Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 60

Chương 60

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng, toàn bộ ký túc xá yên ắng đến mức không một tiếng động.

Hai người, một ở bên này, một ở bên kia, cách nhau vài mét, nhưng nét mặt của đối phương vẫn nhìn rõ mồn một.

Lục Chấp không nói gì, như thể sợ chút nữa không còn cơ hội hối lỗi, anh vô thức đóng cửa lại trước.

Tiếng động nhỏ ấy lại có sức vang dội đến mức khiến người ta không khỏi run lên trong lòng.

“Anh…” Lục Chấp mấp máy môi, định mở lời, thái độ thận trọng, như đang cân nhắc từng chữ một.

Nhưng anh vừa nói được một chữ đã bị Trì Cẩn Hiến cắt ngang.

“Đây cũng là đang trêu chọc em sao?” Trì Cẩn Hiến nhìn anh, giọng nói và nét mặt đều không lộ ra vui hay giận, chỉ yên lặng đứng đó, khẽ hỏi: “Khi anh tốt nghiệp trung học, anh nói là chỉ muốn nhìn thấy em mãi mãi đuổi theo anh mà không bao giờ có được. Anh trêu chọc em, nên…” Giọng của Trì Cẩn Hiến cuối cùng cũng thay đổi, cậu chớp chớp mắt hai lần, vừa hoang mang, vừa không dám tin, nhưng lại giống như đang chịu đựng nỗi khó chịu, “Bây giờ anh vẫn chưa chơi đủ, còn muốn trêu em thêm lần nữa sao?”

“Không phải!” Giọng Lục Chấp không kìm được mang theo chút hoảng loạn và cáu gắt, anh bước mấy bước dài về phía trước, không còn quan tâm đến từ ngữ hay cân nhắc gì nữa, chỉ vội vàng nói: “Không phải. Tiểu Trì, tôi chưa bao giờ trêu chọc em, tôi có thể thề… em đừng buồn.”

Vừa nói, anh vừa vô thức đưa tay muốn kéo Trì Cẩn Hiến lại gần, nhưng bị tránh ra.

“Tiểu Trì.”

Vừa dứt lời, cảm xúc ấm ức bùng nổ trong buổi chiều hôm đó, không thể kìm lại.

Trì Cẩn Hiến lùi một bước, kéo giãn khoảng cách hơn nữa, khóe mắt đỏ lên không kìm được, hiện tại cũng không muốn nghe những lời giải thích vô ích, chỉ như đang xác nhận từng chuyện: “Anh vừa từ chối em, vừa dạy em cách theo đuổi anh sao?”

“Anh…”

“Trả lời phải hay không.”

Lục Chấp: “Phải.”

Khóe mắt Trì Cẩn Hiến càng đỏ, ngay cả đuôi mày cũng mang theo cảm xúc đau lòng hạ xuống, anh tức giận nhìn Lục Chấp, phải nhịn rất lâu mới nói: “Em đã nói mà, làm gì có ai chưa từng gặp Lục Chấp mà lại có thể hiểu anh ấy đến vậy.”

“Mỗi lần em trêu chọc anh không vui, muốn dỗ anh mà lại bất lực, chỉ cần dùng chiêu của Tiểu Lộc, đảm bảo hiệu quả gấp đôi, chưa bao giờ thất bại.”

Lục Chấp mấp máy môi, nhưng Trì Cẩn Hiến không cho anh cơ hội nói.

“Không nói với em thì thôi đi, lại còn vừa dạy em cách theo đuổi anh, vừa từ chối em, em dễ bị lừa thế sao?!”

“…Không phải.” Lục Chấp lắc đầu, chân vô thức tiến lên một bước, bị Trì Cẩn Hiến hung hăng giẫm mạnh một cái.

“Không được lại gần em!” Trì Cẩn Hiến quát, lồng ngực phập phồng rõ rệt vì tức giận.

“Được, được, tôi không lại gần, không chạm vào em, em đừng buồn.”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Người này hiện giờ đang ở ngay trong ký túc xá, mắt dù nhìn đi đâu thì khóe mắt cũng có thể liếc thấy.

Trì Cẩn Hiến không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng gần như mất kiểm soát này của mình, nhất là kẻ đầu sỏ Lục Chấp gây ra! Cậu xoay một vòng tại chỗ để bình tĩnh lại, vừa dừng thì trong đầu lại hiện lên cảnh ba năm trung học, đành xoay thêm một vòng nữa. Nhưng lúc này, hai cái tên “Lục Chấp” và “Tiểu Lộc” như hòa làm một để đối nghịch với cậu, trong khoảnh khắc, nỗi ấm ức đầy ắp như không sao vượt qua được.

Cứ lặp lại vài lần như vậy, Trì Cẩn Hiến cuối cùng cũng bỏ cuộc, mắt ngấn hơi nước không thể chớp đi, trừng thẳng vào Lục Chấp, nghẹn ngào mắng: “Đồ khốn! Lục Chấp — anh đúng là đồ khốn mà—!”

Mức độ nghiêm trọng của chuyện này không thể nói rõ chỉ trong một hai câu, nhưng thấy dáng vẻ Trì Cẩn Hiến sắp khóc, cổ họng Lục Chấp nghẹn lại, chỉ cảm thấy năm tốt nghiệp trung học lẽ ra mình nên chết quách đi cho xong.

“Tôi khốn nạn,” anh nói, “là tôi khốn nạn, Tiểu Trì…”

Ngay sau đó, một thứ mềm mại bỗng hung hăng đánh vào người Lục Chấp, hơn nữa là đánh liên tục.

Trì Cẩn Hiến đang cầm gối — vừa rồi cậu xoay người giật xuống từ trên giường của mình. Lúc này, chiếc gối như trút hết hơi, liên tục đập vào Lục Chấp.

Nhưng người đang xả giận lại không dám dùng quá sức, sợ làm đau vết thương của đối phương, nên từng cú đều tránh vai Lục Chấp.

Lục Chấp chỉ nhìn Trì Cẩn Hiến với vẻ muốn đánh chết mình nhưng lại phải kiềm chế, trong lòng mềm nhũn.

Anh mặc kệ cho người kia xả giận, đến khi đánh mấy chục cái, rồi ôm gối ngồi xuống ghế, Lục Chấp mới khàn giọng nói: “Nghe tôi giải thích được không.”

Vừa nói, chân anh vừa bước lên, bị Trì Cẩn Hiến quát chặn: “Tránh ra!”

Lục Chấp lại đứng nguyên, trong mắt là nỗi buồn và sự cẩn trọng.

“Hồi đó, tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn em, không dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, nhưng em nói em thích tôi,” Lục Chấp bình tĩnh giải thích, như sợ làm kinh động điều gì, nên chỉ có thể nhẹ giọng hết mức, hạ mình xuống thấp nhất, “Tôi không thể có được em, nhưng lại không thể đẩy em ra, cho nên…”

Cho nên anh vô liêm sỉ giữ Trì Cẩn Hiến lại, bằng cách hèn hạ này!

Những năm đó, anh ở nhà họ Lục như đi trên lớp băng mỏng, từng bước không dám sai.

Thế mà, trên con đường yên ổn ấy, lại xuất hiện một Trì Cẩn Hiến, mở ra mọi sự cố chấp và bóng tối trong lòng anh.

Đến khi nhận ra mình không nên làm vậy, thì đã quá muộn.

Đồng thời… Lục Chấp chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại.

Anh từng tưởng tượng cảnh hôm nay, rằng mình sẽ bị mắng, bị đánh, bị oán trách, thậm chí bị hận, nhưng tất cả những điều đó, so với việc luôn có Trì Cẩn Hiến bên cạnh…

Hoàn toàn không quan trọng.

…Nhưng đó là suy nghĩ trước hôm nay. Lục Chấp tưởng rằng mình sẽ giữ nguyên ý nghĩ ấy, cho đến khi nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ ấm ức của Trì Cẩn Hiến bây giờ, anh mới nhận ra — thì ra con người thật sự có thể đau đến mức còn khó chịu hơn cả chết.

Theo đuổi người ta nhiều năm như vậy, gần đây lại biết thêm nhiều chuyện, không cần Lục Chấp cố ý giải thích, Trì Cẩn Hiến cũng hiểu rốt cuộc là thế nào.

Nhưng điều đó chẳng hề mâu thuẫn với việc cậu giận dữ và tức tối!

Lục Chấp không biết phải làm sao, anh đứng tại chỗ bối rối một lúc, rồi như không thể chịu đựng được sự thờ ơ và phớt lờ của Trì Cẩn Hiến, lại thử tiến lại gần.

Lần này, chưa kịp để đối phương từ chối, anh đã đứng ngay trước mặt người đó, chậm rãi ngồi xuống, gần như quỳ một chân.

Lục Chấp ngẩng đầu nhìn Trì Cẩn Hiến, yết hầu khẽ động: “Tôi không cố ý lừa em, là tôi vô liêm sỉ, ích kỷ, rất không nỡ buông tay.”

Trì Cẩn Hiến lau mắt, hoàn toàn không nhìn anh, nói: “Em không muốn nghe anh giải thích.”

Lục Chấp lắc đầu, hèn mọn như một con chó lớn bị bỏ rơi. Anh khẽ nói: “Tiểu Trì, em đã nói sẽ cho tôi một cơ hội để theo đuổi em.”

“Em không nói.” Trì Cẩn Hiến lạnh mặt đáp.

“…Em đã nói.” Lục Chấp mím môi, khăng khăng.

Trì Cẩn Hiến im lặng.

“Tiểu Trì.”

Không ai đáp lại.

“Tôi phải dỗ em thế nào đây?” Lục Chấp tìm kiếm sự giúp đỡ, gần như là cầu khẩn, “Em nói cho tôi biết được không?”

“…” Trì Cẩn Hiến đáp: “Tránh xa em ra một chút.”

“Không được.”

“…”

Cơn giận vốn đã định lắng xuống, ngay khoảnh khắc nghe câu này lại bùng lên mạnh mẽ. Trì Cẩn Hiến cụp mắt nhìn chằm chằm Lục Chấp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như muốn ép anh phải nói ra điều gì: “Lục Chấp, giữa chúng ta không chỉ là ba năm tình cảm trao đổi không cân bằng đó, mà còn là bây giờ — anh có đủ thành thật hay không.”

Nghe vậy, Lục Chấp lập tức gật đầu: “Đủ.”

Anh nói: “Em muốn biết gì, tôi đều sẽ nói cho em.”

“Anh có hận em không?” Trì Cẩn Hiến bất ngờ hỏi.

Câu hỏi đến đột ngột khiến người ta trở tay không kịp.

Lục Chấp khẽ chớp mắt, không mở miệng trả lời, chỉ vô thức lắc đầu.

Trì Cẩn Hiến nghiêm túc đối diện với anh, không nhìn ra được chút khác thường nào.

Trong thoáng chốc, cơn tức giận như mắc kẹt trong lồng ngực, không vào được mà cũng không ra được, khó chịu đến mức muốn đánh người. Vì vậy Trì Cẩn Hiến lập tức giơ cao chiếc gối đang ôm trong tay.

Đúng lúc đó, cửa ký túc xá bị đẩy ra.

“Rầm!”

“Mẹ nó, Diệp Liêu, cậu đừng chạy!”

“Ha ha ha ha cậu…”

Khoảnh khắc cửa mở ra, động tác của những người đang đuổi đánh nhau ngay lập tức dừng lại.

Diệp Liêu cõng Phương Minh trên lưng, cả hai đồng thời khựng lại, hai cặp mắt trừng to nhìn thẳng vào cảnh tượng trong phòng.

Hai tháng trước, vị thiếu tướng Lục bạn cùng phòng của họ đã dọn đồ vào ký túc, nhưng chưa từng ngủ lại một ngày nào, hôm nay đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, cậu ta gần như quỳ một chân trên đất, giống như đang cầu xin tha thứ, còn trước mặt cậu ta là Trì Cẩn Hiến đang giơ gối lên.

Mọi người nhìn nhau, Trì Cẩn Hiến phản ứng trước, nhanh chóng thu gối lại và ném lên giường, khôi phục vẻ bình thường.

“A, A Liêu, các cậu về rồi à.”

Diệp Liêu bị hành động đó kéo về thực tại, ngơ ngác hỏi: “Đây là…?”

Trì Cẩn Hiến khẽ đá mũi chân vào Lục Chấp dưới đất, miệng không động nhưng nhỏ giọng: “Đứng lên.”

Lục Chấp nói: “Em đã nói sẽ cho tôi cơ hội, không được nuốt lời.”

“Xin em đấy.”

Trì Cẩn Hiến: “…”

Diệp Liêu / Phương Minh: “…”

Giọng nói nhỏ, nghe như thể cậu ấy vừa chịu nỗi oan ức to lớn.

Nhưng Lục Chấp cũng không dám lấn tới, nói xong thì ngoan ngoãn đứng lên, lùi lại một bước.

Diệp Liêu trong trạng thái nghi ngờ cuộc đời, gỡ Phương Minh khỏi lưng mình, lại nghi ngờ cuộc đời mà đóng cửa phòng lại.

Sau đó, cậu ghé sát tai Phương Minh, hỏi như cần xác nhận sự thật: “Minh Nhi, cậu thấy có gì đó là lạ không?”

Phương Minh cũng hạ giọng đáp: “Quá lạ.”

Nhưng hai nhân vật chính trong phòng chẳng có ý định mở miệng, họ cũng không dám hỏi nhiều.

Chủ yếu là vì đối diện với thiếu tướng Lục, bọn họ không dám lắm.

Người đã vào ký túc, giờ lại gặp bạn cùng phòng, cho dù Trì Cẩn Hiến rất muốn tống Lục Chấp ra ngoài ngay lập tức, cũng khó mà nói thẳng.

Cuối cùng đành phải tức anh ách mà để người ở lại.

Hôm đó, đợi không còn ai chú ý, Trì Cẩn Hiến nói với Lục Chấp: “Khi nào anh đủ thành thật thì em mới cho anh cơ hội.”

Cậu còn nói: “Dù sao bây giờ có anh hay không cũng vậy thôi.”

**

Bắt đầu từ hôm nay, mối quan hệ của họ giống như ngày mới gặp, thậm chí còn căng thẳng hơn.

Trì Cẩn Hiến thực sự không thèm nhìn Lục Chấp lấy một lần, bị theo riết thì bảo tránh ra.

Không phải đơn thuần là hung dữ, mà là thực sự muốn cắt đứt quan hệ.

Thái độ cứng rắn đến mức ngay cả Thích Tùy Diệc cũng không nhịn được tò mò, hỏi: “Tuần trước quan hệ hai người chẳng phải đã khá hơn rồi sao?”

Trên đường đi ăn cùng nhau, Thích Tùy Diệc quay đầu liếc nhìn Lục Chấp đang đi cách đó không xa, cau mày: “Thấy cậu vui, tôi còn định đổi thái độ với cậu ta cho tốt hơn.”

“Sao? Cậu ta lại làm chuyện ngu ngốc gì đó chọc cậu à?”

Trì Cẩn Hiến trầm giọng: “Không có.”

Không hỏi thêm được gì, Thích Tùy Diệc chỉ “chậc” một tiếng rồi mặc kệ.

Tình trạng này kéo dài gần một tháng, Lục Chấp gần như đã thử mọi cách, nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết.

Kỳ nghỉ của học kỳ này cũng sắp đến, vào thứ Năm, Trì Cẩn Hiến bất ngờ nhận được điện thoại của Nguyên Tư Bạch.

“Ba nhỏ, có chuyện gì sao?” Trì Cẩn Hiến đang chơi ở ký túc xá của Thích Tùy Diệc, nhận điện thoại thì hơi ngạc nhiên.

“An An,” Nguyên Tư Bạch nói, giọng ôn hòa, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt, “Cha con phải đi công tác mấy ngày ở chỗ con, ba muốn đi cùng để thăm con.”

“Thật ạ?” Nghe vậy mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, khóe miệng cũng cong lên, “Vậy cha và ba nhỏ khi nào tới? Con cũng nhớ hai người lắm.”

“Ngày mai.” Nguyên Tư Bạch nói, “Bọn ba đã đặt khách sạn rồi. Tối sẽ đưa con đi ăn.”

Trì Cẩn Hiến: “Vâng!”

“Dẫn theo cả chú nhỏ của con nhé.”

Trì Cẩn Hiến cười nói: “Giờ con đang ở chỗ của cậu yas đây, cậu ấy nghe thấy rồi.”

Nguyên Tư Bạch cũng bật cười: “Vậy tiện thể gọi cả Ly Thu đi cùng luôn.”

Lịch học đại học mỗi tuần gần như khác nhau. Thứ Sáu hôm sau, Cảnh Ly Thu có một buổi thực nghiệm nên bận về khá muộn, còn tiết cuối buổi chiều của Trì Cẩn Hiến cũng có lớp. Chỉ có Thích Tùy Diệc là rảnh, xác định mình không có tiết nên đã đi gặp hai anh của mình trước.

Dù thường xuyên cãi nhau với Trì Tuy, nhưng những đứa trẻ đi xa vẫn luôn nhớ người nhà.

Thế nên cậu ấy đã đi từ sớm.

Để tránh Cảnh Ly Thu trốn, Trì Cẩn Hiến cố ý đợi anh hoàn thành thực nghiệm, rồi kéo đi cùng để hoàn thành “nhiệm vụ”.

— Nghỉ hè vừa rồi đã sống chung với hai người chú mấy tháng, nên phải tiếp tục giả làm bé ngoan tử tế”.

Cảnh Ly Thu chỉnh lại tóc, đeo cặp kính gọng đen lên mặt, vừa bước ra khỏi ký túc và đi cạnh Trì Cẩn Hiến vừa lầm bầm: “Anh đã nói là không muốn đi rồi mà, giả bộ ngoan ngoãn khó lắm đấy.”

Trì Cẩn Hiến hài lòng nhìn từ đầu đến chân, nghe vậy liền cười: “Ai bảo hè vừa rồi anh diễn giỏi thế, chứ không thì giờ này tha hồ buông thả bản thân.”

“Giờ anh mà không diễn thì cũng không được đâu, vì cha của cậu sẽ mách với chú Cảnh đấy, nếu cha anh biết… chậc.”

Ánh mắt Cảnh Ly Thu đầy oán trách, còn Trì Cẩn Hiến thì cười không ngừng được.

Thành phố đã vào lúc náo nhiệt nhất của đêm, đèn neon hòa với dòng xe và người tạo thành khung cảnh sầm uất.

Đợi đèn đỏ bên đường, Trì Cẩn Hiến nhìn sang phía đối diện, trong đầu bất giác nhớ lại đêm bị Lục Chấp kéo đi.

Gió mát thổi qua, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, cậu và Lục Chấp lại dây dưa với nhau lần nữa, nghĩ lại vẫn thấy thật khó tin.

Sao Lục Chấp lại thay đổi lớn đến thế, sao lại…

Lại thích mình đến vậy — nếu những gì Lục Chấp nói là thật.

Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của Lục Chấp, vừa khiến cậu không biết phải làm sao, vừa khiến cậu đau lòng đến khó chịu.

Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến chợt nhận ra — hình như hôm nay mình chưa thấy Lục Chấp mấy.

Lục Chấp không ở ký túc, tan học cũng không theo sau mình nữa.

Chẳng lẽ vì thấy mình quá kiên quyết? không muốn kiên trì nữa?

Kỳ lạ thay, trong lòng Trì Cẩn Hiến dấy lên một cảm giác nghẹn ngào bực bội, nghĩ thầm, mới có mấy ngày mà đã không dỗ nữa rồi? Vậy mình bị lừa mà còn không được giận à? Cho dù muốn cho cơ hội cũng phải đợi mình hết giận chứ.

Nhưng tên khốn Lục Chấp này lại nói không gặp là không gặp, chẳng thấy tăm hơi đâu, càng nghĩ càng thấy đúng, Trì Cẩn Hiến nhíu mày, hậm hực nghĩ, ai mà còn thích anh nữa thì đúng là chó! Có cho ai cơ hội cũng không cho anh cơ hội! Sau này cứ độc thân cả đời đi!

Đồ chó!

“Sao thế?” Bất ngờ, giọng Cảnh Ly Thu vang bên tai, “Cậu nhíu mày cao thế kia, anh thở bên cạnh cũng làm cậu khó chịu à?”

“…” Trì Cẩn Hiến xoa mặt, lấy lại vẻ bình thường, cười mắng anh một câu.

Thấy cậu không sao, Cảnh Ly Thu kéo tay cậu: “Đèn xanh rồi, đi thôi.”

Trì Cẩn Hiến vừa nhấc chân định bước, thì phía sau không xa bỗng vang lên một tiếng gọi.

“Tiểu Trì—” Giọng người đó mang theo chút hoảng hốt và rối loạn.

Trì Cẩn Hiến khựng lại, theo phản xạ quay đầu — Lục Chấp đang đứng cách vài mét.

Giữa họ có mấy người đi bộ ngăn cách, nhưng không hề cản bước Lục Chấp từng bước tiến về phía này.

“Trì Cẩn Hiến.” Lục Chấp gọi.

Giọng điệu không ổn định, dường như mang theo một chút run rẩy khó nhận ra.

Trạng thái của anh chắc chắn không bình thường. Mọi sự tức giận, phẫn nộ, ngay lập tức bị ném sang một bên. Trì Cẩn Hiến khẽ hé môi định nói chuyện, thì nghe Cảnh Ly Thu đột nhiên lên tiếng bên tai cậu: “Kỳ mẫn cảm.”

Trì Cẩn Hiến nhìn qua, theo bản năng nói: “Cái gì?”

Cảnh Ly Thu nhíu mày, “chậc” một tiếng, đánh giá: “Cậu ta điên rồi.”

“Cậu không thấy dường như cậu ta rất vội vàng chạy đến đây sao. Để không làm rò rỉ pheromone ra ngoài, chắc chắn cậu ta đã tiêm không chỉ một mũi thuốc ức chế vào tuyến thể của mình.”

“…Cậu ta không biết kỳ mẫn cảm là lúc Alpha yếu đuối nhất sao?”

Một sinh viên y khoa nói chắc chắn là đáng tin, huống chi là Cảnh Ly Thu, người có hứng thú đặc biệt với cơ thể con người như vậy.

Người đi đường ở giữa cuối cùng cũng đã đi qua, khuôn mặt của hai bên hoàn toàn lộ rõ trong mắt đối phương.

Lục Chấp vẻ mặt hoảng loạn, khóe mắt đỏ một cách bất thường, dường như là đau đớn khó chịu, lại như…

“Trì Cẩn Hiến.” Lục Chấp đến trước mặt cậu, lần thứ ba gọi cái tên này. Và cùng với âm tiết cuối cùng của cái tên, màu đỏ ở khóe mắt anh bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt vốn lạnh lùng đen như mực bỗng chốc ướt đẫm.

Nước mắt cứ thế tuôn ra từ mắt anh mà không hề báo trước.

Trì Cẩn Hiến ngây người, đại não cũng trực tiếp mất đi khả năng suy nghĩ.

Cậu gần như theo bản năng khẽ mở miệng nói: “…Anh trai.”

Ai ngờ xưng hô này như mở ra một cơ quan không thể diễn tả, Lục Chấp hoang mang nhìn Trì Cẩn Hiến một giây, nước mắt liền bắt đầu tuôn rơi càng mạnh mẽ hơn.

Anh khóc đến nỗi hoàn toàn không giống Lục Chấp.

“Trì Cẩn Hiến… Tiểu Trì,” Lục Chấp vươn tay nắm lấy cổ tay Trì Cẩn Hiến, “Tôi thật sự không cố ý lừa em, nhưng tôi không biết mình phải làm thế nào… Tôi biết tôi sai rồi, là tôi sai rồi, sau này, tôi thật sự sẽ đối xử với em rất tốt, rất tốt…”

“Tôi có thể theo đuổi em ba năm, năm năm, mười năm… ba mươi năm cũng được,” Lục Chấp nắm chặt tay Trì Cẩn Hiến, dùng sức kéo cậu từ bên cạnh Cảnh Ly Thu về phía mình, nói, “Nhưng em đừng đi với người khác, tôi không chịu được… tôi thật sự không chịu được. Tiểu Trì… đừng đối xử với tôi như vậy.”

Tiếng còi xe thỉnh thoảng lại vang lên bên tai, nhưng trong tai, trong mắt Trì Cẩn Hiến không tồn tại bất kỳ ai ngoài Lục Chấp.

Trái tim cậu như bị thứ gì đó siết chặt, khiến cậu có chút khó thở.

Lục Chấp giống như sắp sụp đổ rồi— lúc này anh đang đứng ở bờ vực sụp đổ, cố gắng hết sức để nắm lấy cọng rơm cứu mạng của mình.

Dốc hết toàn lực.

“Em đã nói ngày mai và hoa hồng, tôi đều sẽ có được,” Lục Chấp giọng khàn khàn, khóc nấc từng chữ một, “…Em không thể lừa người.”

“Tôi đang cố gắng, tôi thật sự đang cố gắng nắm lấy ngày mai… tôi đã chạm được rồi, thật sự đấy… nhưng tôi đã đánh mất hoa hồng nhỏ của tôi rồi—tôi không muốn, cũng không cam lòng… tôi không có cách nào cả.”

“Tiểu Trì,” Lục Chấp nói, “Em đừng lấy lại hoa hồng, cầu xin em…” Dường như nghĩ đến thực tế là Trì Cẩn Hiến sẽ lấy lại hoa hồng, giọng Lục Chấp đột nhiên có chút mông lung, “…Vậy tôi có ngày mai thì có ích gì chứ.”

Lục Chấp nói: “Không có hoa hồng, vậy tôi có ngày mai thì có ích gì chứ.”

Dường như Lục Chấp lại bị bóng tối bao trùm chặt chẽ, luồng tối đó mạnh mẽ xuyên qua toàn bộ con người anh, khiến anh không thể thở được.

Lục Chấp chỉ có thể vô cùng mông lung nhìn Trì Cẩn Hiến, lặp đi lặp lại một giọng nói trầm thấp: “…Đừng từ bỏ tôi.”

Hết chương 60

Bình Luận (0)
Comment