Chương 65
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“…Cái gì?” Vẻ mặt khó coi của Lục Từ Thanh còn chưa giữ được vài giây, cái tên quen thuộc đã khiến ông ta rơi vào một chút mơ hồ.
Ông ta vẫn quỳ một chân trên mặt đất một cách thảm hại, chỗ bị thương ngay lập tức bị nhuộm đỏ bởi màu máu chói mắt, nhưng không ai còn quan tâm nữa.
Ai mà không biết Nhan Duyệt là người chồng hợp pháp của Lục Từ Thanh.
Nhưng lúc này, Ngôn Truyền Tuần của Đế quốc lại hỏi người đó là con trai của ai.
Trong nháy mắt, không ai hiểu ý của Ngôn Truyền Tuần, nhưng hai thế lực xung quanh đã hoàn toàn rơi vào thế trận bế tắc kỳ lạ.
Lục Từ Thanh dùng một tay che vai, lại khó khăn cất tiếng: “Tướng quân Ngôn, lời này của ngài là có ý gì?”
Nghe vậy, sự im lặng xung quanh liền bị phá vỡ, người phía sau ông ta thấy vậy vội vàng đưa tay ra đỡ ông ta đứng dậy.
Bàn tay Ngôn Truyền Tuần cầm súng vẫn bình tĩnh và lạnh lùng, chĩa thẳng vào đầu Lục Từ Thanh. Khi Lục Từ Thanh mượn lực đứng dậy, mắt ông ta vẫn luôn chú ý đến nòng súng đen ngòm trước mặt, không dám có bất kỳ động tác lớn nào.
Những vũ khí lạnh lẽo đó cứ như vậy mang theo những suy nghĩ khác nhau của mọi người, sẵn sàng g**t ch*t bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Không biết tại sao, trong bầu không khí lạnh sống lưng này, Lục Từ Thanh đột nhiên khó khăn nuốt nước bọt.
Ông ta dường như không thể tin nổi nhìn thẳng vào Ngôn Truyền Tuần, môi khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Nhan Nhan… Nhan Duyệt? Con trai… của ngài?”
Xung quanh yên tĩnh im ắng, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Kể cả nhịp tim của mọi người cũng nghe thấy rõ ràng.
Tất cả đều loạn.
“…Nó cãi lời ta, nổi loạn, ta đồng ý cho nó đi theo ngươi, từ đó cắt đứt quan hệ cha con, nó sống tốt hay xấu đều không bàn đến, không liên quan gì đến ta.” Ngôn Truyền Tuần bước một bước về phía Lục Từ Thanh, tốc độ nói rất nhanh, ngữ khí cũng rất tàn nhẫn, “Nhưng ngươi đã giết nó.”
“Tôi không có,” Lục Từ Thanh lập tức phủ nhận, nói, “Em ấy…”
Ngôn Truyền Tuần nhìn ông ta, ánh mắt như muốn đoạt hồn cướp mạng.
Lục Từ Thanh có chút mơ hồ chớp mắt, yết hầu vô thức lại khẽ động.
Ông ta không thể nói được nữa, ông ta như thể không biết nên nói gì.
Trong khoảnh khắc, phe của Ngôn Truyền Tuần càng trở nên căng như dây đàn, còn Lục Từ Thanh với tư cách là người dẫn đầu lại “ngã gục” trước, quân lính trực tiếp tan rã.
Cho đến khi không biết qua bao lâu, một bóng người yếu ớt lảo đảo chạy tới, khi còn cách Ngôn Truyền Tuần năm mét, ông ta “phịch” một tiếng quỳ thẳng xuống đất.
Trên đường đi không ai ngăn ông ta lại.
Nhưng cũng đúng, người của Đế quốc đã đánh đến tận cửa nhà rồi, hoảng loạn và ứng phó còn không kịp, đâu còn thời gian để quản chuyện bên ngoài.
Ngôn Truyền Tuần liếc mắt sang, biểu cảm lại đột nhiên có chút sững sờ.
“…Tướng… quân.” Phương Thủ nước mắt đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào run rẩy không ra lời.
Ông dường như tình cờ nghe tin Tướng quân Ngôn Truyền Tuần của Đế quốc đã đến đây, vì vậy vội vàng chạy đến đây. Chắc chắn đã xảy ra một số chuyện bất ngờ trên đường, trên người Phương Thủ có thể nhìn thấy những vết trầy xước và máu tươi.
Ông ta uất ức và khủng hoảng gọi xong danh xưng đó, sống lưng thẳng tắp liền cúi xuống, trán chạm mạnh xuống đất, toàn thân dường như run rẩy vì đau đớn không thể chịu nổi.
Gió đêm mùa hè không hề mát, nhưng đi kèm với bóng đêm dần buông xuống, cơn gió thổi đến từ bốn phương tám hướng lại lạnh buốt thấu xương.
Làm cho tứ chi đau nhức.
Ngôn Truyền Tuần hoàn hồn, rũ cổ tay xuống, giọng điệu vẫn tàn nhẫn: “Chủ nhân của ngươi chết rồi, mà ngươi thì vẫn còn sống.”
Phương Thủ dùng mu bàn tay và cánh tay dơ bẩn lau mắt, vẫn gọi: “Tướng quân.”
Bàn tay Ngôn Truyền Tuần nắm súng dùng một lực bất thường, những gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên, lúc này đang hơi giật giật.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi giữ giọng nói ổn định, nói từng chữ một: “Hồi nhỏ ta nhặt ngươi về, cho ngươi lớn lên cùng thằng con bất hiếu đó, để ngươi chăm sóc nó. Nhưng ngươi lại chăm sóc đến mức nó chết!”
Hai người đã 20 năm không gặp, Phương Thủ đã không còn là một thiếu niên mười hai mươi tuổi, nhưng lúc này ông ta lại giống như một đứa trẻ vừa trưởng thành, khi nhìn thấy Ngôn Truyền Tuần, sự phụ thuộc và uất ức to lớn liền tuôn trào.
Khiến cho ông ta rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ta muốn nói hãy cứu thiếu gia, nhưng thiếu gia đã chết rồi, ông ta lại muốn nói hãy giết Lục Từ Thanh, nhưng Ngôn Truyền Tuần hiện tại đã ở đây. Vì vậy, tất cả lời nói cứ lặp đi lặp lại trong lòng, lại trở nên vô cùng xa lạ.
Phương Thủ như không thể nói được nữa, chỉ khóc không ra hình dạng.
“…Nhan Duyệt chết rồi, hàng năm gửi ba lá thư về nhà, là ai gửi?” Ngôn Truyền Tuần trợn mắt, hỏi như vậy.
Cơ thể Phương Thủ run rẩy, quỳ trên mặt đất bình tĩnh lại một lúc lâu, mới gần như không tiếng động dùng giọng thì thầm nói: “Tôi.”
Ngôn Truyền Tuần gầm lên: “Chữ trong thư là của cái thằng súc sinh đó! Ngươi nghĩ ta mù hay mẹ nó dễ bị lừa?”
Nghe vậy, nước mắt Phương Thủ rơi càng dữ dội hơn, ông ta nắm chặt tay thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, nói: “Thiếu gia… đã viết rất nhiều thư từ trước, bảo tôi mỗi năm… vào ngày sinh nhật của ngài và phu nhân, và dịp Tết thì gửi đi.”
“Nói… cậu ấy rất tốt.”
Người được cử đến để xử lý vết thương đơn giản cho Lục Từ Thanh đột nhiên như thể dùng lực quá mạnh, Lục Từ Thanh đau đến tái mặt.
Tiếng rít lên không thể kìm nén đó gây ra một sự run rẩy không thể diễn tả, trong tròng trắng mắt Ngôn Truyền Tuần từ từ hiện lên những tia máu đỏ, ông lạnh lùng liếc nhìn Lục Từ Thanh, những động tác băng bó đơn giản ngay lập tức chấm dứt.
“Nó đúng là,” Ngôn Truyền Tuần từng chữ một nói rõ ràng, “chuẩn bị chú đáo a.”
Gió lạnh trong không khí tăng tốc, thổi đỏ mắt mọi người, như thể giây tiếp theo có thể nhỏ máu ra. Ông nói: “Phương Thủ, ngươi đúng là một con chó ngoan ngoãn được thằng súc sinh đó nuôi. Ngươi còn nhớ, có biết là ai đã cứu ngươi không?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng thở hổn hển vì đau đớn.
Ngôn Truyền Tuần đột nhiên bước về phía Phương Thủ, bàn tay lớn giơ lên, tưởng chừng như sắp giáng một cái tát mạnh xuống, nhưng cuối cùng lại kìm lại, chỉ giọng nói khàn khàn nói: “Ta nuôi hai đứa bây, là để chúng bây tự hạ thấp bản thân, người chết rồi còn không biết quay về sao?!”
“…Không về được,” Phương Thủ ngửa mặt lên, mặc dù đang khóc, nhưng mắt không chớp, như đang chờ cái tát đó giáng xuống, nước mắt tràn ra khóe mắt, nói, “Không về được, Tướng quân, không về được.”
“Thiếu gia cũng không cho tôi về…”
Ngôn Truyền Tuần không hiểu, càng không thể lý giải.
Phương Thủ liền nói: “Thiếu gia… thiếu gia bị giam cầm, hành tung, lời nói, đều bị giám sát.”
Ông nhìn khung cảnh hiện tại, âm cuối run rẩy không nói thành lời: “Thân phận của Tướng quân, thân phận của Lục Từ Thanh, liên quan đến chính trị quân sự của hai bên… thiếu gia nói rằng cậu ấy tuyệt đối không muốn trở thành một kẻ tội lỗi chồng chất.”
**
Trong cùng một thế giới của Liên minh, cùng một bầu trời đêm đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Lục Chấp vẫn quỳ trên mặt đất, những dòng chữ trong cuốn sổ tay đã không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng anh vẫn kiên trì nhìn chằm chằm.
Một thanh niên có vẻ ngoài cực kỳ dịu dàng, giọng nói rất nhẹ nhàng được bao bọc bởi ánh sáng chiếu từ xa của nhiều năm trước, giữa cuốn sổ tay đã mở ra—nổi bật trên trang giấy.
Giây tiếp theo, luồng ánh sáng ảo ảnh đó biến mất, Trì Cẩn Hiến đưa tay ra đóng cuốn nhật ký lại, vẫn ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào, nói: “Anh, chúng ta về nhà trước nhé?”
“Trời tối rồi, em hơi sợ.”
Lục Chấp hoàn hồn, hàng mi theo bản năng khẽ chớp vài lần, anh hơi ngước mắt lên nhìn Trì Cẩn Hiến. Khuôn mặt hai người kề sát nhau, vì vậy anh khẽ động trán, nhẹ nhàng cọ vào trán Trì Cẩn Hiến.
“Được,” Lục Chấp giọng khàn khàn, nói, “Đừng sợ. Đi thôi.”
“Anh,” Trì Cẩn Hiến mở miệng, trong giọng nói là sự đau lòng không thể bỏ qua, “Anh, có em ở đây, em ở đây… em sẽ ở bên cạnh anh.”
Trong đêm tối đậm đặc, đôi mắt Lục Chấp đỏ hoe, ngoài ra không có gì bất thường.
Anh đưa tay kéo Trì Cẩn Hiến đứng dậy, trước hết để cậu đứng sang một bên, còn mình thì đi khôi phục lại ngôi mộ mà anh đã đại bất kính đào lên.
Trước khi đậy nắp quan tài lại, Lục Chấp quỳ bên cạnh đưa tay ra, đầu lâu của hài cốt cứ như vậy đối mặt với anh, giữa sự sống và cái chết là sự im lặng.
Trong nghĩa trang không có tiếng thì thầm nào.
Nhưng Lục Chấp lại như thể nghe thấy ai đó đã cất tiếng. Anh khẽ động môi, như đang lẩm bẩm: “Ba, con sống rất tốt.”
“Cũng đã trưởng thành rồi.”
Ngoài ra, anh dường như không biểu lộ bất kỳ sự bất thường nào nữa, bình tĩnh, vững vàng, tất cả đau đớn và hận thù đều bị nén chặt vào sâu thẳm trong lòng.
Ẩn mình trong bóng tối, không thấy một tia sáng nào.
Nhưng nỗi đau này có thể lây lan, nước mắt Trì Cẩn Hiến đột nhiên rơi xuống từng giọt lớn.
Sau khi mọi thứ trở lại bình lặng, cậu liền chủ động nắm lấy tay Lục Chấp, hai tay ôm lấy đặt lên tim mình, kiên định nói: “Lục Chấp, em yêu anh.”
Lúc này, nỗi đau tột cùng mới đột nhiên như được cảm nhận thông qua tình yêu rõ ràng và sáng tỏ này, hơi thở của Lục Chấp trở nên nặng nề, run rẩy, một lúc sau mới khàn giọng cất lời.
Trong vô số đêm tối, Lục Chấp không chỉ một lần nói khi không có ai, cũng nói khi giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, và bây giờ, anh cuối cùng cũng dám bộc lộ tất cả sự yếu đuối của mình, phát ra tín hiệu cầu cứu đến Trì Cẩn Hiến.
“Tiểu Trì,” anh nói, “…cứu anh.”
**
[Bảo bối thân yêu của ba, tin rằng con có thể nghĩ đến bước này, chứng tỏ con đã trưởng thành, hẳn sẽ không còn bị người khác khống chế. Không được tận mắt chứng kiến con trưởng thành, là sự hối tiếc vĩnh viễn của ba.
Xin lỗi con, đã để con phải chịu rất nhiều khổ cực, ba lại hèn nhát không dám chịu đựng nữa, bỏ lại một mình con ở đó.]
Trong cuốn sổ của Nhan Duyệt, tràn ngập những lời ông nói với Lục Chấp.
Mỗi chữ đều được viết cực kỳ nghiêm túc, đó là sự dạy dỗ cả đời, cũng là lần duy nhất trong đời.
[Con người một khi đã làm sai, nhất định phải gánh chịu hậu quả, ba không thể mang lại rắc rối cho bất cứ ai, nhưng con là con trai của ba, ba không thể tưởng tượng con phải chịu quá nhiều khổ đau.
Nếu như… hãy đi tìm Tướng quân Ngôn Truyền Tuần của Đế quốc, ông ấy giận ba, hận ba, nhưng ông ấy nhất định sẽ giúp con.]
**
Tướng quân bách chiến bách thắng của Đế quốc, Ngôn Truyền Tuần, chỉ có một người con trai, tính cách không giống ông ấy một chút nào.
Nếu người khác sinh ra trong một gia đình như Ngôn Truyền Tuần, dù không vô lễ kiêu ngạo, khi còn nhỏ cũng luôn có chút cao ngạo.
Nhưng Ngôn Duyệt từ khi hiểu chuyện đã cực kỳ ghét người khác lấy gia đình cậu ra để nói chuyện, cậu cũng không muốn người khác kết bạn với mình vì điều đó.
Vì vậy, khi lớn hơn một chút, khi không ai biết cậu là ai, cậu nói mình tên là “Nhan Duyệt”.
Nhà họ Ngôn cũng không cố ý công khai thông tin thành viên gia đình, lâu dần, sau sự “che giấu” của chính Nhan Duyệt, cũng không có mấy người còn quan tâm đến con trai Tướng quân Ngôn Truyền Tuần tên là gì nữa.
Tướng quân Ngôn quyết đoán nói một là một, hai là hai, một khi đã đưa ra quyết định, đó nhất định phải là quyết định đó, lúc nào cũng giống như đang ra lệnh trên chiến trường, không cho phép ai làm trái.
Nhưng Nhan Duyệt từ khi sinh ra đã như mang một trái tim từ bi với chúng sinh, lương thiện đến mức gần như ngốc nghếch.
Khi còn nhỏ, Nhan Duyệt vừa mới hiểu chuyện, Ngôn Truyền Tuần phải đi thị sát một khu ổ chuột, ở góc tường ngoài vòng ngoài nhìn thấy một đứa trẻ co ro, trông như sắp chết cóng. Khoảnh khắc đó nghĩ đến Nhan Duyệt ở nhà có lẽ cũng tầm tuổi đó, Ngôn Truyền Tuần liền mềm lòng, mang đứa trẻ về nhà.
Đứa trẻ đó chính là Phương Thủ. Buổi tối, Nhan Duyệt vừa thấy cha về còn chưa kịp chào, đã bị đứa trẻ nhỏ trong lòng ông ấy thu hút ánh mắt, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ lo lắng đi tới, ngước mặt lên hỏi một cách trong trẻo: “Cha ơi, em trai này hình như bị bệnh rồi, sau này em ấy có thể ở cùng con không?”
Ban đầu Ngôn Truyền Tuần chỉ định mang người về trước, cho đi khám bác sĩ, chăm sóc tốt rồi lại đưa về khu ổ chuột, lúc đó bị đứa con trước mặt ra tay trước, lời từ chối của Ngôn Truyền Tuần ngay lập tức mắc kẹt ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra.
Nhưng Phương Thủ cứ như vậy ở lại.
Không chỉ vậy, từ đó về sau, mỗi mùa đông Nhan Duyệt đều đến các khu ổ chuột khác nhau, mang đến cho những người ở đó tất cả những gì cậu có thể làm được.
Không cầu bất kỳ sự đền đáp nào.
Lâu dần, hai chữ “Nhan Duyệt” vượt xa “Ngôn Duyệt”.
Không ai biết cậu là ai, nhưng tất cả mọi người đều biết cậu là người tốt.
Một thanh niên cực kỳ tốt, đẹp mắt và dịu dàng.
Một mùa đông khác, ở cùng một khu ổ chuột.
Cậu đã gặp Lục Từ Thanh.
Năm Nhan Duyệt 24 tuổi, cậu về nhà nói với Ngôn Truyền Tuần và Trần Tầm Nhu rằng cậu muốn kết hôn với một người.
Con trai đã lớn, yêu ai đó là chuyện bình thường, lúc đó Ngôn Truyền Tuần cũng không để ý, cho đến khi ông nghe thấy ba chữ Lục Từ Thanh.
“Ai?” Ngôn Truyền Tuần nhíu mày nhìn cậu, hỏi, “Sao cái tên này quen thế, nhưng ta lại cảm thấy hắn không phải người của Đế quốc.”
Mắt Nhan Duyệt sáng lên, giọng nói có chút tự hào, nói: “Thượng tướng Liên minh.”
Nghe vậy, ngũ quan của Ngôn Truyền Tuần gần như nhăn lại một chỗ, ông bực bội nói: “Cái gì? Ta sẽ cho con kết hôn với một người của Liên minh? Hơn nữa con chạy xa như vậy, sau này còn trở về không?!”
“Con để mẹ con ngày nào cũng nhớ nhung con à? Nuôi con lớn như vậy là để cha mẹ lo lắng mãi sao?”
Trần Tầm Nhu yếu ớt ngồi ở đầu giường, nghe lời này cũng khẽ lên tiếng: “Duyệt Duyệt, đó là người như thế nào vậy con?”
Mẹ của Nhan Duyệt là một người phụ nữ đặc biệt dịu dàng, chỉ là năm sinh Nhan Duyệt suýt mất mạng, hồi phục lại cũng đã sức khỏe sa sút, nhiều năm nay cơ thể vẫn không được tốt cho lắm.
Nhan Duyệt chạy đến bên Trần Tầm Nhu, giọng nói vô thức nhẹ đi: “Mẹ, là một người rất tốt. Hai người đừng ngăn cản con được không, con thật sự rất thích anh ấy.”
Ngôn Truyền Tuần trợn mắt giận dữ: “Con hiểu thế nào là thích?”
“Con thích gì ở hắn?!” Nói xong ông ta im lặng một lát, như thể đã có ấn tượng về người này, nói, “Nhan Duyệt, con đã tìm hiểu kỹ về người này chưa?”
Chưa hề, cậu ngây thơ cho rằng giữa những người yêu nhau không cần tìm hiểu, cũng có thể đủ thành thật—đặc biệt là với mối tình đầu, quả thực là ngây thơ đến đáng yêu.
Nhưng sau này nghĩ lại, cậu cũng chưa bao giờ nói cho Lục Từ Thanh biết mình là ai, Nhan Duyệt cũng thấy thoải mái hơn.
Sau khi nói rõ với gia đình, Ngôn Truyền Tuần đã điều tra kỹ Lục Từ Thanh, khi ông ta ném những bức ảnh đối phương có quan hệ mờ ám với người khác cho Nhan Duyệt, Nhan Duyệt không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không tức giận.
Không chỉ vậy, cậu còn quay đầu lại phản bác: “Cha, con đã hỏi anh ấy rồi, những chuyện này đều là chuyện trước đây của anh ấy, con và anh ấy mới quen được khoảng một năm, con không thể bình phẩm về chuyện trước đây của anh ấy được.”
Ngôn Truyền Tuần gầm lên: “Quen một năm là con nhất định phải gả cho hắn làm chồng à?”
“Sao hắn không gả con?!”
Nhan Duyệt im lặng, cố chấp tin rằng sự kiên trì của mình là đúng.
Con người một khi đã bị thứ gì đó che mắt, nếu không tận mắt thấy bức tường đen, họ sẽ không nghĩ đến việc quay đầu.
Vì một Lục Từ Thanh, mối quan hệ cha con trong nhà họ Ngôn dần dần trở nên căng thẳng, Trần Tầm Nhu ở giữa khuyên Ngôn Truyền Tuần không phải, khuyên Nhan Duyệt cũng không phải.
Lo lắng nhiều lần sinh bệnh.
Cho đến năm Nhan Duyệt 25 tuổi, một lần nữa cậu đưa ra quyết định muốn kết hôn với Lục Từ Thanh.
Ngôn Truyền Tuần tức giận đến mức không thể chịu nổi, tiến lên định đá Nhan Duyệt ngã xuống đất, chỉ là giày còn chưa chạm đến người, ông ta đã sững sờ khi Nhan Duyệt “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Cha,” Nhan Duyệt mắt đỏ hoe, ôm bụng, xuống giọng nói, “Con biết con luôn chống đối cha, cha giận con, nhưng con thật sự rất thích anh ấy, hai năm nay anh ấy luôn đối xử với con rất tốt.”
“Nếu cha thực sự muốn đánh chết con… cũng đợi con sinh con ra rồi hãy đánh.”
Khuôn mặt Ngôn Truyền Tuần cứng đờ, môi cũng trắng bệch. Ông không thể tin nổi cúi đầu nhìn bàn tay Nhan Duyệt đang ôm bụng dưới, nói: “…Con nói gì?”
“Nhan Duyệt,” ông giọng run rẩy, “Con và cái thằng khốn đó… chưa kết hôn đã có con? Cha và mẹ con đã dạy con như vậy sao?”
“Con còn biết mình là ai không? Con làm mất mặt ai biết không?!”
Mắt Nhan Duyệt càng đỏ hơn: “Người khác không biết con là ai, anh ấy cũng không biết.”
“Quan trọng là chuyện này sao?!” Ngực Ngôn Truyền Tuần phập phồng kịch liệt, nói xong quay người đi tìm đồ, tay vô thức sờ vào eo, trông như muốn tìm súng để bắn chết Nhan Duyệt.
Nhưng lúc đó ông ở nhà, mặc quần áo thường ngày, làm gì có súng nào, vì vậy Ngôn Truyền Tuần tức giận đến xấu hổ đi tìm thứ khác, bị Trần Tầm Nhu đang nghỉ dưỡng trong phòng ngủ kịp thời phát hiện, run rẩy đi ra ôm lấy eo ông, khóc lóc ngăn cản.
Nhan Duyệt không dám động đậy, nghẹn ngào khàn giọng nói: “Nhưng năm ngoái con đã nói với hai người con muốn kết hôn với anh ấy rồi, hai người không đồng ý, nếu không cũng sẽ không…”
“Con không ngờ sẽ mang thai.”
Ngôn Truyền Tuần nhắm mắt lại, nghiến răng bóp trán: “Bỏ đi.”
Lời vừa dứt, Nhan Duyệt lập tức đứng dậy, hoảng loạn lùi về sau, trong tư thế tự vệ.
“Con không muốn.” Cậu nói.
Ngôn Truyền Tuần nhìn chằm chằm cậu, gắn từng chữ một hỏi: “Nhan Duyệt, con đường này, con nhất định phải đi đến cùng, đúng không?”
Nhan Duyệt gật đầu: “Vâng.”
“Bất kể tốt hay xấu,” trong tròng trắng mắt Ngôn Truyền Tuần đỏ lên, nghiến răng hỏi, “tuyệt đối không quay đầu?”
Nhan Duyệt: “Vâng.”
Trần Tầm Nhu nước mắt đầy mặt, bà nhìn Nhan Duyệt lắc đầu: “Duyệt Duyệt, mẹ đã lén đi gặp người đàn ông đó, hắn thật sự không… Mẹ và cha chỉ mong con có thể sống vui vẻ suốt đời, con và gia đình lại gây ra chuyện này, sau này mẹ phải làm sao đây?”
Nhan Duyệt đưa tay lau mắt, khóc không thành tiếng: “Mẹ… con cũng không biết tại sao lại thích như vậy, nhưng con thật sự rất muốn ở bên anh ấy.”
Ngày hôm đó, cả nhà họ Ngôn căng thẳng rất lâu, cuối cùng Ngôn Truyền Tuần nói: “Nếu con nhất định phải sinh đứa bé này ra, nhất định phải đi theo hắn, vậy thì con đã từ bỏ ta và mẹ con. Từ nay về sau, ta cũng không có đứa con trai là con nữa.”
Ông ta đã đưa ra lựa chọn nghiêm trọng như vậy để ép Nhan Duyệt tuân theo, chỉ cược cậu có thể làm mình yên tâm một chút.
Nhưng Nhan Duyệt đứng dậy từ sofa, lùi một bước về phía cửa.
Ngôn Truyền Tuần liền hiểu ra tất cả, gật đầu nói: “Nhan Duyệt, hôm nay một khi con bước ra khỏi cánh cửa này, sau này sống chết cũng không cần nói với gia đình, đó là con đường do chính con chọn.”
**
Nhan Duyệt bước ra khỏi cửa, Trần Tầm Nhu trực tiếp ngã bệnh phải vào bệnh viện, nửa năm không thấy khá hơn, trong thời gian đó Nhan Duyệt muốn đến thăm bà, bị Ngôn Truyền Tuần lạnh lùng đóng cửa từ chối.
Cậu không thể quay về được nữa.
Vì vậy…
Cậu không bao giờ có thể quay về được nữa.
Như thể đã nhìn thấy trước cảnh tượng này từ rất lâu, cuốn sổ tay của Nhan Duyệt bỏ ra năm năm, cho đến ngày cậu chọn đi vào giấc ngủ vĩnh hằng mới coi như hoàn thành.
Hoàn toàn chấm dứt.
Cậu nhờ Phương Thủ giúp mình tìm trường hà quang ảnh từ xa tiên tiến nhất, có thể chiếu hình bóng của cậu ở bất cứ nơi nào cậu muốn cất giấu.
Vì vậy khi Lục Chấp mở các trang sổ sau, Nhan Duyệt vẫn còn sống của nhiều năm trước liền dịu dàng xuất hiện trước mặt Lục Chấp.
Năm nay đã đủ 20 tuổi, Lục Chấp vào năm thứ 12 mất đi Nhan Duyệt, anh lại là người đầu tiên hoàn toàn nhận ra ba mình là người như thế nào.
Và đã trải qua những gì.
Đã đến cửa nhà, Lục Chấp lặng lẽ đứng ngoài biệt thự dường như đã lâu không có người ở.
Căn nhà Nhan Duyệt để lại cho anh, lúc này bên trong là một màu đen kịt, Trì Cẩn Hiến nói: “Về nhà.”
Họ liền cùng nhau về nhà.
Lục Chấp như thể là người đầu tiên đến ở, đối với nơi này đầy sự xa lạ.
Biệt thự rất sạch sẽ, có thể thấy là thường xuyên được dọn dẹp.
Có lẽ là do Phương Thủ thỉnh thoảng quay lại.
Những điều này hiện tại đều không quan trọng nữa. Lục Chấp trong tay vẫn nắm chặt cuốn sổ của Nhan Duyệt, anh rũ mắt nhìn chằm chằm, dưới ánh đèn hơi chói mắt, tay vô thức mở nó ra lần nữa.
Nhan Duyệt đã biến mất trong nghĩa trang lập tức xuất hiện trở lại.
Khuôn mặt thanh niên hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thẳng, đôi mắt dịu dàng đó chứa vô số ánh sáng lấp lánh, như thể ông vẫn còn mong đợi vào ngày mai.
Nhan Duyệt nhẹ nhàng đưa tay lên, như muốn xoa đầu ai đó, động tác rất dịu dàng.
Một lúc sau, ông nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chấp, ba là một người rất hèn nhát, ba chỉ mong con trưởng thành bình an.”
“—Ba thật sự rất yêu con.”
Đôi mắt đã đỏ hoe suốt chặng đường lại đột nhiên đỏ bừng lên, Lục Chấp nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, không dám chớp mắt lấy một lần.
“Anh,” lúc này, Trì Cẩn Hiến đột nhiên tựa cằm lên người Lục Chấp, giả vờ thoải mái nói, “Ba Nhan đẹp trai quá, cũng rất dịu dàng, anh rất giống ba.”
Lục Chấp hơi sững sờ: “Ba?”
“Đúng vậy,” Trì Cẩn Hiến bất động thanh sắc mà lại đóng cuốn sổ lại, nói, “Ba anh chẳng phải cũng là ba em sao? Sao thế? Lục Chấp, anh muốn bội tình bạc nghĩa em à?”
Lục Chấp vội vàng theo bản năng lắc đầu. Không biết qua bao lâu, anh rũ mắt xuống, đầu tựa vào hõm vai Trì Cẩn Hiến một cách cực kỳ phụ thuộc, khẽ nói: “Tiểu Trì… Ba không phải không cần anh, ba chỉ là không có cách nào.”
“Đúng vậy, anh,” Trì Cẩn Hiến dùng mặt bên cọ vào Lục Chấp, giọng cũng rất nhẹ, “Ba rất yêu anh, em cũng vậy.”
Họ tựa vào nhau một cách lãng mạn, như thể sau này sẽ nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng người khác sẽ không cho họ cơ hội này.
Khoảnh khắc chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trì Cẩn Hiến chưa lấy điện thoại ra thì trong lòng đã biết là ai.
Nguyên Tư Bạch và những người khác biết hôm nay cậu và Lục Chấp trở về, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức, tất nhiên sẽ lo lắng.
Nhìn người gọi đến, quả nhiên là Nguyên Tư Bạch.
Nhưng người bắt máy lại là Trì Tuy.
“Tiểu An, con và Lục Chấp đã về rồi đúng không?” Giọng Trì Tuy bình lặng truyền đến.
Trì Cẩn Hiến vẫn dựa vào Lục Chấp, bắt máy không tiện, liền dùng ngón tay bấm vào loa ngoài.
“Cha, con và anh trai đã xuống máy bay một lúc rồi, quên nói với cha và ba nhỏ.”
Trì Tuy “ừm” một tiếng, nói: “Không nói cũng đã lan truyền rồi.”
Nghe vậy Trì Cẩn Hiến có chút khó hiểu, mơ hồ cất tiếng: “Hả?”
“Lục Từ Thanh đã bị đưa đi,” Trì Tuy nói, “Chậm nhất ba ngày sau sẽ mở phiên tòa.”
“Hả?” Trì Cẩn Hiến kinh ngạc.
Trì Tuy không để ý, chỉ hỏi trước: “Lục Chấp đâu?”
“À, ở cạnh con.” Trì Cẩn Hiến vội nhìn Lục Chấp, ánh mắt vẫn còn mơ hồ.
Lục Chấp hắng giọng, khẽ gọi: “Chú Trì.”
“Ai là chú của cậu,” giọng Trì Tuy chứa sự không vui, “Đừng có gọi bậy.”
Hai đứa trẻ bị đáp lại đến không nói nên lời và hoảng loạn, Trì Cẩn Hiến nghĩ, rõ ràng Đại Trò và ba nhỏ đã đồng ý mà, tại sao lại không cho gọi.
Lục Chấp càng luống cuống, đã nghĩ sẵn con đường khó khăn tiếp theo để lấy lòng cha vợ.
Anh đã không còn Nhan Duyệt, tuyệt đối không thể không có Trì Cẩn Hiến.
Nhưng còn chưa đợi họ mỗi người một suy nghĩ, Trì Tuy liền nghiêm túc lại, ra lệnh như đang giao việc: “Lục Chấp, tuy chưa chính thức gặp mặt giới thiệu, nhưng từ ngày cha đồng ý giao cái đứa tổ tông Trì Cẩn Hiến này vào tay con, cha đã thừa nhận con rồi.”
“Mấy ngày tới, có thể con sẽ phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý dài, nhưng về chuyện của ngài Nhan Duyệt, nếu con cần bất kỳ sự hỗ trợ, giúp đỡ, cung cấp bằng chứng nào, cứ mở lời. Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu, mọi việc đều khó tiến hành, nhưng cha sẽ cố gắng hết sức để giúp con.”
Trì Tuy nói: “Giống như Tiểu An, cha là cha của con.”
“Nhớ chưa?”
**
Chan: Nói gì cho bầu không khí đỡ căng thẳng đi các Bảo Bối =))))))))))) Tui khóc cmnr
Hết chương 65