Câu chuyện chào đời của Trì Tiểu An và chú nhỏ Thích Tùy Diệc
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Năm 35 tuổi, Nguyên Tư Bạch đã từ chức. Từ khi còn là sinh viên nhập học cho đến khi trở thành giáo sư trong nhiều năm, anh đã gắn bó với ngôi trường này gần 20 năm.
Tiếng tăm và thành tích đều rất tốt, thậm chí nhiều sinh viên khóa mới đã nghe tên Nguyên Tư Bạch mà quyết định thi vào trường, chỉ để được chiêm ngưỡng phong thái của anh.
Vì vậy, khi anh rời đi, ban lãnh đạo đã rất tiếc nuối, hết lần này đến lần khác níu kéo. Nguyên Tư Bạch khó lòng từ chối, nhưng thực sự không thể tiếp tục ở lại, cuối cùng đành ấp úng nói: “Tôi rất thích công việc của mình… nhưng gần đây… sức khỏe không được tốt lắm.”
Những năm qua, anh đã cống hiến hết mình cho nhà trường, nên khi anh nhắc đến sức khỏe, ban lãnh đạo quả nhiên không còn gì để nói.
Sau đó, họ chỉ đảm bảo: “Vậy thì thế này nhé Tư Bạch, khi nào cậu muốn quay lại, cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào, được không?”
Nguyên Tư Bạch cười một cách chân thành, khẽ cúi chào người lãnh đạo, cảm ơn sự trọng dụng của họ trong những năm qua, và cũng cảm ơn sự yêu mến của nhiều bậc tiền bối.
Xong xuôi mọi việc đã là buổi chiều, gần đây Trì Tuy đang ở công ty, khi anh về đến nhà thì người kia vẫn chưa về.
Nguyên Tư Bạch rảnh rỗi, mở cuốn sách dạy làm bánh ngọt mà anh muốn học gần đây. Khi anh thích hoặc tập trung vào một việc gì đó, hiệu quả rất đáng nể.
Vì vậy, anh gần như chưa bao giờ phải lo lắng về việc học hành.
Nhưng khi nhìn mãi, những chữ trên sách dạy làm bánh dường như biến hình, biến thành hình dáng của Trì Tuy. Nguyên Tư Bạch nhìn không chớp mắt, trong lòng tính toán thời gian anh và Trì Tuy kết hôn, đã năm, sáu năm rồi.
Những năm này, anh cảm thấy Trì Tuy vẫn còn là một đứa trẻ, rất dính người, nên anh muốn sống thêm vài năm nữa trong thế giới chỉ có hai người, không để Alpha của mình cảm thấy thiếu an toàn. Vì vậy, anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện có con.
Và Trì Tuy cũng biết tính chiếm hữu của mình, cũng không đề cập đến.
Nhưng bây giờ Trì Tuy không còn là một chàng trai mới tốt nghiệp nữa.
Họ không thể nào thật sự không có con chứ?
Hơn nữa… Nguyên Tư Bạch nhìn cuốn sách thất thần, thở dài một hơi, có chút lo lắng đóng sách lại. Anh dựa đầu vào ghế sofa suy nghĩ, anh không biết Trì Tuy có suy nghĩ gì về việc có con, là thích, hay như thế nào.
“Cạch.”
“Nguyên Nguyên.”
Đi kèm với tiếng cửa phòng khách mở ra, Trì Tuy chưa thấy người đã nghe tiếng.
Nguyên Tư Bạch vội đáp lại, ngồi thẳng dậy, đi về phía người vừa trở về.
Trì Tuy tùy ý nới lỏng cà vạt, nghe thấy có người đáp lại còn sững sờ một chút, sau đó cậu vội vàng chạy vào phòng khách: “Em cứ về nhà là theo bản năng gọi anh… không ngờ anh lại ở nhà!”
Cậu ôm lấy Nguyên Tư Bạch, như một con thú lớn dính người, hôn lên khóe môi anh ấy, mắt sáng lấp lánh: “Nguyên Nguyên, không phải anh nói trường dạo này nghỉ vài ngày, có một số công việc cần bàn giao, hôm nay không về sao?”
Nguyên Tư Bạch để mặc cậu ôm và hôn, có chút buồn cười.
Nói: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”
“Em trốn về đấy—lợi dụng lúc cha không để ý.” Trì Tuy tự hào nói, “Định về dọn dẹp rồi đi tìm anh. Không ngờ anh lại ở nhà, thật hạnh phúc quá đi mất.”
Nói rồi, cậu vùi mặt vào cổ Nguyên Tư Bạch. Nguyên Tư Bạch bị hơi thở nóng bỏng của cậu làm cho rụt cổ lại, cười nói: “Vậy em cũng dễ hạnh phúc quá.”
Trì Tuy chỉ biết cười ngây ngô.
Nguyên Tư Bạch chưa vội nói cho đối phương biết chuyện anh đã từ chức. Anh chỉ nhìn Trì Tuy, dường như có điều muốn nói, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Trì Tuy nhận ra ngay lập tức, nghiêm mặt lại, có chút lo lắng hỏi: “Sao vậy Nguyên Nguyên? Anh không khỏe à?”
“Không có, đừng nghĩ linh tinh.” Nguyên Tư Bạch trấn an cậu.
Hai người đứng dưới ánh đèn phòng khách. Nguyên Tư Bạch im lặng một lúc, cẩn thận lên tiếng gọi: “Trì Tuy.”
“Hả? Sao vậy?” Trì Tuy nghiêm túc nhìn anh, “Anh nói đi.”
“Ừm…” Nguyên Tư Bạch lại suy nghĩ một lúc, phải mất vài phút, anh mới hỏi nhỏ như đang trò chuyện: “Em có muốn có một em bé không?”
Hỏi xong, anh nín thở, vừa hy vọng vừa lo lắng nhìn Trì Tuy.
Biểu cảm của Trì Tuy có một khoảnh khắc trống rỗng, ngay sau đó lại bùng nổ sự phấn khích. Mắt cậu sáng rực, lớn tiếng hỏi: “Nguyên Nguyên, anh có em bé rồi à?!”
“… Chư…a có.” Nguyên Tư Bạch nói, giọng có chút yếu ớt.
“Anh thật sự có rồi ư?!” Trì Tuy gần như hét lên, nói: “Nguyên Nguyên, anh có em bé rồi ư?! Em bé của chúng ta?!”
Nguyên Tư Bạch vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của Trì Tuy về việc có con, nhưng phản ứng của người này dường như đã chứng minh tất cả.
Anh bất lực đưa tay véo cánh tay của Trì Tuy, muốn cậu bình tĩnh lại, khẽ nói một cách cố chấp: “Anh chỉ hỏi trước… Ối! Trì Tuy!”
Nguyên Tư Bạch đột nhiên kêu lên.
“Ha ha ha ha ha anh có em bé rồi—”
Trì Tuy bất ngờ bế anh lên, phấn khích xoay vòng trong phòng khách. Miệng anh ta la hét loạn xạ, khiến Nguyên Tư Bạch sợ hãi vội vàng ôm chặt lấy cổ cậu, không còn cứng miệng nữa, vội vàng vỗ vào lưng Trì Tuy, hoảng hốt nói: “Trì Tuy, Trì Tuy! Em mau đặt anh xuống, mới hơn một tháng thôi, đừng làm anh mạnh bạo như vậy, đừng làm anh ngã, anh sợ.”
Nghe lời nhắc nhở này, Trì Tuy, người gần như phát điên, đột ngột dừng lại tại chỗ.
“Ồ đúng đúng đúng, không thể dùng sức mạnh như vậy. Nguyên Nguyên đừng sợ, đừng sợ, em không di chuyển nữa.” Cậu dỗ dành, sau đó nhẹ nhàng bế anh đến cạnh ghế sofa, lại nhẹ nhàng đặt anh xuống, để anh ngồi. Còn mình thì quỳ trên sàn nhà nhìn vào bụng của Nguyên Tư Bạch, cười ngây ngô: “Hê hê, em bé.”
Nói rồi cậu còn đưa tay chọc chọc, động tác nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được.
Nguyên Tư Bạch: “…”
Nguyên Tư Bạch bị dáng vẻ này của cậu làm cho bật cười, có chút dở khóc dở cười: “Sao em ngốc thế?… Hóa ra em thích trẻ con đến vậy à?”
Mấy năm kết hôn, hai người họ chưa từng đề cập đến chuyện con cái. Càng lâu, càng khó hỏi. Ban đầu Nguyên Tư Bạch còn lo lắng Trì Tuy sẽ không đặc biệt thích trẻ con.
Nhưng cách đây không lâu, Trì Tuy đã không dùng biện pháp an toàn, và Nguyên Tư Bạch cũng không nhắc nhở.
Và rồi thì…
Trì Tuy vẫn ngốc nghếch chọc vào bụng Nguyên Tư Bạch. Nguyên Tư Bạch thực sự thấy cậu quá ngốc, bèn nắm lấy tay cậu. Lúc này Trì Tuy mới ngước mắt lên, thành thật nói: “Không hẳn là thích trẻ con. Nhưng em nằm mơ cũng muốn có một em bé của riêng chúng ta.”
“Em chưa từng nhắc đến.” Nguyên Tư Bạch tỏ vẻ không tin, cố ý trêu chọc cậu.
“Thật mà!” Trì Tuy nói, nhỏ giọng tự bào chữa, “Chỉ là anh phải làm việc mà, anh lại khá thích công việc của mình. Em không muốn anh vì em mà từ chức, sợ anh không vui… Hơn nữa, em mới tốt nghiệp được vài năm, cũng sợ anh sẽ cảm thấy em không có trách nhiệm, không muốn sinh em bé với em… không dám đề cập đến.”
Những lời này giống như những đóa hồng lửa biết đâm rễ nảy mầm, nhanh chóng lớn lên trong lòng người khác, chiếm lấy tất cả mọi lãnh địa.
Nguyên Tư Bạch mềm lòng đến mức không thể tả, nói: “Anh thích công việc của mình, và anh yêu em không hề mâu thuẫn.”
“Anh không phải vì em mà từ chức, mà là anh tin em, yêu em, quá tham lam sự tốt bụng của em dành cho anh, muốn ở bên em mọi lúc mọi nơi, em có biết không?”
“Trì Tuy.” Nguyên Tư Bạch dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của người vẫn đang quỳ trên thảm lông mềm mại, vẻ mặt vô cùng chân thành, “Em là người có trách nhiệm nhất mà anh từng gặp, gặp được em, anh mới là người may mắn nhất trên đời.”
“Hơn nữa, bây giờ anh có em bé rồi, không thể làm việc được, ở trường bận quá.”
Trì Tuy khẽ cười, hai tay ôm lấy eo Nguyên Tư Bạch, áp tai vào bụng anh, tò mò hỏi: “Em có thể nghe thấy em bé cử động trong bụng anh không?”
“Ừm… chắc là không.” Nguyên Tư Bạch nói một cách nghiêm túc, “Thời gian quá ngắn, vẫn chưa thành hình.”
“Vậy à.” Trì Tuy lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào bụng, một lúc sau, cậu đột nhiên thở dài một cách khó hiểu.
Nguyên Tư Bạch bị phản ứng lúc vui lúc buồn của cậu làm cho hoảng loạn, tưởng rằng cậu vừa thích em bé giây trước, giây sau đã không thích nữa rồi, vội hỏi: “Sao vậy?”
Trì Tuy ngước mắt nhìn Nguyên Tư Bạch, đối mắt với anh, nói: “Nguyên Nguyên, có em bé rồi, anh còn đặc biệt yêu em không?”
“Tất nhiên.” Nguyên Tư Bạch nói, “Anh yêu con và yêu em không mâu thuẫn mà.”
“Nhưng em không muốn có người tranh giành tình cảm với em. Sau khi em bé ra đời, anh chắc chắn sẽ không yêu em nhiều nữa.” Dường như chợt hiểu ra chuyện này, lông mày của Trì Tuy rũ xuống một cách đáng thương, tự an ủi bản thân, “Em đúng là một người mâu thuẫn. Một mặt muốn có em bé của anh và em, mặt khác lại sợ nó giành anh từ tay em.”
“Hu hu, làm sao bây giờ,” Trì Tuy giả vờ khóc nói với Nguyên Tư Bạch, “Nguyên Nguyên, anh nhất định phải luôn yêu em nhé, đừng có con rồi quên chồng.”
Nguyên Tư Bạch lần này thực sự bất lực, nhưng vẫn không nhịn được cười, khẽ vỗ vào mu bàn tay của Trì Tuy, trách mắng: “Nói linh tinh gì đấy.”
**
Chuyện Nguyên Tư Bạch mang thai nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Trì. Trì Tuy không đi làm ở công ty nữa, nhất định phải ở nhà bầu bạn với vợ.
Và từ đó trở đi, nhà của Trì Tuy hôm nay có Trì Hưu và Cảnh Hướng Hàn đến, ngày mai lại có Cảnh Hướng Hàn và Trì Hưu đến, ngày kia nữa có Trì Viễn Thân và Thích Danh Thù, ngày kia nữa lại có Thích Danh Thù và Trì Viễn Thân.
Khiến Nguyên Tư Bạch vô cùng hoảng sợ.
Khi em bé được khoảng bốn tháng, bụng Nguyên Tư Bạch hơi nhô ra. Anh nhìn Trì Viễn Thân và Thích Danh Thù, những người lại đến thăm anh.
Nhỏ giọng nói: “Cha, Thất Tiểu Thư, con chỉ là mang thai thôi, không phải bị bênh. Hai người đừng quá mệt mỏi mà cứ chạy đi chạy lại như vậy.”
Trì Tuy ở bên cạnh cũng vội vàng phản đối. Rõ ràng là ở nhà, nhưng lại không thể ở bên vợ một cách yên bình, cậu không vui.
Thích Danh Thù cảm thấy bà và Trì Viễn Thân thực sự đã gây áp lực cho Nguyên Tư Bạch, bà nói anh hãy yên tâm dưỡng thai, còn lại không cần lo lắng gì.
Nguyên Tư Bạch liên tục gật đầu.
Sau khi về, Thích Danh Thù nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Trì Viễn Thân. Người kia cảm nhận được, nghi ngờ cúi đầu nhìn mình. Dáng người cao ráo, vẫn rất đẹp trai, không có vấn đề gì.
Ông ngẩng đầu lên cũng nhìn Thích Danh Thù, có chút căng thẳng: “Sao vậy em yêu? Nhìn anh làm gì? Anh không đẹp trai nữa à? Em đừng lừa anh.”
“Ông xã.” Thích Danh Thù gọi một tiếng.
“Hả? Sao vậy?” Trì Viễn Thân đáp lại, kéo bà lại gần và hôn lên khóe môi bà, nói, “Trời còn sớm mà, có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
“Không.” Thích Danh Thù nói, “Ông xã, anh có muốn sinh thêm một đứa con nữa không?”
“Hả?” Trì Viễn Thân ngây người. Giây tiếp theo, mắt Trì Viễn Thân sáng lên, nói, “Sinh một đứa con gái hoặc một Omega giống em sao?”
Thích Danh Thù đang định gật đầu, đôi mắt sáng rực của Trì Viễn Thân lại tắt ngúm, nói: “Thôi đi, khổ lắm. Sinh ba đứa kia anh đã đủ đau lòng rồi… Đời này anh vô duyên với con gái, anh chấp nhận số phận.”
Thích Danh Thù: “…”
“Em muốn có thêm con vì em thích trẻ con, hơn nữa em thích em bé của anh và em,” Thích Danh Thù vỗ vào cánh tay Trì Viễn Thân, nói, “Nếu em không thích trẻ con, em sẽ không muốn có con đâu.”
“Ba đứa chúng nó đều xuất sắc như vậy, đều thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ nó, không tốt sao?” Nói rồi, khóe mắt Thích Danh Thù khẽ nhướng lên, như thể quyến rũ Trì Viễn Thân, sau khi quyến rũ xong lại cụp mắt xuống, tùy ý vuốt tóc.
Trì Viễn Thân khẽ nín thở, hạ giọng nói: “Tiểu Thất, quá đáng đấy, đừng học thói xấu.”
“Có thêm một đứa con gái nữa nhé.” Thích Danh Thù cười một cách quyến rũ, như đang mê hoặc chồng.
Trì Viễn Thân cực kỳ động lòng, ông luôn muốn có một đứa! Đây là một nỗi ám ảnh suốt đời, nhưng ông thực sự yêu Thích Danh Thù hơn. Có ba đứa rồi, ông đã đủ tự trách mình và đủ xót xa cho Thích Danh Thù rồi, sợ bà chịu khổ, nên không bao giờ dám đề cập đến chuyện có con gái nữa.
Cuối cùng, Trì Viễn Thân vừa vui mừng vừa hy vọng nói: “Lần này nhất định sẽ là con gái nhỉ? Hoặc là một Omega giống em cũng được.”
“Cả nhà sẽ cùng nhau nuông chiều nó lên tận trời.”
Thích Danh Thù: “Được.”
Năm tháng sau, em bé của Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy chào đời. Khi bác sĩ bế em bé ra tìm cha của em bé, Trì Tuy chỉ nói: “Tôi là cha của thằng bé, nhưng nó không quan trọng. Cứ giao nó cho cha mẹ tôi. Vợ tôi đâu?”
Nói xong, cậu cũng không đợi bác sĩ dẫn đường, tự mình hoảng loạn đi tìm người.
Nguyên Tư Bạch nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, mi mắt khẽ run rẩy. Mắt Trì Tuy lập tức đỏ hoe.
“Nguyên Nguyên.” Cậu run rẩy gọi, môi hôn lên trán của Nguyên Tư Bạch. Nguyên Tư Bạch cảm nhận được hơi thở của Alpha mình, cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Anh dựa vào Trì Tuy một cách lưu luyến, giọng nói khàn khàn đến mức không ra lời: “Con đâu?”
“Có cha mẹ rồi, đừng lo.” Trì Tuy lại hôn một cái lên Nguyên Tư Bạch, giọng nói vẫn còn run rẩy, cậu lặp đi lặp lại: “Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên… Nguyên Tư Bạch, em yêu anh, em yêu anh.”
“Anh có đau không?… em yêu anh.”
Ngày 1 tháng 9, đúng ngày tất cả học sinh bắt đầu năm học mới. Trong căn phòng bệnh bình thường sáng hôm đó, Trì Tuy chỉ nói đi nói lại hai câu nói đó, nhưng lại chứa đựng tất cả tình yêu và sự xót xa của cậu.
Nguyên Tư Bạch khẽ cười, đáp: “Ừm. Anh cũng yêu em.”
Nửa năm trôi qua, cậu bé có tên ở nhà là An An, tên thật là Trì Cẩn Hiến, chớp mắt đã được nửa tuổi.
Ngày dự sinh của Thích Danh Thù là khoảng một tuần nữa. Trì Tuy đưa Nguyên Tư Bạch và em bé về nhà cha mẹ.
Trì Hưu và Cảnh Hướng Hàn cũng có mặt.
Sau khi ăn cơm xong, không biết chủ đề bắt đầu từ đâu, Trì Hưu đột nhiên hỏi: “Mọi người nói xem, đứa thứ tư sẽ là giới tính gì?”
Trì Tuy vô cùng chắc chắn nói: “Con trai, Alpha.”
Trong thời đại không cho phép kỳ thị giới tính, việc kiểm tra giới tính của em bé là không được phép. Nhưng điều đó không ngăn cản Trì Tuy trở thành nhà tiên tri.
Trì Viễn Thân, người vừa từ phòng ngủ trên lầu đi xuống, nghe thấy câu này, lập tức bám vào lan can giận dữ nói: “Thằng chó kia, mày nói lại lần nữa xem?!”
Trì Tuy mỉm cười, làm động tác kéo khóa miệng.
Trì Hưu thì khẽ cười không sợ chết: “Cá cược không?”
“Được, gọi anh hai nữa.” Trì Tuy nói.
Ngay lập tức, Trì Hưu lấy điện thoại ra, gọi một cuộc gọi video.
Hoàn toàn không hỏi đối phương có bận không.
Thân ở trong giới giải trí, lát nữa có một buổi quảng bá phải đi, đúng lúc đang ở trong phòng trang điểm, Thích Tùy Tân nhận được điện thoại, còn có chút ngạc nhiên: “Anh cả?”
Anh hỏi: “Sao vậy? Nhà có chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là tìm em cá cược, rủ em chơi cùng.” Trì Hưu nói.
Thích Tùy Tân nói: “Cược gì?”
“Anh cược 10 triệu, đứa thứ tư chắc chắn là con trai, còn là Alpha nữa.” Trì Hưu nói.
Thích Tùy Tân không nói nên lời, nói: “Có gì hay để cược đâu, chuyện này chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Trì Viễn Thân vẫn đang ở trên lầu nhìn họ làm loạn: “…”
Trì Tuy kịp thời mở lời: “Không được không được, nhất định phải cược.”
Nói rồi, cậu bế Trì Cẩn Hiến mới biết bò không lâu lên đùi. Không biết từ đâu tìm thấy một thứ, vội vàng nhét vào tay Trì Cẩn Hiến. Sau đó cậu cầm bàn tay nhỏ của bé vỗ lên mặt bàn: “Con trai em cược một đồng, đứa thứ tư chắc chắn là chú của nó, còn là chú Alpha nữa.”
Không đợi người bên cạnh nói chuyện, Trì Tuy lại cười híp mắt nói: “Em cược 10 triệu, đứa thứ tư là một Omega.”
Trì Hưu/Cảnh Hướng Hàn: “…”
Thích Tùy Tân: “…”
Trì Viễn Thân: “…”
Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người đều hiểu ý của Trì Tuy.
Mẹ nó, cái thằng chó chết này đang kiếm tiền cho con trai mình đây mà.
Lúc này, Tiểu Trì Cẩn Hiến tò mò nhìn một đồng xu trong lòng bàn tay mình, đôi mắt to tròn lại đảo qua đảo lại nhìn mọi người, không biết ai mới là nhân vật chính.
Nhưng trẻ con khi không quấy phá thì rất dễ vui. Bé há miệng “A!” một tiếng, dường như đang nói “Cược”.
Mọi người: “…”
“Vậy…” Trì Hưu đẩy gọng kính, “Đứa thứ tư là một Omega đi.”
Cảnh Hướng Hàn: “Người nhà nói đúng. 10 triệu.”
Trì Tuy cười: “Anh hai?”
“Ha ha ha ha Trì Tuy, chú đúng là có bệnh nặng,” Thích Tùy Tân bật cười, cười đủ rồi mới nói, “Đứa thứ tư chắc chắn là một Omega giống Thất Tiểu Thư. Nếu nó không phải, đợi An An lớn, anh sẽ mở một buổi hòa nhạc cho nó!”
Trì Tuy hài lòng gật đầu, thu tay lại, nói với Nguyên Tư Bạch đang ngây người bên cạnh: “Nguyên Nguyên, vài ngày nữa, tiểu An sẽ là triệu phú nhỏ.”
Trì Viễn Thân: “…”
Mẹ nó, thật là tức chết. Nhưng ông trời chắc chắn sẽ không quá bất công với ông như vậy, ông đã sinh ra cả một ổ Alpha rồi.
Thêm một đứa nữa thì không hợp lý nhỉ?
Năm ngày sau, em bé của Thích Danh Thù và Trì Viễn Thân chào đời.
Khi y tá bế em bé ra ngoài, Trì Viễn Thân không nghe y tá nói gì, cũng không nhận con mình. Ông vội vàng chạy vào tìm Thích Danh Thù.
“Bảo bối, có mệt không?” Trì Viễn Thân cúi người lo lắng nhìn Thích Danh Thù. Dù đã trải qua ba lần, ông vẫn sợ hãi, hỏi, “Có khó chịu không?”
Thích Danh Thù lắc đầu, có chút yếu ớt hỏi: “Là con trai hay con gái vậy?”
“Hả?” Trì Viễn Thân ngây ngô, “Không biết.”
Đang nói chuyện, y tá vừa bế em bé vào theo, phàn nàn: “Con mình mà không cần, chạy nhanh thế.”
Cô ấy nhìn người trên giường bệnh, lại bất lực nói: “Cũng có thể hiểu được khi lo cho người lớn trước. Nào, em bé rất khỏe mạnh.”
Thấy người ta đã tìm đến tận nơi, Trì Viễn Thân lập tức đứng thẳng dậy, giọng nói gấp gáp hỏi: “Con trai hay con gái?”
Y tá cười nói: “Con trai.”
Trì Viễn Thân chỉ cảm thấy như một tiếng sét đánh ngang tai, bĩu môi muốn khóc. Sau đó ông không tin, lại căng thẳng hỏi: “Giới tính ban đầu là gì?”
Trẻ con khi mới sinh ra giới tính ban đầu không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng thiết bị xét nghiệm của bệnh viện có thể phát hiện.
Y tá lớn tiếng đáp: “Alpha.” Nói xong, cô ấy đặt đứa bé vào lòng Trì Viễn Thân dường như đã hóa đá tại chỗ, nói có việc cần gọi thì gọi, rồi rời đi.
Trì Viễn Thân cúi đầu nhìn đứa bé xấu xí kia—thằng bé này vừa sinh ra đã mở mắt rồi. Hơn nữa, chỉ khóc một lúc, bây giờ ngoan ngoãn một cách không thể tả.
Như thể biết nếu quấy phá sẽ bị ném ra ngoài.
“Để em xem.” Thích Danh Thù nhẹ nhàng ngồi dậy, duỗi tay ra.
Trì Viễn Thân sợ bà quá yếu ớt, không để bà bế con, vội vàng cúi người để bà nhìn.
Càng nghĩ càng ấm ức, Trì Viễn Thân “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, cằm đặt lên mép giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Bảo bối, em giết anh đi.”
Thích Danh Thù không nhịn được cười, vai khẽ run lên.
Nhưng không dám cười quá mạnh, hơi đau, đành nói: “Này, đừng làm em cười, khó chịu lắm.”
Trì Viễn Thân lập tức nghiêm mặt lại, xoa lưng cho bà, dỗ dành: “Đừng xúc động, anh có thể tự tiêu hóa.”
Ông nghiêm túc, nhưng Thích Danh Thù lại càng muốn cười hơn, bà bất lực vỗ vào Trì Viễn Thân một cái.
“Anh nói xem nên đặt tên nó là gì?” Thích Danh Thù chuyển hướng sự chú ý của mình, nói, “Đặt tên cho con đi, ông xã.”
Trì Viễn Thân thở dài thườn thượt: “Một Alpha tầm thường cần gì tên, không có tâm trạng để đặt.”
Thích Danh Thù trách mắng: “Vậy anh không thể gọi nó là Cẩu Đản Nhi chứ?”
“Hừ,” Trì Viễn Thân nói, “Tùy tiện thôi.”
Từ đó, tên được tặng là Thích Tùy Diệc.
**
Chan: Nhà họ Trì là 1 ổ danh hài =))))))
Hết An&Diệc