Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 82

Chương 03

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Từ trong phòng đóng kín, vang lên tiếng trẻ con chúc nhau ngủ ngon.

“Không ngủ nữa thì ba nhỏ sẽ vào đánh mông đấy.” Tiểu Trì Cẩn Hiến nói. “Anh ơi, ngủ ngon.”

“Hoa Hồng Nhỏ, ngủ ngon.”

Ngôn Duyệt ngước nhìn Nguyên Tư Bạch, mắt đỏ hoe, giọng nức nở: “Cảm ơn anh, Tư Bạch.”

Nguyên Tư Bạch nói: “Đi ngủ đi, anh ở cùng em.”

“Không, không cần đâu,” Ngôn Duyệt vội vàng lấy lại cảm xúc, cười bất lực. “Em không sao đâu Tư Bạch, sẽ không nghĩ quẩn đâu. Anh yên tâm đi, không cần ở cùng em nữa đâu.”

Mấy ngày nay ở nhà họ Trì, buổi tối Nguyên Tư Bạch đều ở trong phòng Ngôn Duyệt. Anh thực sự sợ Ngôn Duyệt sẽ nghĩ quẩn, hơn nữa anh cũng muốn nói chuyện với đối phương nhiều hơn.

Dù nói gì đi nữa, chỉ cần Ngôn Duyệt vui lên một chút, đó đã là một bước tiến.

Nguyên Tư Bạch: “Không sao đâu.”

“Ngài Trì sẽ có chuyện đó.” Ngôn Duyệt cười nhẹ, nhắc nhở.

Nguyên Tư Bạch: “…”

Với sự xuất hiện của tên bạn đời, Nguyên Tư Bạch theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Anh sững sờ.

Cánh cửa phòng ngủ mở hờ, ánh sáng từ bên trong lọt qua khe hở. Trì Tuy đang ngồi xổm ở ngưỡng cửa, cơ thể nửa khuất sau cánh cửa, hai tay chống cằm nhìn hai người ngoài hành lang.

Ánh mắt mang theo chút uất ức.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của Nguyên Tư Bạch, Trì Tuy lập tức làm bộ làm tịch thở dài: “Ôi…”

Nguyên Tư Bạch: “…”

“Không sao đâu,” Trì Tuy nói. “Em không sao cả.”

“Ngài Ngôn,” anh nói. “Đừng từ chối, cứ để anh ấy ở cùng cậu đi.”

Lần này, Ngôn Duyệt thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nguyên Tư Bạch: “…”

Cuối cùng cũng phản ứng lại, Nguyên Tư Bạch lập tức xấu hổ. Anh vội vàng quay lại đá nhẹ vào mũi chân Trì Tuy, rũ mắt xuống và khẽ giáo huấn: “Em còn làm trò nữa, anh đánh em đấy.”

Trì Tuy bĩu môi, chống cằm ngẩng mặt lên nhìn anh, không dám hó hé.

Nguyên Tư Bạch “rầm” một tiếng đóng cửa lại, nhốt khuôn mặt tủi thân của anh vào trong phòng.

Ngôn Duyệt lại cười càng vui vẻ hơn, một nụ cười thật lòng.

Người ngoài đều biết, con trai thứ ba của Trì Viễn Thân vừa mới ngoài 20 đã giúp xử lý công việc của công ty gia đình. Nhưng ai đã từng gặp Trì Tuy đều phải nói rằng anh thông minh, bình tĩnh, điềm đạm và có trách nhiệm. Ngay cả Ngôn Duyệt trước đây may mắn gặp anh một lần cũng nghĩ như vậy.

Cho đến mấy ngày tiếp xúc gần đây, Ngôn Duyệt cảm thấy Nguyên Tư Bạch là một người đàn ông hoàn hảo, kết hợp sự dịu dàng và lý trí làm một, còn Trì Tuy là người tạo ra sự ấm áp và niềm vui.

Cả hai người họ đều rất tốt, khiến người ta ngưỡng mộ và khao khát.

Ngôn Duyệt nghĩ, Tiểu Chấp của anh cũng có thể có một người ba như vậy.

Vì vậy, anh phải khỏe lại.

“Em sẽ khỏe lại, thật đấy.” Ngôn Duyệt kiên định nói với Nguyên Tư Bạch. “Anh về ngủ đi. Ngủ ngon, Tư Bạch.”

Ngày hôm sau, mặc dù đã quyết định đi bệnh viện, nhưng Ngôn Duyệt vẫn ở nhà xây dựng tâm lý một lúc lâu. Anh đã quá lâu không gặp người lạ, suốt ba năm qua hầu như chỉ có một mình, tự mình tiêu hóa, tự mình chịu đựng mọi thứ.

Anh trở nên đa nghi, rất khó để có thể tin tưởng bất kỳ người lạ nào nữa.

Anh đi đi lại lại trong phòng, vô thức cắn mạnh vào các khớp ngón tay, mu bàn tay, gần như cắn chảy máu cả da thịt, nhưng dù đau hay không, anh cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng anh buộc phải bước ra.

Trước buổi chiều, cuối cùng anh ta cũng đi đến bệnh viện cùng với sự tháp tùng của Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy.

Nhưng lại không trực tiếp hẹn gặp bác sĩ tâm lý tốt nhất.

Anh đi xóa dấu hiệu vĩnh viễn trước.

Quá trình đánh dấu vĩnh viễn vừa đau đớn vừa sung sướng, nhưng nhìn chung, khoảnh khắc đánh dấu, nỗi đau lớn hơn niềm vui.

Nhưng vì tình yêu, những thứ đó cũng không đáng kể, có thể chịu đựng được.

Nhưng xóa dấu hiệu vĩnh viễn chỉ còn lại nỗi đau. Hơn nữa, để xóa sạch hoàn toàn, phải xóa ba lần mới có thể xóa bỏ triệt để.

Ngôn Duyệt đã từng trải qua cảm giác đau đến cực điểm đó một lần, nhưng lúc này anh vẫn run rẩy lựa chọn phẫu thuật xóa dấu hiệu.

Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt anh trắng bệch như một tờ giấy, không có chút máu nào, trông rất đáng sợ. Nhưng khóe môi anh lại cong lên một nụ cười rất nhạt.

Anh cảm nhận rõ ràng, dấu ấn mà Lục Từ Thanh để lại trong cơ thể mình đã giảm đi một nửa.

Anh đang được tái sinh.

Tiến trình báo cảnh sát của Trì Tuy diễn ra rất thuận lợi. Phương Thủ đã ra khỏi nhà họ Lục, quay trở về bên cạnh Ngôn Duyệt, tận tâm chăm sóc cho thiếu gia của mình, người mà anh đã chăm sóc từ nhỏ. Còn Lục Từ Thanh bị đình chỉ công tác để điều tra.

Lúc đó, cả hai bên đều đang thu thập và sắp xếp bằng chứng.

Một cuộc đối đầu ngầm đã bắt đầu kéo ra màn che.

Lần xóa dấu hiệu vĩnh viễn đầu tiên kết thúc, Ngôn Duyệt xuất viện và hẹn gặp bác sĩ tâm lý.

Anh nghĩ rằng mình có thể nói hết mọi trở ngại tâm lý cho đối phương nghe, để người kia khai thông cho mình. Nhưng Ngôn Duyệt đã đánh giá quá cao tình trạng của bản thân.

Khoảnh khắc gặp bác sĩ, toàn thân anh run rẩy lên không ngừng, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, đau đến mức không thể nói nên lời.

Anh sợ hãi, né tránh, không thể phát ra dù chỉ một âm tiết.

Trong cuộc gặp gỡ kéo dài một tiếng đồng hồ đó, bác sĩ đã dùng những phương pháp ôn hòa nhất nhưng vẫn không thể khiến Ngôn Duyệt mở lời.

Cuối cùng, đến lúc bệnh nhân phải rời đi, bác sĩ mở lời, không phải với tư cách bác sĩ với bệnh nhân, mà giống như một người bạn với một người bạn: “Ngài Ngôn, đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm lấy nhé. Thời gian gặp mặt của chúng ta là một tuần một lần, nhưng nếu cậu có bất kỳ nhu cầu nào, đều có thể tìm tôi trực tuyến.”

“Tôi chỉ là một người lạ rất giỏi lắng nghe, đừng sợ.”

Ngôn Duyệt căng thẳng im lặng nhận lấy danh thiếp, gật đầu, rồi rời đi.

Những tin tức tiêu cực về Lục Từ Thanh đã không thể kiểm soát được mà bị rò rỉ ra ngoài, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng những thứ này không lan truyền được quá lâu.

Ông ta là thượng tướng Liên minh, đã ở vị trí cao nhiều năm, địa vị gần như không thể lay chuyển.

Vì vậy, tin tức đến nhanh, biến mất cũng nhanh.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ đã gần như bị dập tắt không còn dấu vết.

Nhà họ Trì có thế lực lớn, Trì Viễn Thân lại có tiếng nói đặc biệt trong Liên minh. Nhưng để đối đầu với Lục Từ Thanh, nhà họ Trì chắc chắn sẽ phải đối mặt trực diện với ông ta, sau này không thể quay đầu lại.

Họ đã kéo Ngôn Duyệt ra khỏi vũng lầy tăm tối đó, Ngôn Duyệt đã không biết phải cảm ơn thế nào rồi, tuyệt đối sẽ không đẩy họ vào tình thế nguy hiểm hơn nữa.

Ngôn Duyệt bán mấy căn nhà của mình, mua một căn biệt thự mới ở ngay cạnh nhà của Nguyên Tư Bạch.

Trị giá không nhỏ.

Nhưng biệt thự vẫn cần phải trang trí, gần đây lại sợ Lục Từ Thanh sẽ đến, nên Ngôn Duyệt và Lục Chấp vẫn tạm thời ở nhà Trì Tuy.

Nhưng nguồn thu nhập của Ngôn Duyệt rất dễ gây chú ý. Dù sao ai cũng biết anh chỉ là một người đàn ông bình thường, lại đang ly hôn với Lục Từ Thanh, anh không thể dùng tiền của Lục Từ Thanh.

Tuy nhiên, Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy không ai chủ động hỏi về những chuyện này.

Hôm nay Ngôn Duyệt đi bệnh viện để phẫu thuật xóa dấu hiệu lần thứ hai. So với lần đầu tiên, không còn đau đớn đến vậy, khi anh về, tình trạng không quá tệ.

Khi anh và Nguyên Tư Bạch cùng nhau vào nhà, vừa ngẩng đầu nhìn phòng khách, cả hai đều sững sờ.

“Ba nhỏ! Ba nhỏ! Ba nhỏ—cứu con—!” Trì Cẩn Hiến bị nhét vào một cái túi nilong đen rất to, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ mềm mại, bị treo trên tường. Nhìn thấy Nguyên Tư Bạch, đôi mắt to của cậu bé sáng rực, tay chân bận rộn vẫy vùng nhẹ nhàng trong túi nilong, phát ra tiếng động, vừa động vừa kêu, “Ba nhỏ mau cứu con—ơ hay, đừng cứu con vội, cứu anh con trước!”

Nói rồi, hai người lớn vừa trở về cùng lúc nhìn về phía bên kia. Cách Trì Cẩn Hiến chưa đầy một mét, Lục Chấp bị treo trên tường bằng cùng một dụng cụ và tư thế.

Khuôn mặt nhỏ của cậu bé không biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống đất, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để xuống.

Thấy người về, cậu bé mới ngước mắt lên nhìn Ngôn Duyệt, một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Ba, con bị bắt cóc.”

Nguyên Tư Bạch: “…”

Ngôn Duyệt: “…”

“Này, Trì Tuy!” Sắc mặt Nguyên Tư Bạch hơi thay đổi, gọi người nào đó trong phòng sách trên lầu. Vừa gọi như vậy, anh vội vàng phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Lục Chấp, gỡ đứa trẻ xuống khỏi tường. Trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Đồng thời thầm nghĩ, xem anh lát nữa có đánh chết cái tên học trò hư hỏng Trì Tuy đó không. Ngôn Duyệt đến nhà làm khách, vậy mà Trì tuy lại treo con người ta lên tường, làm người ta không vui…

Tất cả suy nghĩ đều dừng lại đột ngột. Ngôn Duyệt bên cạnh vội vàng đi theo anh, cùng nhau giải cứu Trì Cẩn Hiến xuống khỏi tường. Trong mắt anh như ẩn chứa những mảnh vỡ ánh sáng, những thứ đó lúc này sáng rực đến chói mắt.

Nụ cười trên môi Ngôn Duyệt rất lớn, anh tò mò nhìn Trì Cẩn Hiến, cười hỏi: “Cha Trì của con cũng treo con lên tường như thế này à?”

“Vâng,” Trì Cẩn Hiến bò ra khỏi túi nhựa, tố cáo, “Ba Ngôn, con nói cho ba nghe này, Đại Trì xấu lắm! Hôm nay là thứ Bảy, ba và ba nhỏ cùng nhau đi ra ngoài. Đại Trì cãi nhau với con, nói con ngày thường dính người quá. Con liền nói cha mới là em bé… cha tức đến trợn mắt, rồi treo con lên—con đánh không lại đâu nha…” Nói xong còn thở dài như một người lớn. Nhưng cuối cùng có lẽ vì quá ấm ức, cậu bé lại quay sang tìm Nguyên Tư Bạch, tiếp tục tố cáo, “Ba nhỏ, ba nói xem Đại Trì có quá đáng không!”

“Quá đáng, quá đáng.” Nguyên Tư Bạch liên tục gật đầu. “Lát nữa ba sẽ dạy dỗ cha con.”

“Ha ha ha ha ha…” Ngôn Duyệt ngồi xổm trên sàn, nửa ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu bé, cười không ngừng.

Anh chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này, nó quá mới mẻ và thú vị.

Không nhịn được cười, Ngôn Duyệt còn kéo Lục Chấp lại, cũng nửa ôm vào lòng giống như Trì Cẩn Hiến, hỏi cảm nhận của cậu bé: “Vậy còn con? Sao con cũng bị treo lên?”

“… Con đi cứu Tiểu Trì.” Lục Chấp lầm bầm.

Ngôn Duyệt: “Hả?”

“… Con cũng đánh không lại.” Lục Chấp lại thốt ra một câu.

Đánh không lại, chỉ có thể bị treo cùng.

Và dưới chân họ lơ lửng còn có một tấm thảm dày, to và mềm mại. Trì Tuy cũng thật là có tâm.

Nguyên Tư Bạch đứng một bên lặng lẽ đỡ trán, nhưng cũng thực sự không nhịn được, bật cười một cách bất lực.

“Ài… hai người… về rồi à.” Lúc này, dường như nghe thấy tiếng động ở dưới lầu, Trì Tuy mở cửa phòng sách ra. Quả nhiên, anh nhìn thấy những bóng người quen thuộc.

Nguyên Tư Bạch lập tức ngừng cười, lạnh lùng nhìn lên lầu. Trì Tuy ngay lập tức ngồi xổm xuống, tay bám vào lan can chột dạ nhìn xuống, yếu ớt giải thích: “Mới treo một lát… chỉ một lát thôi mà.”

“Xuống đây,” Nguyên Tư Bạch vẫy tay với anh, “Anh treo em một lát.”

“Không muốn.” Trì Tuy từ chối, thành thạo quỳ xuống đất. “Em có thể sám hối.”

Nguyên Tư Bạch ngứa răng, muốn cắn người.

Chưa nói đến việc cho con mình một bầu không khí gia đình như vậy, ngay cả bản thân Ngôn Duyệt cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.

Ngày thường cha mẹ rất yêu thương anh, nhưng Ngôn Truyền Tuần rất bận, khi còn nhỏ Ngôn Duyệt không phải ngày nào cũng có thể gặp ông. Hơn nữa, ông là tướng quân Đế quốc, khí chất và biểu cảm thường nghiêm túc, vì vậy số lần nói đùa với Ngôn Duyệt cũng rất ít, đừng nói đến việc như thế này, để một đứa trẻ gần gũi với một người cha đến vậy.

Phải nói là, Ngôn Duyệt có chút ghen tị, nhưng càng vui hơn khi giờ đây Lục Chấp cũng có được sự ấm áp đó.

“Tiểu Chấp,” anh hỏi, “Con có thích ở bên An An không?”

Nghe vậy, Lục Chấp lập tức gật đầu: “Thích!”

Ngôn Duyệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, trong mắt chứa đựng nụ cười dịu dàng.

Anh “ừm” một lúc như đang suy nghĩ từ ngữ, rồi nhẹ nhàng hỏi để dò hỏi cảm nhận của Lục Chấp: “Tiểu Chấp, nếu từ bây giờ, người khác sẽ nói… ba con không tốt, thậm chí còn chửi bới cả con, mắng con… quá trình này có thể rất dài, con không thể quản được người khác nói gì… con có buồn không?”

Lục Chấp ngây thơ nhìn Ngôn Duyệt, ánh sáng trong đáy mắt một cách lạ lùng kiên định.

“Sẽ buồn.” Cậu bé nói một cách thành thật.

Hơi thở của Ngôn Duyệt khẽ run, có chút đau buồn.

Giây tiếp theo, Lục Chấp lại nói: “Nhưng con sẽ trưởng thành thật tốt.”

Cậu bé nói: “Ba, ba có thể ở bên con mãi mãi được không?”

Ánh sáng trong con ngươi của Ngôn Duyệt bừng sáng, xóa đi những buồn bã và sợ hãi. Anh gật đầu, nghẹn ngào: “… Được.”

**

Buổi tối sau bữa tối, sau khi dỗ hai đứa trẻ đi ngủ, Ngôn Duyệt kéo Nguyên Tư Bạch ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Anh căng thẳng nhìn đối phương, thẳng thắn như đang chuẩn bị hy sinh: “Tư Bạch, đừng giúp em nữa. Dừng lại ở đây thôi, đừng để nhà họ Trì và nhà họ Lục trở nên quá căng thẳng, vì em không xứng.”

Nguyên Tư Bạch cau mày, vừa định mở lời thì Ngôn Duyệt đã nắm lấy cổ tay anh ta, nói: “Em không phải họ Nhan, mà là họ Ngôn*.”

(*Đừng thắc mắc, tui chỉ giữ nguyên raw của tác giả mà thôi. Haizz.)

Hai âm tiết giống nhau khiến Nguyên Tư Bạch hơi sững sờ. Nhưng Ngôn Duyệt không giải thích chi tiết. Nói xong, anh đau khổ rũ mi mắt xuống, thì thầm như đang tâm sự: “Tư Bạch, em thực sự… vừa hèn nhát vừa ích kỷ, nhưng em thực sự rất sợ… cha em và Lục Từ Thanh có thân phận quá khác nhau. Họ đều có thể đại diện cho chính trị quân đội… lại còn ở hai phe đối lập.”

Nguyên Tư Bạch mắt hơi mở to, biểu cảm càng thêm ngơ ngác.

“Cha em là tướng quân của Đế quốc.” Ngôn Duyệt xoa xoa xương cổ tay của Nguyên Tư Bạch một cách an ủi, cố gắng nở nụ cười, nói nhỏ, “Cha em là người nói một là một, hai là hai, công tư phân minh. Ông ấy đã đưa ra quyết định gì thì đó chính là quyết định, không ai có thể thay đổi… hơn nữa sức khỏe của mẹ em không tốt. Họ không cần em nữa—là em ngu ngốc làm họ tức giận… nên em căn bản không dám liên lạc với họ, chỉ dám viết thư báo bình an hàng năm… cũng chưa từng nhận được hồi âm nào.”

“… Cha em rất giận em.”

Có lẽ vì đã quá lâu không gặp và liên lạc với cha mẹ, giọng anh đầy nhớ nhung, đầy ấm ức, càng đầy đau đớn.

“Em nhớ họ quá, nhưng cha em sẽ không cần em nữa… Hơn nữa, nếu vì em mà Đế quốc và Liên minh xảy ra chiến tranh—cha em thực sự có thể làm được điều đó, thì sau này em phải làm sao đây? Đế quốc em không thể ở, Liên minh em cũng không thể ở. Em chỉ là một tội nhân… một tên tội phạm đáng ghê tởm.”

“… Ngôn Duyệt, Ngôn Duyệt.” Nguyên Tư Bạch kịp thời gọi người đang tự cấu véo mình, tỉnh táo lại từ nhận thức về người trước mặt là con trai của tướng quân Đế quốc. Anh nói với đối phương: “Đừng đi vào ngõ cụt. Suy nghĩ này của em ngay từ đầu đã sai rồi.”

Ngôn Duyệt ngước đôi mắt đã ướt lên nhìn anh, chứa đầy hy vọng.

“Đừng cứ đổ lỗi cho bản thân.” Nguyên Tư Bạch nhẹ giọng nói. “Ngài Ngôn và phu nhân có yêu em không?”

“Rất yêu.” Ngôn Duyệt gật đầu, nước mắt lập tức rơi xuống. “Em đã làm họ đau lòng quá, em…”

“Nghe anh nói, Ngôn Duyệt.” Nguyên Tư Bạch ngắt lời anh, khiến anh nhận ra một điều. “Không có bất kỳ cha mẹ nào thực sự yêu con mình mà lại không cần con cái đâu, dù ông ấy có là tướng quân Ngôn nói một là một đi chăng nữa.”

“Sự tức giận và căm phẫn dù không mất đi theo thời gian, nhưng nỗi nhớ chắc chắn sẽ dần sâu đậm theo thời gian. Họ yêu em, đương nhiên hy vọng em sống tốt, hy vọng một ngày nào đó em sẽ quay về, chứ không phải nhìn em tự nhốt mình trong vực sâu để mặc nó chìm xuống, mà họ lại không hề hay biết.”

Ngôn Duyệt sững sờ toàn thân, mất khả năng ngôn ngữ trong một khoảnh khắc.

“Em không ích kỷ, em là quá nghĩ cho người khác rồi. Hiểu không?” Nguyên Tư Bạch nói.

Ngôn Duyệt không hiểu lắm, từ nhỏ đến lớn anh đã như vậy rồi, nên…

Ngay sau đó, Nguyên Tư Bạch nói những lời gần như giống hệt với Ngôn Truyền Tuần.

“Lòng tốt của em đã vượt quá giới hạn,” anh chốt lại lời giải thích, “Điều này sẽ hại em và những người mà em nghĩ đến cũng không cảm thấy em tốt đâu.”

“Em có thể thử dung hòa cảm xúc này lại.” Nguyên Tư Bạch đưa tay vuốt lại những sợi tóc trên trán Ngôn Duyệt, để đôi mắt vốn nên sáng sủa của anh lộ ra, nhẹ giọng nói, “Tại sao em không muốn tin rằng nếu em nói chuyện tử tế với tướng quân Ngôn, ông ấy chắc chắn sẽ không trách em nữa. Rồi em dỗ dành cha mẹ mình. Họ làm sao nỡ để em trở thành một tội nhân.”

“Họ là cha mẹ của em, cha mẹ yêu em.”

Tối hôm đó, Ngôn Duyệt ôm mặt khóc nức nở, khóc không thành tiếng.

Ngày hôm sau, tin tức xã hội bị một dòng tít lớn chiếm giữ.

— [Bạn đời của Thượng tướng Lục đã gửi giấy triệu tập tòa án, kiện ông ta ra tòa]

Lục Từ Thanh là thượng tướng nên thu hút sự chú ý, Ngôn Duyệt, với tư cách là chồng của Lục Từ Thanh cũng vậy.

Một số thứ phải được đưa ra ánh sáng.

Sau khi Ngôn Duyệt xóa dấu hiệu vĩnh viễn lần thứ ba, anh gặp Lục Từ Thanh ở ngoài cửa bệnh viện.

Lục Từ Thanh hiện tại chỉ bị đình chỉ công tác để điều tra, không bị hạn chế tự do, đương nhiên vẫn muốn đi đâu thì đi.

Hai người đã ở bên nhau gần mười năm, nhưng người trước mặt đã không còn một chút mùi hương nào của mình. Sắc mặt Lục Từ Thanh vô cùng khó coi, cười lạnh: “Chúng ta còn chưa ly hôn, mà em đã đi xóa dấu hiệu vĩnh viễn rồi?”

Ngôn Duyệt lạnh lùng nhìn ông ta, anh kéo tay Nguyên Tư Bạch đang định đứng chắn trước mình, lại, không lùi một bước nào.

Họ rõ ràng chỉ không gặp nhau trong một thời gian ngắn, nhưng Ngôn Duyệt đã trở nên khác biệt. Anh lạnh nhạt, tự chủ, dường như đã bước ra khỏi vòng vây nào đó đã giam cầm mình.

Lục Từ Thanh bị anh nhìn chằm chằm đến rợn gáy, gọi: “Nhan Nhan.”

Ông ta hỏi: “Em muốn kiện anh?”

Phải mất một lúc lâu, Lục Từ Thanh không chịu nổi bầu không khí này nữa, cau mày, đè nén giọng nói: “Đừng nhìn anh như thế.”

Nhưng dấu hiệu vĩnh viễn đã bị xóa sạch hoàn toàn, ông ta không còn là Alpha của Ngôn Duyệt nữa. Sự áp chế cấp độ bẩm sinh của Alpha đối với Omega đã mất tác dụng với Ngôn Duyệt. Ngôn Duyệt vẫn cứ lặng lẽ nhìn ông ta như vậy, không bị ảnh hưởng một chút nào.

“Lục Từ Thanh,” một lúc lâu sau, người đàn ông yếu đuối đó cuối cùng cũng lạnh lùng mở lời, nói, “Hẹn gặp ở tòa.”

**

Đây là lần thứ ba Ngôn Duyệt gặp bác sĩ tâm lý. Lần trước anh vẫn không thể nói ra điều gì.

Lần này, ngay khi bác sĩ nhìn thấy anh, đã dùng cách ôn hòa để bệnh nhân quên đi mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.

Bác sĩ mỉm cười nói: “Ngài Ngôn, gần đây tôi đã trồng một luống hoa nhỏ ở bức tường ngoài cửa sổ phòng khám, cậu có muốn xem không?”

Sự căng thẳng của Ngôn Duyệt đã vơi đi rất nhiều, không còn bối rối như lần đầu gặp mặt.

Bác sĩ vừa vén rèm cửa, ánh mắt anh liền hơi khựng lại.

Ánh mặt trời ngoài kia thật đẹp, ánh sáng chiếu từng sợi xuống, rơi trên những bông hoa màu vàng óng, hòa quyện vào nhau.

Tất cả những bông hướng dương đều hướng về phía mặt trời, không biết mệt mỏi, tỏa sáng rực rỡ.

Vào khoảnh khắc này, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu Ngôn Duyệt—anh nhìn thấy màu sắc của hy vọng.

Buổi chiều đó, một giờ trôi qua rất nhanh. Giữa chừng, Ngôn Duyệt cuối cùng cũng đã rất khẽ mở lời với bác sĩ.

“… Tôi muốn về nhà.” Anh nói.

Anh thực sự đã về nhà, cùng với Phương Thủ. Còn Tiểu Lục Chấp thì nhờ Nguyên Tư Bạch chăm sóc vài ngày.

Bảy năm xa nhà, đôi chân đã quá lâu không đặt lên mảnh đất này. Một cảm giác phi thực tế khổng lồ lan tràn khắp lồng ngực, tiếp đến là nỗi ấm ức và nhớ nhung chua xót.

“A Thủ,” Ngôn Duyệt đứng ở cửa sân bay đông người, như đang hỏi, lại như đang tự hỏi, “Có nhớ cha mẹ không?”

Mắt Phương Thủ đỏ hoe: “Có.”

Ngôn Duyệt mỉm cười. Anh kéo cổ tay Phương Thủ cùng nhau đi về nhà. Bước chân kiên định, vừa đi vừa nói: “Cha mẹ không tha thứ cho anh cũng không sao. Dù ông ấy có đánh chết anh… anh cũng phải về gặp họ.”

“Yên tâm đi thiếu gia,” Phương Thủ ở phía sau vừa khóc vừa nghiêm túc nói, “Tướng quân sẽ không đánh chết cậu đâu.”

“Nếu ông ấy thực sự rất giận, tôi sẽ đứng chắn trước.”

“Nói bậy,” Ngôn Duyệt nói. “Anh lớn hơn em, anh sẽ bảo vệ em.”

Phương Thủ lắc đầu: “Tôi sẽ bảo vệ thiếu gia thật tốt.”

Gần đây trời hơi se lạnh, gió mát thổi vào trong cổ áo, nhưng Ngôn Duyệt không hề cảm thấy lạnh.

Anh kéo Phương Thủ đi một đoạn, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, tim đập như nổi trống. Không lâu sau, anh không nhịn được nữa mà chạy, họ chạy càng lúc càng nhanh, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến thành những bóng mờ.

Cho đến khi nơi ở quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Ngôn Duyệt mới thực sự cảm nhận được thế nào là “gần nhà tình e sợ”.

Anh thực sự rất sợ, nhưng cũng thực sự rất nhớ.

Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ và lùi bước, Ngôn Truyền Tuần đột nhiên bước ra từ cổng.

Chắc hẳn gần đây ông ấy không bận, nên không đến căn cứ quân sự. Lúc này, ông đang xách hai túi rác, đi dép lê định vứt.

Khi một bóng người lướt qua khóe mắt, bản năng tướng quân nhiều năm của Ngôn Truyền Tuần khiến ông theo bản năng liếc nhìn người đó.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, ông liền sững sờ, đứng yên tại chỗ với hai túi rác trong tay, không biết phải làm gì.

Nước mắt của Ngôn Duyệt cứ thế tuôn trào, ngay lập tức làm ướt đẫm khuôn mặt, đôi môi hơi tái nhợt run lên dữ dội.

Ngôn Truyền Tuần trừng mắt nhìn anh, biểu cảm không thay đổi nhiều. Khi mở lời, giọng nói vẫn mang đầy vẻ mỉa mai: “Đây là tiện đường đi qua à?”

“Phịch,” Ngôn Duyệt khuỵu thẳng hai chân xuống, quỳ thẳng trên mặt đất, vừa khóc vừa gọi: “Cha…”

Phương Thủ quỳ theo, khóc dữ dội hơn Ngôn Duyệt, gọi: “Tướng quân.”

Hai giọng nói này quá đỗi quen thuộc, dù sao cũng đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm. Nhưng giờ đây, họ lại dùng giọng điệu run rẩy như vậy để gọi người, như thể đã phải chịu đựng nỗi ấm ức tày trời nào đó.

Ở nhà, họ chưa bao giờ phải chịu ấm ức, dù chỉ một giây.

Gió lạnh khẽ thổi, hốc mắt Ngôn Truyền Tuần không kiểm soát được mà đỏ lên. Ông cắn răng: “Thằng súc sinh đó đối xử với con không tốt à?”

Vừa dứt lời, Ngôn Duyệt đang khóc không thành tiếng bỗng bật khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy.

Anh vừa trải qua ba lần điều trị tâm lý, hai trong số đó anh vẫn chưa nói được lời nào. Cảm xúc hoàn toàn không ổn định, rất dễ sụp đổ.

Sợi dây trong đầu anh căng quá mức, sắp đứt rồi, nhưng nó vẫn không thể đứt.

Anh đã đi đến bước này rồi, không thể đứt.

Vì vậy, Ngôn Duyệt nức nở lặp đi lặp lại: “Cha, con sai rồi. Cha và mẹ đừng thực sự… không cần con, con sẽ không bao giờ không nghe lời nữa. Con nhớ hai người lắm.”

“Con thực sự… nhớ hai người lắm.”

Anh rõ ràng chưa nói gì, nhưng cái cách khóc này đã chứng minh tất cả.

Ngôn Truyền Tuần mắt đỏ hoe, sắc mặt xanh mét, chất vấn: “Ốm yếu đến mức này, khác xa mười vạn tám nghìn dặm so với những gì con viết trong thư. Con mẹ nó, có chuyện gì giấu ta?!”

Ngôn Duyệt khóc không ngừng, lắc đầu, nghẹn lời.

Cảm xúc của anh không ổn định, tình trạng cũng rất tồi tệ. Anh không dám gặp Trần Tầm Nhu, nếu không sẽ dọa mẹ mình sợ hãi.

Vì vậy, Ngôn Truyền Tuần đưa Ngôn Duyệt đến một nơi khác, nấu cơm cho anh, đun nước cho anh, mua quần áo để thay. Ngôn Duyệt ngay cả khi ăn cơm cũng vừa ăn vừa khóc.

Ngôn Truyền Tuần và Trần Tầm Nhu chưa bao giờ để Ngôn Duyệt khóc đến mức này.

Hai tiếng sau, Ngôn Truyền Tuần cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ giận đến thế. Ngay cả khi Ngôn Duyệt chống đối ông nhất quyết đi theo một tên khốn, cảm giác lớn nhất của ông cũng chỉ là thất vọng.

Nhưng bây giờ, ông chỉ cảm thấy sự phẫn nộ và mất kiểm soát khổng lồ đang lấp đầy ông. Đứa con mà ông đã tỉ mỉ nuôi dưỡng, nâng niu trong lòng bàn tay, lại bị người ta giam cầm, c**ng b*c, tinh thần đang dần đi đến tuyệt vọng.

Ngôn Truyền Tuần nghĩ, ông nhất định phải g**t ch*t Lục Từ Thanh.

Vì vậy, ông “xoạch” một cái đứng dậy khỏi ghế sofa, trầm giọng nói: “Ông đây đi cho nổ tung Liên minh.”

“Cha! cha!” Ngôn Duyệt đột nhiên ôm lấy đùi Ngôn Truyền Tuần, quỳ trên đất, ngước mặt lên nhìn ông, đáng thương và bất lực. “Cha đừng… Con không sao, cha đừng vì con mà làm cho Đế quốc và Liên minh có mâu thuẫn. Con sợ, cha ơi, con thực sự rất sợ… Con sẽ ân hận cả đời mất. Con sẽ… con sẽ không sống nổi mất. Cha, con cầu xin cha…”

Anh nắm lấy tay Ngôn Truyền Tuần, vùi mặt vào mu bàn tay ông, vừa khóc vừa cầu xin.

Mắt Ngôn Truyền Tuần đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ vô dụng.”

Vài ngày sau, Ngôn Duyệt lấy lại bình tĩnh, trở về nhà, gặp Trần Tầm Nhu.

Anh nói với Trần Tầm Nhu rằng mình vẫn ổn, chỉ là nhớ họ quá nên không nhịn được mà quay về.

Trần Tầm Nhu cứ ôm lấy anh, xoa đầu, xoa mặt anh một cách xót xa.

Gần đây Ngôn Truyền Tuần lại thường xuyên đến căn cứ, dường như có việc gì đó cần chuẩn bị. Lúc này, Ngôn Duyệt là người cảm thấy tội lỗi nhất, không dám hỏi gì.

Anh sẽ không ở lại đây quá lâu, Lục Chấp vẫn còn ở nhà họ Trì. Vì vậy, sau khi nói chuyện với Ngôn Truyền Tuần và mọi người, anh hứa sau này sẽ không bao giờ rời xa cha mẹ nữa, rồi mới đặt vé trở về Liên minh.

Hai tháng sau, Tòa án tối cao Liên minh mở phiên tòa, Lục Từ Thanh ra tòa với tư cách bị cáo, Ngôn Duyệt là nguyên đơn.

Khoảnh khắc hai người gặp nhau, khóe môi Lục Từ Thanh mang theo nụ cười, nói: “Nhan Nhan, sau khi phiên tòa này kết thúc, anh sẽ về nhà—về nhà của chúng ta.”

Ông ta là thượng tướng Liên minh, dám nói câu này chứng tỏ có năng lực đó, hoàn toàn không phải cố tình dọa người.

Sắc mặt Ngôn Duyệt hơi tái đi, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không hề hèn mọn hay kiêu ngạo.

Lục Từ Thanh lại nói: “Em bắt tay với người ngoài để chống lại anh, thật là…”

Ông ta cúi đầu cười khẽ, thở dài, không nói nữa.

Ngôn Duyệt lần lượt đưa ra những bằng chứng mà mình đã chuẩn bị suốt ba năm. Khi những thứ đó được đặt lên bàn tòa, sắc mặt Lục Từ Thanh trong chớp mắt trở nên khó coi.

Nhưng ông ta không sợ hãi, dù sao nhà họ Trì cũng không thể vì một Ngôn Duyệt mà trở nên quá cứng rắn với nhà họ Lục chứ.

Họ đối với nhau đều là người ngoài.

Nghĩ đến đây, khí chất quanh Lục Từ Thanh càng thêm thoải mái, như thể ngay cả khi trời sập xuống cũng không sao.

Dù sao cấp trên của Liên minh cũng sẽ bảo vệ ông ta.

“Rầm—”

Cánh cửa Tòa án Tối cao Liên minh đột nhiên bị đẩy ra. Một người đàn ông mặc quân phục cấp cao nhất xuất hiện ngoài cửa, ngược sáng. Ông ta thành thạo rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra, đưa cho người đứng ở cửa.

Tuân thủ quy định của nơi này, không mang bất kỳ loại vũ khí nào vào Tòa án Tối cao.

Giày quân đội nhẹ nhàng bước trên mặt đất, mỗi bước đi đều mang theo một sức nặng không thể bỏ qua.

Ngôn Truyền Tuần nhìn quanh phòng xử án. Ở góc khán đài, Tướng quân Liên minh Sầm Mạnh đang ngồi. Ông ta bước tới, thản nhiên ngồi vào hàng ghế đầu tiên của khán đài, nhìn chằm chằm vào Lục Từ Thanh.

Ngôn Duyệt sững sờ nhìn Ngôn Truyền Tuần, hơi thở khựng lại.

“… Tướng quân Ngôn?” Giọng Sầm Mạnh mang theo chút ngạc nhiên, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Ánh mắt Ngôn Truyền Tuần nhẹ nhàng lướt qua, gật đầu ra hiệu, nói: “Ở Tòa án Tối cao Liên minh, các thiết bị liên lạc đều không thể mang vào, vì vậy có lẽ Tướng quân Sầm chưa nhận được tin tức.”

Sầm Mạnh cau mày, theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”

Ngôn Truyền Tuần mỉm cười, lịch sự nói: “Quân đoàn cơ giáp của tôi, lúc này, đang ở biên giới Liên minh của các vị.”

Nghe vậy, Sầm Mạnh tay nắm hờ thành nắm đấm, biểu cảm không thay đổi, nhưng lông mày lại cau chặt hơn.

“Tướng quân Ngôn đây là ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Ngôn Truyền Tuần thu hồi ánh mắt, cũng dẹp nụ cười. Ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ của ông ta rơi trên người Lục Từ Thanh, đôi môi khẽ hé, nói, “Tôi chỉ hy vọng Liên minh có thể đưa ra một phán quyết mà tôi hài lòng đối với Lục Từ Thanh. Không có ngoại lệ.”

Nói rồi, ông ta đưa tay khẽ chỉ vào Ngôn Duyệt đang đứng ở vị trí nguyên đơn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Thằng nhóc vô dụng này họ Ngôn, Ngôn trong Ngôn truyền thân giáo—con trai của tôi.”

Hết chương 03

Bình Luận (0)
Comment