Diệp Nịnh không chịu, nói:
"Đừng, nãi nãi, con có tiền, ngài mau cất đi."
"Ngoan ngoãn, đây là nãi nãi cố ý để lại cho con."
Diệp Nịnh lắc đầu, vẫn không chịu nhận, vội vàng chuyển đề tài:
"Nãi nãi, để con đưa ngài đi bệnh viện, chúng ta đi chữa bệnh."
Nãi nãi xua tay tỏ vẻ không muốn. Lại hỏi cậu:
"Nãi nãi hỏi con, Nịnh Nịnh à, ở thành phố lớn có kết giao bằng hữu nào không? Cuộc sống có ổn không?"
Nhắc đến bằng hữu, trong đầu Diệp Nịnh đầu tiên hiện ra gương mặt Phó Dư Sí, cùng với mọi điều đối phương đã làm cho mình. Sau đó là Kem, rồi Sở Nhất Vọng...
Hắn thành thật mỉm cười:
"Có kết giao, con sống rất tốt, nãi nãi đừng lo."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nãi nãi gật đầu, ngừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi:
"Thế còn... nó đâu?"
Diệp Nịnh sững người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nãi nãi hiền hòa cười:
"Đứa nhỏ đó từ bé đã không bớt lo, nhưng cũng không trách nó được, cha mẹ mất sớm, chúng ta già yếu chẳng dạy dỗ được gì. Là lỗi của chúng ta. Nhưng thế nào đi nữa, nó vẫn là cháu của ta, ta không yên lòng..."
Mũi Diệp Nịnh cay xè, hốc mắt nóng lên.
Cũng đúng thôi, người thân cận nhất sao có thể nhận không ra chứ?
"Hắn sống cũng rất tốt." – Diệp Nịnh khẽ đáp – "Ngài đừng lo."
"Ừ, tốt, đều tốt, vậy ta yên tâm rồi."
Hai người lại trò chuyện một lúc, nãi nãi liền giục Diệp Nịnh về.
"Về đi, ngoan bảo, nãi nãi không sao đâu, không cần quay lại."
Diệp Nịnh còn muốn ở thêm hai hôm:
"Con..."
"Trong nhà không có chỗ ngủ, mau về đi, chẳng phải con còn phải làm việc sao?"
Nghĩ nghĩ, Diệp Nịnh nói:
"Nãi nãi, ngài theo con lên thành phố S nhé, chúng ta đến bệnh viện lớn khám, con sẽ chăm sóc ngài."
"Được, nhưng con về trước đi, nãi nãi còn phải chuẩn bị, qua một thời gian nữa con lại đến đón ta?"
Đề nghị này quả thật là lựa chọn tốt, nhị thúc không cho hắn ở lại, nãi nãi cũng cần thời gian thu xếp.
Vốn nghĩ thế hệ trước chỉ thích ở lại quê, Diệp Nịnh không ngờ bà đồng ý, trong lòng vui mừng, gật đầu:
"Được, vậy vài ngày nữa tôi lại đến đón ngài."
Đem lễ vật mang về trao cho nãi nãi và nhà nhị thúc, Diệp Nịnh vẫn chưa yên lòng, dặn dò bà thật nhiều.
Đi đến cửa, hắn còn luyến tiếc quay đầu nhìn nãi nãi một lần nữa, rồi mới định rời đi.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cổng, đã bị một lực mạnh va phải, cả người không kìm được ngã bật ra sau, đập mạnh vào cửa sắt.
Cú này thật sự rất mạnh, Diệp Nịnh lập tức cảm thấy cả lưng tê dại.
Ngẩng đầu chưa kịp nói, thì một giọng th* t*c vang lên:
"Mẹ nó, không có mắt à, tìm chết sao?"
Người kia dừng một chút, nhìn rõ mặt hắn, dáng vẻ lưu manh huýt sáo một cái, liền đổi giọng:
"Ồ, ở đâu ra tiểu mỹ nhân thế này?"
Diệp Nịnh ngẩng mắt nhìn, thấy người đến dáng thấp bé, thân hình béo mập, áo mặc không vừa người, siết chặt lộ ra mỡ thừa ở eo, quần jean bó căng sắp bung.
Khuôn mặt đầy vẻ du côn, ánh mắt nhìn hắn thì không hề che giấu sự dâm tà.
Diệp Nịnh không biểu lộ gì, lặng lẽ lùi sang bên hai bước, không muốn dây dưa với loại người này, thu ánh mắt lại rồi xoay người bước đi.
Phía sau vang lên giọng mắng chửi quen thuộc của nhị thẩm:
"Diệp Triệu Hưng, mày lại đi chết đâu vậy? Cả đêm hôm qua không về nhà!"
"Mẹ, chẳng phải con đã bảo đừng quản con sao."
Diệp Nịnh thầm nghĩ, thì ra đây là con của nhị thẩm, cũng chính là đường ca của mình.
Diệp Triệu Hưng bước vào nhà, tiện miệng hỏi:
"Mẹ, vừa rồi thằng nhóc kia là ai? Người trong thôn ta à? Có người yêu chưa?"
Từ Anh nhìn đã hiểu ngay con trai đang nghĩ gì, mắng:
"Cút, đó là em họ mày, Diệp Nịnh! Bớt mấy cái ý nghĩ đó lại!"
"Em họ?"
Trong trí nhớ mơ hồ, Diệp Triệu Hưng lục lại được bóng dáng tên nhóc này: bẩn thỉu, nóng tính, sao giờ lại thành xinh đẹp thế này? Thoạt nhìn còn dễ bắt nạt.
Từ Anh vẫn đang lẩm bẩm oán giận:
"Cái thằng vô lương tâm, đi mấy năm chẳng về mấy lần, giờ lại tới bày đặt làm bộ. Còn bà già kia cả ngày ăn ở nhà tao, nó mỗi tháng chỉ đưa được từng ấy tiền."
"À mẹ, mẹ có biết thằng Viên Thăng Thái huynh đệ của con không?" – Diệp Triệu Hưng vừa vuốt cằm vừa suy tính – "Nhà nó đang tìm vợ cho nó, sính lễ cao lắm đó. Mẹ nói xem, nếu đem Diệp Nịnh gả qua thì..."
"Thằng con Viên gia ấy? Nhà nó đúng là có tiền."
Có điều cái Viên Thăng Thái đó tính tình tệ, đã từng xem mắt mấy lần đều bị đánh chạy.
"Con nói nhảm làm gì, Diệp Nịnh đi rồi, nói mấy cái này có ích gì? Với lại, thằng đó mày còn lạ gì, bướng bỉnh lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý."
Diệp Triệu Hưng cười khẩy:
"Tùy tiện kiếm lý do gọi nó về chẳng phải xong sao? Hơn nữa, nó thiếu nhà mình không ít, quản nó có đồng ý hay không? Cha mẹ nó chết cả rồi, làm trưởng bối chúng ta lo cho nó một cuộc hôn nhân tốt, có sai gì đâu?"
"Nhưng người ta còn chưa gặp nó, liệu bạn mày có coi trọng không? Diệp Nịnh cũng đâu phải Omega."
"Ai, cái này mẹ khỏi lo. Thằng đó không thích gì đặc biệt, chỉ cần đẹp là được, đảm bảo nó vừa ý."
Nghe con nói vậy, Từ Anh trầm ngâm một lúc, thấy ý này cũng có lý.
Viên gia trong thôn cũng coi là giàu có có tiếng, nếu Diệp Nịnh gả qua được thì còn phải cảm ơn mình. Hơn nữa, bà già kia ăn ở nhà mình lâu như vậy, dùng tiền sính lễ từ tôn tử của bà ta để bù lại cũng là lẽ thường.
Kia tiểu tử lần này xám xịt chạy về, chắc là ở bên ngoài chịu không nổi khổ. Gả đi cũng vừa lúc, nói không chừng lại đúng ý nó.
Diệp Triệu Hưng vừa thấy vẻ mặt của mẹ mình, liền biết có cửa, vội thò lại gần, hạ giọng hỏi:
"Mẹ, thế nào? Cũng có lý đi?"
Từ Anh vỗ tay một cái:
"Vậy thì được, Triệu Hưng à, trước cứ hỏi thử ý thằng con nhà họ Viên xem sao. Hôm nào ta sẽ nhờ bà nội nó xin một tấm ảnh. Nếu hợp, sau đó kêu nó về đây."
Diệp Triệu Hưng cười híp mắt:
"Được, được."
Hoàn toàn không hay biết chuyện hôn nhân đại sự của mình đã bị người khác định đoạt, Diệp Nịnh ngồi xe đi đến trấn trên.
Trời đã hơi muộn, vé tàu cao tốc về thành phố S hôm nay đã bán hết. Cậu lười tìm phương tiện khác, liền tiện tay chọn một khách sạn sạch sẽ trong trấn ở lại một đêm, tính ngày mai mới về.
Nằm trên giường nghỉ được vài giây, di động reo tin nhắn. Cậu mở ra, quả nhiên là Phó Dư Sí.
【 Đang làm gì đấy? 】
【 Kem nhớ cậu 】
Theo sau là tấm ảnh chụp.
Con mèo nhỏ đang ghé trên đùi Phó Dư Sí, gian nan giơ móng vuốt lên, chạm nhẹ vào bàn tay khớp xương rõ ràng của anh.
Nhìn tấm ảnh, Diệp Nịnh không kìm được mỉm cười, trả lời:
【 Tôi mai về. Hôm nay không còn vé về S nữa, nên ở trấn trên một đêm 】
Phó Dư Sí: 【 Không phải định ở ba ngày à? 】
Diệp Nịnh: 【 Nhị thúc không có phòng, nên thôi, tôi không làm phiền. 】
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Diệp Nịnh dấy lên suy nghĩ: nãi nãi đã đồng ý cùng cậu dọn đến thành phố S, vậy phòng hiện tại cậu thuê có phải quá nhỏ không?
Hai người chắc chắn không đủ chỗ, cậu cũng không muốn để nãi nãi chen chúc cùng mình trong căn phòng chật hẹp. Huống hồ còn có kem.
À phải! Cậu còn chưa hỏi nãi nãi có ngại sống chung với kem không. Tuy lần trước gọi video, nãi nãi trông rất thích kem, cứ khen nó đáng yêu mãi thôi.
Hôm nào phải hỏi lại.
Xem ra, về thành phố S rồi, cậu cần tranh thủ thời gian tìm phòng khác rộng hơn. Đến lúc đó còn có thể nhờ Sí ca, Sở Nhất Vọng góp ý.
Giờ thu nhập của cậu cũng không tệ, đã để dành được một ít. Mang nãi nãi đến thành phố S, việc đầu tiên là đưa bà đi khám bệnh. Trị cho khỏi, để bà còn được hưởng phúc.
Rất nhanh, Phó Dư Sí trả lời:
【 Ở khách sạn nào? Chính quy chứ? Hoàn cảnh thế nào? Trong phòng đồ đạc tốt nhất đừng dùng, không sạch sẽ. Nhớ khóa kỹ cửa, trước khi ngủ kiểm tra lại một lần. 】
Ban đầu Diệp Nịnh không thấy có vấn đề gì, nhưng nghe Phó Dư Sí nói vậy liền thấy có lý.
Lúc tìm phòng, cậu chỉ tiện chọn một khách sạn gần ga, giá không đắt, bước vào thấy khá sạch. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, đồ dùng trong phòng đã cũ, ga giường còn vương vết bẩn.
Dù vậy chỉ ngủ một đêm, cậu vẫn chấp nhận được.
Diệp Nịnh ngoan ngoãn trả lời: 【 Được 】
Thật ra còn rất nhiều chuyện cậu muốn kể với Sí ca — rằng hôm nay đã gặp nãi nãi, hơn nữa bà đã đồng ý cùng cậu lên thành phố S sống; rằng nhị thúc nhị thẩm hình như không thích cậu, mà anh họ thì chẳng có lễ phép gì, còn làm cậu đau...
Nhưng cậu muốn để lúc gặp mặt mới kể. Như vậy có thể nhìn thấy rõ biểu cảm sinh động của anh.
Vô tình, Phó Dư Sí đã trở thành người đầu tiên cậu nghĩ đến mỗi khi có chuyện xảy ra.
Sau khi rửa mặt, Diệp Nịnh nghe lời khóa kỹ cửa, kiểm tra xong mới chui vào chăn.
Đang ngấp nghé buồn ngủ thì điện thoại vang lên — là Phó Dư Sí. Cậu lập tức nghe máy.
"Uy?"
Giọng anh trầm thấp, dễ nghe:
"Ngủ rồi sao?"
"Đang chuẩn bị ngủ."
"Ngủ ngon. Mơ đẹp nhé."
Trong phòng trọ nhỏ không có điều hòa, gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, chui thẳng vào chăn mỏng.
Nhưng Diệp Nịnh lại chẳng thấy lạnh, ngược lại trong lòng dâng lên một dòng ấm áp.
Cậu khẽ đáp:
"Anh cũng ngủ ngon."
Kết thúc cuộc gọi, nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Mặt trời mọc, vầng sáng cam nhuộm lên dãy núi xa, những tia sáng đầu tiên rọi xuống đất, rạng rỡ chào ngày mới.
"Mẹ, cái cuốc mẹ để ở đâu rồi?"
Không có tiếng trả lời.
Diệp Trì thấy lạ, lại cất tiếng gọi:
"Mẹ, mẹ!"
Vẫn không đáp.
Trong lòng hắn dấy lên dự cảm chẳng lành.
Đi vào phòng, thấy mẹ nằm ngửa trên giường, khuôn mặt bình thản yên lặng, khóe miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.
"Mẹ, mẹ?"
Không có phản ứng. Diệp Trì tiến lên khẽ đẩy, chạm vào cơ thể đã cứng đờ, tim hắn trầm hẳn xuống.
Hắn run rẩy đưa tay lại gần mũi dò hơi thở.
Người trên giường đã không còn hô hấp.
Hôm nay Diệp Nịnh dậy rất sớm. Xe cậu còn hai tiếng nữa mới xuất phát, thời gian dư dả. Thu dọn xong, cậu tính đi ra ngoài ăn bữa sáng nóng hổi.
Vừa ra cửa, di động trong túi rung liên hồi. Cậu lấy ra, thấy là nãi nãi gọi tới.
"Nãi nãi," cậu nhanh chóng bắt máy, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì vậy?"
Nhưng đáp lại là một giọng thô lỗ:
"Mau cút về ngay!"
"Bà nội mày chết rồi."
Nụ cười còn chưa kịp hiện nơi khóe môi, Diệp Nịnh chỉ thấy như có sét đánh ngang đầu, cả người sững lại, không phản ứng nổi.
"Uy? Nghe rõ không đấy! Lập tức cút về, đồ xui xẻo!"
Điện thoại bị ngắt. Diệp Nịnh cũng chẳng còn tâm trí so đo chuyện bị mắng.
Trong đầu chỉ còn lại một tin: Nãi nãi đã chết?
Khó tin, hoảng loạn, kinh hãi, tuyệt vọng, bi thương... đủ thứ cảm xúc quấn chặt, nện mạnh vào tim cậu, khiến cậu ngây dại.
Hồi lâu sau, Diệp Nịnh mới hít sâu, gắng gượng giữ bình tĩnh, rồi vội vã lao đến ga, bắt xe về quê.
Rõ ràng ngày hôm qua, nãi nãi còn tươi cười nói chuyện với cậu, còn lải nhải dặn dò đủ điều, còn đồng ý sẽ cùng cậu lên thành phố S sống chung...
Mà giờ, bà lại lặng lẽ nằm trên chiếc giường nhỏ, không còn sự sống.
Cả trời đất quay cuồng, đầu óc cậu "ong ong" rung động.
"Đây là mơ sao?" Diệp Nịnh run rẩy tự hỏi.
"Sao lại thành ra thế này? Rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe mạnh mà..."