Dựa vào kinh nghiệm trước đây, Phó Dư Sí đội mũ lưỡi trai và khẩu trang.
Tuy rằng khi livestream không lộ mặt, nhưng fan sớm đã đem ảnh chụp hắn tham gia hoạt động truyền nhau "l**m" hết lần này đến lần khác, sớm nhớ kỹ dáng vẻ của tôi.
Ở chỗ ít người thì còn đỡ, nhưng trước kia khi đi đến nơi đông người mà bị fan nhận ra, lập tức bị vây lại đòi ký tên, chụp ảnh chung. Cảnh tượng khi đó lớn chẳng thua gì minh tinh xuất hiện, người đông đến mức trong vòng trăm mét chật như nêm cối, làm dọa mấy anh bảo an chưa chuẩn bị kịp, suýt nữa còn định bỏ việc.
Đeo "trang bị" xong, thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Nịnh, hắn giải thích:
"Trời sinh tính tình hướng nội, sẽ không bị nhận ra đâu."
Diệp Nịnh: "......"
—Rõ ràng không phải.
Nhưng cậu cũng đoán được nguyên nhân, nghiêm túc gật gật đầu:
"Tôi biết, Sí ca quá nổi tiếng, sẽ bị nhận ra ngay."
Phó Dư Sí khẽ cười, không nói thêm.
Ở quầy lấy vé rạp chiếu phim, còn một chút thời gian mới mở màn, hai người ngồi trên ghế chờ bên ngoài.
Một thiếu niên da trắng, gương mặt tinh xảo đến mức như không thật, ngồi cạnh một nam nhân dù mang khẩu trang, mũ lưỡi trai vẫn nhìn ra là soái ca khí chất cao cấp. Hai người ngồi chung đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thậm chí phía sau còn có mấy người thì thầm:
"Cái Alpha kia đẹp trai quá, dù đeo khẩu trang vẫn ngầu chết được!"
"Trông cao ghê."
"Muốn xin cách liên lạc quá......"
"Đi đi đi!"
"Ngồi cạnh hắn là ai vậy? Nhìn cũng xinh ghê."
"Là người yêu sao? Nhưng Alpha chất lượng thế này chắc không tìm Beta đâu."
......
Diệp Nịnh không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm, cậu liền hơi nghiêng người, đưa lưng về phía đám đông.
Còn Phó Dư Sí chỉ cần một ánh mắt liếc sang, tiếng bàn tán phía sau liền im bặt.
Khi hắn đứng thẳng người, ánh mắt sâu kia càng thêm lạnh lẽo, không cần giải phóng tin tức tố, khí thế Alpha đỉnh cấp cũng đủ khiến người khác ngậm miệng.
Thấy Diệp Nịnh khó chịu, Phó Dư Sí lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang mới, đưa cho cậu.
"Cho cậu." —Ánh mắt quay lại nhìn Diệp Nịnh, lạnh lùng phút chốc tan biến.
Cậu nhận lấy, mỉm cười với hắn:
"Cảm ơn Sí ca."
Thấy Diệp Nịnh đeo cùng kiểu khẩu trang với mình, khóe mắt hắn cong lên:
"Không còn cách nào, người lớn lên xinh đẹp thì sẽ có phiền não này thôi."
Đến giờ chiếu, Phó Dư Sí đi mua một phần bắp rang và hai ly Coca mang về.
Thấy hắn bê đồ lỉnh kỉnh, cậu vội vàng đón lấy một ly Coca.
Bộ phim rất hấp dẫn, cảnh lớn nối tiếp cảnh lớn.
Trong ánh sáng lấp loáng từ màn hình, Phó Dư Sí lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, tinh xảo của Diệp Nịnh. Lúc này, cậu tập trung xem phim đến mức an tĩnh như một bức tranh.
Hắn chợt phát hiện bộ phim hình như chẳng còn hấp dẫn như vậy nữa.
Sợ bị phát hiện, hắn vội quay đầu, giả vờ chăm chú xem.
Diệp Nịnh mải mê xem, bắp rang cũng không động.
Thế là Phó Dư Sí bốc một ít, đưa tới trước mặt cậu.
Cậu cúi mắt, vươn tay nhận, rồi nghiêng mặt mỉm cười với tôi, khẽ nói:
"Cảm ơn."
Tiếng cậu bị âm thanh phim át mất, nhưng nụ cười kia khắc sâu trong lòng hắn.
Phó Dư Sí quay đầu, thế nào cũng không thể nhập tâm lại được.
Xem xong phim, Diệp Nịnh có chút chưa đã thèm. Nghĩ kỹ, hình như đã lâu cậu không ra rạp xem phim.
Cảm giác bị cuốn vào thế giới rộng lớn trên màn ảnh, thỉnh thoảng trải nghiệm một lần cũng không tệ.
Thấy tâm trạng cậu không tồi, tôi càng vui.
Phó Dư Sí hỏi:
"Phim hay không?"
Cậu gật đầu: "Hay."
"Vậy......" —giọng hắn thấp đi, mang theo chút dụ dỗ:
"Lần sau chúng ta lại đi cùng nhau nhé?"
Diệp Nịnh ngơ ngác gật gật đầu.
Nín cười quay mặt đi, Phó Dư Sí gần như không kìm được.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Ăn xong cơm thì đã gần 6 giờ chiều.
Diệp Nịnh nhìn đồng hồ, đây có lẽ là lần cậu ở ngoài lâu nhất gần đây.
Thời gian cũng không còn sớm, chắc nên về rồi?
Đang định nói lời tạm biệt, thì nghe tôi lên tiếng:
"Đi dạo công viên gần đây một chút nhé? Tiêu cơm cho dễ."
Diệp Nịnh do dự, lần đầu từ chối hắn:
"Nhưng mà... cũng muộn rồi, lát nữa tôi còn phải livestream......"
"Không sao, lát nữa tôi đưa cậu về, chắc chắn kịp."
Cậu vừa định nói phiền phức, Phó Dư Sí đã nói tiếp:
"Dù gì cũng là tôi rủ cậu ra ngoài, để cậu tự về tôi không yên tâm."
Diệp Nịnh: "......"
—Nói cứ như tôi là trẻ con vậy.
Nhưng nghe giọng điệu kiên quyết của hắn, cậu đành gật đầu đồng ý.
Vào mùa thu, gió chiều mang chút lạnh, khiến cậu khẽ rùng mình.
Diệp Nịnh nhét tay vào túi áo khoác, đi sóng vai với Phó Dư Sí trên lối nhỏ ven hồ.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, soi rực rỡ xuống mặt hồ phẳng lặng. Lá vàng theo gió bay, chạm vào mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Cảnh tượng khiến người ta dễ dàng bình tâm lại.
Khóe mắt hắn thoáng thấy một người chạy bộ từ phía sau, đầu cúi xuống, dường như sắp va phải Diệp Nịnh.
Hắn liền đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu sát vào mình.
"Cẩn thận."
Giây tiếp theo Diệp Nịnh liền cảm giác bên cạnh có người bay vọt qua đi.
Diệp Nịnh ngước mắt xem Phó Dư Sí, đối phương cũng vừa lúc cúi đầu xem cậu.
Làm như bị chước một chút, Diệp Nịnh thu hồi tầm mắt, đồng thời nói: "Cảm ơn anh, Sí ca."
"Không có gì."
Lại đi rồi trong chốc lát, Phó Dư Sí nhận thấy được cái gì, dừng lại bước chân, đối với bên người cúi đầu thiếu niên nói: "Tôi đi mua cái đồ vật, cậu ở chỗ này chờ tôi."
Diệp Nịnh gật đầu: "Ừ."
Vừa vặn nơi này có tòa ghế, hắn ngồi xuống lẳng lặng mà nhìn chằm chằm mặt hồ phát ngốc, chờ Phó Dư Sí.
Lỗ tai bỗng nhiên nghe thấy như có như không tiếng kêu.
Rất nhỏ, thực mỏng manh, như là nào đó tiểu động vật.
Diệp Nịnh ánh mắt lóe lóe, ngừng thở nghiêm túc nghe, thẳng đến xác định chính mình thật sự nghe được tiếng kêu.
"Miêu, miêu, miêu......"
Tựa hồ là mèo con?
Cậu đứng dậy, theo thanh âm từng bước một đi tới, muốn tìm được tiếng kêu nơi phát ra.
Càng đi gần hồ càng gần, Diệp Nịnh không tự giác nhíu mày, chẳng lẽ là rơi vào trong hồ?
Vì thế bước nhanh đi qua, dò ra thân mình nhìn về phía mặt hồ.
Trong hồ không có.
Lại vừa nghe, tiếng kêu quả nhiên càng ngày càng rõ ràng, cậu quay đầu, thấy được phát ra tiếng kêu tiểu động vật ——
Liền ở kiều đế một chỗ đài thượng, là một con thoạt nhìn còn không có trăng tròn tiểu nãi miêu.
[...]
Đồng tử trợn to, tiếng kinh hô còn chưa kịp thoát ra.
Cậu liền cảm giác chính mình rơi vào một cái ấm áp cứng rắn ôm ấp.
Có người một tay bắt lấy sau cổ cậu, một tay ôm lấy eo, đem cậu ôm ở trong ngực.
"Cậu làm cái gì vậy? Sao mới một chốc không thấy đã muốn nhảy xuống hồ." Nam nhân thanh âm liền ở bên tai vang lên, mang theo một tia nghĩ mà sợ: "Quá nguy hiểm."
Như có như không lãnh hương quanh quẩn ở chóp mũi, Diệp Nịnh cơ hồ trong nháy mắt liền xác nhận người này là Phó Dư Sí.
Cậu quay đầu, Phó Dư Sí kia khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, làm Diệp Nịnh có chút không được tự nhiên.
Đối phương nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt không tán thành.
Diệp Nịnh mạc danh có chút chột dạ.
Diệp Nịnh dời đi tầm mắt, nhỏ giọng giải thích: "Dưới cầu có một con mèo con bị kẹt, tôi muốn đi đem nó lên."
[...]
Phó Dư Sí còn ôm lấy cậu không buông tay, Diệp Nịnh thật ngượng ngùng, đứng vững lui về phía sau ra khỏi ôm ấp.
Trong lòng ngực người rời đi, Phó Dư Sí buông tay, vô ý thức nắn vuốt đầu ngón tay còn tàn lưu xúc cảm.
[...]
Bị Phó Dư Sí nhìn chằm chằm một hồi lâu, Diệp Nịnh kỳ quái: "Sao vậy Sí ca?"
[...]
Phó Dư Sí hoàn hồn, nghĩ đến con mèo con, đem trong tay đồ vật đưa cho Diệp Nịnh: "Cậu ở đây, tôi đi vớt nó lên."
Diệp Nịnh tiếp nhận hắn đưa qua đồ vật, cúi đầu vừa thấy, là hai ly nóng hầm hập trà sữa.
Mới vừa làm xong, còn nóng hổi.
Cầm trong tay, rất nhanh đã xua tan cái lạnh nơi lòng bàn tay.
Đang định nói gì đó, liền thấy Phó Dư Sí đã dứt khoát, lưu loát lật người qua.
Nhìn thoáng qua khoảng cách, Phó Dư Sí cảm thấy không thành vấn đề, dù sao hắn cao tận 1m87.
Vì vậy cánh tay dài duỗi ra, tính toán vươn tới ôm con mèo con lên.
Đúng lúc này, hắn cảm giác có một bàn tay đặt trên cánh tay mình, gắt gao nắm chặt.
Chỉ nghe Diệp Nịnh khẩn trương lại lo lắng nói: "Sí ca, anh cẩn thận một chút."
Phó Dư Sí suýt nữa thì trượt chân rơi thẳng xuống hồ.
Hắn kiềm chế nội tâm đang bất chợt nhảy loạn, chỉ bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Con mèo con kia chắc là đồ ngốc, đối mặt với "bàn tay to" duỗi tới cũng không hề phản ứng, chỉ ngơ ngác co tròn tại chỗ, "meo meo" kêu mãi không thôi.
Phó Dư Sí chẳng tốn chút sức lực nào đã chộp nó vào trong tay.
Bị người nắm lấy, con mèo con kêu càng to hơn, chẳng có chút uy h**p nào mà còn nhe răng "hà" một tiếng.
Thẳng đến Phó Dư Sí lật qua tới đứng vững, Diệp Nịnh mới buông tay. Cậu thò lại gần xem Phó Dư Sí trong tay tiểu nãi miêu, thấy nó vẫn cứ run bần bật.
Thân hình cao lớn của thiếu niên đang nâng trong tay một con mèo con, bộ dạng có chút lúng túng. Nho nhỏ, mềm mại, cái xúc cảm này... lại mơ hồ giống như khi nãy hắn vừa ôm lấy eo của ai đó.
Nhìn ra Phó Dư Sí vô thố, Diệp Nịnh duỗi tay đem tiểu miêu ôm vào trong ngực, Phó Dư Sí tiếp nhận lại trà sữa, để cậu rảnh tay v**t v*, trấn an mèo con run bần bật trong ngực.
Diệp Nịnh đảo mắt nhìn quanh bốn phía, xác nhận gần đây không còn con mèo nào khác. Cậu cũng không biết mẹ mèo là đánh mất nó, hay là vứt bỏ nó. Nhưng một con mèo con nhỏ như vậy, nếu cứ để mặc ở chỗ này thì khẳng định sống không được bao lâu.Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Nịnh chớp mắt, nói: "Tôi muốn mang nó đi bệnh viện thú cưng làm kiểm tra."
Bị như vậy một đôi mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào, Phó Dư Sí đương nhiên không có khả năng cự tuyệt: "Ừ, đi thôi, tôi đi với cậu."
Vì thế Phó Dư Sí lái xe mang theo Diệp Nịnh chạy tới bệnh viện thú cưng gần nhất.
Diệp Nịnh ngồi ở ghế phụ, dáng ngồi ngay ngắn đoan chính. Một tay cậu v**t v* chú mèo con trên đùi đã không còn run rẩy nữa, một bên thì cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống trà sữa nóng.
Ánh mắt Phó Dư Sí dư quang một khắc cũng không rời khỏi người cậu.
Đến bệnh viện, bọn họ an bài cho mèo con làm một loạt kiểm tra sức khỏe cơ bản. Trong lúc chờ đợi, Diệp Nịnh phát hiện đã hơn bảy giờ tối.
"Sí ca, cảm ơn cậu đưa tôi tới bệnh viện."
Diệp Nịnh nói tiếp: "Nếu không thì anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ tự trở về. Còn nữa... tối nay tôi có thể xin nghỉ được không?"
Nghe vậy, Phó Dư Sí trả lời: "Đương nhiên có thể."
Hắn giọng nói vừa chuyển: "Vừa hay hôm nay tôi cũng muốn lười một bữa, không stream. Hôm khác làm bù là được."