Beta Vạn Người Ngại Là Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 34

Kem nhảy lên bàn máy tính, duỗi một móng vuốt lay tay Diệp Nịnh.

Đúng lúc Diệp Nịnh vừa hy sinh trong đoàn chiến, hắn liền ôm lấy kem vào lòng.

Cúi đầu dò hỏi: "Làm sao vậy? Không đi ăn cơm à?"

Kem kêu liên tục, dồn dập, Diệp Nịnh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó bất thường, nhíu mày: "Có phải làm ác mộng không?"

Khán giả biết Diệp Nịnh nuôi một con mèo nhỏ, chỉ là ngày thường hắn rất ít để nó lộ diện. Lúc này thấy thân ảnh tuyết trắng hiện ra ở góc trái màn hình, tất cả đều sôi trào:

【 A a a a a mèo nhỏ! Làm chúng ta muốn ôm ghê 】
【 Kem tới rồi? Mau để dì hôn một cái! 】
【 Bảo bối nhỏ, nhớ ngươi muốn ch·ết luôn 】
【 Ha ha ha ha mèo nhỏ cũng sẽ mơ ác mộng sao 】
【 Nịnh Nịnh lão bà đáng yêu quá, giống kem vậy, đáng yêu chết mất 】
【 Kem sao thế? Nhìn như... nôn nóng? 】
【 Đúng thật, trạng thái mèo nhỏ không ổn lắm 】
【 Nịnh Bảo, cậu đang sống cùng Sí cẩu sao?? 】
【 Ơ, từ khe cửa nhìn ra, bên ngoài như có người 】

Có người phát hiện, càng ngày càng nhiều khán giả cũng ghé mắt qua khe cửa, đồng loạt nhận ra điều dị thường.

【 Rõ ràng có người kìa! 】
【 Không phải Mãnh Liệt, Mãnh Liệt còn đang ngồi bất động ở chỗ kia 】
【 Trời ơi, ai thế, trước đó Nịnh Bảo nói sống một mình mà 】
【 A a a a đừng hù người chứ 】
【 Nhìn như là một người đàn ông 】
【 Sao hắn cứ đứng ở đó mãi? 】
【 Nịnh Bảo sống chung với người khác hả? 】

......

Ôm kem trong lòng, Diệp Nịnh ngây người.

Trên làn đạn mọi người đều bàn tán, hỏi có phải trong nhà hắn còn có người khác.

Chỉ mình hắn biết, rõ ràng trong nhà chỉ có một mình.

Nếu bên ngoài thực sự có người, vậy chỉ có thể chứng minh —— trong nhà có kẻ lạ xông vào.

Nhớ đến mấy ngày trước ở dưới lầu từng chạm mặt người kia, mấy hôm nay ngoài cửa thường xuyên vang lên những tiếng động kỳ quái......

Ngực căng chặt, Diệp Nịnh chỉ cảm thấy cả người run rẩy.

Hắn không dám làm ra động tác quá khác thường, không quay đầu, chỉ nín thở, lặng lẽ nhìn góc trái màn hình máy tính.

Tuy khoảng cách xa, hình ảnh không quá rõ, nhưng vẫn có thể thấy qua khe cửa nhỏ kia —— bên ngoài quả thực có một người đang đứng.

Diệp Nịnh lập tức tắt tiếng trò chơi.

Cùng lúc đó, khán giả cũng nháo nhào chạy sang phòng live stream của Mãnh Liệt để nhắn.

【 Ninh Ninh sống cùng người khác à? 】
【 Mẹ ơi, nhà Ninh Bảo có người kìa, Mãnh Liệt, anh có phải bị trộm mất vợ rồi không 】
【 Mau hỏi bà xã anh đi, rốt cuộc là sống cùng người khác, hay có kẻ lạ xông vào...... 】
【 Dù sao trước đó Ninh Ninh nói sống một mình, nếu thật sự có kẻ lạ đột nhập...... Ôi thôi, không dám tưởng tượng 】
【 Thật khủng khiếp quá a a a 】
【 Không phải, mọi người đừng đoán bừa, có khi là bạn của Nịnh Bảo tới thôi 】

......

Phó Dư Sí trong lòng chợt "lộp bộp" một tiếng.

Hắn tắt kênh đội, hỏi thẳng người xem:
"Các cậu làm sao biết trong nhà cậu ấy có người khác?"

Bình thường một số fans cũng hay trêu chọc hắn, nhưng lần này có nhiều người cùng nói như vậy, khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất thường.

【 Không phải cậu ấy bật camera sao, phía sau vài mét chính là cửa, nhìn xuyên khe cửa thấy rõ mà 】
【 Camera thấy đấy 】

Phó Dư Sí lập tức cầm lấy di động bên cạnh, mở app Hắc Miêu, vào phòng live stream của Diệp Nịnh, chú ý góc trái màn hình.

Thật sự có thể thấy một bóng người.

Đồng tử hắn co rụt lại, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống đáy cốc.

Ngay sau đó, hắn mở kênh tổ đội, hỏi:
"Tiểu Nịnh, nhà em......"

Lời còn chưa kịp nói xong, đã thấy Diệp Nịnh trong kênh tổ đội gửi đi tin tức:

【 tôi ở một mình 】

Diệp Nịnh không chắc bên ngoài người kia có nghe được cậu nói chuyện hay không, cũng không biết hắn muốn làm gì, có thể sẽ xông vào hay không.

Lúc này cậu thật sự hoảng loạn, cảm giác sởn tóc gáy không sao bỏ đi được. Nghe thấy giọng Phó Dư Sí trong tai nghe, mới có thể hơi bình tĩnh lại đôi chút.

Tựa hồ cảm nhận được sự bất an của cậu, con mèo vốn đang cuống quýt kêu meo meo giờ cũng yên lặng xuống, ngoan ngoãn để cậu ôm trong ngực.

"Tiểu Nịnh, hôm nay có khóa cửa không?"

"Khóa rồi."

Diệp Nịnh khẽ đáp. Từ ngày hôm ấy đi siêu thị mua đồ, cậu vẫn luôn không bước ra ngoài. Cậu nhớ rất rõ, ngày hôm đó mình đã cẩn thận khóa cửa kỹ lưỡng.

Phó Dư Sí hít sâu một hơi, ép bản thân phải giữ bình tĩnh, cho dù có thể cảm giác được tay mình đang khẽ run.

"Tôi giúp em báo cảnh sát. Giờ tôi lập tức chạy qua nhà em."

"Đừng trực diện đối đầu với hắn, em có thể tìm cơ hội khóa trái cửa phòng không?"

Diệp Nịnh l**m l**m đôi môi khô khốc, lông mi run rẩy: "Tôi... tôi thử xem."

Hai người trò chuyện thông qua voice chat trong game.

Phó Dư Sí thậm chí không kịp tắt phát sóng, vội vàng thoát game trên iPad, đứng bật dậy đi ra ngoài.

Khán giả:

【??? Cứu mạng, thật có chuyện xảy ra sao?! 】
【 Ta dựa!! Thật sự có người lạ xông vào nhà 】
【 A a a a a Nịnh Bảo!! 】
【 Thiệt hay giả vậy?? 】
【 Chắc chắn thật, Mãnh Liệt gấp muốn chết, còn chưa kịp tắt live 】
【 Ta thật sự... Nịnh Bảo ngàn vạn lần đừng gặp chuyện a! 】

......

Ngoài cửa, gã tóc vàng kia hoàn toàn không hay biết gì đang diễn ra bên trong.

Hắn đứng ở đó nhìn khe cửa hồi lâu, rồi nhấc chân lùi lại.

Chưa vội, mỹ vị phải để dành đến cuối cùng mới hưởng thụ.

Hắn ung dung đi dạo quanh nhà Diệp Nịnh, như thể đây là nhà của chính mình.

Diệp Nịnh luôn thông qua góc nhỏ dưới khung live để quan sát, thấy hắn tạm lùi đi, mới khẽ thở phào.

Cậu nhắm mắt, rồi mở ra, hạ quyết tâm.

Tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng đặt mèo xuống đất, kéo ghế ra khỏi bàn, Diệp Nịnh chậm rãi đứng lên.

Mắt không rời khỏi hình ảnh trên màn hình, sợ hắn lại bất ngờ xuất hiện ở khe cửa.

Cậu bước thật nhẹ về phía cửa.

Mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng, sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến hắn lao vào.

Rốt cuộc, Diệp Nịnh tới được cửa, giơ tay khẽ khép cửa lại, khóa trái.

Làm xong tất cả, sau lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trở lại bàn, khán giả trong phòng live đều lo lắng:

【 Bảo bảo không sao chứ?! 】
【 Trời ơi, thật sự có người lạ xông vào à? 】
【 Báo cảnh sát chưa?! 】
【 Thật sự có chuyện thế này sao 】
【 A a a a, Nịnh Bảo phải bảo vệ bản thân! 】
【 Mãnh Liệt đang tìm em, chắc chắn cuống lắm, còn chưa tắt live 】

......

Trong lòng rối bời, Diệp Nịnh vẫn cố trấn an fan:
"Tôi không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tình huống cụ thể phải đợi cảnh sát đến mới biết."

"Xin lỗi, tình huống đặc biệt, tôi hôm nay tắt live trước."

Đóng live xong, nhớ ra voice chat với Phó Dư Sí vẫn còn mở, cậu đeo lại tai nghe:
"Sí ca, tôi đã khóa cửa phòng rồi."

Giọng Phó Dư Sí lập tức truyền đến:
"Tốt, tôi báo cảnh sát rồi. Em cứ ở trong phòng, đừng ra ngoài, cũng đừng phát ra tiếng, tôi sẽ đến nhanh thôi."

Giọng hắn vẫn trầm thấp khàn khàn, chỉ là so với thường ngày, nhiều thêm vài phần hoảng loạn khó phát hiện.

Diệp Nịnh khẽ đáp: "Được."

"Chúng ta gọi điện thoại đi."

Trên màn hình hiện chữ "Thất bại". Vì vừa rồi bất ngờ xảy ra, cả hai đều chưa đánh xong, trận này thua cũng nằm trong dự tính.

Bọn họ thoát game, offline.

Diệp Nịnh ngồi trở lại ghế, tháo tai nghe, ôm mèo lên lại.

Vừa rồi nó kêu cuống quýt như thế, hẳn là đã phát hiện bên ngoài có người, muốn nhắc nhở cậu sao?

Đáng tiếc, cậu đã không kịp phản ứng ngay.

Ai mà ngờ được lại có kẻ to gan như vậy, dám cạy cửa nhà cậu xông vào.

Người kia rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?

Trong lòng Diệp Nịnh dấy lên một dự cảm: rất có thể chính là hàng xóm lần trước cậu đã gặp.

Điện thoại vang lên, là Phó Dư Sí gọi.

"Sí ca."

"Ừ," giọng Phó Dư Sí thấp khàn, "Đừng sợ, Tiểu Nịnh. Tôi tới rồi."

Đúng lúc này, từ cửa phòng ngủ truyền đến tiếng gõ "thịch thịch thịch".

Không nhẹ cũng không nặng, là thứ tiếng gõ cửa rất bình thường.

Không nhanh không chậm, tựa như đang gõ cửa phòng của một người quen.

Đôi mắt Diệp Nịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lập tức cắn môi, không dám thốt ra tiếng nào.

Trong không gian yên tĩnh, Phó Dư Sí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

Hắn nhíu chặt mày, đáy mắt tràn ngập lo lắng cùng bực bội, gần như hóa thành thực chất. Lòng bàn chân không ngừng đạp mạnh ga, xe lao vút về phía trước.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, ngừng rồi lại tiếp diễn.

Diệp Nịnh rõ ràng nghe được tiếng hít thở của chính mình ngày càng dồn dập.

Cậu chỉ có thể bám víu lấy giọng nói của Phó Dư Sí trong điện thoại để tìm chút an toàn.

Có lẽ vì mất kiên nhẫn, tiếng gõ cửa bắt đầu mạnh dần.

"Phanh, phanh, phanh" – từng tiếng một lớn hơn, mỗi tiếng như sấm sét nện vào trong lòng Diệp Nịnh.

Cậu cắn chặt môi, vẫn như cũ không hé răng.

Ngoài cửa, giọng một người đàn ông nặng nề, nghẹn ngào truyền vào:

"Mở cửa."

"Mở cửa."

"Mở cửa!!"

Âm thanh mỗi lúc một dữ dội, cuối cùng gần như gào thét.

Trong ngực, Kem dường như cũng nhận ra điều gì, ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu, không còn kêu lên, chỉ thỉnh thoảng dùng móng vuốt nhỏ khẽ chạm tay Diệp Nịnh.

Đầu dây bên kia, Phó Dư Sí thầm mắng một tiếng, rồi nhẹ giọng trấn an:
"Không sao đâu, Tiểu Nịnh. Cảnh sát sắp đến rồi, tôi đang trên đường, nhiều nhất mười phút nữa sẽ tới."

Diệp Nịnh khẽ phát ra một tiếng run rẩy: "Được."

Ngoài cửa, kẻ kia từ đập cửa chuyển sang đá cửa.

Tim cậu đập loạn, đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Trong lòng chỉ mong cánh cửa này có thể kiên trì thêm một lúc, chờ được người đến cứu.

Ngay tại khoảnh khắc dây thần kinh trong đầu Diệp Nịnh sắp đứt gãy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động khác hẳn.

"Tiên sinh, chúng tôi nhận được báo án, có người đột nhập vào nhà dân, xin ngài phối hợp chúng tôi điều tra —— Ấy!"

"Đè hắn lại!"

Tiếng quát vang lên, tiếp đó là một trận hỗn loạn ầm ĩ bên ngoài.

Diệp Nịnh sững sờ, ngay sau đó nghẹn ngào nói với Phó Dư Sí:
"Cảnh sát... hình như tới rồi."

Quả nhiên, tiếp đó là tiếng gõ cửa cùng giọng người rõ ràng:
"Xin chào, có phải chủ nhà không? Chúng tôi là cảnh sát, đã khống chế được nghi phạm. Phiền ngài mở cửa, phối hợp điều tra."

Cùng lúc đó, Phó Dư Sí cũng nhận được tin tức, giọng khàn nặng vang lên qua điện thoại:
"Tiểu Nịnh, mở cửa đi, là cảnh sát."

Trong điện thoại, hơi thở hắn nặng nề, nghe ra giống như đang chạy gấp.

Diệp Nịnh từ từ nới lỏng bàn tay đang siết chặt điện thoại, ôm Kem đứng dậy đi về phía cửa.

Mở cửa ra, hai cảnh sát mặc cảnh phục đứng trước mặt cậu. Còn kẻ vừa phá cửa, lúc này đã bị bọn họ ấn chặt trên nền nhà, sắc mặt dữ tợn.

Diệp Nịnh chỉ liếc qua một cái, liền nhận ra đó chính là gã đàn ông tóc vàng từng gặp dưới lầu trước đây.

Phía sau lại vang lên một tiếng động, Diệp Nịnh ngẩng đầu nhìn — là Phó Dư Sí đến.

Cậu vừa nhấc bước đi về phía hắn, Phó Dư Sí cũng nhanh chóng bước lại gần.

"Sí......"

Còn chưa kịp nói hết câu, cả người Diệp Nịnh đã bị Phó Dư Sí ôm chặt vào lòng.

Bên tai cậu là tiếng hít thở dồn dập, trầm nặng của người đàn ông, quanh thân tràn ngập hương khí quen thuộc. Thân thể vốn căng cứng từ nãy giờ cuối cùng cũng dần thả lỏng.

Cậu thuận thế tựa đầu vào ngực Phó Dư Sí, hốc mắt cay xè.

Mấy cảnh sát đang muốn hỏi người đàn ông này là ai, đến làm gì, thấy cảnh tượng này thì đều nuốt lời lại, ánh mắt cũng trở nên sáng tỏ.

Rõ ràng đây là người yêu của cậu thiếu niên.

"Không sao chứ, Tiểu Nịnh?" Phó Dư Sí giơ tay xoa nhẹ tóc cậu. Cảm nhận được hơi ấm trong lòng ngực, bao lo lắng trong hắn mới dần dần nguôi xuống.

"Không sao," Diệp Nịnh khẽ lắc đầu, "Các anh đến thật kịp."

Song hắn vẫn ôm chặt không buông.

Một cảnh sát không nhịn được nhắc:
"Ờ... hai vị trước tiên hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát làm lời khai."

Lúc này Diệp Nịnh mới nhận ra còn có người ở đó, ngượng ngùng tách khỏi vòng tay của Phó Dư Sí:
"Được."

Trước khi ra cửa, Phó Dư Sí còn mở tủ lấy một chiếc áo khoác khoác lên cho Diệp Nịnh.

"Bên ngoài lạnh, đừng để cảm lạnh."

Đoàn người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này Phó Dư Sí mới có thời gian quay lại nhìn kẻ đã đột nhập vào nhà Diệp Nịnh.

Bình Luận (0)
Comment