Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 97

Màn đêm buông xuống, diện tích tòa nhà rộng rãi đèn đước sáng rực, thỉnh thoảng có hạ nhân lui tới, tuy đêm đã khuya, nhưng vẫn không thanh nhàn.

Ăn xong một bữa cơm ở phòng bếp, hai người Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận luôn chờ đợi thời cơ, nhưng Phong Duyên Chỉ rất hăng hái, luôn cùng Khinh Vũ uống rượu mua vui ở bên ngoài. Nha hoàn người hầu trong phủ vây quanh bốn phía, người đến kẻ đi khiến cho hai người bọn họ không thể xuống tay.

Dùng xong bữa tối, Phong Duyên Chỉ đi vào phòng ngủ, đương nhiên, bé trai tên Khinh Vũ cũng theo, ngọn đèn dầu trong phòng yếu ớt, không ngừng truyền ra âm thanh cười đùa của hai người, dường như rất vui vẻ.

Diêm Cận ôm Nhạc Sở Nhân từ đất bằng phẳng nhảy lên cây, lại từ trên cây nhảy đến nóc phòng, phòng ốc xiêu vẹo, đi ở nóc phòng, mảnh ngói trơn bóng, Nhạc Sở Nhân dùng sức siết chặt tay của Diêm Cận trong lòng hoang mang.

“Thả lỏng, sẽ không té xuống.” Diêm Cận đi phía trước tất nhiên cảm nhận được Nhạc Sở Nhân lo lắng, cầm tay của nàng nhỏ giọng an ủi, ở nơi cao xem mọi hoạt động của bọn họ cảm giác rất an toàn.

“Động tĩnh của ta quá lớn, ta lo sẽ kinh động người phía dưới.” Nhạc Sở Nhân nhìn phía dưới chân không dám phân tâm, mỗi một bước cố gắng nhẹ nhàng.

“Sẽ không, lúc này bọn họ không chú ý trên nóc phòng.” Diêm Cận nhỏ giọng trả lời, âm thanh không lớn, nhưng nàng lại nghe được từng chữ rõ ràng.

Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân định hỏi lực chú ý của bọn họ đặt tại nơi nào, nhưng Diêm Cận đã dừng lại, nàng cũng dừng bước.

Ngồi xổm xuống, Diêm Cận lấy mảnh ngói phía dưới ra. Mảnh ngói một tầng nối một tầng, rất bền chắc. Nhưng cũng may Diêm Cận biết vị trí mảnh ngói ở giữa, đẩy ra mấy miếng lại rút đi mấy miếng, ánh sáng của đèn đuốc lộ ra ngoài, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy tình huống trong phòng.

Không hỗ Diêm Cận nói lực chú ý của bọn họ không đặt trên nóc phòng, bởi vì hai người này đang **. (vì tác giả để vậy nên tớ cũng để thế nhé , mọi người thỏa sức tưởng tượng ạ)

May Nhạc Sở Nhân là ‘ người ngoại lai ’ nhưng cũng kinh ngạc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng sụt sịt một tiếng, có nhiều hứng thú không nháy mắt nhìn.

Áo của bé trai Khinh Vũ nửa mở, màu da trắng nõn, bởi vì đèn đuốc chiếu rọi dương như ửng sáng. Hắn tựa trên người Phong Duyên Chỉ, hơi ngượng ngùng nhưng tràn đầy vẻ quyến rủ. Tay của Phong Duyên Chỉ đặt ở sau lưng hắn, bả vai chỗ cánh tay dao động, bộ dáng hết sức hưởng thụ.

Diêm Cận đứng bên người nàng nhưng không thấy tình huống trong phòng, bởi vì cả đầu của Nhạc Sở Nhân chiếm đóng cả chỗ kia rồi, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Quan sát hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhẹ giọng than thở một câu: “Thật ghê tởm.”

Diêm Cận không biết nói gì, ghê tởm còn nhìn lâu như vậy?

Nhạc Sở Nhân cúi đầu, ở bên hông tìm kiếm cái gì đó, Diêm Cận khẽ nghiêng người, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ngay lập tức đôi con ngươi gặp chuyện chẳng hề xao động kia xẹt qua chút khinh bỉ, thật sự rất chán ghét.

Từ bên hông tìm kiếm bảo bối dùng cho lần này, một viên thuốc hình dạng đồ vật có màu trắng lớn như quả cây phỉ, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó ngẩng đầu lần nữa nhìn trong phòng.

Không ngờ, lúc nàng ngẩng đầu nhìn chợt Diêm Cận nâng tay che ánh mắt của nàng,đang ở nàng ngẩng đầu nhìn qua trong nháy mắt, Diêm Cận chợt nâng lên một cái tay che ở ánh mắt của nàng, che chắn cực kỳ chặt chẽ không một khe hở.

Nhạc Sở Nhân sững sờ, ngay sau đó hất tay Diêm Cận xuống: “Thế nào? Để ta xem.” Hắn đưa tay ngăn cản nàng đồng thời nàng nghe được âm thanh nhẫn nhịn từ dưới truyền lên, có thể thấy được bên dưới đang muôn đi vào vấn đề chính.

“Không được.” Giọng Diêm Cận hơi nghiêm nghị, tuyệt đối không được.

Hắn nói ‘không được’ không có tác dụng, Nhạc Sở Nhân đã lấy tay của hắn xuống, nghiêng người muốn nhìn.

Động tác của Diêm Cận mau hơn, dùng một cái tay khác lần nữa che kín mắt của, thuận thế kéo nàng trở lại. Hắn dùng sức bóp chặt tay nàng khiến nàng dường như không cử động được.

“Được được được, ta không nhìn ^^d!d!l!q!d. Ngươi nghĩ biện pháo khiến Phong Duyên Chỉ hít bột thuốc này đi, ta không nhìn.” Tránh thoát không được, Nhạc Sở Nhân dứt khoát thỏa hiệp, mắt bị che, nàng giơ viên thuốc trong tay lên, đây chính là hàng tốt muốn tặng cho Phong Duyên Chỉ.

Diêm Cận nhận lấy, ngay lập tức buông nàng ra, sau đó cả thân thể ngăn trước cái lỗ trên nóc nhà, Nhạc Sở Nhân muốn nhìn cũng không được.

Không biết hắn làm thế nào, lúc nào cũng rất nhanh, ước chừng hai ba phút, hắn bắt đầu lấp mảnh ngói đó lại.

Nhạc Sở Nhân ngồi đó nhìn động tác của hắn, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, quả thật nàng không biết, vị Nguyên soái đại nhân này còn có một mặt như vậy.

“Chuẩn bị xong?” Mở miệng, hắn cũng lấp xong mảnh ngói cuối cùng.

“Ừ, đi thôi.” Xoay người lại, Diêm Cận ôm nàng lại, ngay sau đó hai người biến mất ở nóc phòng.

Đêm tối hành động dễ dàng, Diêm Cận mang Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bay xuyên qua phủ đệ, lại bay qua tường rao thật cao, cuối cùng rời khỏi phủ đệ này.

Rơi xuống đường, con phố dài im ắng đen như mực, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương.

Buông hông của nàng, Diêm Cận đổi thành lôi kéo cổ tay của nàng, sau đó biến mất ở trong đêm tối.

Băng qua góc đường, bước chân nhanh chóng tiến tới đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân không thắng lại được, ôm lấy cánh tay của Diêm Cận, đồng thời nghiêng đầu nhìn bóng tối đen nhánh, trong đêm tối, mười mấy thước phía trước mơ hồ có mấy người đang đứng.

Nắm cánh tay Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân lui về sau một bước, quá tối, căn bản nàng không thấy người phía trước là ai.

Đêm tối yên tĩnh không có một chút âm thanh, bên cạnh Diêm Cận cũng không nhúc nhích, dường như ngùng hô hấp, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Bỗng dưng, đối diện vang lên một giọng nói du dương dễ nghe: “Vốn tưởng rằng các ngươi sẽ rất nhanh, Bổn vương đã ở nơi này đợi một giờ.”

Nghe được âm thanh kia, Nhạc Sở Nhân thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay Diêm Cận ra, nàng nhìn bóng tối đen như mực phía trước cất giong nói: “Ngươi giả quỷ gì vậy? Nói một câu không được sao? Làm ta giật mình.” Dứt lời, nàng cất bước đi tới, đồng thời Diêm Cận cũng buông lỏng cổ tay của nàng.

Tuy không thấy rõ, nhưng hoàn toàn yên tâm đi tới, quả nhiên, đi đến nơi đó, Phong Duyên Thương cũng xuất hiện trước mặt nàng, nắm tay của nàng, tựa như đang cười: “Hù dọa ngươi?”

“Hơn nửa đêm có người chặn đường, ngươi hãy thử xem có giật mình hay không.” Giơ tay đánh hắn hạ, không có chút lực nào, hoàn toàn làm nũng.

Phong Duyên Thương cười nhẹ, trong đêm tối không thấy rõ mặt của hắn, nhưng cũng có thể tưởng tượng bộ dáng đang cười của hắn.

“Diêm Tướng quân, làm phiền ngươi một đường bảo vệ Vương phi của Bổn vương, sắc trời đã tối, ngay mai chúng ta lại thương nghị chuyện Lân Châu được không?” Cách đêm tối, Phong Duyên Thương đối thoại với Diêm Cận, hình như, bọn họ có thể nhìn thấy đối phương trong đêm tối như vậy.

“Thân binh của ta đều ở trong thành, vốn là tối nay ta phải cùng bọn họ tập hợp. Đưa Cần Vương phi đến bên Cần Vương, như vậy ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai chúng ta lại gặp mặt.” Diêm Cận đáp lời lưu loát, dứt lời không chờ Phong Duyên Thương nói, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, sau đó biến mất.

“Hắn đi rồi.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, cùng Phong Duyên Thương mười ngón tay nắm chặt, cảm thụ nhiệt độ của hắn, dường như lúc này mới phát hiện, nhiệt độ của Diêm Cận thấp hơn hắn nhiều.

“Chúng ta cũng đi thôi, có phải đói bụng rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách quá gần khiến cho hô hấp của hắn cũng phun trên mặt nàng.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Ừ, rất đói bụng, chỉ là vừa nhìn thấy thứ ghê tởm, ăn không vô.” Không khỏi nghĩ đến Diêm Cận ngăn cản không cho nàng xem, nếu không nàng thật sự sẽ ói.

“Nhìn thấy cái gì?” Lôi kéo nàng đi về, Phong Duyên Thương hình như thật có hứng thú.

“Tam vương đang cùng nam sủng của hắn ** (lại là dấu *, mọi người biết là gì rồi nhỉ) chứ sao. Không nói cái này nữa, buổi chiều ngươi chạy đến nơi đó làm gì?” Nghiêng người dựa vào hắn, âm thanh của Nhạc Sở Nhân rất thấp, giống như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.

“Đương nhiên là nói cho hắn biết thu tay đúng lúc sẽ không bị thương, nhưng mà hắn cũng không cảm kích.” Cho nên, hắn không ngăn cản Nhạc Sở Nhân, hơn nữa còn ở nơi này đợi nàng trở lại.

“Ngươi làm người tốt rồi hả? Thời điểm ta cùng Diêm Cận nhìn thấy ngươi cũng sửng sốt, cho là ngươi lại thay đổi kế hoạch đấy.” Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân dựa hẳn vào hắn, bước đi cũng lười biếng.

“Không phải làm người tốt, cũng không phải là thay đổi kế hoạch, cho hắn cơ hội cuối cùng, để hắn lựa chọn, có kết quả gì thì đó là ông trời định đoạt rồi.” Giong nói của Phong Duyên Thương nhẹ nhàng, Nhạc Sở Nhân nghe được chê cười không dứt.

“Ông trời mà ngươi nói, chính là ta.” Suy nghĩ một chút, ông trời là nàng hại người rất nặng, nhưng mà nàng hại người cũng cứu người, công tội bù trừ, hai tay của nàng vẫn rất sạch sẽ.

“Bụng Lão Thiên đang gọi, nhưng mà không phải là không ăn cơm?” Phong Duyên Thương cười khẽ, nàng khoác lác vô sỉ luôn làm cho hắn cười thật lâu.

“Lỗ tai của ngươi cũng rất linh, bụng của ta gọi ta không nghe thấy, các ngươi lại có thể nghe được.” Có lẽ là nàng vô cùng hưng phấn, sự chú ý không có trên bụng.

“Các ngươi? Còn có ai?” Phong Duyên Thương rất biết bắt trọng điểm.

“Diêm Cận, còn có thể là ai? Người quen biết ta rất ít, ta còn biết người nào?” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nàng quen biết thật sự không nhiều lắm, đương nhiên, có phần lớn người nàng cũng không có cố ý nhớ, nhìn thấy liền quên.

“Các ngươi gặp nhau ở quận Thanh Mạc?” Hôm qua hắn mới biết Diêm Cận dẫn người đến quân Thanh Mạc, hơn nữa người đưa tin nói hai người Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận gặp nhau ở của nha môn.

“Đúng vậy, ta cùng Lý Trường đi vào trong thành, trên đường xuống núi gặp được bọn lưu manh phá ngục giam đang trên đường trở về thôn. Bọn họ nhiều người, ta định dùng thuốc mê quật ngã bọn họ, kết quả là lúc ta vẩy thuốc một thanh búa bay tới, nếu không phải là Diêm Cận, chắc chắn đầu của ta bổ làm hai rồi.” Lẩm bẩm, nàng rất cảm tạ Diêm Cận.

“Như vậy thì ta muốn đa tạ hắn.” Phong Duyên Thương gật đầu một cái, trong đêm tối giọng điệu của hắn cũng rất có thành ý.

“Đương nhiên, ngươi là phu quân của ta, hiển nhiên ngươi phải đi tạ ơn.” Ôm lấy cánh tay, nàng lười biếng tựa toàn thân vào người hắn.

Phong Duyên Thương ôm nàng vào lòng, nghe nói thế hắn cười tươi hơn, hắn thích nghe những lời như thế.

Nơi ở chính là một tiểu viện bình thường, có rất nhiều hộ vệ canh gác nơi đây nhưng rất yên tĩnh, nếu không tự mình nhìn thấy rất khó nghĩ tới trong sân có nhiều người như vậy.

Rửa mặt, ăn uống xong sau đó ngã xuống giường, không lâu lắm lập tức ngủ, Phong Duyên Thương dời cả người nàng từ ngoài giường vào trong nàng cũng không biết, có thể thấy nàng ngủ rất sâu.

Hôm sau, đợi Nhạc Sở Nhân tỉnh lại người bên cạnh đã rời giường từ sớm, trong phòng yên tĩnh chỉ có một mình nàng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, ấm áp.

Đứng dậy thay quần áo rửa mặt rồi đẩy cửa sổ ra, trong tiểu viện, bóng dáng của hai người tiến vào tầm mắt. Dưới tàng cây, Phong Duyên Thương cùng Diêm Cận ngồi đối diện nhau, ngoại hình bất đồng phong cách bất đồng, nhưng mà cực kỳ đẹp mắt. Nhất là khi vừa tỉnh giấc được nhìn thấy hai người đẹp như trích tiên tâm tình cũng khá hơn nhiều.

Nàng đẩy cửa sổ phát ra âm thanh to, hai người kia đồng thời quay đầu nhìn lại, Nhạc Sở Nhân lười biếng giơ tay vẫy: “Chào buổi sáng, hai vị.”

“Bây giờ đã là buổi trưa rồi, chào buổi trưa thích hợp hơn.” Mặt mày Phong Duyên Thương chứa ý cười, thần thái tuấn lãng phong nhã phiêu nhiên, ôn nhu nói, âm thanh như gió xuân khiến cho nàng hơi chớp mắt.

“Tại sao ngươi không gọi ta, nếu không phải đói bụng, ta vẫn đang ngủ.” Rời khỏi cửa sổ, sau đó đi ra từ cửa phòng đến thẳng sau lưng Phong Duyên Thương,nghiêng người vòng hai cánh tay lên cổ hắn, cả người cũng nằm lên lưng hắn.

Nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Duyên Thương cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau cười một tiếng, tình cảm từ trong ánh mắt lộ ra làm cho người ta không hoài nghi không được.

Con ngươi Của Diêm Cận nhìn chăm chú vào bọn họ xẹt qua vài phần phức tạp, giữa bọn họ trong sạch, nhưng vì sao lại có cử chỉ thân mật của những cặp vợ chồng bình thường? Mặc dù những nghi vấn này chỉ có thể nói ở trong lòng nhưng vẫn khiến Diêm Cận nghi hoặc.

Nghiêm Thanh mang tới một cái ghế đặt bên cạnh Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân buông hắn ra rồi đi tới ghế ngồi xuống, nhìn hai người một cái, dáng vẻ của nàng rất thoải mái: “Đang nói gì đấy? Đúng rồi, Phong Duyên Chỉ có động tĩnh rồi à?”

“Bên trong phủ đã loạn thành một đoàn, chỉ là không lộ ra ngoài. Buổi chiều, Diêm Tướng quân sẽ mang dụ lệnh của Ngũ Ca đưa hắn trở về Hoàng Thành.” Phong Duyên Thương ôn nhu nói, thần thái tự nhiên, mắt phượng như uyên, giống như hai đàm thủy.

Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Diêm Cận: “Dẫn ta theo cho ta xem náo nhiệt?”

Con ngươi của Diêm Cận khẽ nhúc nhích, xem náo nhiệt?

Bên kia khóe môi của Phong Duyên Thương giơ lên, mục đích của Nhạc Sở Nhân là (d/d?l!q’d) gì hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu: “Đương nhiên có thể đi xem, nhưng phải khiêm tốn một chút.”

“Đương nhiên, ta sẽ rất khiêm tốn.” Nhướng cao chân mày, nàng có thể đảm bảo nàng sẽ rất khiêm tốn lại còn biết điều.

Phong Duyên Thương nhìn nàng cười nhạt khẽ lắc đầu, đây không phải là đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao?

Diêm Cận không biết Nhạc Sở Nhân muốn làm cái gì, nhưng mà buổi chiều hắn biết rồi, tuy hắn thấy nhưng cũng làm như không thấy.

Buổi chiều, cả đám binh mã tiến vào thành Lân Châu, đoàn người khoác khôi giáp eo đeo binh khí, khí thế nghiêm nghị thật sự đã làm kinh sợ dân chúng trong thành.

Đường phố bên trong thành nhất thời yên tĩnh, dân chúng núp ở hai bên nhìn mấy trăm quân binh đi qua mà không dám thở mạnh.

Quân đội đi thẳng tới phủ đệ của Phong Duyên Chỉ, cửa lớn đóng chặc, quân binh phải đụng vỡ cửa mới đi vào được, trong lúc nhất thời phủ đệ náo loạn lên.

Từ trước đến nay, binh lính của Diêm Cận làm việc lưu loát, lại thêm hàng năm trấn thủ ở biên quan, không ngừng xung đột cùng Bắc Cương nên trên người có một cỗ sát khí nồng đậm. Hơn nữa lúc này trên người lại mặc áo giáp khiến cảnh sắc tươi đẹp nơi đây có chút lạnh.

Náo loạn trong tòa nhà lớn cũng chỉ là tạm thời, quản gia người làm thị thiếp luyến đồng, toàn bộ phủ không dưới 300 người đều tụ tại đại sảnh, Diêm Cận một thân khôi giáp từ ngoài cổng chính đi tới, sắc mặt trầm tĩnh khắp người lạnh lùng, lúc đi lại khôi giáp trên người phát ra tiếng va chạm, làm cho người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Trên tay hắn cầm dụ lệnh của Phong Duyên Thiệu, lúc này là Thái Tử quản lý việc quốc gia, nên dụ lệnh và thánh chỉ không khác nhau.

Đi tới đại sảnh, Diêm Cận trầm giọng nói ra thân phận của mình, mọi người cả kinh, người nhát gan lập tức quỳ xuống, những người khác cũng lục tục quỳ xuống, dụ lệnh chưa được tuyên, tất cả mọi người đã nằm rạp quỳ xuống đất rồi.

Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong theo Diêm Cận cùng nhau tiến vào, nhưng khí thể của Diêm Cận quá mạnh mẽ nên dường như trong đại sảnh không có người thấy hai người bọn họ.

Hai người Nhạc Sở Nhân và Thích Phong đi bên phải của đại sảnh, bên cạnh là đám người quỳ đầy đất, hai người bọn họ vòng qua đám người kia đi thẳng về phía chủ vị.

Trên đài cao bày đồ sứ tinh mỹ tuyệt đẹp, phía trước là hai cái ghế được làm từ gỗ đàn mộc thượng hạng, loại này quá lớn, tuy đang tiền nhưng lấy không dễ.

Nhìn xung quanh một vòng, chọn trúng một cây sáo ngọc bọc lá vàng, còn có cục phẩm ngọc như ý được đặt ở chỗ cao cao kia.

Lấy hai món đồ chọn trúng đưa cho Thích Phong ý bảo hắn giấu đi, Thích Phong cũng cực kỳ phối hợp giấu ở trong ống tay áo, làm chuyện lén lén lút lút nhưng bộ mặt rất thản nhiên.

Bên kia Diêm Cận tuyên đọc dụ lệnh, đại ý chính là Phong Duyên Chỉ bệnh nặng ở Lân Châu không chữa trị được, niệm tình huynh đệ muốn đưa hắn về Hoàng Thành. Rõ ràng là ép buộc nhưng giọng điệu lại hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Cả phủ đệ trừ Phong Duyên Chỉ là chủ, tất cả đều người làm, ai cũng không dám nghi ngờ, tuyên bố xong dụ lệnh, Diêm Cận vung tay lên, thân binh lập tức truyền xuống lệnh đưa Phong Duyên Chỉ đưa về Hoàng Thành.

Bên này hai người Nhạc Sở Nhân cũng vơ vét tất cả những đồ vật tinh xảo đáng tiền trong đại sảnh xong xuôi, xoay người đi ra đại sảnh, Nhạc Sở Nhân cười híp mắt bộ dáng rất vui vẻ.

Thu hồi dụ lệnh, Diêm Cận nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Nhạc Sở Nhân, khóe môi khẽ nhếch: “Còn muốn đi nơi nào không?”

“Thư phòng, tới thư phòng của hắn xem có thứ gì kỳ lạ không.” Bổng lộc hàng năm của Phong Duyên Chỉ cũng không ít, lại thêm quan viên lớn nhỏ và phú thân thương nhân cung phụng, người trong phủ của hắn nhiều như vậy chắc hẳn cũng có rất nhiều đồ dự trữ.

Diêm Cận khẽ gật đầu, hắn nghĩ nàng muốn tìm chứng cứ Phong Duyên Chỉ thuê đám lưu manh đánh đập gây chuyện linh tinh, xoay người cùng nàng đi đến thư phòng.

Thư phòng rất lớn, khắp tường treo đầy tranh chữ của các danh gia, trong đó cũng có rất nhiều mỹ nam đồ quần áo lộ nửa ngực và bắp đùi, như vậy có thể thấy được sở thích của Phong Duyên Chỉ.

Giá sách đằng sau án thư một nửa bày đầy sách vở, nửa kia đặt từng cái hộp nhỏ, sau khi đi vào Nhạc Sở Nhân chạy thẳng tới giá sách, Thích Phong theo sát, Diêm Cận đứng ở thư phòng chính giữa trầm ổn như núi.

Có rất nhiều châu báu được đặt trong một cái hộp nhỏ, nàng lấy toàn bộ nhét vào tay Thích Phong, những thứ này nhất định phải lấy đi.

“Còn có xuân dược? Thật bạo.” Mấy chục bình nhỏ được xếp chỉnh tề trong một cái hộp nhỏ khác, Nhạc Sở Nhân lấy ra một bình đặt dưới mũi lắc lắc một cái đã ngửi được mùi, đây chính là bức người lương thiện làm kỹ nữ.

“Không được ngửi.” Thích Phong khẽ cau mày, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngửi từng cái một, hắn rất lo lắng nàng trúng bẫy.

“Vật này đối với ta vô dụng.” Trả về, nàng cũng biết làm cái này, không có hứng thú.

Diêm Cận thu hồi tầm mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, đúng lúc nàng mở một cái hộp nhỏ, bên trong đều là ngân phiếu, nàng lấy ra hết rồi chia làm mấy phần nhét vào bên hông.

Khẽ nhướng đôi mày xinh đẹp, lúc này Diêm Cận mới biết nàng đang trộm vàng bạc châu báu nhà người ta. Nhìn nàng đang tìm kiếm với tốc độ chóng mặt, hắn không biết nói gì, từ từ dời tầm mắt, làm như không thấy.

Chạng vạng tối, Diêm Cận mang binh đến hộ tống Tam vương Phong Duyên Chỉ đang hôn mê bất tỉnh trở về hoàng Thành, phủ đệ bị đóng cửa, người làm giao do Thứ Sử của địa phương thu xếp. Tin tức truyền tới mỗi góc Lân Châu, phần lớn dân chúng đều sảng khoái, tự làm bậy không thể sống, ông trời cũng không nhìn nổi, có thể nói ông trời có mắt.

Ban đêm, bên trong căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu yếu ớt, tóc của Nhạc Sở Nhân ướt chèm nhẹp, một thân váy lụa màu trắng ngà ngồi trên ghế đếm tiền. Đây là thu hoạch của ngày hôm nay, một xấp ngân phiếu đặt chồng chất chung một chỗ, gần bảy vạn lượng. Bên cạnh là một đống châu bảo ngọc khí, mỗi cái đều là thượng phẩm, giá trị xa xỉ.

Nàng không định giá được những vật này, nhưng nhất định có thể bán không ít tiền. Khoảng chi tiêu cho Cái Bang rất nhiều, chỉ dựa vào Tế thế đường để duy trì Cái Bang căn bản là không thể, con đường kiếm tiền nhanh nhất chính là giành, trộm.

Đùa nghịch mã não trân châu ngọc khí trên tay, Nhạc Sở Nhân cười mặt mày cong cong. Cả đầu ướt nhẹp cũng không để ý, tất cả tâm tư đều chìm đắm vào châu báu vàng bạc ngay trước mặt.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Phong Duyên Thương tắm rửa xong từ bên ngoài đi vào, quần áo chỉnh tề, tóc dài tùy ý buộc bằng một sợi dây, hơi ẩm, có một dáng vẻ hấp dẫn khác.

Đi tới sau lưng Nhạc Sở Nhân, nàng vẫn còn sửa sang lại vàng bạc châu báu đang lóe sáng kia, căn bản không chú ý tới người vừa đến sau lưng.

Thấy đầu tóc nàng vẫn còn ướt, váy bên hông cũng bị thấm ướt, hắn cầm lấy khăn lông đặt trên chậu rửa mặt bên cửa sổ lau tóc cho nàng.

Nghiêng đầu, nhìn thấy người phía sau, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Xem xem hôm nay ta thu hoạch được gì này, rất nhiều có phải không?” Nắm một chuỗi trân châu thượng đẳng, Nhạc Sở Nhân không ngừng khoe khoang.

Phong Duyên Thương cười khẽ, phụ họa gật đầu: “Rất nhiều, làm choáng váng mắt của ta rồi.”

“Ha ha, sau này có chuyện tốt như tịch biên gia sản, ta muốn đi theo. Ta từng nghĩ mở chi nhánh Tế thế đường ở quan châu, nhưng quay vòng vốn không ra, bây giờ đã đủ rồi.” Cầm một ít ngân phiếu lên, như vậy là đủ rồi.

Phong Duyên Thương khẽ nhếch, lau tóc cho nàng, tầm mắt dừng lại tấm lưng lộ ra bên ngoài của nàng, vừa di chuyển cánh tay vừa nói: “Tính mở chi nhánh ở quan châu? Ta sợ không đủ người làm.” Những đại phu xem bệnh ở Tế thế đường là những vị Thái y cáo lão về quê đều được hắn mời về, Thích Kiến làm tổng quản không cách nào xem bệnh được, căn bản không người nào rãnh rỗi.

“Không đủ liền mời Ngọc Lâm hòa thượng, mấy tháng gần đây Kim Điêu của ta đều giữ thể diện cho Hộ quốc tự của hắn, đương nhiên hắn phải trả công cho ta mới được.” Nói là nói như vậy, nhưng thật ra Kim Điêu vô cùng khổng lồ, nàng đi đến chỗ nào nó đều đi theo, dễ dàng làm bại hộ thân phận và hành tung của bọn họ. Ở vương phủ nó cực kỳ buồn bực, cho nên Nhạc Sở Nhân đưa nó tới Hộ quốc tự. Ở đó có rất nhiều chồn cùng gà rừng chơi cùng nó, làm cho nó cực kỳ vui vẻ.

Phong Duyên Thương cười lắc lắc đầu: “Lão nhân gia ông ta bị ngươi lừa.”

“Ngươi cho rằng ta lừa người khác (d1en đ4n l3 qui đ0n)? Ta đây là đang làm chuyện tốt, giúp Hộ quốc tự của hắn được nhiều người biết đến, cũng truyền bá đạo Phật, đôi bên đều có lợi, ai cũng không thiệt thòi.” Cầm một mây xấp ngân phiếu vẫy vẫy, nàng thật sự thích.

“Ai cũng không thiệt thòi? Ha ha, đúng, không lỗ.” Để khăn lông xuống, Phong Duyên Thương xoay người ngồi bên cạnh nàng, nhìn một bàn bày đầy vàng bạc châu báu, sau đó dời tầm mắt nhìn nàng.

Trời nóng nực, ban đêm cũng không mát mẻ, tắm rửa xong, Nhạc Sở Nhân mặc trung y, tuy mau lạnh, nhưng muốn đợi tóc khô rồi khoác thêm quần áo khác.

Nhưng mà lúc này, nàng đứng dậy đi đổi có vẻ kiểu cách, nếu không đổi, hắn vẫn còn nhìn nàng, khiến cho nàng xoay xoay xấp tiền,có chút không yên lòng.

“Đừng nữa nhìn, ta đi thay y phục.” Bị hắn nhìn chằm chằm nàng không được tự nhiên, Nhạc Sở Nhân cầm lên một khỏa trân châu ném về hắn, sau đó buông ngân phiếu trong tay dự định đi thay quần áo.

Không ngờ hắn bắt được trân châu đồng thời đưa một cái tay khác níu cánh tay nàng, khẽ dùng sức kéo nàng vào trong ngực: “Tại sao muốn đổi? Như vậy tốt hơn.” Ôm lấy nàng, cách một tầng vải mỏng, dường như hắn có thể nhìn thấy toàn bộ.

“Bởi vì sợ ngươi sẽ chịu không nổi! Ta như vậy không phải sẽ mê hoặc ngươi phạm tội?” Ngồi ở trên đùi hắn, mơ hồ nghe nhịp tim đang đập rất nhanh của hắn, nàng muốn cười phá lên.

“Ngươi đang cố ý mê hoặc ta.” Nhìn nàng, mắt phượng tĩnh mịch, cánh tay vòng sau thắt lưng của nàng nhẹ nhàng di động, cách một tầng vải thật mỏng, nhiệt độ trên tay hắn truyền tới rất rõ ràng.

“Người nào mê hoặc ngươi? Ta còn cần mê hoặc ngươi, muốn ngươi thì ta trực tiếp đẩy ngã là được.” Giơ tay lên ôm chặt cổ hắn, nàng cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn, Phong Duyên Thương thuận thế ôm sát nàng, bàn tay trên lưng của nàng dao động, cuối cùng trượt xuống bắp đùi của nàng.

Môi lưỡi dây dưa, trong hô hấp đều là mùi vị của hắn, cảm thụ nhiệt độ của hắn, mềm mại làm cho trái tim nàng nhộn nhạo.

“Ưmh ~” Vô ý thức ưmh một tiếng, cánh tay siết chặt lại, nắm lây bả vai của hắn, vì dùng sức rất nhiều nên đầu ngón tay trắng bệch.

Phong Duyên Thương ôm nàng tới bên giường, thoáng cái ngã xuống giường êm, nàng bị đặt phía dưới, trong con ngươi một mảnh sương mù.

Nụ hôn của hắn theo cằm của nàng di chuyển xuống dưới, nàng nắm thật chặt y phục của hắn, cảm thụ nụ hôn của hắn.

Trước ngực bị một mảnh ấm áp bao trùm, Nhạc Sở Nhân không khỏi run run, giơ tay lên đẩy hắn ra há mồm thở dốc: “Ngừng, để tránh không khống chế nổi.” Trong con ngươi một mảnh hơi nước, thật may còn có một tia lý trí ở đây.

Người bên trên cũng không thoải mái, đôi mắt phượng tĩnh mịch chứa đầy dục vọng, bởi vì đè nén, gân xanh trên trán mơ hồ nhảy nhót. Hô hấp rối loạn, thở dốc nhìn nàng một cái, chợt cúi đầu nặng nề cắn một cái lên môi nàng. Cảm thấy đau, Nhạc Sở Nhân nức nở nghẹn ngào kháng nghị, thế nhưng hắn đổi cắn thành mút, đợi lúc hắn buông ra, đôi môi nàng đã sưng lên.

“Ngươi là cẩu sao, tại sao cắn ta?” Lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo, giơ tay lên xoa xoa đôi môi bị hắn cắn, nhíu mày trách cứ.

Từ trên người nàng xuống, Phong Duyên Thương cười một tiếng, con ngươi tỏa ra sương mù dày đặc, âm thanh cũng nhỏ vô cùng: “Nghe ngươi mắng chửi người, ta có thể dừng lại.”

“Thật ra ngươi đã nghĩ sẽ cắn ta, lần sau ta sẽ cắn ngươi, đau quá.” Xoa miệng, nàng cầm lấy chăn đắp lên người, dường như lúc này nàng lộ ra trọn vẹn.

“Đây là trừng phạt, trừng phạt vì mê hoặc ta.” Canh chừng động tác của nàng, trong con ngươi hắn sương mù dần dần tản đi, hô hấp cũng vững vàng.

“Ta không có mê hoặc ngươi, là năng lực kiềm chế của ngươi quá kém.” Lườm hắn một cái rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, đôi môi sưng to lên thật cao, giống như đang cong môi.

Ôm nàng từ phía sau, Phong Duyên Thương nhẹ giọng than thở: “Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đâu có dễ dàng như vậy, ngươi không phải là nam nhân cho nên không hiểu.” Đè ‘người anh em’ xuống, cần bao nhiêu nghị lực.

Nhạc Sở Nhân không nói nhưng trong lòng hừ lạnh, nàng cũng cần phải đè nén biết bao? Ý tưởng biến hắn thành của riêng mãnh liệt đến dường nào, nàng đè nén cũng biết bao nhiêu khó khăn. Nam nhân không dễ dàng, nàng nữ nhân cũng rất không dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment