Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 69

Chương 69

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

“Trì Cẩn Hiến! Ranh con, thành sự không đủ, bại sự có thừa.” Trì Tuy cuối cùng cũng như ý nguyện bịt miệng Trì Cẩn Hiến lại, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

Trông ông rất muốn đánh người.

Nhưng qua sự im lặng và yên tĩnh kỳ lạ vừa rồi, những lời nói nhỏ nhất cũng có thể bị thu vào tai, suy nghĩ của Trì Hưu đã được kéo trở lại.

“A, được lắm Trì Tuy,” Ông nói với giọng điệu mỉa mai, “Còn tưởng mình mới 20 tuổi vừa vào công ty à? Đừng tưởng anh sẽ mãi chiều chú!”

“Tiểu An khai giảng ngày kia, anh cho chú ba ngày, sau ba ngày, chú có quỳ cũng phải bò đến công ty cho anh!!”

“Anh cả…”

“Tút.”

Điện thoại bị cúp.

Trì Tuy: “…”

Trì Cẩn Hiến vẫn bị cha mình mạnh mẽ bịt miệng, lúc này thấy tình hình không ổn liền vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trì Tuy, dang tay ôm chầm lấy Lục Chấp, nhanh chóng ra lệnh: “Anh, anh! Mau bảo vệ em!”

Lục Chấp theo bản năng ôm chặt lấy cậu, bế cậu đứng dậy từ sofa và nhanh chóng rời xa nơi thị phi.

Bọn họ có thể chạy, nhưng Trì Tuy đâu phải không có chân, ông cũng có thể đuổi theo!

“Ranh con, đứng lại đó cho cha!” Nói rồi, Trì Tuy cũng đứng dậy, sải bước đuổi theo.

“Ba nhỏ, giao cho ba đó!” Trì Cẩn Hiến trong vòng tay Lục Chấp nhìn thấy Nguyên Tư Bạch đã tham gia trận chiến, vội vàng nói một câu. Ngay lập tức, không cho người ta cơ hội phản ứng, Lục Chấp dùng hai tay bế Trì Cẩn Hiến theo kiểu bế công chúa, rồi sải chân bước, không ngoảnh đầu lại, vượt ba bậc thang cùng lúc, lên lầu hai về phòng.

“Cạch!”

Cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra và đóng lại, hai âm thanh này gần như chồng lên nhau, có thể thấy hai người bỏ chạy đã hoảng loạn đến mức nào.

Theo sau là một tiếng “cành cạch”, Trì Cẩn Hiến vòng tay ôm cổ Lục Chấp, đưa một tay ra khóa cửa lại.

Lục Chấp vẫn ôm chặt Trì Cẩn Hiến, lưng khẽ tựa vào cửa, sau khi vài âm thanh cùng lúc xuất hiện, sau đó anh mới phát hiện cúi đầu xuống nhìn Trì Cẩn Hiến.

Hai người nhìn nhau khó nói nên lời một lúc, rồi Trì Cẩn Hiến là người đầu tiên “phì cười”, một tay nắm lấy áo trước ngực Lục Chấp, vai run lên vì cười, Lục Chấp cũng khẽ cười theo, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ.

“Anh, anh cúi đầu thấp xuống nữa đi.” Một lúc sau, bụng Trì Cẩn Hiến đã đau vì cười, cậu hít một hơi thật sâu, rồi một tay khẽ xoa bụng, hồi phục xong liền dùng giọng nói vẫn còn vui vẻ nói.

Lục Chấp nghe lời ghé sát hơn, ngay lập tức bị Trì Cẩn Hiến dùng hai tay ôm lấy mặt.

Và đôi môi mềm mại của họ chạm vào nhau.

Hơi thở của cả hai ngay lập tức trở nên nóng bỏng, họ truy đuổi, quấn quýt lấy nhau.

“…Tiểu Trì.” Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Lục Chấp có chút hỗn loạn, ánh mắt trong phòng ngủ không bật đèn mờ mịt khó lường, dường như mang theo một d*c v*ng thiêu đốt, anh khàn giọng khẽ gọi tên người trong lòng.

Đôi mắt Trì Cẩn Hiến có chút mơ màng, hơi thở hơi gấp, nghe vậy ngẩng đầu đáp: “Vâng, anh.”

Lục Chấp tựa trán vào trán cậu, khàn giọng nói: “Cùng tắm không?”

“Anh có thể giúp em.”

Tuy rằng vẫn chưa làm đến cuối cùng, nhưng chuyện tắm rửa tuyệt đối không phải lần đầu, nhưng Lục Chấp trước khi làm gì cũng luôn hỏi ý kiến, hoàn toàn lấy Trì Cẩn Hiến làm trung tâm.

Ánh sáng và bóng đêm bên ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu rọi sự tối tăm trong phòng bằng một vầng hào quang mờ ảo. Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn không nói nên lời.

“Đi thôi.” Trì Cẩn Hiến hôn nhẹ vào khóe môi Lục Chấp, nói, “Em cũng giúp anh.”

Sau khi kiều diễm xong, nhận thấy Lục Chấp đang ôm mình đi về phía phòng tắm, Trì Cẩn Hiến lại vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng anh đừng hung dữ. Anh cứ giữ chặt em không cho em động đậy, còn cứ đòi đánh dấu em.”

“Thử một chút.” Lục Chấp đẩy cửa phòng tắm ra, nói, “Biết đâu có thể đánh dấu được.”

Nghe câu này là thấy không ổn, Trì Cẩn Hiến đánh anh: “Em là Beta!”

Lục Chấp nắm lấy tay cậu hôn nhẹ, giọng nói càng khàn hơn: “Anh cũng đâu có quá đáng.”

“Bảo bối Tiểu Trì, đừng nói nữa… hôn anh.”

**

Hai ngày còn lại ở nhà, Trì Tuy cứ hễ thấy Trì Cẩn Hiến là lại lải nhải, lải nhải, mặt cậu lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, mỗi lần Trì Tuy mắng một lúc là lại không mắng nổi nữa, chỉ đành thở dài tự trách mình.

Cứ như vậy, thời gian khai giảng vừa đến, Trì Cẩn Hiến vội vàng kéo Lục Chấp rời khỏi sự tấn công bằng ánh mắt của Trì Tuy.

Không còn nợ tình thân, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Và các sinh viên cùng trở lại trường đã phát hiện ra một vấn đề.

Chỉ trong hai tháng nghỉ hè, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp khi trở lại trường, dường như đã trở nên khác biệt hơn.

Nếu nói trước kỳ nghỉ mối quan hệ của họ là thân mật hơn, thì bây giờ họ thực sự dính chặt vào nhau!

…Trước đây cũng dính, nhưng không đến mức này.

Gần như không có ai thấy họ đi một mình, chỉ cần thấy Trì Cẩn Hiến, nhất định sẽ thấy Lục Chấp, và ngược lại cũng vậy.

Nhưng mọi người lại chưa từng nghe họ nói những lời như “Chúng tôi đang yêu nhau” hay “Đây là bạn trai của tôi.”

Trì Cẩn Hiến chưa từng nói, Lục Chấp cũng chưa từng nói.

Nhưng mọi người đều đã trưởng thành, sẽ tự động mặc định mối quan hệ này.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người lớn vì không theo đuổi được “ánh trăng sáng” trong lòng, mà kiên quyết phủ nhận.

Ví dụ như những người thích Trì Cẩn Hiến.

Và những người thích Lục Chấp.

Vì vậy, trên diễn đàn trường, những bình luận về những chuyện này cũng chiếm một vị trí không thể lay chuyển.

[Sao Trì Cẩn Hiến có thể yêu Lục Chấp được? Rõ ràng là Lục Chấp vẫn luôn theo đuổi một cách hèn mọn, có lẽ Trì Cẩn Hiến chỉ đồng ý thử thôi, sớm muộn gì họ cũng chia tay.]

[Tôi cũng nghĩ vậy, không phải có người theo đuổi lên theo đuổi Trì, tuy Trì từ chối, nhưng khi người theo đuổi hỏi mối quan hệ giữa cậu ta và Lục là gì, cậu ta trả lời cái gì? Ồ, điều này quá rõ ràng rồi… Đây là sự mập mờ phải không? Phải không, phải không?]

[Đúng đúng đúng, có người đến theo đuổi Lục Chấp cũng hỏi như vậy, sau khi Lục Chấp nghiêm túc từ chối, cậu ta chỉ theo bản năng nhìn Trì Cẩn Hiến, rồi cũng không trực tiếp nói đây là bạn trai của mình!]

[Đây chắc chắn là một trò chơi của người lớn thôi, chắc chắn không đi đến hôn nhân được, yên tâm đi, tôi tuyên bố—chúng ta vẫn còn cơ hội.]

[…]

Những bình luận tương tự tràn lan, lâu dần chiếm gần nửa diễn đàn.

Hôm nay, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp cùng nhau đi học, khi chưa vào lớp, Trì Cẩn Hiến bị Lục Chấp chặn lại ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.

Lúc này còn khoảng năm phút nữa là vào học, nên ngoài hành lang đã không còn sinh viên. Trì Cẩn Hiến rửa tay xong vừa quay người lại, đã thấy Lục Chấp gần như dán chặt vào người mình, cậu theo bản năng lùi lại một bước, lưng dựa vào tấm đá cẩm thạch khá lạnh.

“Sao thế, anh.” Trì Cẩn Hiến hỏi, khẽ hất những giọt nước trên tay.

Lục Chấp nói: “Trên người em không còn mùi của anh nữa rồi.”

Nói rồi anh đưa tay ra dịu dàng nhưng không thể từ chối nắm lấy cánh tay Trì Cẩn Hiến, trông có vẻ như muốn xoay cậu lại.

Trì Cẩn Hiến theo bản năng hai chân mềm nhũn, vội vàng ngăn anh lại: “Lại không có à?” Cậu giả vờ ngửi người mình, đương nhiên không ngửi thấy gì, chỉ vội vàng bàn bạc, “Anh, hay để tiết sau đi, sắp vào học rồi.”

“Không.” Lục Chấp từ chối, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt đặc biệt cố chấp, “Anh muốn cắn bây giờ.”

Cắn thì được, vấn đề là Lục Chấp rất mạnh bạo.

Ngay cả khi chỉ để lại mùi trên người Trì Cẩn Hiến cũng giống như muốn đánh dấu cậu, hung hăng giải phóng pheromone của mình.

Từ khi ở bên Lục Chấp, bệnh của Trì Cẩn Hiến chưa tái phát một lần nào, theo lời bác sĩ Dương nói lúc đó, có lẽ bây giờ bệnh của cậu đã khỏi, nhưng Trì Cẩn Hiến luôn không tìm được thời gian để chứng minh—Lục Chấp mỗi ngày đều cắn cậu! Lại còn không chỉ một lần!

Nhất quyết phải làm cho Trì Cẩn Hiến, 24 giờ đều nhiễm pheromone của anh.

“Anh hung dữ quá, chân em mềm nhũn rồi.” Cơ thể Trì Cẩn Hiến đã bị xoay được một nửa, một tay theo bản năng đặt lên tấm đá cẩm thạch lạnh lẽo, giọng nói vội vã.

Lục Chấp nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu, rất thương tiếc: “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

“Em không tin anh!” Hơi thở ấm áp phả vào cổ, cơ thể Trì Cẩn Hiến khẽ run lên.

“Anh không phải đang trong kỳ mẫn cảm, có thể kiểm soát được.” Lục Chấp nói như vậy, đồng thời cũng đã nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ xoay hoàn toàn Trì Cẩn Hiến lại.

Ngay lập tức, hình ảnh hai người, một trước một sau, được phản chiếu trong tấm gương trước mặt. Lục Chấp một tay vòng qua vai Trì Cẩn Hiến, khẽ bóp cằm cậu để ngăn cậu cử động, một tay nắm chặt lấy eo cậu, tạo thêm một tầng kìm kẹp.

Trì Cẩn Hiến giống như một con cừu đang chờ bị giết, hai tay chống lên bệ, nhìn thấy trong gương ánh mắt tối tăm như mực của Lục Chấp phía sau, như muốn nghiền người ta vào tận xương máu, khiến Trì Cẩn Hiến một trận căng thẳng khó tả, yết hầu vô thức khẽ động nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng đồng thời một cảm giác kỳ lạ cũng dâng lên trong lòng cậu—Lục Chấp không phải đang trong kỳ mẫn cảm, nhưng Lục Chấp lúc này rõ ràng đang thiếu cảm giác an toàn.

Nếu không anh sẽ không mạnh mẽ như vậy.

“Không đúng, anh có nghe thấy gì không, nên mới nhất quyết cắn em… Hít!”

Răng nanh hơi nhọn đâm thủng da, hai tay Trì Cẩn Hiến theo bản năng nắm chặt lại, tai, má từ từ nóng lên và ửng hồng.

Cố nhịn một lúc, bản năng lại khiến cậu theo bản năng khẽ vùng vẫy, nhưng như mọi khi lại phản tác dụng, bị hai cánh tay ôm cậu siết chặt hơn.

**

Năm phút sau, theo tiếng chuông vào lớp cuối cùng, hai người, một trước một sau, bước vào lớp, đi thẳng đến hàng cuối cùng.

Hàng cuối cùng không có ai, Trì Cẩn Hiến vào ngồi bên trong, Lục Chấp ngồi bên cạnh lối đi.

Khi họ đi qua lối đi, sẽ đi ngang qua các bạn học, Diệp Liêu kịp thời nhận thấy điều gì đó bất thường, ghé vào tai Phương Minh nói: “Minh Nhi, mặt Tiểu Hiện Kim đỏ quá, mặc dù cậu ấy cúi đầu đi vào…”

“Nhưng chúng ta đều thấy rồi.” Phương Minh vô thức nói nhỏ tiếp lời.

Diệp Liêu: “Hình như mắt cậu ấy cũng đỏ nữa.”

Phương Minh: “Bị bắt nạt khóc?”

Diệp Liêu: “…”

Phương Minh: “…”

Hai người nhìn nhau không nói nên lời, một lát sau càng tò mò nhìn chằm chằm vào hàng cuối cùng.

Và không chỉ họ, gần như tất cả mọi người trong lớp đều bị thu hút.

Dù sao giáo viên cũng chưa đến, họ cứ vô tư.

Trì Cẩn Hiến vẫn cúi đầu, bây giờ là mùa thu, cậu mặc một chiếc áo khoác, lúc này khóa kéo được kéo lên đến tận cùng, che đi cằm và nửa khuôn mặt cậu.

Có lẽ nhận thấy vô số ánh mắt soi mói, cả công khai lẫn lén lút, Trì Cẩn Hiến khẽ rụt vai lại để giảm bớt sự hiện diện, thoạt nhìn cả người cậu thu nhỏ lại thành một cục rất ngoan ngoãn, nhưng tay cậu lại nắm thành nắm đấm dưới bàn, đấm vào đùi Lục Chấp, nói nhỏ: “Anh xem anh kìa.”

Lục Chấp nắm lấy tay cậu, mím môi nói nhỏ: “Tiểu Trì, anh không có danh phận, em cũng không nói cho người khác biết anh là bạn trai của em.”

Nếu nghe kỹ, giọng điệu đó đầy rẫy sự tủi thân.

Vừa nãy ở bồn rửa tay, Trì Cẩn Hiến đã biết vì sao Lục Chấp lại hung dữ cắn cậu như vậy.

Vì những bình luận trên diễn đàn “bọn họ sau này chắc chắn sẽ chia tay”, “Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ nói Lục Chấp là người yêu của mình”, Lục Chấp đã mất đi cảm giác an toàn, đương nhiên phải để lại mùi của mình trên người bạn trai một lần nữa.

“Tại sao em không cho anh danh phận? Có phải em vẫn định vứt bỏ anh không?” Lục Chấp ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn cậu, rất không vui.

“!!!” Cái tội danh này thật không thể chấp nhận được, Trì Cẩn Hiến vội vàng nhìn thẳng vào anh, miệng vẫn giấu trong áo, nói, “Khi người khác hỏi chúng ta có phải là người yêu không, em rõ ràng đã nói ‘còn chưa đủ rõ ràng sao’—cái này không phải là ý nói bạn trai trong mối quan hệ yêu đương à?”

Ánh mắt Lục Chấp nhìn cậu rực lửa, mở miệng định nói, liền bị Trì Cẩn Hiến vội vàng ngắt lời, chuyển hướng sự tổn thương: “Vậy tại sao anh không nói?”

Nghe vậy, Lục Chấp lập tức cụp mắt xuống, trông càng tủi thân hơn.

“Không dám,” Anh nói nhỏ, “Em lại không nói có thể nói.”

Trì Cẩn Hiến: “…”

Hèn chi những lần Lục Chấp trả lời người khác đều nhìn mình trước, như thể đang tìm kiếm sự đồng ý, lúc đó Trì Cẩn Hiến còn rất khó hiểu, hóa ra nguồn gốc là ở đây!

Trong lòng Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cậu cử động ngón tay đang đan chặt vào nhau dưới gầm bàn, ghé sát vào cười nói: “Anh, anh quan tâm chuyện này đến vậy sao.”

“Quan tâm,” Lục Chấp nói, “Em là của anh.”

Đôi mắt Trì Cẩn Hiến cong lên, trong con ngươi tràn ngập những tia sáng rực rỡ như ban ngày.

“Vậy có nghĩa là có thể nói, đúng không?” Lục Chấp khẽ hỏi.

Lòng Trì Cẩn Hiến ngọt ngào quá, ngọt đến mức gật đầu lia lịa, nuông chiều nói: “Nói đi, nói to lên.”

Diệp Liêu và Phương Minh không biết từ lúc nào đã ôm nhau, biểu cảm vừa khao khát vừa tổn thương.

Diệp Liêu thở dài: “Tuy không nghe thấy họ đang nói gì, nhưng mà… mẹ nó ngọt ngào quá đi.”

Phương Minh thở dài theo: “Liêu Nhi, muốn yêu đương.”

Diệp Liêu: “…”

Phương Minh: “…”

Hai người hoàn hồn, mặt đối mặt nhìn nhau một lát, biểu cảm lập tức thu lại, vô cùng chán ghét buông tay ôm đối phương ra.

“Ôi sao thế này, đứa nào đứa nấy đều nhìn về phía sau—xin lỗi mọi người nhé, vừa rồi có chút việc nên đến muộn mấy phút.” Giáo viên đến muộn, giải thích vài câu rồi tò mò hỏi, “Sau đó thì thấy các em từng người một đều quay mặt ra sau, nhìn gì vậy?”

Nghe vậy, mọi người lập tức thu lại ánh mắt, ngồi thẳng người, còn ho khan khe khẽ để che đậy, có việc không có việc đều trông như có việc.

Vì vậy giáo viên theo bản năng nhìn theo ánh mắt của họ, nhìn về phía Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến ở hàng cuối cùng.

“À, là hai bạn học này a.” Giáo viên nhìn sang, cười một tiếng, nói đùa: “Ngoại hình tốt, lại còn ưu tý, chẳng trách mọi người cứ nhìn chằm chằm các em.”

Vừa dứt lời, Trì Cẩn Hiến cũng hơi ngượng ngùng ho khan, không dám tiếp lời.

Giáo viên tùy tiện đặt giáo án duy nhất của mình xuống, cũng không mở ra, trông có vẻ như định giảng chay.

Có lẽ vì đến muộn, cảm thấy sự chú ý của sinh viên có thể vẫn chưa được kéo lại từ những chuyện khác, giáo viên này cũng không lớn hơn sinh viên là bao, có ý định đùa một hai câu với họ, vì vậy hắn lại nói: “Hai em có người yêu chưa?”

“Có người yêu sớm thì để người khác sớm hết hi vọng a.”

Dưới lớp lập tức vang lên một trận cười nhẹ, rất vui vẻ.

Trì Cẩn Hiến cũng cười theo, cậu đưa tay chỉ vào Lục Chấp, trả lời một cách cực kỳ bạo dạn và thẳng thắn: “Thầy ơi, đây là người nhà của em.”

Giáo viên: “…”

“Ừm.” Người nhà nào đó vừa dứt lời, người còn lại với vẻ mặt luôn không thay đổi cũng lập tức lên tiếng, nói, “Chúng em sẽ kết hôn.”

Có lẽ không ngờ danh phận này đến nhanh như vậy, Lục Chấp có chút ngơ ngác, nhưng nhiều hơn là sự xao động, nhưng xao động quá sẽ trở nên ngốc nghếch, trên mặt anh vẫn không có thêm biểu cảm nào, lại nghiêm túc bổ sung: “Em sẽ gả cho em ấy.”

**

Chan: Ở rể là bị bắt đi bán mình cho doanh nghiệp nhà họ Trì đó con! =)))))

Hết chương 69

Bình Luận (0)
Comment