Chương 58
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Cả lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người đều vặn cổ nhìn về phía Trì Cẩn Hiến.
Ánh mắt đều mang theo sự tò mò và đánh giá.
Diệp Liêu và Phương Minh càng trực tiếp tiếp dán mắt lên người Trì Cẩn Hiến, đặt một lúc lại nhìn Lục Chấp.
Ánh mắt cứ thế quay đi quay lại giữa Lục, Trì, dường như còn tò mò hơn cả hai người họ về chuyện sẽ diễn biến như thế nào.
Ánh mắt xung quanh quá không kiêng nể gì, Trì Cẩn Hiến nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lục Chấp một cái.
Lục Chấp vẫn hơi giơ điện thoại lên, duy trì một khoảng cách rất thích hợp với cậu.
Sẽ không khiến người ta cảm thấy bị áp bức.
Hai người chỉ vội vàng nhìn nhau một cái, Trì Cẩn Hiến liền thu hồi ánh mắt ngay lập tức, đầu ngón tay khẽ gảy một góc trang sách, lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không cần.”
Lục Chấp cụp mắt xuống đáp một tiếng “được”, cậu lại cất điện thoại đi, nhỏ giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ thử lại.”
Nói xong liền ngồi xuống vị trí phía sau Trì Cẩn Hiến, không động đậy nữa.
“…”
Hai người họ ngồi trước sau, không còn giao tiếp với nhau dù chỉ một câu.
Cả lớp học vừa nãy còn im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, khi nhận ra không còn gì để xem nữa, cuối cùng cũng hoàn hồn từ tình trạng nửa hiểu nửa không, bắt đầu thảo luận riêng.
“Chết tiệt, Tiểu Hiện Kim…” Diệp Liêu ghé đầu gần Trì Cẩn Hiến, nắm lấy vạt áo cậu dưới bàn, nhỏ giọng buôn chuyện, “Cậu thấy hai người các cậu có kỳ lạ không?”
Phương Minh ở một vị trí xa hơn vượt qua Diệp Liêu cũng ghé lại, vẻ mặt đầy h*m m**n cầu biết: “Rốt cuộc là tình huống gì đây?”
“Kỳ lạ chỗ nào.” Trì Cẩn Hiến liếc họ một cái, mơ hồ nói với giọng bực bội, “Không có tình hình gì cả, người theo đuổi tôi nhiều lắm, có gì lạ đâu.”
Nói câu này cậu không nhìn ai cả, giọng nói hơi thấp, trong ngữ khí còn dường như mang theo một chút giận dỗi khó nhận ra.
Sau đó im lặng một lúc, tiếng thảo luận trong lớp hình như cũng nhỏ đi rất nhiều, sợ Diệp Liêu và Phương Minh lại hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Trì Cẩn Hiến giả vờ tức giận lườm họ: “Đừng buôn chuyện, phiền qía.”
Đoàn sủng giận rồi, dù là giả cũng phải nhường, Diệp Liêu và Phương Minh lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, ngoan ngoãn gật đầu: “Đã ngậm miệng rồi.”
Động tác kéo khóa trên miệng bằng hai tay thành thạo đến mức khiến người ta đau lòng.
Trì Cẩn Hiến không nhịn được cười mắng họ một câu.
Lục Chấp ở hàng ghế sau xoay bút, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người phía trước, không biết từ lúc nào trên gương mặt đã mang theo một chút dịu dàng.
“Có chuyện gì vậy?” Thầy giáo phụ trách cầm một quyển sách bước vào, hỏi một câu, “Hôm nay có vẻ ồn ào thế này.”
Bên dưới lập tức có người trả lời: “Thầy Lương, có bạn học mới đến ạ.”
Thầy Lương lập tức hiểu ra, bước lên bục giảng mở máy chiếu, vừa làm vừa nói: “Lục Chấp đúng không, tôi biết rồi. Tuổi trẻ đã là thiếu tướng, tương lai rộng mở.”
Đây đều là chuyện mà cố vấn viên đã thông báo trước trong lớp, vì Lục Chấp là một học sinh không giống với học sinh bình thường, sự chú ý nhận được tự nhiên cũng nhiều hơn.
Vì vậy khi vào lớp thầy Lương đã biết cố vấn viên trong lớp chắc chắn đã đến giới thiệu rồi, ông ấy chỉ bảo Lục Chấp đứng lên để mọi người nhận mặt, không bắt cậu ấy giới thiệu bản thân lại một lần nữa.
Một lúc sau, thầy Lương bắt đầu giảng bài tiếp theo của tiết trước, sự chú ý của mọi người bên dưới dường như cuối cùng cũng được kéo ra khỏi bầu không khí vừa rồi không giống bình thường.
Yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ là mọi người vẫn bị thành viên mới hôm nay ảnh hưởng.
Thường ngày, thầy giáo trên bục giảng bài, học sinh muốn nghe tự nhiên sẽ ngẩng đầu lên nghe, không muốn nghe thì ở dưới chơi điện thoại, ngủ, chơi game, chỉ cần không nói chuyện làm phiền kỷ luật lớp, thầy giáo đều nhắm một mắt mở một mắt.
Tình hình hôm nay cũng gần như vậy, nhưng mọi người không còn ngủ chơi điện thoại chơi game nữa.
Thầy Lương giảng hai tiết gì đó không có mấy người nghe, ánh mắt của học sinh luôn cố ý hay vô ý nhìn về phía Lục Chấp, sau đó mọi người liền phát hiện, ánh mắt của Lục Chấp vẫn luôn ở trên người Trì Cẩn Hiến.
Gần như không chớp mắt.
Ánh nắng ban mai từ từ dâng cao, từ cửa sổ lầu ba xiên vào.
Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp ngồi ở vị trí gần cửa sổ, những tia sáng nhàn nhạt đó liền từng chút từng chút chiếu lên người hai người, chiếu cả sợi tóc của họ cũng có chút trong suốt.
Trước khi vào học đã xảy ra một cảnh tượng ngại ngùng như vậy — thiếu tướng Lục mới đến công khai muốn thêm cách thức liên lạc của người ta, bị Trì Cẩn Hiến kiên quyết từ chối.
Mọi người vốn dĩ tưởng rằng họ ngồi trước sau như vậy, Lục Chấp sẽ vì bị từ chối mà ngồi phía sau không dám nhìn người ta, Trì Cẩn Hiến cũng sẽ vì từ chối mà ngồi ở phía trước không yên.
Dù sao cũng phải có một người ngại ngùng chứ.
Nhưng không. Họ giống như hai người bạn cũ rất tự nhiên rất quen thuộc, chỉ là thời gian không gặp nhau lâu một chút, bây giờ gặp lại cũng chỉ là giữa họ trở nên hơi im lặng, nhưng thói quen và cách ở bên nhau trước đây chưa từng thay đổi.
Trì Cẩn Hiến giống như đã ngồi ở vị trí phía trước Lục Chấp nhiều năm, lúc này bị người phía sau nhìn chằm chằm cũng như đã quen, căn bản không biểu hiện ra bất kỳ sự khác thường nào.
Còn Lục Chấp cũng vậy, cậu dùng ngón tay khéo léo xoay một cây bút, không che giấu ánh mắt tham lam của mình.
Trong đồng tử chứa đựng sự cố chấp và tình cảm sâu đậm khiến người ta không thể bỏ qua.
Ánh nắng xuyên qua hai người họ, như thể họ vốn dĩ phải cùng tồn tại.
Chỉ là ánh mắt phía sau quá nóng, Trì Cẩn Hiến chắc chắn có cảm giác, vì vậy chuông tan học vừa reo cậu cầm sách lên đi ngay, ngay cả Diệp Liêu và Phương Minh cũng không đợi.
**
Từ đó về sau, mỗi ngày Lục Chấp đều hỏi Trì Cẩn Hiến một lần “có thể thêm cách thức liên lạc không”, và không có ngoại lệ mỗi lần đều nhận được câu trả lời từ chối tương tự.
Mỗi ngày cậu ấy làm nhiều nhất chính là đi theo sau Trì Cẩn Hiến từ xa, bất kể đối phương có để ý đến cậu ấy hay không.
Con trai của Thượng Tướng Lục đến trường mới ngày đầu tiên, với thân phận thiếu tướng Lục nhanh chóng được toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường biết đến.
Lục Chấp đến trường hai tháng, không còn ai hỏi cậu là ai nữa, mà đều bắt đầu tò mò rốt cuộc cậu và Trì Cẩn Hiến có quan hệ gì, và liệu có thể theo đuổi được Trì Cẩn Hiến không.
Có người nói có thể, vì thiếu tướng Lục rất giỏi, có người nói không thể, vì Trì Cẩn Hiến không thích.
**
“Hiện Kim, cậu không đi ăn cơm với chú nhỏ và anh Cảnh à?” Thứ bảy, Diệp Liêu ăn cơm trưa xong đẩy cửa vào, thấy Trì Cẩn Hiến vẫn còn trong ký túc xá chưa ra ngoài, liền thuận miệng hỏi một câu.
Trì Cẩn Hiến nói: “Lát nữa đi.”
Phương Minh đi vào sau Diệp Liêu đóng cửa lại, thấy Trì Cẩn Hiến đang cúi mắt nhìn đồ trên bàn, cười nói: “Hiện Kim, tôi thật sự rất tò mò một chuyện, rốt cuộc cậu và thiếu tướng Lục trước đây có quen biết không? Tại sao cậu ấy vừa đến trường này đã theo đuổi cậu? Dường như cậu ấy vốn dĩ là đi thẳng đến tìm cậu.”
Những lời này hai tháng gần đây đã nghe phát ngán, Trì Cẩn Hiến lười trả lời lại.
Lúc đầu Lục Chấp nói sẽ không tùy tiện chuyển vào ký túc xá, cậu ấy thật sự một buổi tối cũng không đến, chỉ là sẽ chọn lúc Trì Cẩn Hiến không có ở đây để gửi đồ cho cậu.
Trên bàn là hai món đồ luôn xuất hiện mỗi ngày, sữa đóng chai — loại mà Trì Cẩn Hiến đã gửi ba năm trung học; một phong thư bình thường — bên trong không phải là lời tình tứ hay tỏ tình, mà là lời xin lỗi.
Không có hoa hồng.
Cũng ngang ngửa với những bức thư tình lộn xộn của mình trước đây, thư xin lỗi của Lục Chấp viết một chút cũng không nghiêm túc, ngày đầu tiên Trì Cẩn Hiến mở ra đã không nhịn được vừa tức vừa buồn cười.
Anh ấy đã nghiêm túc vẽ một người nhỏ quỳ xuống trên một tờ giấy trắng, dưới đầu gối là bàn phím mà ngay cả chữ cái cũng có thể nhìn rõ.
Người nhỏ hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu rũ tai, bên cạnh liền dùng phông chữ phóng khoáng viết một câu — [Cầu xin tha thứ, quỳ bao lâu cũng được.]
Nếu không phải đã rất hiểu con người Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến căn bản không dám gán hình ảnh này lên người Lục Chấp.
Thật sự quá kỳ ảo.
Nhưng sau khi vừa tức vừa buồn cười xong, Trì Cẩn Hiến lại im lặng, thầm nghĩ, Lục Chấp có ý gì? Là muốn dùng phương pháp mình đã từng dùng để gọi lại tình cảm của mình, hay là dùng cách mình quen thuộc nhất để trả lại tất cả của anh ấy?
Nếu thật sự là muốn trả lại, vậy tại sao không trả lại mình hoa hồng?
Trì Cẩn Hiến mím môi, cất sữa và thư xin lỗi đi, đặt ở trong góc.
“Chú nhỏ gửi tin nhắn cho tôi rồi, tôi xuống lầu đây, nếu có muốn mang gì thì nhớ nói với tôi.” Trì Cẩn Hiến liếc nhìn điện thoại, vẫy vẫy tay với Diệp Liêu và Phương Minh đã trèo lên giường, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Trên mặt là vẻ mặt tiểu mặt trời quen thuộc.
“Được, tạm biệt.”
“Mau đi ăn cơm đi.”
Cảnh Ly Thu và Thích Tùy Diệc đã đợi ở dưới lầu, ăn căng tin một tuần, họ thật sự không muốn đi nữa, hôm nay liền nói ra ngoài ăn.
Trì Cẩn Hiến vừa ra khỏi ký túc xá, Cảnh Ly Thu liền ngay lập tức dùng khuỷu tay thúc vào Thích Tùy Diệc bên cạnh, nói: “Bảo bối lớn của anh ra rồi, cậu nói xem cậu ta có đi theo không?”
Nói như vậy, cằm của anh ta còn khẽ chỉ về một hướng.
Ánh mắt Thích Tùy Diệc liếc sang, sau đó thu về, nói: “Mặc kệ cậu ta làm gì làm.”
Đối tượng được thảo luận Lục Chấp im lặng đứng dưới một cái cây, bất động như cũ, mỗi ngày đều đến.
Trì Cẩn Hiến ra ngoài, trước tiên theo bản năng nhìn qua đó một cái, sau đó liền đi về phía Cảnh Ly Thu và Thích Tùy Diệc.
Cậu hơi cụp mắt xuống, như thể ánh mắt vừa rồi không hề liếc qua: “Anh Cảnh, chú nhỏ, đi thôi.”
Thích Tùy Diệc: “Đi.”
“Được rồi.” Cảnh Ly Thu đáp một tiếng, sau đó đột nhiên cười như không cười nhìn về phía Lục Chấp đã ngẩng đầu nhìn về phía họ, cố tình chọc tức mà cất cao giọng nói, “Thiếu tướng Lục, hôm nay còn đi ăn cơm cùng bảo bối lớn nhà tôi không?”
Lúc này đang là giờ cao điểm học sinh đi ăn cơm, hoặc học sinh đã ăn cơm xong trở về, lượng người đi lại khá lớn.
Học sinh ở ký túc xá này và ký túc xá bên cạnh từ lâu đã quen nhìn thấy bóng dáng Lục Chấp ở đây, nhưng bây giờ nghe thấy cuộc đối thoại của họ, mọi người vẫn không tránh khỏi có một cảm giác mới lạ.
Danh tiếng Lục Chấp theo đuổi Trì Cẩn Hiến ở trường này quá lớn quá vang, gần như đã không còn chút tôn nghiêm nào.
Cảnh Ly Thu nói xong khóe mắt khóe miệng càng mang theo một ngọn lửa chọc tức.
“Đi.” Lục Chấp nhìn chằm chằm vào anh ta, trả lời không chút do dự, trả lời xong lại nói, “Không phải của anh.”
“Hừ,” Cảnh Ly Thu đưa tay khoác vai Trì Cẩn Hiến, ghé đầu qua, nhướn mày nói, “Không phải của tôi, chẳng nhẽ là của cậu à, mơ đẹp quá.”
Nói xong chỉnh lại đầu, nhìn thẳng về phía trước mà đi.
Lục Chấp cũng bước đi theo sau, nhìn một lúc sau, cuối cùng cậu như thể bị ánh mắt làm cho đau, cụp mắt xuống, đầu ngón tay không biết làm sao mà ma sát qua lại.
Rất nhiều người ở phía sau cười nhạo Lục Chấp, nói cậu chỉ dùng một năm rưỡi đã tốt nghiệp trường quân sự, còn trở thành thiếu tướng Lục, lẽ ra phải nắm bắt mọi cơ hội để đi lên, nhưng lúc này lại vì một người ngay cả nhìn anh ấy một cái cũng không mà gập lưng.
Thật là nực cười.
Trong xã hội luôn có một quy luật không được nói ra, người đứng càng cao nếu ngã càng đau, thì đó tuyệt đối là một chuyện “vui vẻ mà xem”.
Vì vậy những người không biết tình hình trung học của Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến đều mang tâm lý xem kịch hay, còn những người biết tình hình trung học của họ cũng cảm nhận được một sự sảng khoái không tên — dù sao Thích Tùy Diệc trong lòng rất thoải mái.
Đúng là nên để anh ấy nếm thử mùi vị bị từ chối không theo đuổi được!
Nhưng cũng giống như Lục Chấp im lặng đi theo phía sau, Trì Cẩn Hiến cũng rơi vào im lặng.
…Không giống, hoàn toàn không giống, Trì Cẩn Hiến nghĩ, mình đã theo đuổi Lục Chấp vài năm không sai, nhưng ở trường học cậu chưa bao giờ bị chế giễu một cách công khai, vì Lục Chấp sẽ thiên vị mình, thậm chí là bảo vệ mình, nếu không thì cũng giống như nhiều người theo đuổi bình thường khác của Lục Chấp, mình căn bản không thể ở bên cạnh Lục Chấp ba năm.
Chính là trong lòng biết mình có thể cậy sủng mà kiêu, nên Trì Cẩn Hiến mới dám nhiệt tình và táo bạo như vậy.
Nhưng Lục Chấp bây giờ, thỉnh thoảng bị người ta hỏi thẳng mặt “theo đuổi không được mà vẫn theo à”, anh ấy cũng không giải thích gì cả, cứ để người khác đoán già đoán non.
Hai năm thời gian không dài không ngắn, Trì Cẩn Hiến vẫn là Trì Cẩn Hiến đó, thậm chí còn tốt hơn và xuất sắc hơn. Nhưng Lục Chấp lại dường như đã mất đi tất cả sự kiêu ngạo, anh ấy ngay cả lưng cũng tự chủ cong xuống, không muốn đứng thẳng nữa.
Trì Cẩn Hiến không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ để Lục Chấp đối xử với mình như vậy.
Giống như một người hèn mọn đến tận đáy.
“Hả? Sao không đi nữa?” Cảnh Ly Thu vẫn khoác vai người ta, đột nhiên phát hiện cơ thể dưới tay không động, quay đầu hỏi một câu.
Trì Cẩn Hiến gỡ tay Cảnh Ly Thu ra khỏi vai, quay người nói: “Em nói chuyện với anh ấy một lát.”
Lục Chấp luôn chú ý đến động tĩnh phía trước chớp mắt dừng bước, duy trì một khoảng cách an toàn với Trì Cẩn Hiến.
Không khiến người ta ghét.
“…Tiểu Trì.” Anh nhẹ giọng nói.
Trì Cẩn Hiến mấp máy môi, gọi: “Anh Lục.”
Vừa dứt lời, Lục Chấp khẽ chớp mắt một cái không thể phát hiện, dường như anh đã quá lâu không nghe thấy cách xưng hô này, nên có một khoảnh khắc ngơ ngác.
Dường như chỉ cần một giây nữa, đôi mắt vốn lạnh lẽo quanh năm đó sẽ nhuốm một chút ấm áp, trước tiên đỏ lên sau đó ướt.
Nhưng chắc chắn anh không phải là người sẽ khóc, chớp mắt một cái, anh đã khôi phục như cũ.
“Ừm.” Lục Chấp đáp một âm tiết đơn giản, giọng nói vậy mà lại khàn khàn.
“Anh đang bù đắp cho em sao?” Trì Cẩn Hiến hỏi.
Lục Chấp lắc đầu.
“Vậy anh là đang theo đuổi em?” Trì Cẩn Hiến lại hỏi.
Câu hỏi này dường như không thể rõ ràng hơn được nữa, đáng lẽ không nên được hỏi ra thành một câu, nhưng trong mắt Lục Chấp lại không có sự công nhận, anh giống như vẫn muốn phủ nhận.
Nhận ra điều này, Trì Cẩn Hiến khẽ nhíu mày, muốn nghe xem anh trả lời thế nào.
Chỉ là giây tiếp theo, hai mắt cậu liền không thể kiểm soát mà mở to.
“Lục Chấp —!!” Trì Cẩn Hiến đột nhiên lớn tiếng hét lên, trong giọng nói đầy sự kinh hoàng.
Tai nạn ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, quá chớp nhoáng, khi Lục Chấp phát hiện sắc mặt Trì Cẩn Hiến đột nhiên thay đổi, liền theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Lưỡi dao sắc bén dưới ánh nắng buổi trưa phản chiếu một tia sáng, làm đau mắt người, Lục Chấp gần như theo bản năng giơ tay muốn đỡ, nhưng đối phương như thể đã luyện tập ngàn vạn lần, tránh được sự ngăn cản của cậu.
Cây dao gọt hoa quả đó cứ thế thẳng tắp đâm vào vai sau của Lục Chấp, như thể nhất định phải xuyên thủng xương quai xanh phía trước.
Và cây dao nhọn đó, vốn dĩ là nhắm vào tuyến thể của Lục Chấp.
“Bụp — a! Rầm!” Lục Chấp đá Ngải Đa Nhan ra, người phía sau vốn còn đang nắm chặt cây dao đâm vào da thịt người, lúc này vì lực va chạm mà lập tức bay ra.
Hắn nắm lấy hung khí đẫm máu, ngã xuống đất điên cuồng nhìn Lục Chấp đã bị nhuộm đỏ áo sau lưng, nói: “Mày đưa Lục Vịnh vào tù, mày tốt nghiệp phải nghĩ đến chuyện tao sẽ đến trả thù mày, mày đi chết đi, mày đi chết đi —!”
Nói xong hắn còn muốn đứng dậy, bị Cảnh Ly Thu và hai bạn học lạ mặt kịp thời xông đến khống chế.
Ngải Đa Nhan như thể vội vàng đến, đầu tóc cũng không chỉnh chu lắm, đầu tóc bù xù, vẻ mặt càng dữ tợn. Nhưng kế hoạch của hắn tuyệt đối không phải chỉ nghĩ trong lúc bốc đồng, lúc này làm bị thương người, hắn cũng không có chút sợ hãi nào, chỉ luôn nói: “Mày đi chết, đi chết đi — “
“Người đáng chết nhất chính là mày!”
“Im đi thằng ngu!” Cảnh Ly Thu mặt lạnh lùng cùng những người khác đè hắn xuống, trên mặt không còn chút nào bất chính, lòng còn sợ hãi mà mắng, “Mẹ nó, là loại rác rưởi gì vậy, làm bị thương người trong trường?! Mày điên rồi à!”
“Lục Chấp.” Bản năng của con người luôn nhanh hơn suy nghĩ, Trì Cẩn Hiến theo bản năng bước nhanh về phía người đó, nhưng cậu vừa đến trước mặt còn chưa kịp xem vết thương sau lưng Lục Chấp, cả người đã bị ôm vào một cái ôm hơi lạnh nhưng rất quen thuộc.
Trì Cẩn Hiến muốn nhìn người, nhưng bị Lục Chấp nắm chặt đầu không nhúc nhích được, vừa sợ vừa kinh hoàng buồn bực hét: “Anh làm gì?!”
“Chỉ là vai, không phải chỗ hiểm, tôi không sao,” Lực tay Lục Chấp không hề buông lỏng, chính là không cho người ta ngẩng đầu lên, nói với tốc độ hơi nhanh, “Máu bẩn lắm, đừng nhìn. Đừng sợ, đừng sợ.”
“Anh…”
“Trì, Cẩn, Hiến — chính là vì mày — ” Giọng nói điên cuồng của Ngải Đa Nhan đột nhiên ngắt lời mọi người, trở nên xé lòng, “Nếu không phải vì một vườn hoa hồng của mày, con trai tao làm sao có thể bị thằng tiện nhân đó đưa vào tù! Nó mới 18 tuổi thôi mà!”
“Một vườn hoa đầy rác rưởi hoa hồng thối nát, ghê, tởm! Ghê tởm — “
Mỗi chữ hắn nói đều vô cùng rõ ràng, nhưng Trì Cẩn Hiến lại không nghe rõ một chữ nào.
Lục Chấp dùng hai tay dịu dàng nhưng tàn bạo bịt tai cậu lại, và nói đi nói lại bên tai cậu: “Đừng nghe, không liên quan đến em, hắn nhắm vào tôi, không liên quan đến em.”
Những câu chữ đó rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta nghe rõ hơn cả tiếng hét xé lòng của Ngải Đa Nhan, không biết vì sao, hơi thở của Trì Cẩn Hiến bỗng nhiên có chút run rẩy.
Cậu đột nhiên hỏi: “…Nhà họ Lục, đã đối xử với anh như vậy sao?”
“Trì Cẩn Hiến.” Lục Chấp gọi cái tên này, giọng nói hơi run, ngữ khí là sự chân thành chưa từng có. Anh nói: “Tôi không phải đang theo đuổi em, tôi là đang cố gắng.”
Trì Cẩn Hiến chớp mắt còn chứa sự sợ hãi, đầu óc căn bản không kịp suy nghĩ, chỉ biết thuận theo lời nói của anh ấy tiếp lời: “Cố gắng cái gì?”
“Yêu em càng trân quý hơn.” Lục Chấp nói.
Giây tiếp theo, Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy vai nhẹ đi, cậu bị đẩy vào một cái ôm khác.
Lục Chấp đưa Trì Cẩn Hiến với tư thế tương tự như vừa nãy vào lòng cho Thích Tùy Diệc, nói: “Lưng áo của tôi ướt rồi, đừng để em ấy quay đầu lại.”
Nói xong, anh như thể không cảm thấy đau mà quay người đi, từ tay Cảnh Ly Thu tiếp nhận Ngải Đa Nhan đã gào thét đến kiệt sức.
Lục Chấp nhìn thẳng vào hắn, trên mặt đầy vẻ hung dữ, từng chữ từng chữ nói: “Tao sẽ không chỉ đưa Lục Vịnh vào tù, mà còn đưa cả mày vào nữa.”
Hết chương 58