Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 19

"Phát sóng khi tôi liền nói qua, hôm qua cứu một sinh mệnh nhỏ."

Dăm ba câu đã vả mặt mấy người vừa rồi còn nói hắn với Diệp Nịnh ngoài đời không quen biết.

【 Ta đi, hôm qua hai người thật sự ở bên nhau?? 】
【 Mịa mèo, bị chơi rồi 】
【 Ha ha ha ha ha, vừa rồi spam "Mãnh Liệt với Mộc Nịnh không quen ngoài đời" đâu hết rồi? Ra đây nhận mắng đi 】
【 Hảo hảo hảo, bảo sao hai người hẹn nhau mà trốn livestream, hóa ra là đang ở bên nhau 】
【 Cái gì?? Hai người còn đi dạo nữa? 】
【 Hai người rốt cuộc quen nhau bao lâu rồi? Sao lại phát triển đến mức hẹn nhau đi dạo? 】

Phó Dư Sí không đáp barrage nữa, hắn chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Diệp Nịnh:
"Tiểu Nịnh, cậu có đặt tên cho con mèo kia chưa?"

Diệp Nịnh ngẩn ra: "Còn chưa đâu."

"Thế thì chúng ta cùng nghĩ đi." Phó Dư Sí tinh thần hẳn lên, "Bốn bỏ năm lên, cậu là ba nó, tôi là cha nó. Cùng nhau đặt tên vừa hợp."

Hắn nói ngay đề nghị đầu tiên: "Gọi nó Lão Kiều thế nào? Vì tìm thấy ở dưới cầu."

Diệp Nịnh: "......"

Cậu quay đầu nhìn con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng, đôi mắt xanh thẳm trong veo, cảm thấy cái tên chẳng ăn nhập gì.

"Nếu không... nghĩ lại đi?" Diệp Nịnh thương lượng mở miệng, "Nó là bé gái mà."

Cũng phải.

Phó Dư Sí hơi trầm ngâm, cảm thấy "Lão Kiều" đúng là không hợp với mèo con cái.

"Bên cạnh là hồ, gọi nó Hồ Tử?"

Diệp Nịnh còn chưa kịp đáp, chính hắn đã phủ định: "Vẫn không hợp với bé gái."

"Hay là Tiểu Bạch? Lam Mắt? Cục Bông?"

Hắn tự thấy mình đã vắt hết óc, nhưng kết quả thật sự chẳng khiến ai vừa ý.

Ngay cả fan nghe xong cũng không chịu nổi:

【 Đặt tên hay ghê, lần sau đừng đặt nữa 】
【 Con mèo nhỏ kia đắc tội gì ngươi thế 】
【 Ngươi chắc chắn không phải thiên tài đặt tên? 】
【 Tên này... chính là chỉ mèo trắng mắt lam? 】
【 Tự ngươi nghe lại xem dễ nghe chỗ nào 】
【 Thôi đi ca, thiên phú này coi như bỏ 】

Thấy barrage trong tối ngoài sáng đều không đồng tình, Phó Dư Sí khẽ hừ một tiếng: "Các người đúng là không hiểu thưởng thức."

Khác hẳn khi đối diện với khán giả bị ghét bỏ, hắn lại ôn nhu hỏi Diệp Nịnh:
"Tiểu Nịnh thấy sao? Muốn đặt tên kiểu gì?"

Diệp Nịnh trầm ngâm một lát: "Bộ lông nó trắng như tuyết, hay gọi là Kem?"

"Nghe hay," Phó Dư Sí mỉm cười: "Nghe cậu, gọi nó là Kem."

Thế là tên mèo nhỏ liền định như vậy.

Hôm nay, Diệp Nịnh nhận được một tin trong hộp thư, là trợ lý của Mãnh Liệt gửi tới, về cuộc thi dựng video cắt ghép.

Cậu vậy mà đoạt giải nhất.

Diệp Nịnh vốn nghĩ mình có khả năng thắng, dẫu sao cậu cũng có nhiều kinh nghiệm dựng video, hơn nữa clip lần này cậu bỏ ra rất nhiều tâm sức: từ ý tưởng, chuyển cảnh, nhịp điệu, đến lựa chọn nhạc nền đều cực kỳ chỉn chu. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn vượt ngoài dự liệu.

Ngay trong ngày, bốn vạn tệ tiền thưởng đã được chuyển thẳng vào thẻ của cậu.

Mà video chất lượng cao ấy cũng được Mãnh Liệt đăng lên trang chủ, thu hút một làn sóng lớn người xem, lượt xem tăng vùn vụt, chưa đến một ngày đã gần một triệu lượt phát.

Mọi người đều kêu ngầu quá, đúng là fan Mãnh Liệt, có thể cắt ra video chất lượng như vậy.

Trong video văn án, "Mãnh Liệt" cũng tag tên tác giả. Chỉ là Diệp Nịnh dùng tiểu hào "Lá con" để đăng bản thảo, nên không ai phát hiện cậu chính là Diệp Nịnh.

Tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua, trợ lý của Mãnh Liệt lại bất ngờ tìm đến Diệp Nịnh.

Tôn Hạ: 【Lá con đại đại ngài hảo, tôi là trợ lý của Mãnh Liệt, Tôn Hạ. Chuyện là như này, vì ngài ở trong đại hội biên tập video cắt nối biểu hiện rất xuất sắc, bên chúng tôi đặc biệt muốn hợp tác với ngài, hy vọng ngài có thể trong chu kỳ thời gian nhất định, cung cấp cho chúng tôi video biên tập liên quan đến game của Mãnh Liệt, để chúng tôi đăng tải. Đương nhiên, chúng tôi sẽ trả thù lao tương ứng, giá cả có thể thương lượng.】

Diệp Nịnh có hơi kinh ngạc, nhìn kỹ hai lần, rồi hiểu ý đối phương.
Nói trắng ra, chính là bên kia trả tiền, còn cậu thì làm video.

Diệp Nịnh suy nghĩ hai giây, hỏi: 【Ngài hảo, vậy bao lâu cần một phần? Có yêu cầu cụ thể nào không?】

Tôn Hạ: 【Hai tuần một phần là được, không có yêu cầu cụ thể, ngài có thể thoải mái phát huy. Đại đại bên này có muốn đưa ra mức giá không?】

Hai tuần một cái, lại còn có thể tự do phát huy, với Diệp Nịnh thì chẳng khó khăn gì. Cậu không do dự liền gật đầu đồng ý.

Lá con: 【Được được, không cần thù lao. Tôi có thể cung cấp miễn phí.】

Nghe cậu nói vậy, Tôn Hạ hơi bất ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn bảo Diệp Nịnh báo giá.

Diệp Nịnh thì thái độ rất kiên quyết: 【Thật sự không cần, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, đối với tôi mà nói không có gì khó cả.】

Nghĩ nghĩ, cậu lại thêm một câu: 【Hơn nữa tôi là fans của Mãnh Liệt, có thể giúp được anh ấy, tôi rất vui.】

Phó lão bản là người vừa tốt lại hào phóng, còn trả cho cậu mức lương cao như thế. Diệp Nịnh cảm thấy, nếu mình có thể thông qua cách này để báo đáp một chút thì cũng rất hay.

Tôn Hạ lại khuyên vài câu, nhưng Diệp Nịnh vẫn từ chối, đành thôi, rồi gửi lời cảm ơn.

Hai bên đạt thành hiệp nghị, chuyện liền được quyết định như vậy.

Ngày tháng vẫn trôi như trước.

Mỗi ngày Diệp Nịnh cắt video, livestream, thỉnh thoảng gọi điện cho bà ngoại để hỏi thăm tình hình sinh hoạt gần đây.

Bà ngoại trông vẫn khỏe mạnh, sắc mặt trong video cũng rất tốt. Gần đây Diệp Nịnh vẫn luôn chuyển tiền cho bà, dặn bà đi bệnh viện tái khám.

Lão nhân đồng ý, nhưng Diệp Nịnh cũng không chắc bà có thật sự đi hay không. Cậu vẫn thấy không yên lòng, nghĩ vài ngày nữa sẽ xin nghỉ với Mãnh Liệt, về quê thăm bà một chuyến.

Cậu còn chưa từng gặp bà ngoại trực tiếp lần nào.

Tiểu miêu dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệp Nịnh cũng dần dần hoạt bát hơn, lại chẳng hề chống đối cậu.

Nhớ lại ngày đầu tiên mang về, chỉ cần Diệp Nịnh chạm vào là nó run rẩy không ngừng. Giờ thì đã dám dùng móng vuốt nhỏ cào cào đòi uống sữa.

Sợ nó ở một mình trong lồng sẽ buồn chán, ban ngày phần lớn thời gian Diệp Nịnh đều thả nó ra chơi cùng.

Ôm tiểu miêu trong tay, xúc cảm lông mềm mại khiến lòng cậu như tan chảy. Ngắn ngủi vài ngày, tiểu miêu dường như đã mượt mà hơn không ít.

Bất quá vẫn còn quá gầy yếu, nhất định phải cố gắng nuôi nó lớn lên.

Diệp Nịnh cong mi mắt, nhìn tiểu miêu, gọi một tiếng: "Kem."

Hôm nay, Phó Dư Sí báo cho Diệp Nịnh là buổi tối hắn có việc, đêm nay sẽ không livestream, hai người nghỉ một hôm.

Diệp Nịnh đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ, tốt hơn vẫn nên phát sóng, lần trước cứu Kem xong không livestream, kết quả khán giả oán trách mãi.

Sau đó còn truyền ra mấy tin đồn kỳ lạ giữa cậu và Mãnh Liệt......

Khi đó cậu rất để ý, lo Mãnh Liệt sẽ tức giận, nên ra sức giải thích, nhưng cuối cùng bị người xem ném lại một câu: 【Trong phòng live stream của Mãnh Liệt, nói nhiều thế, hắn cũng không phủ nhận.】

Ngay sau đó, Diệp Nịnh như được khai sáng.
Đã hiểu, cách phủ nhận tốt nhất chính là —— làm lơ.

Mãnh Liệt là đại chủ bá, đối với loại chuyện này chắc chắn nhiều kinh nghiệm. Học theo hắn là được rồi.

Thế nên Diệp Nịnh cũng làm lơ các loại đạn mạc như: "Chủ bá với Mãnh Liệt đi hẹn hò à?", "Hai người tiến triển đến bước nào rồi?", "Mới quen bao lâu đã yêu nhau hả?" v.v.

Vậy nên để khán giả khỏi nghĩ nhiều, khỏi hiểu lầm, Diệp Nịnh quyết định tối nay vẫn phát sóng. Dù sao buổi tối cậu cũng không có việc gì, vừa chơi game vừa trò chuyện cùng khán giả, cậu cũng rất hưởng thụ.

Bên kia, sau khi nhận được tin nhắn trả lời đơn giản 【Được】 của Diệp Nịnh, Phó Dư Sí một tay chống cằm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rất lâu.

Không có? Chỉ một chữ "được"?

Sao không hỏi thử hắn định làm gì?

Nếu Diệp Nịnh nói muốn chơi game, hắn hoàn toàn có thể đẩy việc sang một bên để cùng phát sóng.

Rốt cuộc, cánh tay cứng cáp của lão gia tử kia nào bằng... à phi, chơi game thì nào bằng Diệp Nịnh?

Phó Dư Sí buồn bực, khóe mắt cụp xuống, gương mặt khốc soái lại hiện ra vài phần ủy khuất.

Đợi thêm năm phút, thấy Diệp Nịnh thật sự không có động tĩnh gì, hắn mới mở khung chat, gửi đi một tin:

【Nhìn Kem đi】

Lúc nhận được tin nhắn, Diệp Nịnh đang ngồi trên sofa ôm Kem. Một tay cậu bị tiểu miêu ôm chặt, dùng cái miệng nhỏ nhai ngón tay chưa mọc đủ răng.

Sợ làm đau nó, Diệp Nịnh cẩn thận rút tay ra, đổi sang nhẹ nhàng v**t v* lưng mềm mại.

Sau đó, cậu mở camera, hướng vào tiểu miêu, quay một đoạn video hơn mười giây rồi gửi cho Phó Dư Sí.

【Kem rất ngoan】

Video hiển thị: tiểu miêu nhỏ nằm trên đùi thiếu niên, móng vuốt câu kéo áo, miệng thỉnh thoảng kêu "meo meo" non nớt.

Thiếu niên vươn bàn tay, kiên nhẫn v**t v* lưng nó, trấn an. Tay Diệp Nịnh vô cùng đẹp, làn da trắng nõn nổi bật cùng lông trắng mượt của tiểu miêu, tạo nên một bức hình thập phần mỹ cảm.

Ngắn ngủi mười mấy giây video, Phó Dư Sí lại tua đi tua lại xem vài lần.

Hắn nhấn vào góc phải bên dưới, lưu video về máy, rồi trở lại khung chat.

【Thật trắng】

Hai chữ mơ hồ, ý vị không rõ.

Diệp Nịnh không nghĩ nhiều, đáp: 【Lông của Kem thật sự rất trắng và mượt】

Miêu trắng, cậu cũng trắng.
Phó Dư Sí lặng lẽ nói thầm trong lòng.

Dĩ nhiên, hắn che giấu tâm tư nhỏ bé rất tốt, không để Diệp Nịnh phát hiện, rồi đổi chủ đề: 【Tối nay tôi đi ăn với bạn, nghe nói nhà hàng đó không tệ, hôm nào mời cậu đi】

Gửi xong, Phó Dư Sí càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của mình tuyệt. Từ lần gặp trước đến nay đã hơn mười ngày rồi! Đã là cộng sự chơi game, sao có thể không tiến thêm một bước giao lưu? Gặp mặt mới tiện nói chuyện chứ.

Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, nếu không thì ngày mai luôn?

Đang định hỏi Diệp Nịnh có rảnh không, thì thấy cậu trả lời: 【Không được】

Đồng tử Phó Dư Sí co rút, hai chữ ngắn gọn kia như gáo nước lạnh dội thẳng vào tim, khiến hắn lạnh thấu xương.

Đau, thật sự đau.

Nhưng rất nhanh, Diệp Nịnh lại gửi tiếp một tin: 【Lần sau nên để tôi mời anh】

Thì ra là vậy...... Tâm trạng rơi xuống đáy cốc lại được cứu vớt. Nghĩ kỹ, hắn cũng chẳng bận tâm ai mời ai.

【Vậy nói tốt, cậu gần đây khi nào có rảnh?】

【Tôi lúc nào cũng được】

Phó Dư Sí vừa lòng, khóe môi cong lên.

Lần sau Diệp Nịnh mời, lần sau nữa thì đến lượt hắn, cứ thế luân phiên... vậy chẳng phải bọn họ có thể thường xuyên gặp nhau sao!

Phó Dư Sí cảm thấy chính mình thật đúng là thiên tài.

Buổi tối, Diệp Nịnh đúng hẹn livestream. Rất nhiều người xem đã chờ sẵn, vừa mở phát sóng liền ùa vào.

Diệp Nịnh theo thường lệ chào hỏi, dừng một chút, nói:
"Đêm nay Sí ca có việc, tôi sẽ đánh đơn."

【Thấy hắn xin nghỉ rồi】
【Còn tưởng ngươi cũng không live đâu】
【Nha~ hai người hôm nay không cùng nhau đi dạo hả?】
【Đáng giận, hắn lại trốn】
【Cái mác! Hắn đi đâu vậy? Thế mà bỏ mặc ngươi, thật là nam nhân lãnh khốc】
【Sao không mang theo ngươi đi chứ?】
【Thế mà bỏ mặc bà xã một mình livestream】

......

Tưởng rằng lần này khán giả sẽ không hiểu lầm, Diệp Nịnh: "......"

Cậu hít sâu một hơi, làm lơ đạn mạc kỳ lạ, mở game:
"Hôm nay đánh đơn, có lẽ sẽ không thuận lợi lắm."

Quả nhiên, vừa vào trận đã bị đối thủ áp đảo ba đường, hoàn toàn đè ép.

ADC đồng đội sai lầm liên tục, lúc thì đứng vị trí quá kém, lúc thì hụt kỹ năng. Dù Diệp Nịnh cố gắng hết sức cũng không gánh nổi.

Đối phương sau khi giết hắn 4 lần, còn gõ chữ: 【Mạng lag quá】

Không rõ thật hay giả.

Trận này đánh cực kỳ gian nan, chưa tới 12 phút đã mất một đường trụ chính.

Gần đây Diệp Nịnh đã quen phối hợp cùng Mãnh Liệt – một cao thủ ADC. Bỗng dưng gặp phải một đồng đội quá "trừu tượng", quả thật khó chịu không tả nổi.

Thế nhưng cậu chỉ hơi nhíu mày, không oán trách, xoay qua bảo vệ những người khác.

Khán giả lại kích động hơn nhiều:

【ADC này chơi bằng chân à?】
【Không chịu nổi, đây cũng gọi là người phân đoạn này sao】
【Phế quá đi】
【Mắng hắn đi chủ bá, loại này ngươi cũng chịu được?】
【Đừng mơ, fan cũ đây, chủ bá đã lâu không mắng ai rồi, sức chiến đấu trước kia đã không còn nữa】
【Lúc này, thật sự hy vọng Mãnh Liệt cho mượn cái miệng】

......

Bình Luận (0)
Comment