Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 37

Chương 37

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Chỉ còn vài phút nữa là vào học, những người ở sân thể dục, những người chơi đùa dưới lầu, lúc này đều phải chuẩn bị về lớp. Vì vậy, trên hành lang đều là những bóng dáng đi thành từng nhóm hai ba người. Giọng nói của Lục Chấp không khác gì mọi khi, nhưng lời nói của cậu rất không thân thiện. Những người đi ngang qua nghe thấy câu này đều kinh ngạc dừng bước, đưa mắt nhìn sang.

Vẻ mặt vốn còn mang theo nụ cười của Nhậm Nghị Nhiên đột nhiên cứng đờ, trở nên khó coi. Tay cậu ta vẫn còn duỗi ra, dường như không có ý định thu về, hoặc là muốn xem Trì Cẩn Hiến có thực sự thiếu lịch sự như vậy không, mặc kệ Lục Chấp nói gì thì nói, lại làm cho một học sinh mới như cậu ta phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người.

Nhưng cậu ta đã “đánh giá quá cao” sự lịch sự của Trì Cẩn Hiến. Trì Cẩn Hiến này trước giờ đều chỉ tuân theo anh Lục của mình. Những lời Lục Chấp nói, cậu chưa từng, và sẽ không bao giờ phản bác. Muốn cậu làm trái ý Lục Chấp, ngay cả cha ruột của cậu cũng không có khả năng đó.

Trì Cẩn Hiến cứ thế an tâm để tay Lục Chấp bao bọc, không động đậy. Cậu chỉ nhìn Lục Chấp nói: “Anh ơi, sao không thấy anh Giang, anh về một mình à?” Nói xong còn thực sự nhìn ra phía sau và bên cạnh Lục Chấp, nhưng không tìm thấy ai.

Chủ yếu là vì bình thường Lục Chấp và Giang Tiến chơi bóng xong đều về cùng nhau, hôm nay chỉ thấy một mình anh, nên Trì Cẩn Hiến mới hỏi một câu.

“Ừ,” Lục Chấp nói, “Cậu ấy đi trả bóng.”

Giọng điệu của Lục Chấp khi nói chuyện đã gần như bình tĩnh. Nếu không phải biết cậu đã làm gì sau giờ học, người khác có lẽ sẽ không nhận ra cậu vừa từ sân bóng về.

Đôi mắt của Lục Chấp rất đen, không sáng chút nào, đen đến mức khiến người ta giật mình, thậm chí là thót tim.

Nhưng Trì Cẩn Hiến hoàn toàn không sợ ánh mắt của Lục Chấp, cũng không bị dọa. Cậu nói: “Anh chạy về à?”

Dù sao thì vừa nãy Lục Chấp có hơi th* d*c. Nếu đi bộ từ sân thể dục về đến lầu dạy học, khoảng cách đó cũng đủ để nhịp tim trở lại bình thường.

Lục Chấp không đáp, buông tay cậu ra, nói: “Thu lại. Ngồi xuống.” Cẩn Hiến thở dài một tiếng không thể nhận ra, nghĩ, cứ tưởng nói thêm vài câu với anh mình thì có thể làm Lục Chấp phân tâm, như vậy họ có thể nắm tay nhau lâu hơn một chút.

Trì Cẩn Hiến thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Họ qua lại với nhau như thể trong mắt không chứa đựng người khác, hoàn toàn coi những người xung quanh là không khí.

Biểu cảm của Nhậm Nghị Nhiên đã khôi phục lại như cũ ngay từ giây đầu tiên thay đổi. Cậu ta lặng lẽ nhìn hai người làm ra vẻ một lúc, không hề ngượng ngùng mà cúi đầu nghịch ngón tay của mình — không có ai bắt tay, cứ duỗi tay ra mãi thì càng không đẹp.

“Lục Chấp, lâu rồi không gặp,” cậu ta ngước mắt lên, trên mặt đang cười, trong mắt cũng đang cười, “Lời vừa nãy của cậu hơi quá đáng rồi đấy?”

“Tôi không phải người tốt là sao?”

“Cạch — Rầm!”, Lục Chấp mắt không liếc, đóng rất dứt khoát cánh cửa sổ mà Trì Cẩn Hiến đã mở ra, sau đó quay người vào lớp, đóng cửa, kéo ghế ngồi xuống.

Sắc mặt của Nhậm Nghị Nhiên lúc này mới thực sự trở nên u ám.

Không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Trì Cẩn Hiến cũng cảm thấy ngượng thay cho Nhậm Nghị Nhiên, cũng đổ mồ hôi thay cho hành vi của Lục Chấp, cảm thấy anh mình có chút quá khích. Cậu sợ anh lại vì chuyện này mà làm mối quan hệ với Nhậm Nghị Nhiên trở nên căng thẳng hơn, vậy thì chuyện sẽ lớn hơn.

Nhưng Giang Bách Hiểu bên cạnh cậu lại không nghĩ vậy. Dù sao Trì Cẩn Hiến suy nghĩ cho Lục Chấp, muốn Lục Chấp tốt, còn Giang Bách Hiểu chỉ quan tâm đến hành vi của Lục Chấp. Vừa nãy Lục Chấp thể hiện, cậu ta thấy thật ngầu!

Trên diễn đàn của cả hai trường đều lan truyền rằng Nhậm Nghị Nhiên đã khổ sở yêu Lục Chấp nhiều năm, cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp, Lục Chấp và cậu ta đã yêu sớm — mọi người đều nói như vậy.

Mặc dù cuối cùng cả hai vẫn đi đến con đường chia tay, nhưng ít nhất cậu ta cũng đã từng có được Lục thần.

Trước khi Nhậm Nghị Nhiên chuyển đến, Giang Bách Hiểu đã lo lắng cho Trì Cẩn Hiến của họ, bởi vì bất kể chuyện có thật hay không, chỉ cần nhìn từ thông tin mà mọi người truyền tai nhau, Nhậm Nghị Nhiên và Lục Chấp là bạn thân, Nhậm Nghị Nhiên và Lục Chấp đã hiểu nhau mười mấy năm. Nhậm Nghị Nhiên là một trong những người thân cận của Lục Chấp, còn thích cậu ta, thì nhìn thế nào Trì Cẩn Hiến cũng không có ưu thế.

Nhưng không ngờ, Lục Chấp lại đứng về phía Trì Cẩn Hiến!

Giang Bách Hiểu thực sự không thể kiểm soát được cảm xúc phấn khích của mình, không còn tâm trạng quan sát sắc mặt của Nhậm Nghị Nhiên nữa, lấy điện thoại ra và tìm nhóm lớp 12/10 ②.

Giang Hồ Bách Hiểu Sinh: [Lục thần quá ngầu rồi!!]

Các bạn trong lớp cũng nghĩ như vậy, đồng thanh phụ họa.

Nhậm Nghị Nhiên vẫn đứng ở vị trí cũ, cách một lớp kính cửa sổ nhìn Lục Chấp, trong mắt không thể nhìn ra được có chứa đựng thứ gì.

Môi cậu ta khẽ động, trông có vẻ muốn tiếp tục nói gì đó, như thể hôm nay Lục Chấp không nói chuyện với cậu ta, cậu ta sẽ không bỏ cuộc.

Sở dĩ Lục Chấp, Giang Tiến, Nhậm Nghị Nhiên có thể là bạn thân, một phần là do nhà họ ở khá gần nhau, một phần nữa là bối cảnh gia đình của họ tương tự nhau.

Mỗi nhà đều có thế lực và quyền quý riêng.

Buổi trưa ăn cơm xong, Giang Bách Hiểu lại nhắc đến Nhậm Nghị Nhiên với Trì Cẩn Hiến một lần nữa. Giang Bách Hiểu nói, năm đó vì mối quan hệ giữa Lục Chấp và Nhậm Nghị Nhiên mà gián tiếp ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình Lục và Nhậm.

Mặc dù người lớn sẽ không vì chuyện giữa con cái mà thực sự không qua lại với nhau, nhưng con của ai thì người đó xót, sự ngăn cách cũng vẫn tồn tại.

Lục Chấp căn bản không phải là người sẽ bận tâm đến những chuyện này, cậu thiên về sống theo ý mình.

Nhưng Trì Cẩn Hiến sợ mối quan hệ giữa hai gia đình có thể sẽ càng căng thẳng hơn, Thượng tướng Lục có lẽ sẽ trách tội Lục Chấp, nhưng đây lại là chuyện của chính bản thân Lục Chấp — hơn nữa nếu Lục Chấp bị oan ức thì sao, lúc này cậu mà lên tiếng thì lại làm tổn thương Lục Chấp. Suy nghĩ một chút, Trì Cẩn Hiến chỉ muốn không khí hiện tại không quá ngượng ngùng, cậu khẽ gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Lục Chấp ngước mắt lên nhìn cậu.

Trì Cẩn Hiến nói: “Hay anh gọi điện thoại cho anh Giang bảo cậu ấy qua đây đi.”

Lục Chấp có chút nghi hoặc.

Trì Cẩn Hiến lại nói: “Anh không muốn nói chuyện với người ta mà, anh Giang có thể nói chuyện với cậu ta. Nếu không… không hay lắm.”

“Người khác không cảm thấy không hay.” Lục Chấp nói.

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến không hiểu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thì đúng là vậy, biểu cảm của Nhậm Nghị Nhiên bình thường, dù những người đi ngang qua rõ ràng đã bắt đầu xì xào, cậu ta vẫn như không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm Lục Chấp với ánh mắt rực lửa.

“Này Nghị Nhiên — ” Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí ngày càng kỳ lạ này — không cần gọi điện thoại, Giang Tiến đã xuất hiện ở cửa lớp 12/10.

Trên mặt cậu ta nở nụ cười, chạy đến vỗ vai Nhậm Nghị Nhiên một cái, nói: “Sao hôm nay đã đến rồi, không phải nói sáng mai tiết học đầu tiên mới đến sao?”

Nhìn lại quá khứ, rất ít học sinh chuyển trường nào lại đến vào buổi chiều, lại còn vào thời điểm tiết học thứ hai, thứ ba như thế này. Khi xác nhận chuyển trường, họ sẽ nói chuyện với trường và lớp mình sẽ vào, sáng sớm ngày hôm sau, trong giờ tự học hoặc tiết học đầu tiên sẽ được giáo viên chủ nhiệm giới thiệu với các bạn.

Nhưng Nhậm Nghị Nhiên đến vào thời điểm không hay ho lắm, lại còn đúng lúc tan học, Lục Chấp và Giang Tiến đều không có ở đó.

Nhậm Nghị Nhiên cũng cười đáp lại, vỗ vai Giang Tiến, nói: “A Tiến.”

Giang Tiến đáp một tiếng, nói: “Ở lớp nào vậy, cậu vẫn chưa nói với tôi.”

Nhậm Nghị Nhiên: “Lớp 11.”

Nghe vậy, lồng ngực Giang Tiến rõ ràng trũng xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta ngẩng mặt cười nói: “Được. Lớp của cô Dương rất tốt.”

Và thấy vậy, Nhậm Nghị Nhiên lại khẽ cười thành tiếng: “Sao cậu đột nhiên lại thả lỏng thế? Sợ tôi nhất quyết vào lớp 10 à?”

Giang Tiến cười vô tư, nói: “Không. Không có.”

Nhậm Nghị Nhiên lại nói: “Tôi cũng đâu có bị điên, chạy đến làm người khác ghét. Nếu cậu ấy thực sự động tay với tôi, tôi không tìm được ai cầu cứu đâu.”

Chắc là họ đã lâu rồi không gặp, hoặc là khi thỉnh thoảng gặp nhau không có Lục Chấp ở bên cạnh, không khí giữa họ sẽ không căng thẳng như thế này.

Giang Tiến cảm thấy mấy câu Nhậm Nghị Nhiên nói ra như không được tự nhiên lắm. Câu nói này của Nhậm Nghị Nhiên thì cậu ta lại càng không biết phải tiếp lời thế nào. Cậu ta đang lo không biết nên nói gì nữa thì chuông vào học vang lên, cứu mạng cậu ta một lần. Giang Tiến lập tức tươi cười rạng rỡ, nói: “Vào học rồi. Cô Dương biết cậu đã đến chưa, nếu biết thì mấy phút đầu giờ cô ấy sẽ giới thiệu cậu đấy. Có thời gian thì nói chuyện tiếp nhé, tớ về lớp trước đây.”

Nói xong cậu ta cất bước định đi. Đi được hai bước lại dừng lại, cúi đầu nói nhanh với Nhậm Nghị Nhiên: “Cần buông bỏ thì hãy buông bỏ đi. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Nghị Nhiên, đừng tiếp xúc với Trì Cẩn Hiến quá nhiều. Lớp 12 rồi, vẫn nên học hành cho tốt.”

Khi cậu ta quay người rời đi, Nhậm Nghị Nhiên khẽ nói với giọng thờ ơ: “Tôi chỉ muốn xem, một người có thể khiến một Alpha cực kỳ ghét Beta đột nhiên không ghét Beta nữa, thì người đó rốt cuộc tốt đến mức nào, và tốt ở điểm nào.”

Giang Tiến cau mày, nhưng lúc này trên hành lang đã không còn ai, tất cả học sinh đều đã trở về lớp. Cậu ta không thể ở lại lâu, đành phải đi trước.

Nhưng trong lòng cậu ta đã biết rõ, Nhậm Nghị Nhiên đến là vì Trì Cẩn Hiến.

Cậu ta không dám thực sự đến vì Lục Chấp, nếu không khi học trung học cũng sẽ không cố ý học khác trường với Lục Chấp, chỉ chọn trường bên cạnh. Dù sao với thành tích của cậu ta, trường trung học nào cũng có thể vào.

Chuyện Giang Tiến có thể hiểu, Lục Chấp lại càng rõ hơn.

Sau khi vào học, quyển sách trên bàn Lục Chấp chỉ được mở ra một cách giả vờ, còn bản thân cậu thì nửa cụp mắt xuống, không biết là đang nhìn mặt sách, hay là nhìn mặt bàn.

Cây bút xoay nhanh giữa các ngón tay, thỉnh thoảng dừng lại, ngón cái lại ma sát đầu bút một cách vô thức.

“… Anh?”

Lục Chấp giật mình, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía trước. Cậu thấy Trì Cẩn Hiến cầm một quyển sách, quay mặt ra sau nhìn mình.

“Sao thế?” Lục Chấp nhìn lướt qua giáo viên toán trên bục, hỏi.

Trì Cẩn Hiến dùng bút chỉ vào tài liệu, nói: “Tiết này giáo viên bảo tự học, tự tìm bài mà làm. Bài này câu thứ ba em không biết làm.”

Cậu chỉ vào câu hỏi lớn cuối cùng trên trang tài liệu, câu hỏi nhỏ thứ ba. Biểu cảm nghiêm túc như thể lúc này trong mắt chỉ có bài tập.

Bảo sao cậu ấy dám công khai quay hẳn người ra sau mà giáo viên cũng không quản.

“Ừ.” Lục Chấp đưa tay ra, “Đưa sách đây.”

Trì Cẩn Hiến buông tay, khuỷu tay đặt lên mép bàn của Lục Chấp.

Khi đối phương đang nghiêm túc xem bài, Trì Cẩn Hiến cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lục Chấp.

Vì Lục Chấp đang cúi đầu, góc nhìn đương nhiên chỉ có thể từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Trì Cẩn Hiến gần như tham lam phác họa từng tấc da thịt trên mặt Lục Chấp, từ sợi tóc đến cằm, thậm chí là cổ, hoặc thấp hơn nữa…

“… Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, nếu không tôi sẽ làm em đấy.” Lục Chấp lười ngẩng đầu lên, chỉ dùng giọng điệu không chút gợn sóng mà cảnh cáo một câu.

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến quả nhiên cảm thấy một trận ngượng ngùng, vội vàng nhìn lung tung sang trái phải. Cậu đưa tay lên sờ tóc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhìn một chút cũng không cho.”

Lẩm bẩm xong lại suy nghĩ một chút, rồi lại tò mò một cách táo bạo: “Làm em thế nào?”

“…”

Lục Chấp ngước mắt lên, động tác vừa viết một công thức trên giấy cũng dừng lại. Cậu thu bút lại, chỉ duy trì động tác này.

Ánh mắt sâu thẳm, u ám, nhưng không phải là kiểu u uất vì tâm trạng không tốt, mà là một sự điên cuồng bị dồn nén, muốn nghiền nát người trong mắt vào tận xương tủy của mình.

Trì Cẩn Hiến bị nhìn đến nín thở, khuỷu tay cũng theo bản năng rời khỏi mép bàn của đối phương.

Và cái cử chỉ nhỏ này của cậu không biết đã chạm phải dây thần kinh nào. Lục Chấp lập tức nhíu mày chặt lại. Lần này, trong mắt Lục Chấp thực sự mang theo ánh sáng hung dữ mà nhìn cậu.

Rõ ràng là không vui rồi. Trì Cẩn Hiến lập tức nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em sai rồi. Sao anh lại làm em được, anh sẽ không… Em chỉ nói vậy thôi, không có ý gì khác.”

Vừa nói cậu vừa cong mắt lên, cố ý cười ngây ngô hai cái với anh Lục nhà mình.

Lục Chấp không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi mới thu lại ánh mắt, cụp mi xuống, viết nốt công thức bên dưới.

“Còn nghe giảng bài này nữa không?” Lục Chấp hỏi.

“Nghe ạ,” Trì Cẩn Hiến nói, “Đương nhiên là nghe.”

Lục Chấp dùng bút chỉ vào mặt giấy, tay cầm sách không đưa ra phía trước, chỉ nói: “Nghe thì lại đây.”

Trì Cẩn Hiến lập tức “ồ” một tiếng, đặt khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía trước tìm Lục Chấp.

Đề toán cuối cùng của các năm trước luôn khá khó giải, câu hỏi nhỏ cuối cùng lại càng khó hiểu hơn. Nếu không cẩn thận còn có thể rơi vào bẫy, nếu không xem xét toàn diện, dù làm ra được, cũng không lấy được hết điểm.

Trì Cẩn Hiến khi làm bài cuối cùng thường mắc phải những lỗi này, luôn không muốn xem xét nhiều khả năng hơn.

Câu hỏi cuối cùng có liên quan đến hai câu hỏi trước. Lục Chấp nói: “Kết quả em tự tính ra mà không dùng à?”

Trì Cẩn Hiến mở mắt nhìn đáp án mình tính ra ở câu thứ hai, không dám lên tiếng.

Họ như một cặp thầy trò đạt chuẩn, một người nghiêm túc một người chăm chú.

Giáo viên toán bình thường thích nhất là nhìn hai học sinh này giảng bài, vì lúc này họ nghiêm túc học hành, giống như nghiêm túc đối xử với người mình trân trọng nhất. Giáo viên nhìn thấy thái độ như vậy đều rất thích.

Vì vậy hôm nay giáo viên toán lại chắp tay sau lưng đi đến chỗ họ một vòng. Nghe được một nửa, ông lại khen như thường lệ: “Lục Chấp giảng rất tốt. Một lát nữa nếu các bạn trong lớp cũng có ai không hiểu bài này, em lên bục giảng lại cho mọi người nghe, giảng chi tiết hơn một chút.”

Lục Chấp đáp: “Vâng.”

Giáo viên toán lại nói: “Cẩn Hiến hiểu bài rất nhanh, không cần lo lắng nhiều. Thầy nghĩ phần dưới không cần giảng, cậu ấy cũng sẽ hiểu.”

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến không vui. Tại sao giảng cho mọi người thì phải chi tiết hơn, còn mình thì không cần giảng.

Cậu ngẩng đầu lên nhẹ nhàng phản đối: “Thầy ơi, em phải phản bác lời thầy. Em thông minh ở đâu chứ, em ngốc lắm. Em phải nghe lớp trưởng giảng kỹ thì mới hiểu được.”

Giáo viên toán khẽ cười, “chậc” một tiếng: “Thầy thấy em thông minh lắm. Biết khi theo đuổi người khác thì phải cố gắng đuổi kịp, cũng trở thành một người đặc biệt xuất sắc. Đừng phản bác nữa, thầy đang khen em đấy. Tập trung làm bài, đừng nói chuyện.”

Nói xong, ông đưa bàn tay đang chắp sau lưng ra, chỉ vào mặt sách, bảo cậu tập trung.

Các học sinh khác âm thầm cười khúc khích.

Trì Cẩn Hiến đành phải nuốt hết lời vào bụng. Đợi giáo viên toán lại chắp tay sau lưng đi rồi, cậu mới tố cáo với Lục Chấp: “Anh ơi, anh đừng nghe lời thầy. Anh phải giảng xong cho em, em ngốc, em không biết, em không hiểu, phản ứng của em rất chậm.”

Sợ rằng nói một câu “không biết” không đủ sức thuyết phục, cậu liên tục nói mấy câu “hạ thấp” mình.

Làm cho Lục Chấp cũng im lặng một lúc lâu.

Giang Bách Hiểu bị làm phiền, khó chịu hít một hơi. Trông có vẻ muốn ấn Trì Cẩn Hiến xuống bàn cho cậu tỉnh táo, nhưng vì đang trong giờ học, phía sau lại có Lục thần, nên không dám.

Khi cả lớp lại chìm vào sự im lặng của việc làm bài, Lục Chấp cũng đã giảng xong.

Trì Cẩn Hiến cầm sách và bút của mình nói một câu “Cảm ơn anh”, rồi định quay người lại, thì nghe Lục Chấp khẽ nói: “Trì Cẩn Hiến.”

“… Hả?” Trì Cẩn Hiến đang quay nửa người lại thì dừng lại, quay đầu lại, hỏi: “Sao thế?”

Lục Chấp ngước mắt lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không muốn em quen biết học sinh mới chuyển đến đó. Nếu có thể, ngay cả nói chuyện cũng không cần.”

“Nhưng…” Trì Cẩn Hiến nghĩ lại cảnh tượng tan học hôm nay. Cậu nhăn mặt, nói: “Như vậy rất thiếu lịch sự.”

“Nó tìm em là có ý đồ xấu. Lịch sự gì chứ.” Lục Chấp khẽ nhíu mày, giọng điệu cứng rắn.

Sau lời nhắc nhở này, cảm giác khó chịu khi bị Giang Bách Hiểu gọi dậy và nhìn thẳng vào mắt Nhậm Nghị Nhiên lại ùa về, một lần nữa tràn ngập toàn bộ tâm trí.

Trì Cẩn Hiến thắc mắc: “Tại sao cậu ta lại tìm em? … Có phải muốn làm bạn với em không?”

Lục Chấp có lẽ cũng không hiểu rõ lắm. Dù sao người ta mới đến, thái độ thể hiện ra vẫn coi là lịch sự. Việc anh bây giờ trực tiếp gán cho người ta cái mác “có ý đồ xấu” đã là một ý thức chủ quan rất mạnh.

Vì vậy cậu không đáp lại.

Một lúc lâu sau, Lục Chấp chỉ nói: “Bây giờ tôi đang ở bên em, sẽ không lừa em.”

Ba chữ “ở bên em” gần như làm cho Trì Cẩn Hiến choáng váng. Cậu mở to mắt, miệng hơi hé ra, ngay cả một âm tiết đơn giản nhất cũng không biết nên phát ra thế nào để bày tỏ cảm xúc trái tim loạn nhịp của mình.

Cuối cùng chỉ ấp a ấp úng bày tỏ thái độ của mình: “Anh ơi, anh nói gì, nói gì em cũng nghe hết! Anh không cho em nói chuyện với cậu ấy thì em sẽ không nói.”

Lục Chấp dường như yên tâm, cúi mắt, đáp: “Ừ.”

“Anh ơi, bây giờ ở bên nhau…” Nửa người Trì Cẩn Hiến vừa quay lại lại quay về. Cậu hỏi với ánh mắt đầy hy vọng: “Sau này cũng sẽ ở bên nhau đúng không.”

Lục Chấp không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy sau gáy của cậu, làm Trì Cẩn Hiến lập tức rụt cổ lại, ngồi thẳng người nghiêm túc học bài.

Trong mấy ngày Nhậm Nghị Nhiên chuyển đến, cậu ta đã nhận được sự quan tâm của các lớp, các bạn học khác nhau, và cũng nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp. Mối quan hệ rất tốt.

Trừ Trì Cẩn Hiến, thấy cậu ta là đi đường vòng, như thể hai người đã có thù oán gì với nhau từ trước — đúng là rất nghe lời Lục Chấp.

Nhậm Nghị Nhiên liên tiếp hai ngày không gặp được Trì Cẩn Hiến, cậu ta cũng không nghĩ sẽ chủ động chạy đến lớp người khác tìm như ngày đầu tiên nữa.

Không thân thiện là một chuyện, nếu lại gặp phải tình huống ngượng ngùng như buổi chiều hôm đó, ai cũng không thèm để ý đến cậu ta, thì thật sự là rất khó coi.

Và Lục Chấp thì còn hơn thế, cậu sẽ không cố ý tránh mặt cậu ta. Nhậm Nghị Nhiên chưa đến thì cậu thế nào, bây giờ vẫn thế.

Nhưng nếu đối phương muốn nói chuyện với cậu, hoặc đã chào hỏi, Lục Chấp đều đi thẳng, hoàn toàn coi đối phương là không khí.

Nhậm Nghị Nhiên cũng không tức giận, trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười đúng mực.

Điều duy nhất khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy có chút không đúng là, cậu phát hiện, Nhậm Nghị Nhiên và Nam Mạnh Bạch có mối quan hệ rất tốt.

Cái “tốt” này không phải là kiểu tốt sau khi Nhậm Nghị Nhiên mới chuyển đến và mới quen biết. Hai người họ như đã quen nhau từ rất lâu rồi, trạng thái và không khí khi ở bên nhau khác biệt với những người khác.

Mấy ngày nay Thích Tùy Diệc vì ở nhà họ Trì nên cũng nói chuyện này với Trì Cẩn Hiến.

Trên đường về nhà, cậu ta nhăn mày hỏi: “Tôi thấy hình như Mạnh Bạch đã quen Nhậm Nghị Nhiên từ sớm, tôi vẫn chưa hỏi — mà nói đến chuyện này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Nghe nói Nhậm Nghị Nhiên là bạn thân của Lục Chấp? Còn thích cậu ta?”

Trì Cẩn Hiến đáp: “Không phải là cậu ta đã chuyển đến lớp của cậu rồi sao, những chuyện này cậu vẫn chưa hỏi thăm được à? Cần phải hỏi tôi sao?”

“Chuyển đến lớp tôi thì sao? Tôi đích thân đi hỏi cậu ta à? Nhìn cậu ta tôi đã thấy khó chịu rồi, giống như thằng em trai ngu đần của Lục Chấp vậy, nhìn một cái đã thấy phiền,” Thích Tùy Diệc ra dáng bậc cha chú, không yên tâm: “Cái gì cần hỏi thăm thì tôi chắc chắn đã biết rồi. Nhưng tôi chỉ muốn biết thái độ của Lục Chấp là gì? Nhậm Nghị Nhiên đã ở cùng cậu ta mười mấy năm, còn cậu thì mới được bao lâu, cậu ta còn không thích cậu… Được được được tôi nói sai rồi, cậu đừng nhìn tôi như thế, sau này cậu ta sẽ thích cậu. Nếu sau này cậu mà đối đầu với Nhậm Nghị Nhiên — tôi biết cái tên này ngay ngày đầu tiên đến đã tìm cậu rồi. Nếu thực sự có ngày đó, Lục Chấp sẽ không đứng về phía cậu ta chứ?”

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến rất tự hào, lồng ngực cũng vô thức ưỡn cao, nói: “Anh Lục nói anh ấy cùng một chỗ với tôi.”

Thích Tùy Diệc: “Cậu ta tự mình nói à?”

Trì Cẩn Hiến: “Ờm.”

“Chậc, không dễ đâu. Cái tên hũ nút đó, vậy mà lại nói ra được câu này.” Thích Tùy Diệc đánh giá một cách nhàn nhạt, yên tâm hơn rất nhiều: “Tôi vốn đã không ưa cậu ta, nếu vì người khác mà cậu lại bị oan ức, tôi sẽ đánh cậu ta một trận!”

“Ôi dào, sẽ không đâu.” Trì Cẩn Hiến an ủi cậu ta, nói: “Bản thân tôi đâu phải là gì tốt đẹp, người khác mà bắt nạt tôi, sao tôi có thể không phản kháng được. Tôi dữ lắm đấy.”

Nói xong còn nhe răng ra một cái. Nhe xong cảm thấy quá ngớ ngẩn, vô tư cười lớn thành tiếng.

Thích Tùy Diệc ghét bỏ “ừ”, vẻ mặt không dám nhìn: “Người khác còn nói Nhậm Nghị Nhiên và Lục Chấp đã từng yêu nhau nữa, thật hay giả vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Trì Cẩn Hiến lập tức nghiêm túc lại: “Giả, anh Lục cũng nói với tôi rồi, anh ấy chưa từng yêu sớm! Cậu đừng tin tin đồn.”

“Chuyện này cậu ta cũng nói với cậu à?” Thích Tùy Diệc mở to mắt, vẻ mặt không tin.

Nhưng Trì Cẩn Hiến gật đầu rất chắc chắn, nói: “Ừm.”

“…” Môi muốn động mà không động được một lúc lâu, Thích Tùy Diệc méo mặt, lên tiếng đánh giá: “Cậu ta có bệnh à.”

Như thế này mà còn nói không thích cháu trai của mình?

Đương nhiên, câu sau còn chưa kịp hỏi ra, đã bị cháu trai của mình nghe thấy cậu ta mắng Lục Chấp mà đánh cho một trận.

Vì Trì Cẩn Hiến đã hết lần này đến lần khác nói những lời tốt đẹp về anh Lục của mình, nên mặc dù Nhậm Nghị Nhiên — bạn thân của Lục Chấp — đã chuyển đến, nhưng thực ra dạo gần đây Thích Tùy Diệc nhìn Lục Chấp cũng thấy thuận mắt hơn một chút.

Chỉ cần cục cưng của nhà mình không bị oan ức, thì cứ để nó muốn làm gì thì làm.

Ban đầu nói ở nhà họ Trì một tuần, nhưng Thích Tùy Diệc nài nỉ Trì Tuy rất lâu, nói còn muốn ở thêm một tuần nữa. Nguyên Tư Bạch thực sự không thể nhìn nổi, nên đã gọi điện thoại cho Trì Viễn Thân, nói An An thật sự rất nhớ chú nhỏ của thằng bé, không muốn để Tiểu Tùy về.

Vì vậy, Thích Tùy Diệc có thể ở lại nhà họ Trì thêm một tuần.

Nhưng Trì Viễn Thân đã ra chỉ thị rõ ràng, đợi đến lần sau đến lúc phải về mà còn không về, ông sẽ mang gậy đến tận cửa, bảo Thích Tùy Diệc tự lo liệu.

Để có thêm thời gian chơi game, tan học Thích Tùy Diệc vẫn không đợi Trì Cẩn Hiến. Chuông vừa vang lên, cậu ta vác cặp sách lên vai và chạy đi — chủ yếu là vì đi cùng đường thường xuyên quá, người khác sẽ hỏi.

Mấy ngày trước Lục Chấp còn vì Trì Cẩn Hiến gọi Thích Tùy Diệc dậy mà hỏi một tràng. Để tránh những rắc rối không cần thiết, Trì Cẩn Hiến không đi cùng đường về với cậu ta.

Vì vậy, chiều thứ Sáu tan học, Thích Tùy Diệc đã chạy mất dạng, không phát hiện ra học sinh mới chuyển đến lớp cậu ta đã đi đến lớp 12/10.

“Anh ơi. Thư, hoa!” Trong lúc cùng nhau ra khỏi cổng trường, Trì Cẩn Hiến vội vàng lật cặp sách lấy đồ ra, đưa cho người bên cạnh.

Lục Chấp một tay nắm quai cặp, một tay mở cửa sau, tạm thời không có tay rảnh để nhận lấy. Vì vậy, cảnh tượng trước mắt rất giống với trước đây, khi Trì Cẩn Hiến đưa gì đó, Lục Chấp cũng không thèm nhìn.

“Loại hoa hồng rực rỡ như thế này, chắc cậu sẽ không nhận đâu nhỉ?” Trước mặt đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng điệu của đối phương bình thản, ngữ khí chân thành, như thể đang nói một câu chuyện rất bình thường.

Và lúc này, Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến cũng vừa vặn lần lượt ra khỏi lớp.

Câu trả lời cho Nhậm Nghị Nhiên là, Lục Chấp buông tay nắm cửa, đưa tay ra không chút do dự nhận lấy bông hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa trên tay Trì Cẩn Hiến, sau đó lại nhận lấy lá thư tình.

Không chỉ vậy, sau khi lần lượt cất đồ vào trong cặp sách, Lục Chấp đợi một lúc, thấy đối phương không có động tĩnh gì, anh hỏi với giọng điệu lạnh lùng và ánh mắt không mấy thiện chí: “Sữa đâu?”

Trì Cẩn Hiến vẫn đang không vui nhìn Nhậm Nghị Nhiên. Cậu nghĩ, anh Lục không cho mình nói chuyện với cậu ta là đúng. Sao cậu ta lại không đáng yêu như vậy chứ.

Hơn nữa bây giờ còn lười cả giả vờ thân thiện nữa.

Nghe vậy, cậu lập tức thu lại ánh mắt, hơi ngửa đầu ra sau, ánh mắt ngây thơ: “Hả? Em đưa cho anh buổi sáng rồi mà.”

Lục Chấp mặt vô cảm.

Trì Cẩn Hiến bị nhìn đến hơi rụt cổ lại, lập tức cúi đầu xuống lật cặp sách.

Khi thấy một hộp sữa nằm im lặng trong đó, đầu óc cậu cũng có chút mơ hồ.

“Em…” Trì Cẩn Hiến run rẩy lấy hộp sữa ra đưa cho Lục Chấp, giọng nhỏ như muỗi kêu không dám nhìn đối phương: “Em quên mất.”

Lục Chấp không nhận, giọng điệu lạnh đi: “Tại sao lại quên?”

Và đã không chỉ một lần.

Trước đây khi Trì Cẩn Hiến tặng quà, luôn là buổi sáng tặng sữa, buổi chiều tan học tặng hai thứ còn lại.

Nhưng dạo gần đây không biết có phải Lục Chấp đối với cậu quá tốt hay không, mà cậu lại không còn tích cực tặng quà nữa, còn hay quên.

“… Vì cái khoảng thời gian anh giận dỗi đó, em không có tặng,” Trì Cẩn Hiến suy nghĩ một chút, nói: “Rồi bây giờ em cứ hay để chúng nó ở cùng nhau đợi buổi chiều tặng, nhưng buổi chiều em lại nghĩ buổi sáng sữa… đã tặng rồi…”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không còn nghe thấy.

Nói xong, không biết đã nhớ lại chuyện không hay nào, Lục Chấp gần như hung dữ nhận lấy hộp sữa, lực rất mạnh, làm Trì Cẩn Hiến bị lôi đi nửa bước về phía anh, trông có vẻ sắp giận.

Nhận đồ xong Lục Chấp quay người bỏ đi. Trì Cẩn Hiến vội vàng đi theo, nói: “Anh ơi, sao anh lại không vui nữa rồi, đừng thế mà, lần sau em không phạm nữa, anh đợi…”

Trì Cẩn Hiến dừng bước, giọng nói cũng dừng lại, ngước mắt nhìn người đang chắn đường cậu.

Dường như đây là lần đầu tiên thực sự chứng kiến không khí giữa hai người này, sắc mặt của Nhậm Nghị Nhiên xấu đi và u ám hơn bao giờ hết. Cậu ta như bị một cảnh tượng nào đó k*ch th*ch, trong mắt có một sự lạnh lẽo cố chấp.

“Trì Cẩn Hiến,” cậu ta nói, “Từ khi tôi muốn làm quen cậu, cậu đã tránh mặt tôi rồi. Tôi chủ động tìm cậu mà cậu cũng không nói một lời nào, cha mẹ cậu dạy cậu như thế à?”

Lục Chấp phía trước dừng lại.

Trì Cẩn Hiến nhíu mày, trên mặt không còn vẻ ngoan ngoãn đặc trưng khi theo đuổi Lục Chấp nữa.

Cậu nói với giọng điệu chậm rãi nhưng đầy gai góc: “Cha mẹ tôi cũng không nói khi một người mang ý đồ xấu tiếp cận tôi, tôi còn phải nói chuyện với họ.”

Nhậm Nghị Nhiên mím môi, lặng lẽ nhìn cậu.

“Cậu nói muốn làm quen tôi, là tôi nhất định phải quen cậu à?” Trì Cẩn Hiến bước sang một bên đi vòng qua cậu ta, lạnh lùng đánh giá: “Vô lễ. Học giỏi mà có tác dụng gì chứ.”

Nhậm Nghị Nhiên: “…”

“Ai dạy em mắng người?” Chờ Trì Cẩn Hiến đi đến bên cạnh, Lục Chấp thành thật hỏi một câu.

Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng phản bác: “Không mắng người.”

“Ừ.” Lục Chấp đáp, ngước mắt lên, vượt qua Trì Cẩn Hiến nhìn thẳng vào Nhậm Nghị Nhiên phía trước.

Nhậm Nghị Nhiên đột nhiên khẽ cười thành tiếng, như thể bất lực, nói: “Lục Chấp, cậu lại để một người như thế ở bên cạnh mình à?”

“Anh ơi, đừng nghe cậu ta nói linh tinh,” Lục Chấp còn chưa kịp phản ứng, Trì Cẩn Hiến đã kéo tay áo Lục Chấp, công khai thổi gió bên tai, nghiêm túc: “Em tốt lắm mà.”

Nhậm Nghị Nhiên không để ý đến cậu, vẫn nhìn thẳng vào Lục Chấp, giọng điệu đầy chất vấn: “Không phải cậu đã nói cả đời này cậu không thể ở bên một Beta sao?”

Tay Trì Cẩn Hiến đang kéo tay áo Lục Chấp khẽ buông ra, chớp chớp mắt hai lần.

“Không phải cậu vì tôi là Beta nên mới càng ghét tôi hơn sao?” Nhậm Nghị Nhiên tiến lại gần một bước. Trên hành lang đã không còn ai. Giọng điệu của cậu ta lạnh lùng như vậy, trong khuôn viên trường vắng vẻ thậm chí còn có một chút tiếng vọng.

Mấy người họ im lặng giằng co một lúc lâu, đột nhiên, thái độ của Nhậm Nghị Nhiên dịu lại, khóe mắt hơi đỏ, trông có vẻ rất ấm ức.

“… Cậu không phải ghét tôi là Beta sao,” cậu ta khẽ nói, “Bây giờ tôi là Omega.”

Dáng vẻ này khiến ai nhìn vào cũng thấy đáng thương. Trì Cẩn Hiến theo bản năng nín thở, trong lòng nghĩ không biết có phải mình vừa nói lời nặng lời quá không.

Nhưng cậu không có thời gian để bận tâm quá nhiều, vì lời nói của đối phương đã ghim vào lòng cậu.

Cho đến khi Lục Chấp lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Cậu là Omega rồi à?”

Trì Cẩn Hiến ngước mắt nhìn Lục Chấp, có chút hoảng loạn, mở miệng định nói, anh ơi, không phải đã nói yêu nhau nhất định phải là AO đâu, em cũng được.

Cậu có thể thích anh ấy hơn cả Omega, dính lấy anh ấy hơn cả Omega, thỏa mãn tất cả sự chiếm hữu và ý thức lãnh thổ mạnh mẽ đến vô lý của anh ấy.

“Ừ!” Chuyển trường được một tuần, đối phương cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình. Giọng Nhậm Nghị Nhiên phấn khích hơn một chút, nói nhanh: “Tôi phân hóa lần hai là Omega — Lục Chấp, tôi không muốn làm ầm ĩ với cậu như thế này đâu. Cậu biết mà…”

“Xin lỗi,” Lục Chấp lạnh lùng ngắt lời cậu ta, từng chữ rõ ràng, “Tôi chỉ thích Beta.”

**

Chan: Cụ thể là Hoa Hồng Nhỏ =)))

Hết chương 37

Bình Luận (0)
Comment