở Nhân cắn răng nghiến lợi, giơ tay ném thứ trong tay ra, trong nháy mắt vật tròn màu đỏ khuếch tán cao như người lớn, giống một cái lưới túm Bùi Tập Dạ lại như nhốt trong một cái lồng.

Tiếng kinh hô vang lên, sự chú ý của mọi người lần nữa bị hai người Nhạc Sở Nhân hấp dẫn, trên khán đài, Phong Duyên Thương mặt đen lại nhìn bọn họ chằm chằm, sâu thẳm trong con ngươi toát ra ngọn lửa.

Tấm lưới màu đỏ bao phủ Bùi Tập Dạ, ngay sau đó lại sinh ra sương mù màu xanh lá cây, dưới sự kinh ngac của mọi người nhanh chóng bao phủ xung quanh hai người bọn họ.

Phong Duyên Thương cùng Diêm Tô cũng đứng đứng lên không nháy mắt nhìn, đã thấy Nhạc Sở Nhân đối đầu Bùi Tập Dạ trước đây, nhưng Phong Duyên Thương vẫn rất để tâm. Diêm Tô không như vậy, mắt nhìn thấy sương mù màu xanh vây hai người lại không thấy bóng dáng không khỏi hốt hoảng.

Không ai biết hai người làm gì trong đám sương mù màu xanh, nhưng mà qua gần một phút đồng hồ, màu xanh lá biến thành màu đen, sau đó vang lên hai tiếng rên nghiêm trọng.

Hắc vụ dần biến mất, hai người lộ ra, Bùi Tập Dạ quỳ một chân xuống đất, đối diện, Nhạc Sở Nhân tay trái che vai phải, sắc mặt cả hai đều không tốt.

Mọi người hét lên kinh ngạc nhìn bọn họ. Nơi xa, vệ đội Bắc Cương muốn tiến lên, lập tức cấm quân ngăn họ lại, hai nhóm người giằng co, hết sức căng thẳng.

“Cho ngươi nếm thử cái này.” Ống tay áo bên trái rơi ra cây sáo màu tím bọc thép vàng, cầm trong tay sau đó đặt lên môi.

Từng đợt tiếng sáo vang lên không mấy êm tai, nhưng không người nào quan tâm có dễ nghe hay không, chỉ thấy dưới bãi cỏ xanh nơi họ đang đứng, hơn trăm cái đầu rắn loạt xoạt chui ra, đồng loạt nhào tới Bùi Tập Dạ.

Hai chân Bùi Tập Dạ cách mặt đất, hình như có sợi dây treo hắn lên di chuyển nhẹ nhàng ra sau đồng thời ném thứ gì đó trong tay ra rồi nổ tung khi vừa tiếp xúc với mặt đất, đốm lửa cháy lốp đốp còn phát ra tiếng xèo xèo, trong nháy mắt, đám côn trùng hóa thành tro bụi.

Diện tích nổ rất lớn, bắn tới cả nơi Nhạc Sở Nhân đang đứng. Vì quá bất ngờ nên nàng không kịp tránh, để cây sáo xuống muốn lui ra sau, trong nháy bên hông căng thẳng tránh xa mấy thước.

Nghiêng đầu, Phong Duyên Thương cũng cúi đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương.

Vừa chạm đất, Nhạc Sở Nhân lảo đảo, vai phải rất đau, khiến cho mặt của nàng trông rất tái.

“Đợi ta.” Ôm nàng nói hai chữ, ngay sau đó hắn buông nàng ra nhảy đi, đến khi nàng xoay đầu nhìn lại thì hai người kia đã giao thủ.

Bùi Tập Dạ không chỉ là vu giáo giáo thánh, hắn còn có một thân võ công cao siêu. Phong Duyên Thương được Đại sư Ngọc Lâm dạy bảo mấy chục năm, kinh nghiệm tích lũy rất nhiều, ra chiêu chính xác lại có lực, dường như chỉ thấy tàn ảnh của hai người.

“Sở Nhân, ngươi không sao chớ?” Chẳng biết Diêm Tô đi tới lúc nào, nhìn sắc mặt của nàng, Diêm Tô khẳng định nàng bị thương.

“Ta không sao, bả vai đau một chút thôi.” Nhìn Diêm Tô một cái, Nhạc Sở Nhân tiếp tục nhìn chằm chằm hai người càng đánh càng xa, lấy nhãn lực của nàng cơ bản không nhìn thấy gì.

Nhưng mà nàng không lo lắng lắm cho Phong Duyên Thương, nàng đã cho hắn uống thuốc, cổ độc của Bùi Tập Dạ không có tác dụng nữa. Hiện tại hai người chỉ có thể dùng vũ lực để tranh cao thấp.

Tầm mắt mọi người đều tập trung theo hai người Phong Duyên Thương. Tuy biết rằng Cần Vương có võ công bất phàm, nhưng không ngờ Bắc Vương cũng lợi hại như thế. Không chỉ có thể cùng Cần Vương phi đánh nhau, còn có thể cùng Cần Vương so chiêu, lời đồn không phải giả, Bắc Vương thật sự bất phàm.

Không biết qua bao lâu, hai người kia tách ra, Bùi Tập Dạ sau khi rơi xuống đất lui ra sau mấy bước, Phong Duyên Thương vững vàng rơi xuống đất, phong nhã bồng bềnh, giống như người vừa đánh nhau kia không phải là hắn.

Nhạc Sở Nhân hít sâu một hơi, cất bước đi tới Phong Duyên Thương: “Ngươi không sao chớ?”

Nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng của hắn hiện lên nụ cười: “Ta không sao.”

Cầm tay của hắn, Nhạc Sở Nhân nhìn Bùi Tập Dạ: “Họ Bùi, ngươi thua.”

Bùi Tập Dạ cười to một tiếng, đáng yêu động lòng người, nhưng mà sắc mặt hơi kém: “Hai vợ chồng các ngươi cùng đối phó Trẫm, thắng cũng không vẻ vang gì.”

Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu liếc nhìn Phong Duyên Thương: “Lúc này còn nói thắng không vẻ vang? Tại sao vừa rồi ngươi khiêu khích bằng sức mạnh? Lần sau nói chuyện phải động não nếu không ngươi sống không dễ dàng như vậy đâu.”

Bùi Tập Dạ chỉ cười, sau đó nhìn hai người Nhạc Sở Nhân dắt tay rời đi, con ngươi xinh đẹp xẹt qua vẻ phức tạp.

“Võ nghệ của Bắc Vương thật cao siêu, hai vợ chồng Cần Vương may mắn mới thắng được, thật khiến cho Bổn điện mở rộng tầm mắt.” Phong Duyên Thiệu lên tiếng đúng lúc, đồng thời quan viên triều thần trên khán đài cũng phụ họa, trong nháy mắt sự lúng túng cũng biến mất toàn bộ. Bên kia vệ đội Bắc Cương cùng cấm quân Đại Yến cũng tách ra, tất cả trở lại như lúc ban đầu.

Bùi Tập Dạ sải bước đi tới khán đài, bước chân tự nhiên, nếu như không phải sắc mặt hơi kém thật sự nhìn không ra chuyện gì mới xảy ra với hắn.

Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân không trở lại khán đài, đi tới xe ngựa khắc hoa, dưới ánh mắt của một số người bước vào trong xe ngựa.

“Ôi chao, đau quá.” Vào xe ngựa, gương mặt của Nhạc Sở Nhân không còn lạnh lùng nữa mà nhăn nhó lại. Tay trái che vai phải, nơi đó rất đau.

“Để ta xem.” Phong Duyên Thương ngồi xuống bên cạnh, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt nàng.

Đầu nghiêng một bên để lộ cổ bên phải, Phong Duyên Thương giơ tay lên kéo cổ áo của nàng xuống dưới, bả vai lộ ra mấy điểm nhỏ như kim châm có màu tím in trên đầu vai.

“Đây là cái gì?” Phong Duyên Thương khẽ cau mày, thật sự hắn không nhìn ra đây là kim châm hay là con gì cắn.

“Cổ trùng của hắn cắn. Tên khốn kiếp kia dưỡng ra cổ trùng mới, chuyên dùng để đối phó ta đấy.” Không nghĩ tới hắn dưỡng ra một loại cổ trùng mới, lúc giao thủ lập tức thả ra để cắn nàng, hơn nữa còn thành công.

Mắt phượng tĩnh mịch, hắn dùng ngón cái xoa nhẹ xoa điểm nhỏ màu tím kia, vừa bình tĩnh nói: “ Làm sao hắn lại biết ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ?”

Vẻ mặt rối rắm, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, tuy sắc mặt bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt lại viết ba chữ ‘ rất để ý ’.

“Không được nghĩ lung tung, hắn không làm gì ta, ta cũng vậy. Hắn có một đôi mắt rất biến thái, có thể nhìn ra có phải là xử nữ hay không.” Nhìn ánh mắt hắn, giống như hắn đang nghĩ nàng cho hắn đội nón xanh.

Khẽ nhướng mày, Phong Duyên Thương nghe xong cũng hơi im lặng: “Vì vậy hắn mới nói Bổn Vương là hầm cầu…”mấy chữ sau không nói ra, không phải vì sắc mặt Nhạc Sở Nhân không tốt mà vì sắc mặt của hắn cũng không tốt hơn nàng là bao.

Khoanh chân ngồi đối diện nàng, một tay xoa bả vai của nàng, nhìn áo nàng nửa mở khẽ nhíu mày, lại nhớ tới những lời Bùi Tập Dạ vừa nói, không khỏi cảm thấy tình hình lúc này có một chút nguy hiểm.

Hắn không lên tiếng, bởi vì đau nên Nhạc Sở Nhân cũng không muốn nói, nhưng mà nàng bị thương không có nghĩa Bùi Tập Dạ không tổn thương gì, sợ rằng cánh tay của hắn đã chuyển sang màu đen.

“Hắn đang theo đuổi ngươi?” Phong Duyên Thương vuốt bả vai của nàng nhẹ giọng nói.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Đuổi theo cái rắm, hắn cố ý. Tiểu Thương tử, ngươi đang đoán mò cái gì?” Nhìn ánh mắt của hắn, bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, cánh tay trái ôm đầu hắn, sau đó dùng lực kéo đầu hắn đến trước mặt.

“Ngươi mất hứng? Chậc chậc, đây là lần đầu tiên ngươi mất hứng đó, thật là đẹp mắt.” Cười đến mặt mày cong cong, Nhạc Sở Nhân rất thích dáng vẻ lúc này của hắn.

Thuận thế ôm nàng, Phong Duyên Thương nhìn nàng cười rất vui vẻ, môi mỏng cong lên: “Chúng ta thành thân đi, nàng gả cho ta nhé.” Như vậy hắn sẽ yên tâm hơn.

Không kìm nén nụ cười, Nhạc Sở Nhân cắn cằm hắn một cái: “Được, quỳ xuống cầu hôn ta đi, sau đó ta gả cho ngươi.”

Mắt phượng hiện lên nụ cười, hắn ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, trằn trọc triền miên, không muốn tách rời.

“Uhm.” Nụ hôn nóng bỏng trượt xuống bả vai, Nhạc Sở Nhân không nhịn được ưm ra tiếng, hơi dùng sức ôm sát gáy của hắn, cảnh vật trước mắt như biến thành sương mù.

Tiếng thở dốc nặng nề, ôm cả người nàng vào trong ngực, một tay ôm hông của nàng, một cái tay khác vô ý thức men theo bụng nàng đi lên trên.

Người trong ngực run run khi tay hắn vừa tiếp xúc nơi mềm mại kia, hô hấp của hắn rối loạn mấy nhịp, mất thăng bằng hai người đều ngã xuống.

Nằm trên đệm dày, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một ánh mắt tan rã còn một lại đầy ham muốn, trong lúc nhất thời trừ tiếng thở hổn hển hai người đều không biết nên làm gì.

“Thật mềm.” Nhìn ánh mắt nàng dần trở nên tỉnh táo, hắn không tiếng động dời tay đang để trước ngực nàng, đồng thời khàn giọng than thở, âm thanh kia khêu gợi chết người.

“Quỷ háo sắc.” Quát khẽ một tiếng, lúc này nàng có vẻ xinh đẹp quyến rũ khác thường ngày.

Cười khẽ, Phong Duyên Thương kéo y phục của nàng lên, sao đó ôm nàng: “Ta cho là ta có thể thờ ơ với tất cả những chuyện trên thế gian này, nhưng không nghĩ tới lại có chuyện ta không nhịn được. Thứ nhất, ta không thoát khỏi sự hấp dẫn của ngươi. Hai là mơ ước có được thân thể của ngươi, nhanh chóng làm chuyện vợ chồng nên làm.”

Vùi trong ngực hắn, nghe những lời ôn nhu của hắn, khóe môi Nhạc Sở Nhân cong cong: “Tại sao hôm nay lại nói những lời buồn nôn như thế? Tiểu Thương tử, ngươi thật sự bị kích động?”

“Đúng vậy, đột nhiên ý thức được, trên đời này không chỉ có một mình Bổn vương có ánh mắt tinh tường.” Hơn nữa, đối thủ còn là người nọ, lần đầu tiên hắn cảm thấy hơi lo lắng.

“Chậc chậc, được khen làm ta thấy ngượng ngùng.” Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân ôm hông của hắn, trong hô hấp đều là mùi vị của hắn, rất dễ ngửi.

Bỗng dưng, bên ngoài vang lên một tiếng thật lớn, ngay sau đó tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, không dưới trăm con, làm chiếc xe ngựa hai người đang ngồi rung động đung đưa.

“Quên mất cuộc đua ngựa. Nhưng mà, bả vai ta bị thương, không muốn coi nữa, chúng ta trở về thôi!” Ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài, xung quanh đều là xe ngựa nên cơ bản không thấy được cuộc đua đang diễn ra rầm rộ.

“Cũng được.” Vừa đúng lúc hắn cũng không muốn Nhạc Sở Nhân đến khán đài ngồi.

“Vậy đi thôi, đau thật đấy.” Đóng cửa sổ, nàng dựa vào vách xe, nâng tay trái lên xoa bả vai, tuy độc kia không thể làm gì được nàng, nhưng bị cắn vài cái giống như bị ong vò vẽ đốt, thật sự rất đau.

Dự định ban đầu là đi xem đua ngựa, cuối cùng lại không xem được gì. Không biết tại sao, sau khi cuộc đua ngựa kết thúc, chuyện so tài giữa hai vợ chồng Cần Vương và Bắc Vương được lan truyền khắp nơi. Trong cuộc so tài này, Đại Yến đã thua phải bỏ ra vạn lượng hoàng kim cũng bị quên lãng, thượng triều lần này mọi người đều cảm thấy may mắn, dù như thế nào thì thua tiền cũng không còn mặt mũi, thế nhưng chuyện mọi người để ý lại là cuộc so tài kia, tóm lại đây là chuyện tốt.

Vương phủ.

Sau khi lâm triều Phong Duyên Thương lập tức trở về, đi tới Nguyệt lâu nhìn thấy Nhạc Sở Nhân còn đang ngon giấc, hắn trở lại thư phòng.

Đợi đến khi Nhạc Sở Nhân rời giường, mặt trời đã treo trên cao. Bả vai không còn đau nhưng những chấm nhỏ màu tím kia vẫn còn.

Ăn xong bữa trưa, nghe nói Phong Duyên Thương ở thư phòng, nàng một mình đi tới. Cửa thư phòng đứng bốn hộ vệ, gặp nàng cúi đầu hành lễ, tùy ý phất tay một cái, sau đó đi vào thư phòng.

Trong thư phòng yên tĩnh, vén rèm sau bình phong ra ngay lập tức nhìn thấy gương mặt cau có của người nào đó, nàng không thể không nhíu mày, tầm mắt thay đổi nhìn xuống đất lập tức thấy hai tầng rương một to một nhỏ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vòng qua những chiếc rương để đầy phòng, Nhạc Sở Nhân hít mũi, hình như nàng ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc.

“Quan viên sáu bộ đưa quà tặng.” Giong điệu của Phong Duyên Thương bình tĩnh, bởi vì vô cùng bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy bất thường.

Vòng qua án thư tới trước mặt hắn, Nhạc Sở Nhân tựa vào mép bàn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Nếu ta ngửi không sai, trong mấy chiếc rương này đựng thuốc tráng dương bổ thận.” Đè thấp âm thanh, mặc dù nàng không cố ý chọc cho hắn tức giận nhưng rõ ràng khóe miệng hắn đang run rẩy.

Hôm qua, câu nói ‘tấm thân xử nữ” của Bùi Tập Dạ khiến cho tất cả mọi người biết Cần Vương cùng Cần Vương phi còn thuần khiết. Hôm nay có vô số người tới tặng lễ, trước cửa phủ hộ vệ thu lễ tay cũng tê hết rồi.

“Chuyện Bổn vương ‘ không được ’ hình như khắp thành đều biết.” Ngồi tê đít trên ghế, Phong Duyên Thương không biết làm thế nào cho phải. Tuy hắn có thể không thèm để ý nhưng lại không thể không để ý.

Hé miệng, Nhạc Sở Nhân nghiêng người đến gần hắn, mắt cũng phát sáng: “Như thế sẽ không có người mơ ước ngươi nữa. Khoảng thời gian trước, có rất nhiều người muốn con gái, muội muội của mình gả cho ngươi làm thiếp. Lúc này bọn họ hết mơ tưởng rồi, đây là chuyện tốt đó.”

Mắt phượng hiện lên ý cười, Phong Duyên Thương đưa tay kéo nàng tới gần mình, Nhạc Sở Nhân di chuyển thân thể một cái, ngay sau đó ngồi trên đùi của hắn.

“Hình như ngươi rất vui? Tiểu bại hoại.” Giơ tay nắm mũi của nàng khẽ nhéo, ôn nhu dịu dàng.

“Tại Hoàng Thành có nhiều việc phiền lòng như vậy, lúc nào chúng ta có thể rời đi?” Chuyến đi đến Quan Châu đã kết thúc, nàng rất muốn tới đó một lần nữa.

“Chuyện này cũng rất khẩn cấp, kể từ khi Ngũ Ca bắt đầu xử lý việc triều chính, đã có mấy nơi gây sự rồi. Đợi khi giải quyết xong, chúng ta lại đi.” Huống chi Bùi Tập Dạ ở lại Hoàng Thành mấy ngày nữa, hắn rất hi vong đưa Nhạc Sở Nhân rời đi sớm một chút.

“Còn có chuyện như thế sao? Vậy ngươi mau mau xử lý. Những chuyện phiền lòng kia gác sang một bên, bọn họ thích đoán mò thích tặng lễ cứ kệ bọn họ. Đợi thời cơ đến, chúng ta sinh một đứa bé hù chết bọn họ.” Ôm chặt cổ hắn, nàng đưa ra chủ ý rất hợp ý với người nào đó.

“Đến lúc đó chuyện này phải làm phiền Vương phi rồi.” Buồn cười, hắn đưa tay sờ sờ bụng nàng, không biết ngày đó có còn xa lắm không.

“Không nhọc không nhọc, còn cần Cần Vương ngươi tận tâm cày cấy mới được.” Lời vàng nói ra, mặt không biến sắc.

Ôm nàng, Phong Duyên Thương cười khẽ một tiếng, ‘cày cấy’? Hắn nhất định sẽ rất tận tâm!
Bình Luận (0)
Comment