Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 19

Chương 19

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

“Lạch cạch”, quả bóng trong tay Giang Tiến không cầm chắc rơi xuống đất. Vì là trên bãi cỏ, quả bóng rổ nảy vài cái rồi dừng lại, không làm phiền đến hai bóng người đang ngồi và đang cúi người. Bản thân Giang Tiến cũng không bị làm phiền, lười nhặt bóng, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Chấp như nhìn thấy ma.

Trì Cẩn Hiến bị nhìn đến sợ hãi, cậu cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, trả lời khá nhanh: “…Không muốn.”

Dường như không lường trước được câu trả lời này, ánh mắt của Lục Chấp vẫn lạnh nhạt như thường, ngay cả khi hỏi “Có muốn sờ không” cũng không có chút thay đổi nào, chỉ là khoảnh khắc Trì Cẩn Hiến vừa dứt lời, cậu đã “Hả?” một tiếng rất rõ ràng.

Giang Tiến bị sự khó hiểu của Lục Chấp chọc cười, không nhịn được cười khẩy, cúi người nhặt bóng, để nó lại xoay trên đầu ngón tay, giống như một khán giả đang xem kịch.

Trì Cẩn Hiến cũng nhỏ giọng “Hả?”, Lục Chấp không đáp.

Nghĩ nghĩ, Trì Cẩn Hiến vẫn không đoán được anh Lục có ý gì, cuối cùng cậu cứng đầu, nhỏ giọng như muỗi kêu nói ra suy nghĩ thật lòng: “…Muốn.”

“Ừ.” Lục Chấp dường như hài lòng, nói, “Cứ tiếp tục nghĩ đi.” Cậu đứng dậy định đi về phía sân bóng, Giang Tiến dừng quả bóng trong tay lại, gọi cậu lại: “Không khát à?”

Người vừa định đi trong thoáng chốc lại dừng bước.

Giờ ra chơi lớn nửa tiếng, trừ khi có việc thật sự, đa phần Giang Tiến và Lục Chấp sẽ không ra khỏi sân cho đến khi vào lớp, hôm nay là một ngoại lệ.

Sau khi lại bị Lục Chấp ghi thêm một bàn, Giang Tiến bực mình, thầm nghĩ tên đần này từ nãy đến giờ hình như lại bắt đầu nhắm vào mình rồi, cũng không biết là vì lý do gì. Cậu lơ đãng dùng áo lau mồ hôi, mắt liếc sang bên cạnh, thấy Trì Cẩn Hiến đang nhìn điện thoại với tư thế kỳ lạ, một chút biểu cảm có thể thấy dường như đang mang theo một loại… tư tưởng khác. Và chai nước bên cạnh cậu ta, trông thật ngon.

Giang Tiến khát rồi.

“Hiện Kim –”

Lục Chấp đỡ lấy quả bóng rơi từ trong rổ, nghiêng đầu nhìn Giang Tiến, nói: “Gọi cậu ta làm gì?”

“Này, Lục Chấp, cậu nhìn cậu ta làm gì kia, tôi gọi cậu ta mà cậu ta cũng không phản ứng lại.” Giang Tiến đi đến bên cạnh Lục Chấp, mắt vẫn nhìn ra ngoài sân, nói, “Tôi hơi khát.”

Lục Chấp thu hồi ánh mắt vừa nãy đặt trên người Trì Cẩn Hiến, mặt không biểu cảm nhìn Giang Tiến, dường như giây tiếp theo sẽ nói ra những lời như “cậu khát sao không mang nước”.

Nhưng sau một lúc im lặng, cậu chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi cũng khát.”

Giang Tiến: “…”

Giang Tiến: “???”

“…Không phải… Lục Chấp, cậu quá đáng rồi đấy,” Giang Tiến cố gắng nói lý với cậu ta, nói, “Ai mà chẳng biết chai nước đó là cậu ta mang cho cậu. Tôi chỉ muốn ké một chai, tan học trả cậu hai chai.” Nói xong lại bắt đầu gọi, “Hiện Kim –”

Cứ như thể cậu ta gọi đủ lớn, Trì Cẩn Hiến sẽ trong tình huống cả hai đều khát, nhường nước cho cậu ta mà bỏ rơi Lục Chấp vậy.

Nhưng hình phạt thiên vị này vẫn chưa kịp giáng xuống đầu cậu ta, vì Trì Cẩn Hiến vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, không chỉ vậy, cậu ấy còn lén lút cắn một chút khớp ngón tay của mình, trông cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng dường như còn có chút… ý định phản nghịch.

Giang Tiến im lặng một lát, nói: “Có phải cậu ta không được bình thường không.” Nói xong nhìn Lục Chấp hỏi như muốn thỉnh giáo, “Cậu có biết cậu ta đang làm gì không?”

Lục Chấp đập bóng xuống đất một cái, nói lười biếng như đoán bừa: “Xem ảnh cơ thể phóng to.”

Giang Tiến: “?”

Hai tiếng gọi của Giang Tiến không nhận được một cái nhìn ưu ái nào của chủ nhân, ngược lại lại thu hút ánh mắt của một người khác ở phía trước Trì Cẩn Hiến.

Trình Phi cầm chai nước, trên mặt mang vẻ bối rối không quyết định được, dường như không biết nên giúp Giang Tiến gọi Trì Cẩn Hiến một tiếng để nhận được sự chú ý của Lục Chấp, hay nên trực tiếp đứng dậy đi tìm Lục Chấp.

Nhưng dù là cái nào, cậu ta cũng không dứt khoát làm ngay, chỉ có thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Đợi đến khi cậu ta cuối cùng quyết định đi tìm Lục Chấp để đưa nước cho đàn anh, Lục Chấp và Giang Tiến một người trước một người sau đã đi về phía Trì Cẩn Hiến.

Vì vậy mới có cảnh vừa rồi.

“À, anh Lục khát a.” Mắt Trì Cẩn Hiến hơi sáng lên, tay cũng hành động nhanh như lời nói, nước đã được đưa ra.

“Cho anh!”

“…Ừ.” Lục Chấp nhận lấy, vặn nắp uống hai ngụm, “Cảm ơn.”

“…Không uống nữa?” Giang Tiến nhìn Lục Chấp đưa chai nước đã uống hai ngụm cho Trì Cẩn Hiến giữ, cười hỏi.

Một bên lông mày của Lục Chấp nhếch lên một cách gần như không thể nhận ra, như đang muốn ăn đòn vậy.

Giang Tiến gần như tức chết: “Hiện Kim, lần sau cậu có thể cũng coi tôi là người được không, đừng chỉ chăm chăm theo đuổi Lục Chấp, nhỡ đâu tôi khát chết thì sao.”

Lời tố cáo một cách trắng trợn, Trì Cẩn Hiến ôm chai nước mà Lục Chấp vừa uống, nụ cười vừa nở trên khóe mông đã bị dập tắt. Cậu có chút mông lung, nhỏ giọng “A” một tiếng: “Một lần chỉ mua được một chai nước.”

Giang Tiến: “Tại sao?”

Như thể ngại ngùng, Trì Cẩn Hiến cúi đầu gãi đầu, nói dối một cách trắng trợn: “Tôi nghèo mà, giàu quá thì không ăn ké được.”

Giang Tiến: “…”

Mua thêm một chai nước thì cậu đã có biểu tượng của người giàu rồi à?

Lục Chấp lấy quả bóng từ tay Giang Tiến đi về phía sân bóng rổ, Giang Tiến không còn lời nào để nói, cũng quay người đi.

Nếu không phải Lục Chấp đã nói rõ ràng rằng cậu ta không thích Trì Cẩn Hiến, Giang Tiến chắc chắn sẽ còn hỏi thêm vài câu hỏi khiến mình tò mò khó hiểu.

“Này, cậu em khóa dưới kia có phải đang đợi cậu không?” Giang Tiến đụng vai Lục Chấp, cướp lấy quả bóng rổ suýt chút nữa rơi khỏi tay đối phương vì bất ngờ, đặt nó xoay trên đầu ngón tay mình, mắt liếc về phía Trình Phi đang đứng dậy.

Lục Chấp như không chú ý đến ánh mắt của cậu ta, nhìn thẳng về phía trước: “Sao cậu biết là cậu em khóa dưới?”

“Chậc.” Giang Tiến cười, “Tôi là một người yêu thích diễn đàn mà, thích xem kịch, đặc biệt là chuyện của Hiện Kim và cậu. Cậu em đó vừa tìm cậu thì trên diễn đàn đã đồn ầm lên rồi, lớp 11, cậu biết không?”

“Không biết.”

“Cùng lớp với Lục Vịnh.”

Lục Chấp liếc mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng. Giang Tiến khẽ nhún vai: “Còn là bạn bè với Lục Vịnh nữa.”

Thời xưa có chu di cửu tộc, còn có ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, bây giờ Liên minh cũng gần như vậy.

Lục Chấp không biết có để ý đến lời của Giang Tiến không, hoàn toàn không đáp lời, chỉ khi Trình Phi căng thẳng bước lên một bước định chặn đường mình, bước chân cũng không hề dừng lại một chút nào, cắt ngang lời nói còn chưa kịp thốt ra của đối phương: “Đừng chắn đường.”

Trình Phi siết chặt chai nước trong tay, thực sự không dám động đậy thêm một bước nào.

Thân ở sân thể dục, tâm ở cơ bụng, vừa nãy còn bị bắt quả tang, scandal “moaz moaz” còn chưa qua đi, Trì Cẩn Hiến thực sự không chịu nổi chuyện gì ngại ngùng hơn nữa, không có tâm trạng để ý đến chuyện gì đang xảy ra ở phía trước.

Cậu chỉ cất điện thoại đi, rồi cầm lấy chai nước mà Lục Chấp đã uống, vội vàng gọi một tiếng Lục Chấp vừa đi đến sân.

“Anh Lục, em chưa làm xong bài tập, về trước đây, nước của anh em mang về giúp anh!” Nói xong cũng không cần biết người kia có đáp lại không, cúi đầu đi thẳng.

Giang Tiến theo bản năng nhìn về phía nguồn âm thanh, và cậu ta chỉ vì cái nhìn này mà bỏ lỡ một quả bóng!

“Này Lục Chấp! Cậu đánh lén à!”

**

Thích Tùy Diệc không ngờ đứa cháu trai nhà mình vừa ra sân được vài phút đã quay lại, khá ngạc nhiên: “Sao thế, chó Lục tệ hại chưa về mà cậu đã về rồi, có phải tên đó lại làm người ta khó chịu không?”

Ban đầu Trì Cẩn Hiến định đi thẳng về lớp, dừng lại tại chỗ, ánh mắt hơi lạnh, hung dữ đe dọa: “Thích Tùy Diệc, cậu còn mắng chửi người nữa.”

“…Chậc.” Thích Tùy Diệc hoàn toàn không sợ, đảo mắt nói, “Lục Chấp chưa về cậu về làm gì, vô dụng.”

“Ai cần cậu lo.” Trì Cẩn Hiến nói.

Nam Mạnh Bạch nghe hai người họ trêu chọc một hồi, cũng giống như lúc đi, lại cười. Hai người còn lại đều nhìn về phía cậu ta, Nam Mạnh Bạch và Thích Tùy Diệc nhìn nhau một cái, dường như đang ám chỉ muốn Thích Tùy Diệc giới thiệu, Thích Tùy Diệc chớp chớp mắt, tỏ ra không hiểu ý của cậu ta.

Biết ngay là không thể trông cậy được mà. Nam Mạnh Bạch đứng thẳng người, đôi mắt dường như chứa đựng sự dịu dàng nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến, tự lực cánh sinh, tự giới thiệu: “Tôi tên là Nam Mạnh Bạch.”

“…Hả?” Không ngờ đột nhiên nhận được một lời chào thẳng thắn không vòng vo như vậy, Trì Cẩn Hiến sững lại một chút, sau đó phản ứng lại, vội vàng nói, “Ồ, chào cậu, tôi là Trì…”

“Tôi biết, Trì Cẩn Hiến.” Nam Mạnh Bạch cười nói.

“À tôi cũng biết cậu.” Trì Cẩn Hiến có chút ngại ngùng đáp lại, “Vẽ tranh siêu giỏi.”

“Vậy à. Vậy có thể xin cách liên lạc không?” Nụ cười trên mặt Nam Mạnh Bạch càng nhiều hơn, dường như đang rất nôn nóng.

“Hả?” Trì Cẩn Hiến nói.

“…Khoan đã, sao đột nhiên đã đến bước xin cách liên lạc rồi?” Thích Tùy Diệc nhìn cuộc đối thoại qua lại của họ, ban đầu còn thấy thú vị, cuối cùng mới nhận ra có điều không đúng.

Nam Mạnh Bạch có chút không vui nhìn Thích Tùy Diệc, giả vờ trách móc cậu ta: “Tùy Diệc, tôi sắp xin được cách liên lạc rồi, sao cậu lại đột nhiên nói chuyện.”

“Tôi làm sao?” Thích Tùy Diệc cười nhạt liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ, sao lại có nhiều người thèm muốn bảo bối nhà mình thế. Cậu không chỉ không hài lòng với Lục Chấp, mà chỉ cần là người có ý đồ xấu với Trì Cẩn Hiến, cậu đều không thích!

Tuy Nam Mạnh Bạch là bạn bè, nhưng cũng không được.

Mà bản thân Trì Cẩn Hiến cũng không muốn cho, trong lúc họ nói chuyện, cậu vội vàng vẫy tay nói một câu “Lần sau có duyên thì nói” rồi chạy về lớp.

Thích Tùy Diệc cũng rất vui mừng, hài lòng.

“Cậu thích bạn thân của mình à?” Đợi đến khi bóng người của cậu vào lớp, mắt Nam Mạnh Bạch đầy tiếc nuối, lần này thực sự mang theo chút giọng điệu trách móc.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

“Cậu nói bậy bạ gì đấy?!” Thích Tùy Diệc giật mình, trừng mắt không thể tin được. May mà không uống nước, nếu không ngụm nước này đã phun hết vào mặt Nam Mạnh Bạch rồi!

“Vậy sao cậu lại ngăn cản tôi và cậu ấy quen nhau?”

“Người tôi ngăn cản không chỉ có mình cậu.” Thích Tùy Diệc lườm cậu ta, nói, “Với lại là nó tự không muốn cho được không, nó chạy đó.”

Nam Mạnh Bạch: “…”

Xung quanh im lặng một lát, chắc cũng không còn mấy phút nữa là vào lớp, những người trên sân đã lần lượt đi về phía tòa nhà học đường, chỉ có người trên sân bóng rổ vẫn còn đang chiến đấu.

Dường như từ sự im lặng này suy nghĩ ra được một điều gì đó, Thích Tùy Diệc đột nhiên “xì” một tiếng, hỏi: “Cậu sẽ không thích… thầm mến Tiểu Hiện Kim đấy chứ?”

Nam Mạnh Bạch nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt dường như có chút xa xăm, cậu ta không nói gì, chỉ đến khi thực sự sắp vào lớp, nhìn chằm chằm một lúc vào một bóng người cao gầy và thẳng tắp đang đi từ dưới lầu về phía tòa nhà học đường, trong mắt không còn nụ cười dịu dàng trời sinh nữa.

Các bạn học trên hành lang lần lượt quay về lớp, Thích Tùy Diệc cũng quay về, Nam Mạnh Bạch vẫn chống khuỷu tay lên lan can, lơ đãng đứng ở đó.

Tóc của Lục Chấp chắc là đã gội qua bằng nước, lúc này vẫn còn ướt sũng, vài sợi tóc mái rủ xuống lướt qua mi mắt, khiến đôi mắt quá đen của cậu càng thêm sâu thẳm, rất khó để người khác nhìn thấu.

“Có thể phiền cậu gửi cách liên lạc của Trì Cẩn Hiến cho tôi không.”

Người ở bên cạnh đã không còn ai, Lục Chấp định quay về lớp của mình, ban đầu Nam Mạnh Bạch còn đang thưởng thức phong cảnh sân trường, đột nhiên quay đầu lại nói như vậy.

Hết chương 19

Bình Luận (0)
Comment