Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 51

Chương 51

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Khi nói Thích Tùy Diệc đăng mã QR lên vòng bạn bè, Trì Cẩn Hiến còn đang nghĩ, Thích Tùy Diệc không có thông tin liên lạc của Tiểu Lộc, vậy mình phải làm sao để tìm lại Tiểu Lộc đây.

Dù sao Tiểu Lộc cũng chỉ ở trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 một tháng rồi chuyển trường, bây giờ còn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện nào đó.

Bọn họ chưa từng gặp mặt, không có bạn bè chung, nên cậu ấy đương nhiên không thể thêm Trì Cẩn Hiến được.

Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến đã buồn bã một lúc lâu. Tiểu Lộc là người bạn tốt nhất mà cậu quen trên mạng trong ba năm qua, cậu không muốn cứ thế mất liên lạc với cậu ấy.

Nhưng cậu cũng thực sự không muốn làm lại số điện thoại cũ — cậu sợ mình sẽ không kìm được mà mở khung chat của Lục Chấp ra tìm anh ấy.

Đã bị ghét rồi, nếu còn không có chí khí như vậy, có thể sẽ bị ghét hơn nữa.

Vì vậy, dù có không nỡ đến mấy, Trì Cẩn Hiến cũng đã quyết tâm tự dặn lòng mình không được làm như vậy.

Không ngờ Tiểu Lộc lại thêm được cậu!

Trì Cẩn Hiến phấn khích đáp lại Nguyên Tư Bạch, rồi lại cúi đầu xuống, khóe miệng nở một nụ cười và nhấn [Đồng ý].

Vừa nhấn xong đã vội vàng soạn tin nhắn gửi đi.

Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc? Thật sự là cậu sao? [Phấn khích đến đỏ mặt]. Ha ha ha ha chắc chắn là cậu rồi, ảnh đại diện và tên của cậu không thay đổi, hơn nữa chỉ có cậu mới gọi tôi là hoa hồng nhỏ.]

Tiểu Lộc ở bên kia có lẽ đang bận gì đó, không trả lời ngay.

Trì Cẩn Hiến liền vứt điện thoại xuống trước, hớn hở chạy lại bàn ăn, định ăn xong bữa tối thật nhanh rồi về phòng nhắn tin với cậu ấy.

“Tiểu Lục là ai?” Trì Tuy nghi ngờ hỏi, hỏi xong sắc mặt ông hơi thay đổi, nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến đang uống canh xương, “Đừng nói với cha là Lục Chấp!”

“Phụt — khụ khụ khụ khụ…” Trì Cẩn Hiến phun ra nửa ngụm canh, nửa ngụm còn lại đi vào cổ họng, khiến cậu sặc chết đi sống lại, hai giây sau nước mắt đã trào ra.

Nguyên Tư Bạch giật mình, vội đưa tay vỗ lưng cho cậu, nói: “Từ từ thôi, từ từ thôi.”

Nhưng Trì Tuy nhìn thấy cảnh này sắc mặt lại càng lạnh hơn, ông hỏi: “Ý gì đây? Thật sự là nó?”

Trì Cẩn Hiến ho đến mức không nói được gì, chỉ đành điên cuồng vẫy tay, phủ nhận.

Nguyên Tư Bạch giải thích: “Không phải, là một người bạn khác của An An. Đứa trẻ đó hay bị bệnh, đến trung học cũng không đi học được mấy ngày, rồi chuyển đi vì bệnh.”

Nghe vậy, lông mày Trì Tuy dịu xuống, còn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ ông gần như bị phản ứng căng thẳng với nhà họ Lục.

Bất kể Lục Chấp có phải là một đứa trẻ tốt như Nguyên Tư Bạch đã nói hay không, dù sao thì hiện tại Trì Tuy đã không còn chấp nhận cậu ta, giống như ông không phải là người đã từng đồng ý cho Lục Chấp làm con rể nhà họ Trì vậy.

“Tại sao em không biết nó có một người bạn như vậy?” Trì Tuy không vui nghe Trì Cẩn Hiến ho xong, hỏi Nguyên Tư Bạch, “Nó không phải tổ tông mà em nuôi à?”

Nguyên Tư Bạch đẩy một ly nước cho Trì Cẩn Hiến, trả lời: “Em không đáng tin.”

Trì Tuy: “…”

“Lục Chấp? Cái thằng nhóc lần trước đi đầu trong việc muốn xử lý nhà họ Nhậm đó?” Trì Hưu nghe họ nói vài câu, hỏi cái tên này.

Nhắc đến chuyện này Trì Tuy lại vừa tức vừa buồn cười: “Còn không phải sao. Em đã lên kế hoạch xong xuôi để xử lý nhà họ Nhậm, lại bị nó cướp hết công lao, mọi sự chú ý đều dồn vào nó.”

Trì Hưu “chậc” một tiếng.

Lúc này, Trì Tuy ngước mắt lên với vẻ mặt nghiêm túc, xác nhận lại một lần nữa, nhất định phải nghe Trì Cẩn Hiến tự mình trả lời: “Thật sự không phải Lục Chấp?”

“Dám lừa cha, cha đánh con đấy.”

Mặc dù Nguyên Tư Bạch đã nói, chuyện của bọn trẻ người lớn không nên quản quá nhiều, nên Trì Tuy không biết giữa Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không cố ý đi tìm hiểu, nhưng cảnh Trì Cẩn Hiến tối nay được tìm thấy, khóc như thể bị tổn thương đến tận cùng thì mới xảy ra cách đây không lâu.

Dù không hỏi cũng có thể đoán được cậu khóc vì chuyện gì, và vì ai mà khóc.

Chỉ cần để tổ tông nhỏ nhà họ Trì khóc một lần này thôi, Trì Tuy sẽ không còn sắc mặt nào tốt đẹp nữa.

“Không phải a, Tiểu Lộc có tính cách gần giống con, sao có thể là…” Trì Cẩn Hiến giải thích, nói đến sau còn không tự nhiên mà khựng lại một chút, không vui nói, “Sao có thể là Lục Chấp.”

Vừa nghe hai người có tính cách gần giống nhau, vậy thì dù thế nào cũng không thể là cái gương mặt như mất cha của Lục Chấp được.

Trì Tuy yên tâm, gật đầu: “Vậy là được rồi.”

Sợ cả bàn người lớn lát nữa sẽ vây quanh người này mà nói chuyện, Trì Cẩn Hiến đã ra tay trước để ngăn chặn tình huống này, vội nói: “Bác cả, không phải là bác muốn ở đây vài ngày sao, con ăn xong rồi, đi dọn phòng cho bác nhé?”

“Đợi đã!” Trì Hưu còn chưa lên tiếng đã bị Trì Tuy đột ngột cắt ngang, ông nhìn Trì Cẩn Hiến nói, “Con trai, cha còn chưa đồng ý đâu.”

Trì Hưu mặt không biểu cảm: “Ngày mai chú không đi công ty thử xem.”

“Tiểu An, bây giờ, lập tức đi dọn phòng cho bác cả của con.” Trì Tuy vung tay, chỉ lên lầu hai, nói, “Cứ dọn bừa một xó xỉnh nào đó, anh cả của cha sẽ không so đo đâu. Tóm lại, để anh ta cách xa cha và ba nhỏ của con ra một chút.”

Nguyên Tư Bạch vừa cạn lời lại vừa không nhịn được cười bất lực.

Nói: “Anh cả, anh đừng chấp nhặt với em ấy.”

Trì Hưu cũng cười, đáp một tiếng.

“À phải rồi,” như đột nhiên nhớ ra điều gì, Trì Hưu liếc nhìn Trì Tuy, dặn dò, “Nếu Cảnh Hướng Hàn gọi điện tìm đến đây, thì nói là chưa từng liên lạc với anh.”

Giọng điệu của ông không có gì khác lạ, mặc dù hơi nghiêm túc, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Dường như chỉ là nhắc nhở đối phương phải phòng ngừa chuyện chưa xảy ra này.

Nhưng lời vừa dứt, xung quanh lại im lặng một cách kỳ lạ. Trì Tuy vừa đặt muỗng xuống, định bưng bát lên uống canh, lúc này đáy bát vừa rời khỏi mặt bàn đang chuẩn bị đưa lên miệng, thì đã bị buộc phải dừng lại ở giữa không trung một cách khó xử.

Chủ nhân của cái bát đã thể hiện màn biểu diễn tại chỗ của một bức tượng được luyện thành như thế nào.

Mắt Trì Tuy không động, con ngươi liếc về phía Trì Hưu, dáng vẻ có chút chột dạ một cách khó hiểu.

Miệng ông hơi hé, phát ra một âm tiết: “Hả?” Sau đó lại hỏi nhỏ một cách xác nhận, “Gì cơ?”

Đồng thời, ông bắt đầu đặt cái bát xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Trì Hưu nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt sắc bén: “Hửm?”

Một âm tiết dứt khoát khiến Trì Tuy đứng bật dậy, sợ đến mức vội vàng bám vào vai Nguyên Tư Bạch ngồi xổm sau lưng ông, nói với tốc độ cực nhanh: “Anh vô duyên vô cớ tìm đến nhà em, không đuổi đi được thì làm sao? Chẳng phải là em phải thông báo cho người nhà anh, gửi tin nhắn cho anh ta sao?”

Nói xong liền bắt đầu la lớn: “Nguyên Nguyên cứu mạng — cứu em —”

Nguyên Tư Bạch liền theo bản năng bảo vệ Trì Tuy, ngẩng đầu nhịn cười, nói: “Anh cả.”

Trì Hưu tức đến mức tháo kính ra, giơ tay bóp mạnh vào thái dương.

Có vẻ như nếu không phải có Nguyên Tư Bạch chắn ở phía trước, thì hôm nay Trì Tuy nhất định phải chết!

Cuộc chiến giữa những người lớn thật sự là nói đến là đến, nhìn thấy Trì Tuy như con chim cút nhập, Trì Cẩn Hiến không dám bật cười, nếu không đợi bác cả đi rồi người gặp nạn sẽ là cậu.

Cậu vội vàng đứng dậy đẩy cái bát cho Trì Tuy để ông có việc gì đó làm một cách công khai, nói: “Cha vất vả rồi.”

Nói xong rời khỏi bàn ăn, cầm lấy điện thoại trên ghế sofa phòng khách đi lên lầu, nói: “Vậy con đi dọn phòng cho bác cả đây.”

Nói là dọn một xó xỉnh nào đó, nhưng nhà họ Trì không có phòng khách như vậy.

Mà Trì Tuy lại nói muốn bác cả cách xa ông và ba nhỏ ra, xa hơn nữa thì có thể xa đến đâu, chẳng qua là đối diện với cả phòng khách lầu một.

Thực ra cũng không có gì phải dọn, trong phòng có giường có chăn, vốn dĩ là bình thường nếu bác cả đến, chuẩn bị cho họ ở.

Trì Cẩn Hiến đi một vòng quanh phòng, nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó liền chạy về phòng mình.

Tiểu Lộc đã trả lời tin nhắn.

Tiến đến gần: [Đương nhiên là tôi.]

Tiến đến gần: [Sao cậu lại đột nhiên đổi tài khoản vậy?]

Tiến đến gần: [Cậu chưa từng nghĩ tôi sẽ không tìm được cậu sao? [Khó chịu đến nỗi bông hồng của tôi cũng héo tàn.jpg]]

Tiến đến gần: [Cậu cứ thế bỏ rơi tôi.]

Trì Cẩn Hiến đóng cửa phòng lại, nằm sấp trên giường gõ phím lạch cạch.

Bể Tiền Mặt: [Không có bỏ rơi cậu! Điện thoại của tôi bị rơi xuống hồ rồi, nên đi mua cái mới, sim cũng làm lại.]

Tiến đến gần: [Hóa ra là vậy.]

Bể Tiền Mặt: [Lúc đó tôi còn nghĩ nếu chúng ta thực sự không thể thêm được thông tin liên lạc mới, thì tôi sẽ đăng nhập vào tài khoản cũ để tìm cậu, rồi nói cho cậu biết.]

Đợt thể hiện sự chân thành này mặc dù không thể nói là trịnh trọng, nhưng cũng đủ để cho đối phương biết vị trí của cậu ấy quan trọng đến mức nào rồi.

Nhưng Tiểu Lộc khi nãy còn trả lời ngay lập tức đột nhiên lại như đi làm chuyện khác, trong nháy mắt không thấy tăm hơi đâu.

Mất đến hơn mười phút, cậu ấy mới trả lời: [Cậu vì… tôi, định đăng nhập vào tài khoản cũ cũng phải nói cho tôi biết, và giữ liên lạc với tôi?]

Giọng điệu này không biết là đối phương ngơ ngác hay chưa phản ứng lại, dù sao có vẻ không vui lắm, còn có chút ấm ức.

Trì Cẩn Hiến không hiểu Tiểu Lộc bị làm sao, nói: [Cậu là bạn tốt của tôi mà, đã mấy năm rồi, tình cảm cũng tốt, tôi không muốn mất liên lạc với cậu.]

Trong phòng vào lúc 10 giờ tối, Lục Chấp ngồi trước bàn viết chữ, lặng lẽ nhìn những dòng chữ trên màn hình điện thoại, môi mím chặt, ánh mắt u ám.

Đánh mất điện thoại, không muốn nữa, nhưng lại vì Tiểu Lộc có thể đăng nhập vào tài khoản cũ… Vậy còn Lục Chấp thì sao?

Hơi thở của Lục Chấp hơi nặng nề, không lâu sau lại cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như đã nhận ra tình cảnh lúc này.

Trì Cẩn Hiến cứ mãi không đợi được đối phương trả lời, bắt đầu tìm cậu ấy.

Bể Tiền Mặt: [Trước khi thi tốt nghiệp cậu nói tôi sắp thi rồi, chúng ta không nói chuyện nhiều, gần đây cậu thế nào rồi?]

Lại qua hai phút, Tiểu Lộc mới trả lời vài chữ.

Tiến đến gần: [Không tốt.]

Trì Cẩn Hiến vốn còn nằm sấp trên giường, co chân lên đung đưa bàn chân, nhìn thấy dòng này lập tức dừng lại động tác.

Hỏi: [Sao vậy?]

Tiến đến gần: [Vừa đi một vòng quỷ môn quan trở về]

Tiến đến gần: [Đau quá.]

Lông mày Trì Cẩn Hiến nhíu chặt lại, thầm nghĩ, Tiểu Lộc vẫn luôn bị bệnh, lần này sẽ không nghiêm trọng hơn rồi chứ.

Cậu còn chưa kịp gửi tin nhắn thoại qua hỏi han và an ủi, tin nhắn của Tiểu Lộc đã liên tục gửi đến.

Tiến đến gần: [Hoa hồng nhỏ.]

Tiến đến gần: [Gọi điện được không?]

Tiến đến gần: […Tôi muốn nghe giọng của cậu.]

Ngay lập tức, Trì Cẩn Hiến liền gọi điện thoại qua.

Tiếng “tút” còn chưa kịp kêu hết một tiếng đã được nhận.

Giọng nói ôn hòa của Tiểu Lộc từ bên kia vang lên.

Cậu ấy khẽ gọi: “Tiểu Trì.”

Lời vừa dứt, giọng nói đó cứ thế truyền thẳng qua loa điện thoại đến tai, không biết vì sao, tim Trì Cẩn Hiến theo bản năng lỡ mất một nhịp.

Đã lâu lắm rồi cậu không còn được nghe Tiểu Lộc gọi mình bằng danh xưng nào khác ngoài hoa hồng nhỏ, tiếng Tiểu Trì này, trong suốt nửa năm trước, vẫn luôn là Lục Chấp gọi.

Trì Cẩn Hiến kịp thời gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái đó, nói: “Tiểu Lộc, bây giờ cậu thế nào rồi? Sức khỏe có tốt không?”

“Trước khi tôi thi tốt nghiệp cậu nói không muốn làm phiền tôi, chúng ta đã không liên lạc nhiều, lần này cậu bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?”

“Ừm, nghiêm trọng.” Lặng lẽ lắng nghe giọng nói đối diện, hơi thở của Tiểu Lộc dường như cũng được tự mình thả nhẹ hơn, “Nhưng sau này sẽ ổn thôi.”

Cậu ấy nói: “Tôi sẽ ổn thôi.”

Giọng điệu kiên định lại mang theo sự trấn an, trái tim Trì Cẩn Hiến vẫn luôn treo lơ lửng quả nhiên đã rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá.”

“Tiểu Lộc, làm bạn tốt với cậu thật không dễ, mấy năm nay tôi đã trải qua quá nhiều lo lắng rồi.”

Nghe giọng điệu giả vờ oán trách của cậu, Tiểu Lộc lại khẽ cười một tiếng: “Ừm. Là lỗi của tôi.”

“Cậu có lỗi gì đâu,” Trì Cẩn Hiến nói, “Cậu chỉ là bị bệnh thôi, hơn nữa sau này cậu sẽ khỏi mà.”

“Tôi hy vọng cậu mãi mãi khỏe mạnh.”

Tiểu Lộc: “Ừm.”

Có lẽ quả thực đã một thời gian không liên lạc, cuộc gọi này vẫn là Tiểu Lộc chủ động yêu cầu, nhưng cậu ấy lại không nói chuyện nhiều, biểu hiện ra bên ngoài hoàn toàn khác so với lúc nhắn tin qua màn hình với Trì Cẩn Hiến.

Rất giống với một người khác.

Nhưng Trì Cẩn Hiến đã ở bên cạnh Lục Chấp ba năm, việc đối phương có nói chuyện hay không đối với cậu không quan trọng, vì cậu có thể nói!

“Tiểu Lộc.”

“Ừm.”

“Sao cậu lại có được thông tin liên lạc của tôi vậy, tôi còn đang lo trong danh sách bạn bè không tìm được cậu.” Trì Cẩn Hiến hỏi.

Nghe vậy, Tiểu Lộc không trả lời ngay, im lặng một lát rồi mới nói: “Sau này sẽ nói cho cậu biết.”

Trì Cẩn Hiến cười: “Đây là bí mật sao?”

Tiểu Lộc: “Ừm.”

Bóng đêm ngoài cửa sổ đã rất sâu rồi, họ lắng nghe hơi thở của nhau, dù không nói chuyện cũng như đang trao đổi tâm sự. Lục Chấp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài màu đen đậm đặc ra thì không nhìn thấy gì cả.

Đột nhiên, cậu khẽ gọi: “Tiểu Trì.”

“Hả?” Trì Cẩn Hiến đang chờ lời của cậu ấy, nghe vậy liền lập tức đáp, “Sao vậy?”

Đáp xong suy nghĩ một chút, cậu nói nhỏ một gợi ý: “Tiểu Lộc… cậu vẫn cứ gọi tôi là hoa hồng nhỏ đi.”

Bên kia không có tiếng động.

Ngón tay cái của Lục Chấp cầm điện thoại vô thức ma sát vào cạnh điện thoại, dường như cậu đang khó chịu, một hơi thở từ sâu trong lồng ngực từ đôi môi hé mở của cậu thở ra, thậm chí ngay cả hơi thở cũng có chút run rẩy.

“Hoa hồng nhỏ.” Cậu nói.

Trì Cẩn Hiến cảm thấy có chút không đúng, hơi nghiêm túc lại, hỏi: “Sao vậy Tiểu Lộc, bây giờ cậu đang khó chịu à?”

Tiểu Lộc không đáp lại, chỉ im lặng một lúc, cậu ấy mới lại mở miệng, giọng nói được thả nhẹ hơn, sợ rằng lớn hơn một chút sẽ làm kinh động đến điều gì tốt đẹp.

Nhưng trong khoảnh khắc đó giọng nói trầm thấp của cậu, lại rất giống với cách Lục Chấp nói chuyện hàng ngày.

Mắt Trì Cẩn Hiến vô thức chớp một cái.

“Thật xin lỗi.” Tiểu Lộc nói.

Lời xin lỗi ba chữ đến một cách đột ngột và khó hiểu, Trì Cẩn Hiến từ giọng nói hơi quen thuộc vừa rồi hoàn hồn lại, không hiểu hỏi: “Tại sao lại xin lỗi vậy?”

“…Không có gì.” Tiểu Lộc từ từ mở miệng nói, “Trước khi thêm cậu, cậu còn chưa giải thích cho tôi, tôi đã nói cậu bỏ rơi mình và hiểu lầm cậu.”

“Xin lỗi.”

“Ôi hóa ra là chuyện này,” Trì Cẩn Hiến cười nói, “Có gì đâu.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Lộc đâu.”

“Tôi biết hoa hồng nhỏ sẽ không bỏ rơi mình đâu.”

Hai giọng nói gần như đồng thanh chồng lên nhau, Trì Cẩn Hiến ngẩn ra, sau đó vui vẻ bật cười thành tiếng.

Họ đã trò chuyện đến rất muộn, nhưng không có một câu nào nhắc đến Lục Chấp, rõ ràng Tiểu Lộc không nghe nói, nhưng cậu ấy lại như đã biết điều gì đó, không hỏi Trì Cẩn Hiến bây giờ và Lục Chấp thế nào rồi.

Mà Trì Cẩn Hiến cũng vậy, không hỏi Tiểu Lộc vị quân sư này nên làm thế nào để theo đuổi Lục Chấp.

Khi gần đến nửa đêm, Trì Cẩn Hiến cuối cùng cũng buồn ngủ, nhận ra cậu ngáp, Tiểu Lộc bảo cậu đi ngủ, và cuối cùng khẽ nói với cậu: “Hoa hồng nhỏ, sau này cậu có thể thường xuyên tìm tôi được không.”

Cậu ấy còn nói: “…Tôi sợ tôi không chống đỡ được.”

Đã tốt nghiệp cấp ba, sau này Trì Cẩn Hiến sẽ là một sinh viên đại học thực thụ, cậu vốn là người có tính cách không tranh không giành, cũng không có quá nhiều tham vọng.

Vì vậy sau khi lên đại học, thời gian của cậu chắc chắn sẽ thoải mái hơn khi ở cấp ba, có thể ngày nào cũng tìm Tiểu Lộc.

Sau khi nhận được sự đảm bảo, Tiểu Lộc khẽ cười một tiếng, nói “hoa hồng nhỏ ngủ ngon” rồi cúp điện thoại.

Nhưng thói quen liên lạc hàng ngày của họ cũng chỉ kéo dài được hai tháng.

**

“Nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp ba tháng, ở nhà có phải quá nhàm chán không, gia đình ba người chúng ta đi du lịch đi.” tối qua Trì Tuy cuối cùng vẫn bị Trì Hưu đá một cái, hôm nay trên bàn ăn đã đề nghị như vậy.

Đương nhiên, vị trí ông ngồi cách Trì Hưu mười vạn tám nghìn dặm.

Nghe vậy, Trì Hưu hờ hững nhấc mí mắt lên, nhắc nhở: “Tối qua chú nói với anh là vé máy bay của tụi bây là hôm nay.”

“Sao? Ngủ một giấc làm mất vé à? Phải mua lại sao?”

Trì Tuy: “…”

Trong thoáng chốc, Trì Tuy hoàn toàn không thể nhớ ra mình có thật sự nói câu đó không. Nhưng ông không phải là người tự làm khó mình, những gì không nhớ ra thì chắc chắn là chưa từng nói, ông dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Nguyên Tư Bạch, nói: “Anh nói xem Nguyên Nguyên.”

Nguyên Tư Bạch nói: “Em phải hỏi anh cả xem anh ấy có đồng ý thả em đi không đã.”

Trì Tuy: “…”

Qua cú đá tối qua, chuyện đi công ty, ông cảm thấy vẫn nên thương lượng.

“Nếu anh cả đồng ý chiều em, thì em còn phải hỏi An An có muốn đi không nữa.”

Trì Tuy lập tức dán mắt vào Trì Cẩn Hiến đang uống cháo ở bên cạnh, ánh mắt đầy mong chờ: “Tổ tông.”

Trì Cẩn Hiến bị nhìn đến mức không nhịn được ho một tiếng, thầm nghĩ, cha chỉ là không muốn đi công ty thôi.

Nhưng đây dù sao cũng là cha ruột của cậu, cậu cũng muốn giải cứu, nhưng…

“Cha, cha vẫn nên thương lượng với bác cả trước đi.”

Quyền quyết định không nằm trong tay Trì Tam, mà là Trì Nhất.

Trì Tuy tuyệt vọng, nói: “Anh cả, người nhà anh còn chưa đến, có gì mà phải thương lượng! Hôm nay anh vẫn đi công ty đi.”

“Chú…”

“Cốc cốc cốc.”

“…”

Cửa phòng khách vang lên, không ai đi mở cửa. Trì Tuy mím chặt miệng, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc. Trì Hưu đầy vẻ tức giận, có vẻ như còn muốn đá ai đó thêm một cú nữa.

Khóe miệng của Nguyên Tư Bạch suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười.

“Sớm tinh mơ thế này,” Trì Tuy tặc lưỡi một cái, nói, “Ảnh không đi công ty mà đến nhà em làm gì?”

“Trì Hưu.” Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi, thuộc về giọng nam trầm thấp từ tính không nhanh không chậm nói, “Anh đến xin lỗi đây, mang theo cả bàn phím này.”

Khách đến, không thể để người ta đợi như tối qua, Nguyên Tư Bạch đứng dậy chủ động đi mở cửa.

Hơn nữa nghe lời nói này, hai người họ quả thực giống như đang có mâu thuẫn.

Nhân lúc Nguyên Tư Bạch đi mở cửa, Trì Tuy vội vàng ghé sát vào Trì Hưu, tò mò hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

Trì Hưu liếc nhìn Trì Cẩn Hiến, sau đó thu lại ánh mắt, lại đá Trì Tuy một cú nữa, nói nhỏ: “Cút đi.”

“Anh Cảnh, ở đó có dép đi trong nhà,” Nguyên Tư Bạch nói, “Đồ mới.”

“Được, cảm ơn Tư Bạch.”

Người đàn ông trên dưới đều không chải chuốt nhiều, mặc áo phông dài và quần dài, một bộ trang phục rất bình thường, dù sao nhìn cũng không phải là đi công ty.

Tóc cũng chỉ tùy tiện cào cào cho rối, không dùng keo xịt, vài lọn tóc xoăn tự nhiên rủ xuống trước trán, che đi một phần đôi lông mày dài và sắc bén.

Cảnh Hướng Hàn bước vào, đầu tiên cười chào Trì Tuy và Trì Cẩn Hiến, sau đó đi thẳng đến chỗ Trì Hưu, kéo một chiếc ghế ăn ra ngồi bên cạnh đối phương.

Nói: “Đến nhà em ba mà cũng không nói với anh một tiếng.”

Trì Hưu mặt mày lạnh lùng, cúi đầu chuyên tâm ăn sáng.

Trì Tuy hỏi: “Bây giờ sắp đến giờ làm rồi, sao anh Cảnh lại ăn mặc thoải mái như vậy? Không đi công ty à?”

“Không đi,” Cảnh Hướng Hàn nói, “Làm người ta tức giận rồi, phải dỗ dành đã.”

Trì Tuy nhướn một bên lông mày, vẻ mặt xem kịch hay.

“Anh làm sao lại chọc giận anh cả của em?”

Nghe vậy, Cảnh Hướng Hàn cười cười, mở miệng nói: “Cũng không làm gì, chỉ là mua một vài vật nhỏ trên mạng Liên Minh.”

Trì Hưu đặt đũa xuống, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Cảnh Hướng Hàn.

Người sau lập tức thu lại nụ cười, thể hiện sự chân thành: “Đã trả lại rồi.”

Kèm theo lời nói đó, lông mày Trì Tuy đột nhiên nhướn lên cao hơn.

“Nhưng Trì Tam này, nửa năm gần đây không phải đến lượt chú đi công ty sao?” Cảnh Hướng Hàn chuyển hướng, nói, “Anh bảo em ấy ở nhà, em ấy nói em ấy bận. Đánh nhau đánh không lại em không phục, cái này không,” Cảnh Hướng Hàn không đồng tình nhìn chằm chằm Trì Hưu, thở dài, “Còn bỏ nhà đi nữa.”

Trì Tuy: “…”

“Cuộc chiến của hai người có thể đừng lúc nào cũng lôi người ngoài vào không!” Trì Tuy đứng dậy dọn dẹp bát đũa, quay người đi vào bếp, “Quá đáng lắm rồi!”

“Hai Alpha ở bên nhau không có gì tốt.” Trì Hưu cũng đứng dậy, xếp ghế ăn lại rồi đi về phía phòng khách, nói, “Anh trước hết cách xa tôi ra một chút.”

Trì Cẩn Hiến tò mò nhìn tình hình hiện tại, ngồi trên ghế không động đậy. Cậu cảm thấy hai ngày này mình có thể học được rất nhiều thứ.

Mắt cậu chớp nhanh vẻ đầy mới lạ mấy cái.

Và nghe vậy, khóe miệng Cảnh Hướng Hàn vốn còn mang theo chút cười, giây tiếp theo lông mày nhẹ nhíu lại, hỏi sau lưng Trì Tuy: “Cái gì?”

Cảnh Hướng Hàn đứng dậy kéo Trì Hưu lại, lông mày nhẹ động một cái: “Em suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Trì Hưu: “…”

“Anh là Alpha thì hay lắm hả, thu lại cái d*c v*ng kiểm soát quá mức của anh đi.” Trì Hưu có chút tức giận, nhưng ánh mắt lại không giống như thực sự tức giận. Trì Cẩn Hiến không hiểu lắm.

Cảnh Hướng Hàn cãi lại: “Em không phải Alpha à?”

“Tôi không quá đáng như anh.”

“Trì Nhất Hưu, em ghét bỏ anh à?”

Trì Hưu: “…”

Giọng điệu Cảnh Hướng Hàn khựng lại một chút, đuôi lông mày cụp xuống, giống như một con vật lớn đột nhiên mất hết sức lực.

Ông lại nói một lần nữa: “Trì Nhất Hưu, em ghét bỏ anh.”

Trì Hưu: “…”

Bầu không khí không đúng, đây có vẻ là sắp đánh nhau thật rồi, Trì Cẩn Hiến cảm thấy không thể xem tiếp màn kịch này được nữa, đứng dậy vừa định mở miệng nói gì đó.

Thì nghe Cảnh Hướng Hàn nói: “Tiểu An, không phải cháu thi tốt nghiệp xong rồi sao? Để cha cháu không có cớ đưa cháu đi du lịch, bác có một đứa cháu trai cùng tuổi với cháu, lớn hơn cháu hai ba tuổi — nó học đại học rồi. Nó cũng là Beta giống cháu, bác nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ chơi hợp nhau đấy.”

“Hay là nhân dịp nghỉ hè này cháu đến nhà bác chơi đi, bác cũng bảo nó đến.”

“A?” Trì Cẩn Hiến không hiểu sao mọi chuyện đột nhiên lại đến bước này, có chút ngơ ngác.

Trì Tuy rửa bát xong đi ra từ bếp, cũng không phản ứng lại, chỉ nghe Cảnh Hướng Hàn tiếp tục sắp xếp: “Thôi, hay là bảo nó đến nhà cháu chơi đi — cha mẹ nó đi nước ngoài hết rồi, đều không có nhà.”

“Bác và Trì Hưu không có thời gian chăm sóc nó, bảo nó đến ở nhờ một thời gian, Tư Bạch chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa. Như vậy cha cháu cũng không đi du lịch được, cứ để nó đi công ty đi.”

Trì Tuy điên rồi: “Cảnh Hướng Hàn, anh nói cái gì vậy?”

“Vậy bác đưa bác cả của cháu về nhà trước đây.” Cảnh Hướng Hàn đưa tay kéo cổ tay Trì Hưu đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy ý cười, “Quà thì chiều nay bác sẽ bảo nó tự mang qua.”

“Đảm bảo ngoan ngoãn còn hiểu chuyện, nếu thật sự không hiểu chuyện thì cũng đừng gửi lại.”

“Tư Bạch, làm phiền a.” Nói xong Cảnh Hướng Hàn liền lịch sự đóng cửa lại.

Nguyên Tư Bạch chỉ kịp đáp lại một tiếng.

Đợi người đi rồi, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt và hoài nghi cuộc sống của Trì Tuy, Trì Cẩn Hiến là người đầu tiên bật cười thành tiếng.

Cậu “ha ha ha” nói: “Thương lượng nửa ngày, cuối cùng vẫn là thương lượng để mình vào công ty.”

Trì Tuy: “…”

Nguyên Tư Bạch cũng cười theo: “Không cần dọn đồ đi ra ngoài vất vả nữa, cứ ở nhà đi.”

Trì Tuy: “…”

So với những chuyện xảy ra gần đây, chuyện hôm nay cực kỳ thú vị, tâm trạng của Trì Cẩn Hiến đã tốt lên liên tục mấy ngày.

Tối hôm đó khi nói chuyện này với Tiểu Lộc, giọng điệu của cậu đều là nụ cười không thể che giấu được.

Nụ cười có tính lây lan, Tiểu Lộc cũng bị cuốn theo mà giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cậu ấy hỏi: “Giới tính giống cậu à?”

“Đúng vậy,” Trì Cẩn Hiến nói, giọng điệu vui vẻ, “Tiểu Lộc, tôi đã nói với cậu là tôi là Beta chưa?”

“Chưa,” Tiểu Lộc nói, “Hôm nay là lần đầu cậu nói với tôi.”

Trì Cẩn Hiến liền vui vẻ nói thêm một câu sự thật rằng mình là Beta, sau đó lại cảm thán: “Anh trai kia cũng là Beta. Suy nghĩ kỹ lại, tôi còn chưa có người bạn Beta tốt nào cả. Bên cạnh tôi Alpha nhiều hơn, đặc biệt là ở nhà tôi, bốn người con trai của ông nội đều là Alpha.”

“Nhắc đến chuyện này ha ha ha ha, Tiểu Lộc tôi nói cho cậu nghe này,” dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ buồn cười, Trì Cẩn Hiến mang theo giọng cười, nói, “Ông nội tôi mỗi lần nhắc đến cha tôi bọn họ, đều tiếc rèn sắt không thành thép, hận bản thân không biết tranh giành, tôi hỏi ông tại sao, ông nói ông đặc biệt muốn một cô con gái, nếu sinh ra mà giống Thất tiểu thư — chính là bà nội của tôi, thì tốt rồi, nhưng gen của ông quá mạnh ha ha ha ha ha, mỗi lần tôi đến ông đều phải nói chuyện này với tôi.”

“Ông còn nói, không có con gái, sinh một Omega nhỏ cũng được a, nhưng cũng không có ha ha ha ha ha, ông nói ông nhìn thấy bốn người con trai của mình đều hận Alpha muốn chết rồi.” Trì Cẩn Hiến gần như cười đến không thở nổi, đến bây giờ cậu vẫn còn kinh ngạc với văn hóa nhà họ Trì thực sự rất tuyệt vời.

Dù là công ty hay gia đình.

Nhưng cậu ở bên này cười vui vẻ, Tiểu Lộc lại luôn không lên tiếng, càng không cười.

Trì Cẩn Hiến dần dần nhận ra có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Lộc, cậu còn đó không?”

“Còn.” Tiểu Lộc nói.

“Vậy cậu nghe…”

“Tiểu Trì.” Tiểu Lộc ngắt lời cậu, giọng điệu không còn màu sắc nhẹ nhàng nữa. Trì Cẩn Hiến thao thao bất tuyệt khi nãy cậu ấy dường như không nghe thấy, chỉ canh cánh tỏng lòng ở một câu nói nào đó, “Cậu vừa gọi Beta đó là gì?”

Cậu ấy hỏi một cách kỳ lạ: “Anh trai?”

**

Chan: Thật ra, tui hiểu mâu thuẫn của Lục Chấp, vì quá yêu, vì An An quá quý giá. Nên cậu ấy không dám tiến lại gần An An, nhưng bản tính chiếm hữu của mình thì không thể bỏ qua được. Mặc dù rất mâu thuẫn, nhưng cũng rất đáng thương. Haizzz

Hết chương 51

Bình Luận (0)
Comment