Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 33

Chương 33

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Giang Tiến không hề nghi ngờ lời nói của Lục Chấp, cậu ấy nói rất nghiêm túc.

Giờ tan học nghỉ trưa không có nhiều người, hầu hết các học sinh đều muốn tranh thủ mười phút này để ngủ thêm một chút. Hành lang rất yên tĩnh, thậm chí không nghe thấy vài tiếng nói chuyện. Những lời nói của Lục Chấp cực kỳ rõ ràng lọt vào tai Giang Tiến.

Giang Tiến im lặng, đáp: “Ừ.”

Nói xong, như thể không muốn tiếp tục nói về người kia nữa, Lục Chấp đã đặt tay lên nắm cửa, quay người định về lớp, nhưng bị Giang Tiến gọi lại: “Lục Chấp.”

Nghe tiếng, Lục Chấp dừng lại, khẽ nghiêng mặt, yên lặng chờ cậu ấy nói.

Giang Tiến đối diện trực tiếp nói ra nghi vấn của mình: “Thật ra cậu thích Hiện Kim đúng không.”

Khác với khi trò chuyện qua điện thoại, trên điện thoại có thể gửi biểu tượng cảm xúc, có thể tùy ý thay đổi giọng điệu, đối phương không nhìn thấy, làm gì cũng được.

Nhưng khi nói chuyện trực tiếp, cảm xúc và nhận thức sẽ không thể che giấu. Giang Tiến tưởng rằng khi lời nói kết thúc, cậu có thể nhìn thấy điều gì đó khác biệt trên khuôn mặt Lục Chấp, ví dụ như lảng tránh, hoảng hốt, ngạc nhiên, hoặc bất kỳ biểu hiện nào khác. Nhưng không biết có phải vì cậu đã hỏi qua điện thoại và đã tiêm vắc xin cho đối phương rồi hay không, nghe vậy, Lục Chấp không có bất kỳ phản ứng thừa thãi nào, cứ như thể Giang Tiến đang nói một câu vô thưởng vô phạt, thậm chí là vô nghĩa.

“Nhìn tôi làm gì?” Giang Tiến bị thái độ bình thản của cậu ấy làm cho hơi tức giận, lại bị ánh mắt bình tĩnh của cậu ấy nhìn đến một cách khó hiểu, nói: “Không thích thì cậu bảo tôi đi cảnh cáo Nhậm Nghị Nhiên làm gì?”

Lục Chấp lạnh lùng: “Không nên?”

Giang Tiến nghiêm mặt “Nên.” Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, cậu nói, “Nhưng cậu đối với Hiện Kim chắc chắn…”

“Ủa, anh Giang, cậu đến tìm anh Lục à.” Trì Cẩn Hiến vẩy vẩy nước trên tay, thong thả đi về phía cửa lớp. Nhìn thấy hai người quá quen thuộc, cậu theo thói quen chào hỏi.

Giang Tiến ngừng nói, quay đầu nhìn, cười: “Không, tôi tìm cậu.”

Cửa sau vừa được hé ra một khe nhỏ đã bị đóng lại. Lục Chấp buông nắm cửa, quay người lại lặng lẽ nhìn Giang Tiến, rồi lại nhìn Trì Cẩn Hiến, như thể đang giám sát bạn trai mình để ngăn cậu ấy nói chuyện với người ngoài quá nhiều.

Thái độ này khiến Giang Tiến nhếch mày cười nhẹ.

Trì Cẩn Hiến lại vẩy tay một cái, nghi ngờ: “Tìm tôi? Có chuyện gì vậy?”

“Còn dám nói lung tung một câu, tôi sẽ ném cậu từ trên lầu xuống.” Giọng nói lạnh nhạt của Lục Chấp vang lên ngay sau lời nói của Trì Cẩn Hiến.

Trì Cẩn Hiến giật mình, tưởng anh Lục nói mình, thầm nghĩ mình lại chọc giận ảnh rồi à? Nghĩ xong, cậu có chút kinh ngạc nhìn Lục Chấp, nhưng lại thấy đối phương đang nhìn Giang Tiến với vẻ mặt vô cảm.

Giang Tiến: “…”

Cái miệng hơi há ra còn sợ chết hơn cả chủ nhân, lập tức ngậm lại. Giang Tiến cười gượng, nói: “Không có gì, chỉ là tìm cậu để kết bạn lại thôi.”

Trì Cẩn Hiến có chút mờ mịt.

Giang Tiến nhắc nhở: “Cậu đã xóa tôi rồi.”

Trì Cẩn Hiến: “…”

Chuyện gì đã xảy ra vào buổi trưa, qua lời nói này lại một lần nữa trở lại trong đầu. Trì Cẩn Hiến vừa tiếc vì chưa kịp xem hết tin nhắn của Giang Tiến, vừa vô cùng xấu hổ về việc đã xóa Giang Tiến — mặc dù không phải cậu làm. Nhưng Trì Cẩn Hiến quá thích Lục Chấp, cậu sẽ không tố giác Lục Chấp.

Trì Cẩn Hiến quyết đoán chịu tội, cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn người khác: “Xin lỗi anh Giang… Tôi, lúc đó đang gõ chữ trả lời, rồi trượt tay… không cẩn thận.”

Lần này, lông mày của Giang Tiến thực sự nhướn lên rất cao, trong lòng không khỏi than vãn. Trong đời mà gặp được một người theo đuổi nhiệt tình như lửa lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, thì phải là mắt mù tâm mù mới không thích.

Nói thật, cậu ta cũng suýt chút nữa rung động rồi.

Không may, Lục Chấp lại đứng ở giữa, cậu không dám làm càn.

Giang Tiến nói: “Hiện Kim à, có chút nguyên tắc đi, đừng che giấu cho cậu ta nữa.”

Trì Cẩn Hiến không hiểu: “Hả?”

Đang nói, cổ áo sau đồng phục đột nhiên bị túm chặt. Vài ngón tay của người kia không cẩn thận chạm vào da thịt, nhưng rồi lại nhanh chóng rời đi. Trì Cẩn Hiến giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn, còn chưa nói gì thì đã bị Lục Chấp nắm lấy cổ áo kéo vào lớp. Trước khi vào lớp, cậu nói với giọng lạnh lùng: “Cậu ta biết là tôi xóa, đừng che.” Nói xong, cậu “chậc” một tiếng, như thể bị Trì Cẩn Hiến làm cho ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu một cách không phù hợp với thân phận.

Giọng nói quá nhỏ, nhỏ đến mức đừng nói là người khác, ngay cả Trì Cẩn Hiến cũng chỉ loáng thoáng nghe thấy anh Lục nói chuyện, nhưng nói gì thì không nghe rõ, hình như là “đồ ngốc”.

Nhưng nghĩ đến hình tượng lạnh lùng, cao ngạo, trong sạch suốt bao năm của Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến nghĩ chắc chắn là mình nghe nhầm rồi.

Chỉ có hơi thở của Lục Chấp thực sự phả vào sau gáy cậu.

Trì Cẩn Hiến rụt cổ lại, cẩn thận đưa tay muốn kéo cổ áo, muốn tự giải thoát mình khỏi bàn tay rõ ràng có khớp xương của ai đó.

Giây tiếp theo, cùng với tiếng cửa sau đóng lại, cổ áo cũng lỏng ra. Lục Chấp buông cậu ra, kéo ghế ngồi xuống.

Còn hai phút nữa là vào học, các bạn cùng bàn vỗ vỗ nhau tỉnh ngủ, tiếng lầm bầm, tiếng ngáp vang lên, trong lớp có chút ồn ào.

Giang Bách Hiểu vỗ vỗ mặt, làm cho cái đầu choáng váng tỉnh táo lại. Thấy Trì Cẩn Hiến quay về, tiện miệng hỏi: “Hiện Kim, cậu ra ngoài lúc nào thế?”

Trì Cẩn Hiến chỉnh lại cổ áo đồng phục, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Vượt qua Giang Bách Hiểu về chỗ ngồi, nói: “Mấy phút trước khi tan học.”

“Sớm thế?”

“Tôi đi vệ sinh mà.”

“Sao tôi không biết?”

“Cậu ngủ say quá.”

Hai người đối đáp qua lại, mỗi người một câu, vài câu đã kết thúc chuyện tan học.

Liếc mắt qua, Trì Cẩn Hiến phát hiện Giang Tiến vẫn chưa đi. Lúc này cậu ta vẫn đứng ở vị trí ban nãy, tùy ý nhìn Lục Chấp… và cả cậu qua cửa sổ phía sau. Biểu cảm mang theo sự đánh giá, còn có chút thú vị đầy ẩn ý.

Trì Cẩn Hiến quay đầu lại, đưa tay mở cửa lưới chống côn trùng tạo ra chút tiếng động, ra hiệu cho Giang Tiến nhìn sang.

Đối phương quả nhiên chuyển ánh mắt đang đảo qua lại trên hai người thành chỉ nhìn mỗi cậu, trêu chọc: “Không có nguyên tắc.”

Sau khi được gọi là “không có tiền đồ”, Trì Cẩn Hiến lại có thêm danh hiệu “không có nguyên tắc”.

Nếu là người khác thì đã phản bác từ lâu rồi, chỉ có Trì Cẩn Hiến nghe những lời này lại tưởng mình được khen, cong mắt lên tự hào nói: “Anh Lục chính là toàn bộ nguyên tắc của tôi.”

Giang Tiến: “…”

Giang Tiến theo bản năng nhìn sang đương sự kia. Lục Chấp hạ mình nhìn cậu ta một cái, khóe mi khẽ động.

Giang Tiến: “…”

Cái quái gì, cứ như đang khoe khoang vậy! Lục Chấp có bệnh không vậy.

“Chậc.” Giang Tiến với vẻ mặt không thèm nhìn, bực bội bước chân quay về lớp.

Dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ thấy. Hiện tại mọi người vẫn đang học ở Trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1, không thể làm chuyện tuyệt tình được.

Sau khi Lục Chấp quay về, đã đại phát từ bi kéo Giang Tiến ra khỏi danh sách đen, Trì Cẩn Hiến cũng đã kết bạn lại với cậu ta.

Dù sao cũng đã bị cảnh cáo một hồi, Giang Tiến chắc chắn không dám nói lung tung gì nữa.

**

Tan học buổi chiều hôm đó, giống như mọi ngày, Trì Cẩn Hiến bám chặt lấy Lục Chấp cùng cậu ra khỏi cổng trường.

Các học sinh trong trường đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc, dù sao những lời nói trên diễn đàn về việc hai người làm hòa có vẻ chân thực đến đâu, cũng không bằng chính mắt mình nhìn thấy.

Còn không ít người chụp ảnh – mặc dù trước đây cũng có người chụp.

Ở đâu có người, ở đó có phản đối và ủng hộ. Phần lớn mọi người muốn tiếp tục xem cảnh Trì Cẩn Hiến theo đuổi mà không thành, một phần nhỏ thì âm thầm đẩy thuyền cho hai người.

Họ còn chu đáo đặt cho cặp đôi Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến một cái tên – Lộ Si.

Mặc dù không nhiều, nhưng trên diễn đàn vẫn luôn có một chỗ dành cho Lộ Si.

Nhưng sau “sóng gió làm hòa” lần này, các bài viết trên diễn đàn của cặp đôi này lại trở nên sôi nổi một cách điên cuồng.

Và đúng như Lục Chấp đã nói với Giang Tiến vào buổi chiều, Trì Cẩn Hiến rất nổi tiếng, không chỉ học sinh trong trường này biết cậu ấy.

Mà các trường khác cũng vậy.

Nam Mạnh Bạch vừa ra khỏi tòa nhà học đường không lâu, đã nhận được một tin nhắn.

Cậu ta lấy điện thoại ra, nhìn thấy mấy tấm ảnh lóa mắt.

Trong ảnh là hai nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, có lúc người trước người sau, có lúc đi song song.

Điểm chung là cậu nam sinh thấp hơn luôn nghiêng mặt cười nhìn cậu nam sinh bên cạnh, miệng còn thường xuyên hơi hé ra, rõ ràng là lúc đó đang nói chuyện một cách phấn khích.

Chỉ nhìn ảnh thôi cũng có thể tưởng tượng được cậu nam sinh đó nhiệt tình đến mức nào.

Nam Mạnh Bạch nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, ánh mắt khẽ dừng lại.

Bạch Nhật: [Sao thế Nghị Nhiên?]

Dứt khoát kiên quyết: [Đây là kết quả của việc họ chia tay sao?]

Rõ ràng câu hỏi này vừa mới được nói ra không lâu, nhưng cậu ta lại hỏi lại một lần nữa theo cách tương tự.

Cứ như thể hỏi thêm vài lần nữa thì câu trả lời sẽ khác đi vậy.

Và nhìn thấy hai chữ “chia tay”, Nam Mạnh Bạch lại nhớ đến dáng vẻ ủ rũ của Trì Cẩn Hiến trước đây vì chuyện này, không nhịn được thở dài một tiếng, trả lời một câu mà Trì Cẩn Hiến đã từng nói với mình.

[Không chia tay.]

Bên kia dường như không quan tâm đến lời nói của cậu ta, lại gửi thêm vài bài đăng trên diễn đàn, tiêu đề tất cả đều nổi bật với chữ [Lộ Si].

Rõ ràng không phải là bài đăng mà một người cô đơn nên đọc.

Dứt khoát kiên quyết: [CP Lộ Si hot thật đấy]

Bạch Nhật: [Cũng đúng, dù sao Lục Chấp là người chủ động tìm đối phương làm hòa mà]

Dứt khoát kiên quyết: [Trì là Beta!]

Bạch Nhật: [Lục Chấp biết từ lâu rồi.]

Cuộc trò chuyện qua lại vài câu, cổng trường đã đến.

Đối phương đã không còn trả lời nữa, Nam Mạnh Bạch cất điện thoại đi, ngẩng đầu chuyên tâm đi. Bước chân vừa đi ra lại khẽ dừng lại khi nhìn thấy hai người phía trước.

Vừa tan học, Trì Cẩn Hiến đã bám sát bên cạnh Lục Chấp cùng cậu ấy đi ra khỏi cổng trường.

Hơn mười phút từ tòa nhà học đường ra đến cổng trường, cậu luôn nói chuyện líu lo, Lục Chấp thì thỉnh thoảng “ừm” vài tiếng.

Ra khỏi cổng trường, không còn nhiều thời gian để bám lấy người ta nữa. Lục Chấp vừa nói “ngày mai gặp” thì còn chưa kịp bước một bước chân dài đã bị một lực kéo nhẹ nhàng nhưng khá mạnh ngăn lại.

Lục Chấp quay đầu lại, cúi đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Trì Cẩn Hiến đột nhiên nắm lấy vạt áo đồng phục của mình.

Đây là lần đầu tiên Trì Cẩn Hiến dám “làm loạn” như vậy giữa chốn đông người, dám kéo Lục Chấp.

Lục Chấp hỏi: “Sao thế?”

“…” Trì Cẩn Hiến siết chặt tay đang nắm lấy áo đồng phục của Lục Chấp, không líu lo nữa, ấp úng mãi một lúc lâu, nói: “… Thẻ ăn.”

Nghe vậy, Lục Chấp lại thu chân vừa bước nửa bước ra lại, thong thả cúi đầu nhìn người trước mặt.

Cậu nói với giọng điệu không chút gợn sóng: “Dựa vào đâu?” Sau đó lại nói với giọng lạnh nhạt: “Cậu đã dỗ tôi chưa?”

Trì Cẩn Hiến gần như ấm ức chết đi được, lần đầu tiên trong lòng phản bác Lục Chấp, rõ ràng là anh đã nói mấy lời ghét Beta, anh đã dọa em sợ mà em còn chưa giận… Mà thực ra là đã giận thật, giận suốt hai tuần không thèm để ý đến người ta.

Suy nghĩ chưa thành hình đã lại bị chính mình kìm nén xuống. Sự ấm ức lại biến thành sự chột dạ. Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu cười với anh, nói: “Dỗ anh, dỗ anh.”

“Anh ơi, anh đẹp trai quá, anh sẽ không chấp nhặt với em đâu, đúng không.”

“Em thích anh rất nhiều a, em không vui em cũng không muốn để anh không vui đâu mà, hôn hôn.”

Nói xong, cậu còn dùng giọng điệu hơi nũng nịu khẽ gọi: “Anh ơi.”

Nhưng cậu không biết, giọng điệu và âm sắc này lọt vào tai người khác, chính là làm nũng, còn là kiểu làm nũng được cưng chiều mà sinh kiêu.

Lục Chấp mím môi, ánh mắt có chút u ám.

Giây tiếp theo, cậu nắm lấy cổ tay Trì Cẩn Hiến, ánh mắt vẫn rực lửa nhìn thẳng vào người trước mặt, gần như không chớp mắt.

Bàn tay Trì Cẩn Hiến vừa thành công đưa vào túi người ta được một nửa thì đã bị tóm. Vài ngón tay của cậu bất an nhúc nhích, còn sờ thấy một chút mép của tấm thẻ ăn bên trong.

Bị bắt quả tang tại trận, cậu cũng không thấy xấu hổ, ngước mặt lên cười với Lục Chấp với nụ cười ngoan ngoãn lại càng tươi hơn. Đôi mắt to như quả nho đen cười cong lên, giống như một vầng trăng khuyết sáng ngời.

Lục Chấp nói: “Ai dạy cậu thế.” Nghe kỹ, trong giọng nói còn có một chút ngạc nhiên khó nhận ra.

Trì Cẩn Hiến buột miệng nói ra ngay, trả lời cực kỳ nhanh: “Anh a.”

Lúc này, sự nghi ngờ của Lục Chấp càng trở nên rõ ràng hơn: “Hả?”

“Anh, buổi trưa anh còn nói, mặc dù chưa thành niên, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm cho mọi việc mình đã làm.” Trì Cẩn Hiến nhắc nhở cậu, nói: “Vậy người lấy thẻ ra nói sẽ đưa cho em là anh đúng không.”

Lục Chấp: “…”

“Lời nói cũng thế nữa.” Trì Cẩn Hiến nói, có lý có cứ, “Người nói ‘trao đổi’ cũng là anh đúng không. Em đã đưa điện thoại cho anh rồi, em biết anh chắc chắn sẽ đưa thẻ cho em mà.”

Lục Chấp: “…”

Nói thật không sai, Lục Chấp dường như đã bị thuyết phục. Dù sao nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, nên cứ im lặng đứng tại chỗ, như thể hoàn toàn không ngờ những lời mình đã nói, lại có thể quay ngược lại để chỉnh đốn mình.

Muốn có từ ngữ trong đầu, lúc này không nên nhìn chằm chằm vào một người nhiệt tình như lửa trước mặt nữa, dễ bị choáng váng.

Lục Chấp vẫn nắm lấy cổ tay Trì Cẩn Hiến, không cho cậu cử động, chỉ tạm thời thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu.

Bóng dáng của Nam Mạnh Bạch cứ thế lọt vào tầm mắt của Lục Chấp.

Cậu ta đứng ở một nơi cách đó không xa, dường như không phải vừa mới ra khỏi trường, hẳn là đã quan sát họ một lúc rồi.

Khoảng cách xa, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Vẻ mặt Lục Chấp trở nên lạnh lùng, đáy mắt u ám, môi theo bản năng khẽ mím lại.

Cậu cúi đầu nói: “Đi đưa đồ của cậu trước đi.”

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến khẽ “hả” một tiếng, lập tức phản ứng lại, cúi đầu lục tìm trong cặp sách của mình, đồng thời cũng rút cổ tay ra khỏi tay Lục Chấp.

“Thư tình!” Trì Cẩn Hiến nhét phong bì vào bên cạnh cặp sách của đối phương như mọi khi – chỉ có điều lần này là công khai. Sau đó lại lấy hoa hồng ra, tự tay đưa đến trước mặt Lục Chấp, nói: “Anh ơi, hoa hồng. Là bông đẹp nhất trong vườn của cha em ngày hôm nay đó.”

Lục Chấp đưa tay ra nhận lấy, liếc mắt qua Nam Mạnh Bạch vẫn còn ở đó.

Đồng thời, bàn tay kia của cậu khẽ động, thò vào túi lấy ra một tấm thẻ, vỗ nhẹ lên ngực Trì Cẩn Hiến.

Cậu theo bản năng đưa tay lên che, lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay của ai đó vẫn chưa rút về.

Mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên.

“Chịu trách nhiệm rồi.” Lục Chấp nói, vẻ mặt không hề thay đổi, “Không có lần sau giận dỗi nữa.”

“Nếu không thì không có thẻ.”

“Vâng vâng vâng!” Trì Cẩn Hiến vui vẻ đồng ý, còn tỏ lòng chân thành, “Không giận dỗi, em cực kỳ ngoan!”

“… Bỏ tay ra.” Một lúc lâu sau, Lục Chấp nhắc nhở một cách nhẫn nhịn.

“Hả?” Trì Cẩn Hiến không hiểu, ngước mắt nhìn anh Lục, rồi lại theo ánh mắt của anh cúi xuống nhìn ngực mình – cậu vẫn còn chiếm lợi thế mà che lấy mu bàn tay của người ta! Trì Cẩn Hiến lập tức buông tay ra, cười hì hì, nhỏ giọng nhận xét: “Anh ơi, tay anh dễ nắm thật đó.”

Lục Chấp lạnh lùng thu tay về, một tay nắm lấy quai cặp, đi về phía một chiếc xe bên đường.

“Anh ơi, ngày mai gặp lại!” Trì Cẩn Hiến vui vẻ gọi theo sau lưng anh nhà mình.

Lục Chấp không quay đầu lại: “Ừ.”

Nhìn Lục Chấp lên xe, Trì Cẩn Hiến nắm chặt tấm thẻ, cười và quay người bước đi trên con đường về nhà mình.

Làn gió nhẹ buổi chiều thổi bay vạt áo đồng phục của cậu, để lại một vệt mờ màu xanh trắng, hòa hợp với bầu trời xanh biếc điểm trắng, tạo thành một khung cảnh đẹp không tả xiết.

“Người ta để ý đến cậu rồi à?” Sau khi Lục Chấp lên xe, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Phương Thủ nhận ra, vừa khởi động động cơ xe vừa cười nhẹ hỏi một câu.

“Ừm,” Lục Chấp đáp. Một lát sau lại bổ sung, “Mấy ngày trước đã để ý rồi.”

Giọng điệu và lời nói này mới đúng là của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Hơn nữa, khi nào cậu ấy bắt đầu để ý đến cậu, Phương Thủ cũng không phải là không biết, cậu chỉ đột nhiên muốn nói thêm vài lời thôi.

Và nghe vậy, Phương Thủ quả nhiên cười nhẹ. Lần này không nhịn được mà bật ra tiếng cười. Lục Chấp bèn thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn ông một cách hờ hững, Phương Thủ lại cười vui vẻ hơn.

“Cậu cứ kiêu ngạo đi,” ông ấy nhận xét như vậy.

Lục Chấp cúi đầu, không đáp lại. Một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Không phải.”

Sau giờ tự học buổi tối đầu tiên là một khoảng thời gian khá khó xử, hoặc cũng là một khoảng thời gian vừa phải.

Những người không tăng ca đã tan làm từ lâu, những người tăng ca thì vẫn còn ở công ty. Vì vậy, ngoài những học sinh không ở ký túc xá về nhà thì nhiều hơn, trên đường không có quá nhiều xe cộ và người đi bộ.

Chiếc xe bon bon trên đường, các cửa hàng, tòa nhà ven đường đã sáng đèn neon. Những ánh sáng đó chiếu lên kính xe, rồi xuyên qua kính làm cho khuôn mặt của người bên trong xe lúc ẩn lúc hiện.

Lục Chấp không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cậu vô tình bị những ánh sáng này lọt vào, hơi sáng, rất dịu dàng.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Phương Thủ hai tay nắm vô lăng, trò chuyện một cách tùy ý: “Tâm trạng không tồi.”

Lục Chấp đáp: “Ừm.”

Khóe môi Phương Thủ cong lên một nụ cười, có chút cảm giác an ủi như thể nhìn thấy đứa con của mình cuối cùng cũng trưởng thành, không cần cha mẹ phải lo lắng nữa.

Vừa lúc đó, đèn xanh bật sáng, chiếc xe lại từ từ khởi động.

“… À đúng rồi, Tiểu Chấp,” Phương Thủ nói, “Lục Vịnh đang ở nhà.”

Ánh mắt Lục Chấp vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ dừng lại, một lát sau mới thu lại vào trong xe, cau mày: “Ai cho cậu ta về?”

“Không ai cả,” Phương Thủ nắm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, “Cậu ta đến kỳ mẫn cảm, xin nghỉ về.”

Trong thời đại này, cho dù là Alpha trong kỳ mẫn cảm hay Omega trong kỳ ph*t t*nh, pheromone của họ đều sẽ không thể kiểm soát mà rò rỉ ra, và pheromone lúc này nồng hơn gấp mấy lần so với bình thường.

Omega sẽ k*ch th*ch Alpha bình thường ph*t t*nh, sau khi ph*t t*nh còn sẽ không kiểm soát được bản năng muốn đánh dấu cả đời. Alpha cũng tương tự, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Vì vậy, khi gặp phải tình huống này, nhà trường tuyệt đối không cho phép ở lại. Nhà ai thì nhà đó đón về, đợi qua thời kỳ ph*t t*nh và nhạy cảm rồi quay lại.

Lục Chấp cúi đầu, không lên tiếng.

Phương Thủ lại nói: “Cậu ta ở kỳ mẫn cảm, mấy ngày này tôi không tiện có mặt. Khi cậu ở nhà, cố gắng đừng xung đột với cậu ta.”

Lục Chấp vẫn không lên tiếng.

Phương Thủ khẽ thở dài: “Tiểu Chấp, cậu quá dễ bốc đồng. Nếu làm bị thương người khác, cậu cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.”

“… Biết rồi,” một lúc lâu sau, Lục Chấp nói.

Phương Thủ vẫn không yên tâm: “Hay là về trang viên của thiếu gia ở vài ngày? Tôi cũng có thể ở đó cùng ccajau.”

Lục Chấp từ chối: “Không cần.”

Phương Thủ nói: “Không trồng hoa hồng nữa à?”

“Lát nữa tôi tự đi.”

Phương Thủ khẽ thở dài, biết không thể khuyên được, đành để cậu ấy tự làm.

Bình thường khi đi học, Lục Chấp sẽ không về trang viên mà Nhan Duyệt để lại cho cậu. Ở đó chỉ có một mình cậu, không có dì giúp việc hay người hầu lo chuyện sinh hoạt, Lục Từ Thanh không cho phép cậu tự mình đến đó chịu khổ.

Chỉ khi nghỉ ngơi, Lục Chấp không muốn ở nhà, cũng không ai có thể quản được cậu.

Và Phương Thủ là quản gia “trong nhà” của Lục Từ Thanh. Mặc dù vừa nãy ông nói có thể ở lại vài ngày cùng Lục Chấp, nhưng nếu Ngải Đa Nhan bọn họ biết được thì khó coi.

Nhưng đồng thời ông cũng là một Omega. Khi trong nhà có Alpha đến kỳ mẫn cảm, ông sẽ không ở lại nhà họ Lục, vì vậy ông mới dặn dò Lục Chấp thêm vài câu.

**

Lục Từ Thanh rất ít khi về, hôm nay vẫn không có mặt.

Lục Chấp vác cặp sách trên vai đi vào biệt thự, ánh sáng xuyên qua các ô cửa sổ, trông rất sáng sủa.

Làm cho bầu trời đang dần tối đi cũng trở nên tươi sáng.

Alpha khi ở kỳ mẫn cảm nếu tiêm thuốc ức chế sớm, trạng thái sẽ tốt hơn rất nhiều. Lúc đầu thậm chí có thể không nhận ra đối phương đang ở kỳ mẫn cảm.

Ví dụ như Lục Vịnh hiện tại.

Cậu ta ngồi trên sofa trong phòng khách thoải mái ăn trái cây. Mấy ngày này không phải đi học, trông tâm trạng khá tốt.

Ngải Đa Nhan đang nấu gì đó cho cậu ta ăn trong bếp.

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Vịnh bỏ đĩa trái cây xuống, đứng dậy đi vào bếp bưng cơm.

Khi đi về phía phòng khách, cậu ta tiện miệng hỏi: “Mấy ngày này Lục Chấp không về nữa à?”

Ngải Đa Nhan nói: “Không biết.”

“Con cảm thấy chắc là không đâu,” Lục Vịnh nói, “Phương Thủ đi đón anh ta chắc chắn phải nói cho anh ta biết là mình sẽ không có ở đây rồi. Có khi anh ta lại về nhà của ba nhỏ ở rồi.”

Nói xong, cậu ta cười lạnh nói tiếp: “Tốt nhất là đừng về, anh ta ghét con thì con cũng ghét anh ta thôi.”

Ngải Đa Nhan gọi tên cậu ta một tiếng, nhắc nhở cậu ta trong nhà còn có người hầu.

Lục Vịnh không phục mà chọc vào bát, lầm bầm nhỏ: “Rõ ràng là cả hai đều ghét nhau, tại sao chỉ có mỗi con là không thể ở nhà?”

Câu nói này làm rạn nứt không chỉ một sự bất bình, Ngải Đa Nhan cúi đầu, dường như có chút thất thần.

“Ba nhỏ,” Lục Vịnh thu lại vẻ mặt tức giận, ngẩng đầu hỏi, “Tại sao Lục Chấp lại ghét Beta a?”

Hỏi xong, cậu ta mang theo vẻ mặt hóng chuyện, mỉa mai: “Cả trường đều biết anh ta cực kỳ ghét Beta, nhưng ba nhỏ có biết không, Trì Cẩn Hiến cũng là Beta đó. Đừng nói là anh ta tỏ ra ghét, còn chủ động bảo người ta tiếp tục đi theo mình nữa. Anh ta có bị bệnh không vậy? Sao lại nói một đằng làm một nẻo thế.”

Nghe vậy, Ngải Đa Nhan lại có chút hứng thú, mở lời hỏi: “Đi cùng với một Beta sao?”

Lục Vịnh gật đầu: “Vâng.”

Giống như cha con ruột, trên mặt Ngải Đa Nhan cũng hiện lên một nụ cười chế giễu: “Chẳng phải vẫn giống Lục Từ Thanh thôi sao, thích một Beta. Beta lại không có pheromone, không đánh dấu được nên không có phiền phức, lại không thể ngửi thấy pheromone, hai người sẽ không vì vậy mà cãi nhau. Tìm một người thì có thể ra ngoài tìm người khác nữa, bạn tình kiểu này lời quá còn gì.”

Động tác ăn của Lục Vịnh dừng lại. Cậu ta nghĩ đến Lục Từ Thanh, đồng thời ngẩng đầu cẩn thận nhìn Ngải Đa Nhan một cái.

“Tại sao ghét Beta?” Giọng nói của Ngải Đa Nhan trở nên sắc bén, nói như tự nói với chính mình, “Có lẽ là vì ba đã giết Nhan Duyệt.”

Trong thoáng chốc, phòng khách im lặng như tờ, đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Vì vậy, tiếng “cạch” của cánh cửa mở ra vang lên thật nặng nề và rõ ràng, kéo thần trí của mọi người quay trở lại, rồi lại làm cho nó tan rã.

Lục Chấp vẫn đang nắm lấy nắm cửa, lúc này đứng thẳng ở cửa ra vào, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía phòng khách.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của cậu dường như hóa thành thực thể, rơi vào ai thì da đầu người đó đột nhiên tê dại, và mồ hôi lạnh không kiểm soát được tuôn ra sau lưng.

Lục Vịnh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, gọi: “Anh…”

Cậu ta còn chưa kịp nói câu “Anh về rồi”, thì đã thấy Lục Chấp buông nắm cửa, bước chân đi vào phòng khách. Ngay lập tức môi cậu ta tái đi một chút, lập tức đưa tay kéo Ngải Đa Nhan, nhỏ giọng nói gấp gáp: “Ba nhỏ, ba nhỏ mau về phòng gọi điện thoại cho cha đi…”

“Errr, Errr, errr…”

Không biết cái miệng cậu ta linh đến mức nào, tiếng rung của cuộc gọi đến đột ngột vang lên trong phòng khách đầy căng thẳng, làm giảm bớt sự kinh hãi của mọi người.

Lục Chấp dừng bước, ánh mắt sâu thẳm và u ám nhìn đối diện một cái, sau đó mới lấy điện thoại ra, cúi đầu xác nhận xem là ai.

Trong nháy mắt, Lục Vịnh rõ ràng nhìn thấy sự hung ác giữa lông mày Lục Chấp đã bị xóa đi một chút – mặc dù rất nhỏ, nhưng đúng là đã có.

Trì Cẩn Hiến vào nhà, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kiềm kẹp ở cổ của Thích Tùy Diệc, về phòng gọi điện thoại cho Lục Chấp.

Đối diện vang lên hai tiếng thì đã có người nghe máy, cậu phấn khích nói: “Anh ơi!”

“Ừ,” Lục Chấp đáp, hỏi, “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại?”

“Ôi cái đó…” Trì Cẩn Hiến đưa tay sờ sờ chóp mũi, hình như không có chuyện gì lớn, nhưng cũng đúng là có chuyện. Cậu nói: “Em tưởng sáng nay đã đưa sữa cho anh rồi, ai dè về nhà mới phát hiện nó vẫn còn trong cặp sách của em. Em không muốn thiếu thư tình, hoa hồng và sữa cho anh đâu… Anh có muốn nữa không?”

Lục Chấp nói: “Muốn.”

Trì Cẩn Hiến đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, lén lút đề nghị: “Vậy em có thể đến nhà anh tìm anh được không?”

Nguyên Tư Bạch quen biết Nhan Duyệt từ rất nhiều năm trước, Trì Tuy lại có mối quan hệ kinh doanh với Lục Từ Thanh. Hai gia đình không phải là hoàn toàn không có giao thiệp. Bây giờ cậu và Lục Chấp lại là bạn học, qua lại thăm hỏi có vẻ cũng không có gì.

… Thực ra là Trì Cẩn Hiến có ý riêng muốn đi. Cậu đã muốn đi từ lâu rồi!

Nhưng Lục Chấp nói: “Không được.”

“…” Aizz, Trì Cẩn Hiến thở dài một tiếng trong lòng, lại nằm xuống giường, “Thôi được rồi.”

Hai bên im lặng một lúc, Lục Chấp lên tiếng giải thích một câu.

Chứng tỏ cậu không phải từ chối, mà là có lý do.

“Nhà anh có một kẻ đê tiện,” cậu nói như vậy, giọng điệu lạnh lùng, “Sẽ làm bẩn chân của Tiểu Trì.”

**

Chan: Không bug đâu. Câu này! Tui muốn! Để ANH!!!!!

Hết chương 33

Bình Luận (0)
Comment