Phó Dư Sí đoán, Diệp Nịnh có lẽ quen dùng điện thoại để chơi, cũng có khả năng khác là cậu ấy sống khá túng quẫn, không mua nổi máy tính bảng.
Nghĩ đến thiếu niên sống một mình trong căn nhà nhỏ hẹp, mỗi ngày nỗ lực phát sóng trực tiếp, kiếm tiền nuôi thân, bên người chẳng có người nhà bầu bạn, chịu ủy khuất cũng chẳng biết nói với ai. Còn phải ngày ngày ăn mặc tiết kiệm...
Phó Dư Sí không rõ tình huống cụ thể, nhưng từ những gì biết được trước mắt, có thể thấy cuộc sống của Diệp Nịnh chẳng được tốt đẹp bao nhiêu. Nếu không, bình thường sẽ chẳng chọn ở nơi trị an kém, căn hộ lại cũ nát tồi tàn như vậy.
Cho nên khả năng thứ hai vẫn lớn hơn.
Nghĩ vậy, tim Phó Dư Sí thắt lại, lập tức đặt mua một chiếc máy tính bảng cùng loại với mình, gửi thẳng cho Diệp Nịnh.
Địa chỉ lần trước tiễn cậu về nhà, hắn đã âm thầm nhớ kỹ, hai người cũng để lại cách liên hệ. Nếu nói thẳng trước, Diệp Nịnh chắc chắn sẽ không chịu, thế là hắn quyết định cứ làm trước rồi báo sau.
Một lần nữa vào phòng live stream, vừa lúc Diệp Nịnh vừa đánh xong một ván, vẫn thua.
Trong giọng nói của thiếu niên mang theo vài phần tiếc nuối:
"Ván này suýt nữa lật được, đáng tiếc sau đó đoàn kia không mở tốt."
Khán giả nhao nhao an ủi cậu, dù sao là phụ trợ, Diệp Nịnh đã làm hết sức có thể.
Phó Dư Sí gửi làn đạn:
【 Không sao, mai tôi mang cậu đánh lại. 】
Thấy được làn đạn quen thuộc ấy, Diệp Nịnh vô thức nhíu mày giãn ra, giọng thanh trong trẻo:
"Được."
Thực ra cậu không quá coi trọng thắng thua, chỉ thấy có chút tiếc nuối. Nhưng lời an ủi của Phó Dư Sí lại khiến cậu cảm thấy rất hưởng thụ. Sự kiên định cùng hứa hẹn kia dễ dàng khiến lòng Diệp Nịnh dâng lên một luồng ấm áp.
Ăn cơm xong gần hết, Phó Dư Sí tạm rời khỏi live stream, tính lát nữa về nhà lại xem tiếp.
Thấy tâm trạng hắn không tồi, Trần Nhứ hỏi:
"Lão Phó, rốt cuộc ngươi đang xem cái gì? Không phải thật sự yêu đương chứ?"
Cuối cùng Phó Dư Sí cũng chịu nói:
"Xem phát sóng trực tiếp."
"Phát sóng gì?"
"Trò chơi. Hỏi nhiều thế làm gì? Mau ăn đi, ăn xong tôi về."
"Chính ngươi không phải cũng là chủ bá trò chơi à, còn đi xem người khác? Xem ai? Chẳng lẽ kỹ thuật còn giỏi hơn ngươi?" Trần Nhứ nghĩ mãi không ra.
"Ừm."
Trần Nhứ lại ghé qua chỗ Nam Diệc Sâm nhìn một cái, phát hiện màn hình điện thoại đối phương cũng đang chiếu phát sóng trò chơi.
"Nam ca, ngươi cũng xem??" Hắn thật sự kinh hãi: "Tiểu chủ bá nào mà mị lực lớn như vậy, ngay cả ngươi cũng bị mê hoặc?"
Nam Diệc Sâm mặt không đổi: "Đừng nói bậy."
Đêm đó, trong lúc vô tình vào phòng live stream của một tiểu chủ bá, nhìn chốc lát, rồi dưới ma xui quỷ khiến lại bấm theo dõi.
Từ đó về sau, khi rảnh rỗi hắn sẽ ghé vào xem chốc lát.
"Mới có thể mênh mông vô bờ" chơi game kỳ thật cũng không phải quá tệ, năng khiếu tấu hài lại rất nhiều. Các loại tình huống "ngoài ý muốn" nối tiếp không ngừng, thường thường có thể đánh ra những thao tác ngoài sức tưởng tượng.
Kỹ thuật không tính là xuất sắc, nhưng thao tác cộng với bầu không khí phát sóng trực tiếp lại rất có sức hút.
Nam Diệc Sâm thường xuyên bất giác nhìn mãi không dứt.
Trước giờ hắn chỉ xem chủ bá kỹ thuật, nếu không là cao thủ top đầu quốc phục, thì cũng là thần sử dụng một vị tướng.
Xem "Mới có thể mênh mông vô bờ" — vừa gà vừa mê chơi — vẫn là lần đầu tiên.
Cảm giác ngoài ý muốn lại không tồi, rất thú vị. Giống như lời một số khán giả nói —— "Thực sự rất hợp với bữa cơm."
Đương nhiên, Nam Diệc Sâm không phải kẻ keo kiệt, thỉnh thoảng cũng tặng vài món quà sang như tàu bay, hỏa tiễn.
Tặng nhiều lần, Sở Nhất Vọng cảm động nói:
"Cảm ơn 'cũng', đại ca! Có muốn lên xe không, tôi mang anh đánh!"
Hắn thề son sắt:
"Bảo đảm giúp anh lên rank dễ như uống nước."
Làn đạn nhao nhao khuyên:
【 Lão bản chạy mau! 】
【 Chạy đi!! 】
【 Lão bản chạy mau, đây là hắc xa! 】
【 Vọng Bảo, ngươi đừng lấy oán trả ơn 】
【 Lần trước có lão bản lên xe đánh hai ván liền đi, ba ngày không quay lại, ngươi quên rồi sao? 】
【 Xác định là cậu mang lão bản chứ không phải lão bản mang cậu? 】
【 Tuy lão bản từng nói ngươi gà, nhưng tội cũng chưa đến mức đó a Vọng Bảo! 】
......
Vì thế, dưới một trận khuyên nhủ, Nam Diệc Sâm ngoài ý muốn mà đồng ý:
【 Được. 】
Hắn tự tin trình độ chơi game của mình không tệ, lại vốn ưa thích khiêu chiến. Hắn thật muốn nhìn xem, mang cái tiểu chủ bá này liệu có khó nhằn như lời khán giả nói.
Kết quả, vừa phối hợp đi rừng, chưa kịp đánh đã bị giết một mạng.
Nam Diệc Sâm thật sự không hiểu nổi, tại sao người này có thể dễ dàng phá hỏng tiết tấu đi rừng của hắn, hơn nữa còn có đủ loại kiểu chết kỳ quặc.
Đêm đó, hai người cùng nhau đánh tám ván, thắng hai thua sáu.
"Xem ra hôm nay vận khí không tốt," giọng Sở Nhất Vọng không còn khí thế như ban đầu, nghe ra còn mang vài phần chột dạ: "Đại ca, ngày mai tôi nhất định có thể gánh anh lên rank."
【 hahahaha 】
【 cậu chắc lão bản ngày mai còn tới sao hahahaha 】
【 xong rồi, lão bản sắp bỏ chạy 】
【 khán giả làm chứng, chúng ta đã khuyên rồi, lão bản không nghe 】
【 đúng đó, cho nên lão bản trách được ai 】
【 sốc nha, lão bản thế mà kiên trì đủ 8 ván 】
【 lão bản đi rừng thật sự trâu, trận nào cũng svp 】
......
Trên màn hình, góc trái phía dưới, thiếu niên ánh mắt mơ hồ, khóe miệng khẽ cong. Bị fan trong phòng stream trêu chọc quá nhiều, lúc này cậu mới đáng thương chắp tay trước ngực, thừa nhận:
"Hảo hảo, là hôm nay tôi trạng thái không tốt, làm liên lụy anh."
"Nhưng mà tôi cảm thấy anh rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với tôi, ngày mai còn sẽ đến xem tôi stream nữa đúng không?"
Không chắc Nam Diệc Sâm có thể thấy hay không, cậu còn cố ý chớp chớp mắt với camera, ngốc nghếch tỏ vẻ đáng yêu.
Gương mặt Nam Diệc Sâm vốn không biểu cảm gì, bất giác khóe môi khẽ nhếch.
Hắn không giống như khán giả đoán, đêm nay đánh xong liền "sợ" mà bỏ chạy.
Mà là nói ngắn gọn một câu:
【 Ừ, ngày mai tiếp tục chơi. 】
Tuy rằng đêm đó thua thảm, nhưng Nam Diệc Sâm cũng không tức giận. Ngược lại, cả đêm chơi xong, trong lòng hắn hỗn loạn mà nhẹ nhõm.
So về kỹ năng game, vốn hắn cho rằng thắng mới quan trọng nhất. Nhưng tiểu chủ bá này dường như có loại ma lực, cho dù thua cũng khiến người khác không trách nổi. Có lẽ bởi vì cậu mang lại quá nhiều niềm vui.
Câu nói kia của Nam Diệc Sâm vừa thốt ra, không chỉ khán giả, ngay cả bản thân Sở Nhất Vọng cũng ngây người.
Stream lâu như vậy, cuối cùng mới có một "đại ca" không chê cậu, đánh xong vẫn còn muốn cùng cậu chơi tiếp.
Cậu lập tức mừng rỡ ra mặt: "Hảo!!!"
Từ đó về sau, mỗi khi Nam Diệc Sâm tan làm, buổi tối rảnh đều cùng cậu đánh game. Hai người, một chơi lane, một đi rừng.
Từ lúc đầu chẳng phối hợp nổi, loạn cả lên, đến khi hắn dần dần nắm bắt được 72 kiểu đánh biến hoá của tiểu chủ bá và phối hợp được. Trong đó bao nhiêu cay đắng, chỉ mình Nam Diệc Sâm hiểu.
Giờ đây, hắn cuối cùng cũng miễn cưỡng mang nổi tiểu chủ bá này.
Hôm nay Nam Diệc Sâm có việc không chơi cùng cậu, Sở Nhất Vọng còn ỉ ôi một hồi lâu, rồi mới solo rank một mình.
Kết quả như dự đoán, Nam Diệc Sâm thấy cậu thua hết trận này đến trận khác.
Trong khung nhỏ, thiếu niên tức đến mức mặt nhăn nhúm, cái miệng nhỏ chu lên: "Đi rừng này không được, vẫn là anh lợi hại nhất."
Nam Diệc Sâm tiện tay lại tặng thêm quà, rồi thấy Phó Dư Sí và Trần Nhứ cũng ăn gần xong, hắn thoát phòng stream, tắt máy.
Hai huynh đệ cuối cùng mới rời mắt khỏi điện thoại. Trần Nhứ vui mừng, nghĩ thầm: quả nhiên mình mới là quan trọng nhất.
Trên mặt hắn lại nở nụ cười: "Ăn xong rồi? Đi! Tiếp theo đi đâu? Hay đi uống rượu đi."
Hai người còn lại đồng thanh:
"Không đi."
"Không đi."
Nam Diệc Sâm sắc mặt nhạt nhẽo: "Có việc."
Phó Dư Sí thì thành thật: "Không muốn đi, tôi về nhà."
Trần Nhứ trừng mắt nhìn họ, tay ôm ngực làm bộ đau khổ: "Được được, cuối cùng cũng phai nhạt......"
Phó Dư Sí về đến nhà, Diệp Nịnh đã off stream.
Hắn mở WeChat, gửi tin:
【 Ngày mai tới phòng stream của tôi, tôi cũng cho cậu làm quản lý phòng 】
【 Thấy ai không vừa mắt thì cứ ban 】
Nhận tin nhắn, Diệp Nịnh vừa cho mèo ăn xong, đang chơi cùng nó.
Cậu vội trả lời:
【 Không cần đâu Sí ca, tôi cũng không thể thường xuyên coi stream 】
Phó Dư Sí là đại streamer, mỗi đêm phòng luôn cực đông. Mà slot quản lý thì có hạn, bọn họ lại thường xuyên stream cùng nhau, Diệp Nịnh thấy mình không nên chiếm vị trí quý giá đó.
Phó Dư Sí không rối rắm, chỉ nghĩ đến lúc đó trực tiếp sắp xếp cho cậu là được.
Hắn lại nói sang chuyện khác:
【 Tôi mua cho cậu một món quà, nhớ ký nhận 】
Sợ cậu không chịu, hắn còn cố ý bổ sung:
【 Phúc lợi nhân viên 】
Diệp Nịnh tò mò:
【 Là gì vậy? 】
Phó Dư Sí giữ bí mật:
【 Bí mật, nhận sẽ biết 】
【 Cảm ơn lão bản!! 】
Phía sau còn thêm một sticker mèo con dễ thương.
Phó Dư Sí nhìn đến ngây ngô cười.
Bất quá có một điều không vừa ý—cái cách gọi "lão bản" này không ổn.
Nên đổi thành cái gì đây?
Chợt nhớ tới chuyện Trần Nhứ nói về yêu đương hôm nay.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến yêu đương, chủ yếu là cảm giác nếu mỗi ngày phải dính lấy một người khác, ôm ấp động chạm, sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng nếu đổi người kia thành Diệp Nịnh......
Hai người nắm tay, hôn nhau, thậm chí cùng nằm trên một chiếc giường.
Vừa nghĩ tới, ngực hắn liền nóng lên.
Hình như không phải không chấp nhận được, mà là cực kỳ mong chờ.
Hắn ngã xuống sofa, mắt nhìn trần nhà thất thần, càng nghĩ càng thấy tâm tình dâng trào.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Kem cũng lớn dần, bắt đầu ăn thử cơm mèo.
Gần đây Phó Dư Sí thường hẹn Diệp Nịnh ra ngoài.
Nhiều đến mức Diệp Nịnh cũng thấy kỳ lạ.
Khi thì bảo cùng đi uống trà chiều, khi thì tới nhà hàng lần trước, lúc thì đi thăm mèo hoang, đi siêu thị mua thức ăn, còn nói Kem muốn được ra ngoài xem......
Đủ loại lý do đều có.
Một cậu nhóc vốn là trạch nam chính hiệu, nay lại thường xuyên bị kéo ra ngoài.
Nhưng ở cạnh Phó Dư Sí, cậu cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Có Kem và Sí ca bên cạnh, sự cô đơn quanh quẩn dường như đều biến mất.
"Kem, nhìn camera nào, nhìn này."
Dưới ánh đèn rực rỡ ven đường, Diệp Nịnh ôm Kem, đứng thẳng tắp. Cậu mím môi, biểu cảm không tự nhiên lắm, nhìn về phía Phó Dư Sí.
Đối phương cách đó hai mét, cầm điện thoại làm "nhiếp ảnh gia":
"Hảo, ngay chỗ này. Tiểu Nịnh, cười một cái."
Diệp Nịnh thẹn thùng nở một nụ cười nhạt.
Phó Dư Sí chỉnh tiêu điểm vào gương mặt trắng trẻo tuấn tú của cậu, bấm chụp.
Trên ảnh, thiếu niên trông điềm tĩnh mà tuấn lãng, khuôn mặt hơi hồng dưới ánh đèn càng thêm tinh xảo. Ngược lại, chú mèo nhỏ trong tay cậu lại bị đèn màu hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn đông ngó tây, hoàn toàn không nhìn camera, tư thế trong ảnh trông khá buồn cười.
Nhưng Phó Dư Sí không bận tâm. Tuy cái lý do "lưu lại quá trình trưởng thành của Kem" vừa rồi chỉ là để dụ Diệp Nịnh chụp ảnh.
Chụp xong, Diệp Nịnh bế Kem từ ngực hắn xuống, ôm lại vào lòng, đi tới.
"Thế nào?"
Phó Dư Sí: "Đẹp lắm."
Ý là cậu.
Diệp Nịnh gật đầu: "Vậy Sí ca lát nữa gửi tôi một tấm nhé."
"Nhưng tấm vừa rồi ánh sáng hơi loé," Phó Dư Sí mặt không đổi sắc: "Để tôi chụp thêm mấy tấm."
Nói xong, hắn đưa điện thoại lại gần Kem, liên tục chụp vài kiểu.
Động tác nhanh đến mức Diệp Nịnh chưa kịp phản ứng đã xong.
"Về gửi cho cậu."
Diệp Nịnh ngơ ngác gật đầu: "À... được."
Trời đã khuya. Tuy hôm nay là Chủ nhật, hai người nghỉ stream, nhưng ở ngoài quá muộn cũng không tiện, liền đưa Diệp Nịnh về.
Đến tiểu khu thì phát hiện cổng đã đóng, xe không vào được.
"Không sao đâu, cũng không xa, tôi tự đi vào là được."
Diệp Nịnh ôm mèo xuống xe, thấy Phó Dư Sí cũng theo, vội nói.
"Trời tối quá, không an toàn. Tôi đưa cậu vào."
Trước nay Phó Dư Sí đều đưa tận cửa, hôm nay dĩ nhiên cũng không để cậu tự đi. Chủ yếu là an ninh nơi này không yên tâm.
Dưới ánh đèn đường mờ, một nam một nữ—à không, một nam một nam—sóng vai mà đi, bên cạnh còn có một chú mèo nhỏ ngái ngủ. Nếu để người khác nhìn thấy, chỉ có thể nghĩ đây là một cặp tình lữ đang trong giai đoạn cuồng nhiệt.