Chương 16
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“Vậy bây giờ cậu sao rồi?” Trì Cẩn Hiến lập tức nhảy xuống giường, đến đôi giày dưới chân cũng không nhớ đi, mặt đầy lo lắng.
Cậu đã nói việc không liên lạc được với Tiểu Lộc chắc chắn có lý do, lúc đó cậu nghĩ là vì bệnh, nhưng trước khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Lộc, Trì Cẩn Hiến không muốn suy nghĩ đen tối của mình trở thành sự thật.
Có lẽ đã hết đau rồi, Tiểu Lộc bên kia bình ổn lại hơi thở: “Lừa cậu thôi. Tối nay có uống thuốc, nhưng không nghiêm trọng lắm, vừa nãy đang tập thể dục trong phòng gym.”
Nghe kỹ thì hình như cậu ấy còn cười rất nhẹ, Trì Cẩn Hiến không chắc chắn. Nếu là thật thì người này thật xấu tính, hại người quan tâm cậu ta phải lo lắng sợ hãi, nhưng Trì Cẩn Hiến hoàn toàn không nghĩ đến việc giận cậu ta, chỉ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống mép giường, cúi đầu mang giày vào.
Cậu giả vờ trách móc: “Tiểu Lộc, cậu thật là xấu quá.” Nói xong cậu ngả người ra sau, nằm xuống chiếc giường mềm mại, “Sao lại làm tôi sợ chứ, mau xin lỗi đi.”
Lần này, bên kia rõ ràng bật cười nhẹ, nói: “Xin lỗi Tiểu Trì.” Nghĩ nghĩ một chút, cậu đột nhiên lại hạ giọng nói “hoa hồng nhỏ.”
Âm sắc thực sự rất trầm, dường như cậu không hề có ý định gọi cái tên này, nhưng lại rất muốn gọi một tiếng cái tên này. Hai suy nghĩ mâu thuẫn này đều chiếm một chút vị trí, vì vậy lời nói ra nghe hơi lủng củng.
Đối phương nghe thấy, nhưng hơi thở nhẹ nhàng của Trì Cẩn Hiến đột nhiên hơi nghẹn lại. Cậu mở to đôi mắt sáng nhìn trần nhà, trong một khoảnh khắc lại cảm thấy, cậu đang nói chuyện điện thoại với Lục Chấp.
Khoảnh khắc vừa rồi, giọng nói và cách nói chuyện của Tiểu Lộc thực sự rất giống Lục Chấp.
Trì Cẩn Hiến không ngờ rằng một ý nghĩ hoang đường như vậy lại có thể khiến tim cậu đập nhanh, đầu óc quay cuồng như vừa làm chuyện xấu. Cậu xoay người nằm sấp trên giường, đưa tay kéo chăn trùm lên mặt, như thể sợ có người nhìn thấy sự bối rối của mình mà cười chê.
Nhưng làm vậy thực sự rất có lỗi với Tiểu Lộc, rõ ràng vài lần nói chuyện điện thoại trước đó cậu chưa từng có cảm giác này, hôm nay cũng không biết là chuyện gì.
Trì Cẩn Hiến cho rằng nguyên nhân là hôm nay cậu không thể nói chuyện với anh Lục.
Nhưng đây là chuyện của riêng cậu, thực sự không nên đối xử với Tiểu Lộc như vậy, Tiểu Lộc là người bạn tốt nhất của cậu trong thế giới ảo.
Trì Cẩn Hiến thật thà gọi tên Tiểu Lộc dưới chăn, sau khi Tiểu Lộc vừa đáp, Trì Cẩn Hiến liền bắt đầu chậm rãi xin lỗi, kể lại “tâm tư không trong sáng” của mình vừa nãy, nói xong còn vô lương tâm mà cười ha hả thành tiếng.
Cậu biết Tiểu Lộc sẽ không giận.
Mặc dù tình huống hôm nay là lần đầu tiên xảy ra, nhưng việc cậu nói “giá mà Tiểu Lộc là Lục Chấp thì tốt quá” không phải là lần đầu — Mỗi khi Trì Cẩn Hiến bắt đầu lo lắng về việc làm sao để dỗ Lục Chấp, cậu sẽ tìm quân sư của mình, Tiểu Lộc cũng từng nói về việc bất cứ chuyện gì cũng có thể hỏi cậu ấy ngay lập tức. Vì Tiểu Lộc là người có cầu ắt đáp, lúc nào cũng có mặt, sau khi nói xong chuyện ngày mai làm sao để “đối phó” Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến sẽ đùa rằng: “Tiểu Lộc, giá mà anh ấy cũng có thể trả lời tôi mỗi ngày như cậu, còn đối xử tốt với tôi như vậy thì tốt quá, nên giá mà cậu là Lục Chấp thì tốt quá ha ha ha.”
Mỗi lần Tiểu Lộc cũng sẽ cười theo cậu, rồi sau đó lại nghiêm túc nói với cậu: “E rằng không được, tình cảm mà cậu muốn với Lục Chấp là tình yêu, còn tình cảm của chúng ta là tình bạn, không phải một, giả thiết không thành lập.”
Cậu tưởng hôm nay Tiểu Lộc cũng sẽ cười “ha ha ha” theo mình, nhưng không ngờ ngay khi cậu dứt lời, đầu dây bên kia lại đột nhiên im lặng.
Động tác Trì Cẩn Hiến trùm chăn lên mặt khẽ khựng lại, thậm chí mở mắt ra dưới lớp chăn tối tăm, không hiểu sao, trong lòng dâng lên một chút bất an.
Cậu định mở lời nói gì đó, thì nghe thấy Tiểu Lộc dùng âm sắc dịu dàng và ôn hòa đặc trưng của mình nói: “Khi cậu nói chuyện với tôi, cậu đã nghĩ đến Lục Chấp.”
Trì Cẩn Hiến lại ngồi dậy khỏi giường, bắt đầu bối rối nghịch góc chăn: “Không phải, tôi…”
“Tiểu Trì.” Bên kia ngắt lời cậu, trong giọng nói không có chút ý tứ không vui nào, cậu ấy giống như chỉ đang trò chuyện rất bình thường, “Mặc dù biết… cậu thích Lục Chấp ở điểm gì?”
Vừa nghe thấy đối phương không giận, Trì Cẩn Hiến liền thả lỏng, nói: “Hả? Thích còn cần lý do à?”
Tiểu Lộc nói: “Cần.”
Giọng điệu cứng rắn và cố chấp cứ như người Trì Cẩn Hiến thích là cậu ta, nên cậu ta phải có một lý do tại sao đối phương thích mình vậy.
Cũng không biết có chú ý đến giọng điệu của cậu ta không, Trì Cẩn Hiến cười, nói: “Ai nha, tôi thật sự không biết, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thì… tim đập rất nhanh, mặt rất nóng, khi đưa thư tình, mặc dù rất dũng cảm, nhưng lúc đó tay chân tôi căng thẳng đến cứng ngắc luôn — ôi cậu chưa gặp anh Lục đâu, nếu cậu gặp anh ấy chắc chắn sẽ biết tại sao tôi thích anh ấy, không chỉ vì ngoại hình đâu nha, ha ha — rất nhiều người nói Lục Chấp là một… người rất lạnh lùng, nhưng tôi lại thấy anh ấy rất dịu dàng, trên người anh ấy chắc chắn có một sự dịu dàng mà không ai nhìn thấy, đó là thứ được giấu sâu nhất trong máu thịt, nhất định là một quý ông.”
Cậu dường như đang tưởng tượng Lục Chấp trong đầu mình, càng nói giọng điệu càng chứa nhiều sự khao khát, Tiểu Lộc lại một lần nữa im lặng.
Mãi một lúc lâu sau, cậu ấy mới có chút khó nói: “Sự dịu dàng mà không ai nhìn thấy, chỉ có bông hồng như cậu mới nhìn ra được à?”
Tiểu Lộc gần như chưa bao giờ nói chuyện với giọng điệu bất lực như vậy, Trì Cẩn Hiến vui vẻ, bắt đầu đấm giường “ha ha ha” mà cười thành tiếng.
Giọng cậu không thành câu nói: “Sao vậy, bông hồng như tôi không đẹp à?”
“Đẹp.” Tiểu Lộc trả lời.
“Cậu còn chưa gặp tôi, sao biết tôi đẹp.” Nói xong, Trì Cẩn Hiến thậm chí còn có chút trêu chọc.
Tiểu Lộc chiều theo cậu: “Đoán.”
Trì Cẩn Hiến lại kéo chăn cười, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng mà Tiểu Lộc, cậu có tin vào duyên phận không? Tôi với anh Lục có một cảm giác, hồi nhỏ chúng tôi nhất định đã gặp nhau rồi, biết đâu tôi còn nói những lời như muốn anh ấy làm vợ tôi nữa ấy.”
“Vậy chí hướng của cậu cũng khá lớn đấy.”
Trì Cẩn Hiến cười ngây ngô hì hì. Cậu chắc chắn hồi nhỏ mình chưa từng gặp Lục Chấp, nếu thật sự quen nhau từ lúc đó, cậu cũng không đến mức theo đuổi lâu như vậy, quá vô dụng rồi. Cho nên lời nói thừa thãi cũng chỉ là nói cho sướng miệng, Trì Cẩn Hiến không nói những chuyện viển vông này nữa.
Một lúc sau, Tiểu Lộc nói cơ thể không thoải mái, hơi mệt, hai người liền kết thúc cuộc gọi. Trước khi cúp điện thoại, Trì Cẩn Hiến liên tục nhấn mạnh cậu ấy phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, tình huống hôm nay cậu rất hy vọng là lần cuối cùng xảy ra, thực sự quá đáng sợ, đặc biệt là khi nhận ra mình có thể thực sự không tìm thấy người nữa, cả trái tim Trì Cẩn Hiến như bị siết lại.
Tiểu Lộc nói, sẽ không có tình huống này nữa, cho dù thật sự phát bệnh, trước khi đau chết, cậu ấy cũng sẽ lấy điện thoại ra nói với hoa hồng nhỏ một tiếng. Trì Cẩn Hiến mắng cậu ấy nói chuyện xui xẻo, bảo cậu ấy đừng nói bậy, Tiểu Lộc đều đồng ý, hai bên lúc này mới chúc nhau ngủ ngon.
Nhưng Trì Cẩn Hiến không nhận được lời chúc ngủ ngon của Lục Chấp, đêm nay đã định sẵn là không thể ngủ yên, cậu thức dậy rất sớm vào ngày hôm sau, ăn cơm xong sớm, đi học sớm.
Giữa đường chợt nhớ ra phải gọi chú nhỏ của mình, liền hạ mình gọi điện cho Thích Tùy Diệc bảo cậu ta dậy.
Gọi điện xong cũng vừa đến tòa nhà học, Trì Cẩn Hiến sải vài bước lớn lên cầu thang, khi vào lớp còn cảm thấy bây giờ còn sớm, Lục Chấp chắc chắn chưa đến, vậy mình có thể nhét đồ vào ngăn bàn của Lục Chấp để dỗ anh ấy.
Nhưng cậu vừa đẩy cửa vào, thì thấy Lục Chấp vừa kéo ghế của mình ra định ngồi xuống. Và trên bàn của cậu ấy, có một phần bữa sáng có thể coi là thịnh soạn.
Trong lớp đã có lác đác vài học sinh, Trì Cẩn Hiến đóng cửa sau lại, liếc nhìn bữa sáng trên bàn của Lục Chấp.
Lục Chấp cũng đang nhìn, dường như có chút nghi hoặc, nhưng vẻ mặt trông khá bình thản, không mấy ngạc nhiên.
Khi nghe thấy tiếng động bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn Trì Cẩn Hiến đang đeo cặp sách, rõ ràng là vào lớp muộn hơn mình vài bước, ánh mắt lại chuyển đến bữa sáng, lông mày mới từ từ nhíu lại.
Trì Cẩn Hiến ôm chặt cặp sách, không biết có nên hỏi không, nhưng đứng ở chỗ ngồi mà không thể ngồi xuống, cậu liền mở lời hỏi: “Anh Lục hôm nay mang bữa sáng đến à, sao không ăn vậy?”
Lông mày Lục Chấp nhíu chặt hơn, ánh mắt không muốn dừng lại trên mặt bàn thêm một giây nào.
“Không phải của tôi.” Lục Chấp nói, “Cầm đi vứt đi.” Sai bảo xong còn lịch sự nói cảm ơn như một thói quen.
“Hả? Không phải của anh Lục à.” Trì Cẩn Hiến ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng anh Lục đã bằng lòng nhận đồ của người khác, mà người đó lại không phải mình, vậy thì chuyện lớn rồi! May mà không phải. Cậu nói, “Vứt đi phí lắm.”
Lục Chấp ngẩng đầu, Trì Cẩn Hiến lập tức cười tươi, nói: “Được rồi.”
Đưa tay lấy đồ trên bàn Lục Chấp, nhưng từ nhỏ cậu đã được dạy rằng lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, hồi nhỏ vì không ăn hết cơm mà còn bị bỏ đói một bữa — Cha cậu rất công tư phân minh, nói rằng bữa này không ăn thì bữa sau cũng không cần ăn nữa. Từ đó về sau, Trì Cẩn Hiến ngoan ngoãn trở thành một học sinh tốt biết trân trọng thức ăn.
Sau khi mang bữa sáng đến chỗ ngồi của mình, Trì Cẩn Hiến có vẻ như đang thương lượng với Lục Chấp: “Anh Lục, hay là đưa bữa sáng này cho bạn cùng bàn của em đi, Bách Hiểu có thể ăn, tốt hơn là vứt đi.”
Nói xong cũng không thật sự xin phép, liền tự mình đặt đồ lên bàn của Giang Bách Hiểu.
Lục Chấp không nói gì, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.
Giang Bách Hiểu vừa đến đã thấy một phần quà lớn đến thế, còn tưởng Trì Cẩn Hiến định vứt bỏ Lục Chấp để “theo đuổi” mình, lập tức không còn vui nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi. Cậu ta run rẩy nói cảm ơn, không biết có nên vươn tay ra không.
Hai phút sau, bữa ăn thực sự rất ngon.
Sau tiết học đầu tiên, cửa sổ phía sau của lớp 12/10 — Cũng chính là cửa sổ chỗ Trì Cẩn Hiến, có một người đứng.
Nam sinh trong tay cầm một túi đồ ăn vặt nhỏ, hành lang tan học đông người, nên cậu ta có chút e dè đứng ở đó, trông có vẻ muốn đẩy cửa sau đi vào, nhưng lại không dám, nên cứ lảng vảng trước cửa sổ đó.
Trì Cẩn Hiến phát hiện ra, một tay mở cửa sổ, hỏi cậu ta: “Có chuyện gì vậy bạn học, muốn tìm ai à?”
Thấy có người nói chuyện với mình, nam sinh lập tức nhìn qua, gật đầu ấp úng nói: “À, em tìm, tìm Lục Chấp, đàn anh Lục.”
Nói xong ánh mắt đã hướng về Lục Chấp đang ngồi ở dãy cuối cùng đeo tai nghe đọc sách.
Trì Cẩn Hiến cũng nhìn theo ánh mắt của cậu ta ra phía sau, không hiểu sao, Trì Cẩn Hiến cảm thấy rất ngại.
Theo đuổi người ta hai năm, cậu chưa từng gặp phải tình huống này, không biết có phải vì cậu quá nổi tiếng không, dù sao Lục Chấp không thích cậu, nên cậu là một người không có tính uy h**p, vì vậy người khác không thèm tìm cậu, Trì Cẩn Hiến cũng chưa từng trực diện đối mặt với… tình địch của mình như vậy.
“Ồ, tìm anh Lục à.” Trì Cẩn Hiến quay người lại, đi gọi Lục Chấp, “Anh Lục.”
Lục Chấp ngước mắt nhìn cậu, Trì Cẩn Hiến hơi nghiêng người, lại có ý chỉ rằng có người tìm, đối phương không nhìn ra ngoài, lại cụp mắt xuống.
Ánh mắt Giang Bách Hiểu nhìn Trì Cẩn Hiến thật sự là khó nói thành lời.
Cậu ta lại đi giúp tình địch gọi người mình thích, còn để người mình thích đi nhìn tình địch?
Nam sinh kia thấy người ta không để ý đến Trì Cẩn Hiến, cảm thấy những gì trên diễn đàn nói là đúng, Trì Cẩn Hiến không có cơ hội phát triển thêm với Lục Chấp, mà những gì Lục Vịnh nói cũng đúng, Trì Cẩn Hiến đối với Lục Chấp chỉ là đeo bám, những thứ khác thì không có gì cả.
Tin vào lời Lục Vịnh nói hôm qua “cậu cũng có thể học theo Trì Cẩn Hiến đi theo đuổi Lục Chấp” Trình Phi đột nhiên cảm thấy có chút tự tin, mọi người cạnh tranh công bằng, những gì Trì Cẩn Hiến có thể làm, cậu ta cũng có thể làm.
Trình Phi bước một bước đến cửa sổ, khẽ hỏi: “Đàn anh Lục… bữa sáng hôm nay anh ăn chưa?”
“Khụ.” Ngụm nước mà Trì Cẩn Hiến vừa uống còn chưa kịp rửa trôi sự ngượng ngùng, phản ứng ho khan lại khiến cậu càng thêm lúng túng.
Giang Bách Hiểu nghe thấy cậu ho, không biết có phải bị lây không, cũng bắt đầu ho theo, hiệu ứng âm thanh của hai người chồng lên nhau, hiệu quả khá đáng kể.
Lục Chấp tháo một bên tai nghe ra, ánh mắt lướt qua cửa sổ, lạnh nhạt: “Vứt rồi.” Trả lời xong nói một câu xin lỗi, rồi lại nói, “Đừng mang đồ đến, không cần, cảm ơn.”
Trình Phi không nản lòng, Trì Cẩn Hiến còn bị từ chối hai năm cơ mà. Lớp 11 và lớp 12 không chung một tòa nhà, sắp vào học rồi, bất chấp việc vừa bị từ chối, Trình Phi đưa túi đồ ăn vặt trong tay vào cửa sổ đặt lên bàn Lục Chấp, đặt xong quay người chạy đi, hoàn toàn không thấy Lục Chấp trong khoảnh khắc cậu ta đưa tay vào đã lập tức dời sách giáo khoa đi, bản thân thì như tránh dịch bệnh mà nhíc cơ thể ra xa.
Thấy người đi rồi, Trì Cẩn Hiến và Giang Bách Hiểu đồng thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Trì Cẩn Hiến.” Sau khi bình tĩnh lại, Giang Bách Hiểu ghé sát Trì Cẩn Hiến nắm lấy vai cậu, nghiến răng nói nhỏ: “Cậu cố ý hại tôi à?”
Trì Cẩn Hiến xua tay liên tục, cũng nói nhỏ lại: “Không có mà, tôi cũng không biết có người theo đuổi… càng không biết cậu ta sẽ tìm đến ngay sau khi tan học chứ.”
Giang Bách Hiểu hỏi: “Gọi là đàn anh, lớp 11 hay lớp 10?”
“Sao mà tôi biết được.” Trì Cẩn Hiến gãi đầu, vẫn còn thấy xấu hổ.
Giá mà biết trước, cậu thà lãng phí lần thứ hai trong đời, cũng sẽ vứt bữa sáng đó đi. Có lẽ cũng không đến mức ngượng đến da đầu tê dại như vậy.
Nhưng những chuyện đó không quan trọng, Giang Bách Hiểu lúc này rất tò mò một chuyện.
Cậu ta hỏi: “Cậu có phản ứng như vậy với tình địch thôi sao?”
Trì Cẩn Hiến nghi hoặc: “Phản ứng nào?”
“Cậu không ghen à?” Giang Bách Hiểu hỏi, “Không nên có biện pháp gì sao?”
“…Sao tôi phải ghen?” Trì Cẩn Hiến kỳ lạ nhìn cậu ta, nói nhỏ, “Chẳng lẽ có một tình địch đến, anh Lục sẽ thích cậu ta sao? Chuyện không thể xảy ra mà.”
Giang Bách Hiểu: “…”
Phải nói là, tâm lý lạc quan thật.
Suy nghĩ một lát, để tránh người khác nghe thấy, Trì Cẩn Hiến nói nhỏ hơn: “Tôi chỉ là theo đuổi người ta, anh Lục lại không thích tôi, tôi áp dụng biện pháp gì chứ? Lấy tư cách gì đây?”
Ha, đây mới là lý do thật sự phải không, Giang Bách Hiểu tặc lưỡi, lắc đầu thở dài, đưa tay vỗ vai cậu.
Lục Chấp thấy hai người họ cứ lải nhải trước mặt, hoàn toàn không có chuyện gì khác, khóe mắt còn liếc thấy đồ trên bàn của mình, gân xanh ở thái dương nhẫn nhịn giật hai cái.
Sau đó cậu hơi mấp máy môi, cực kỳ hờ hững gọi: “Trì Cẩn Hiến.”
“A.” Trì Cẩn Hiến theo bản năng đáp lại quay đầu, “Hả?”
Lục Chấp nhìn cậu, không nói gì, Trì Cẩn Hiến chợt hiểu ra, “Ồ” một tiếng: “Em đi vứt ngay đây.”
Lấy túi đồ ăn vặt ném thẳng cho Giang Bách Hiểu, như thể cậu ta là thùng rác. Trước khi bạn cùng bàn nhìn qua, Trì Cẩn Hiến đã ra tay trước và nói một cách nghiêm túc: “Lãng phí là không tốt.”
Giang Bách Hiểu: “…”
“Cậu theo đuổi người ta kiểu vậy à?” Bất chợt, từ hàng ghế phía sau vang lên một câu hỏi như vậy. Trong khoảnh khắc, Trì Cẩn Hiến quay đầu xuống nhìn Lục Chấp, không chắc câu đó có phải do cậu ấy nói không, hoàn toàn bối rối.
Giang Bách Hiểu lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng, lấy tay bịt tai lại, thực chất thì hai tai cậu ta gần như mọc dài ra thành tai yêu tinh, dựng thẳng tắp lên.
Lục Chấp nhìn thẳng vào Trì Cẩm Hiến với vẻ cực kỳ bực bội, vào đúng giây cuối cùng của buổi học liền nói: “Có người tìm tôi, có cản không?”
Hết chương 16