Hôm qua trước khi đi cục cảnh sát, bọn họ đã đóng cửa lại. Nhưng hôm qua cánh cửa bị người kia dùng dây thép cạy một trận, cũng không biết có bị hỏng hay không. Trong nhà còn nhiều đồ đạc như thế, Diệp Nịnh vẫn không yên tâm.
"Vậy ta đi cùng ngươi."
Phó Dư Sí nói, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Diệp Nịnh.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, trong lòng Diệp Nịnh luôn dấy lên một dự cảm mãnh liệt, rằng nếu mình cự tuyệt, đối phương chắc chắn giây tiếp theo sẽ lại lộ ra dáng vẻ mất mát thương tâm vừa rồi.
Thế là gật đầu: "Được, cảm ơn Sí ca."
"Để Kem ở lại đây đi, nó chắc cũng bị dọa sợ rồi."
Xe ô tô chạy vững vàng trên đường cái.
Diệp Nịnh cúi đầu nhìn điện thoại.
Tối qua lúc ngoài ý muốn xảy ra, hắn vẫn còn đang livestream, khán giả trong phòng chắc chắn đều biết, bây giờ hẳn đang rất lo cho hắn.
Khi trên đường đến cục cảnh sát, Phó Dư Sí đã đăng trạng thái trên trang chủ của mình, báo cho fan biết Diệp Nịnh bình an vô sự, hiện đang ở cùng hắn, xem như thay cậu thông báo an toàn.
Tối qua Diệp Nịnh gần như không đụng tới điện thoại. Hôm nay vừa mở app livestream Hắc Miêu ra, lập tức hiện 99+ tin nhắn cùng vô số thông báo nhảy ra, đập thẳng vào mắt. Ở dưới bài đăng mới nhất, chỉ sau một đêm đã tăng thêm mấy vạn bình luận.
【 Nịnh Bảo a a a a a!! Ta muốn điên rồi, sao chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra trên người chủ bá ta thích nhất 】
【 Mẹ nó, cái tên xông vào nhà người khác kia đáng chết thật 】
【 Làm ta sợ muốn chết, tối qua xem livestream ở hiện trường, cả đêm không ngủ 】
【 Cũng may là Sí ca chạy tới kịp thời 】
【 Từ lúc sự việc xảy ra, ta vẫn luôn chú ý, may mà Sí ca ở ngay thành phố S 】
【 Tối qua thấy Sí ca báo bình an ta mới thở phào, chứ thật sự hù chết người 】
【 Ta tức quá, Nịnh Nịnh lão bà tốt như vậy mà sao cứ gặp chuyện không may, đau lòng quá ô ô ô 】
【 Sau vụ này, Nịnh Bảo chắc chắn có bóng ma tâm lý lớn lắm, có thể tìm ai đó ở cùng không? 】
【 Xin hỏi, ai nói Beta sống một mình là không nguy hiểm!!! 】
......
Diệp Nịnh ngẩn người. Cậu nhớ rõ fan mình cũng không nhiều đến vậy, sao lại đột nhiên có thêm mấy vạn bình luận.
Xem tiếp Weibo gợi ý mới hiểu ra: việc này đã lên hot search.
"Tựa đề: Một chủ bá game bị người lạ xông vào nhà khi đang livestream."
Bài đăng, có vô số người chia sẻ video, nội dung là đoạn cắt từ livestream tối qua, phóng to khung nhỏ ở góc trái, chỉnh tốc độ 0.5. Trong đó có thể rõ ràng thấy một bóng người đột ngột xuất hiện ngoài cửa, đứng bất động nửa ngày rồi biến mất.
Cộng thêm nhạc nền rùng rợn và tiêu đề giật gân, quả thật rất thu hút ánh mắt người xem.
Mọi người đều đang bàn luận về chuyện này, vừa kinh hãi sợ hãi vừa lo lắng cho chủ bá kia. Không ít netizen còn mò vào trang chủ livestream của Diệp Nịnh để theo dõi và bình luận cho cậu.
Xem ra chuyện tối qua đã nhanh chóng lan rộng, khó trách sáng nay Diệp Nịnh phát hiện ngay cả Sở Nhất Vọng – dù tối qua không livestream – cũng đã gửi tin hỏi thăm cậu từ rạng sáng.
Lúc này Diệp Nịnh nghiêm túc đăng một trạng thái để nói rõ mình không sao, đồng thời cảm ơn sự quan tâm của đông đảo netizen.
Sau đó, cậu tắt điện thoại, ngước nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phó Dư Sí ngắm thiếu niên đang ngồi yên lặng bên cạnh, giống như vô tình mở miệng:
"Tiểu Nịnh, tiền thuê nhà kia của ngươi hạn bao lâu?"
Diệp Nịnh nghĩ một chút: "Một năm."
"Còn bao lâu nữa thì hết hạn?"
Cậu hồi tưởng: "Hình như còn nửa tháng."
"Đừng thuê tiếp nữa." Phó Dư Sí nói: "Bên đó không an toàn."
Diệp Nịnh cũng đang nghĩ đến chuyện này. Thật ra với thu nhập hiện tại, hoàn toàn có thể tìm một căn hộ lớn hơn, an toàn hơn.
Dù sao vừa trải qua sự cố kia, trong lòng cậu ít nhiều vẫn còn bóng ma.
Nhưng nghĩ đến việc phải chạy khắp nơi tìm nhà, giao tiếp với người ta, rồi kéo dài lằng nhằng... quả thật rất phiền.
Cậu do dự mím môi: "Ta sẽ cân nhắc thêm."
Phó Dư Sí dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt cậu, thử hỏi:
"Vậy... ngươi có muốn suy nghĩ đến việc tìm một bạn cùng phòng không?"
"Bạn cùng phòng?" Diệp Nịnh hơi ngẩn ra, "Tạm thời chưa nghĩ tới."
Cậu cụp mắt xuống: "Tôi không quen ở chung với người lạ."
Dù có là mỗi người một phòng riêng thì ngày thường cũng khó tránh khỏi chạm mặt. Huống hồ cậu còn nuôi một con mèo nhỏ, buổi tối ngày nào cũng phải phát sóng trực tiếp, không tiện lắm.
Phó Dư Sí đoán được Diệp Nịnh đang nghĩ gì. Hắn đương nhiên không đời nào để Diệp Nịnh đi thuê nhà cùng người khác.
"Vậy tìm người quen thì sao?" Hắn ho nhẹ, "Đây chẳng phải có sẵn rồi à."
"Cao 1m87, lớn lên đẹp trai, tay nghề nấu ăn siêu hạng, cần cù, đặc biệt thích làm việc nhà, dũng mãnh, đánh nhau thì tuyệt đối không thua. b**n th** nào dám gây sự cũng bắt một phát là gục."
Diệp Nịnh ngẫm lại một lúc lời hắn nói, sau đó quay đầu nhìn: "Cái bạn cùng phòng này, tên Phó Dư Sí hả?"
Phó Dư Sí kiêu ngạo hất cằm: "Đúng rồi."
Diệp Nịnh cảm thấy hắn đang đùa: "Nhưng anh đâu có cần thuê nhà."
"Tôi đúng là không thuê," hắn nói, "Nhưng tôi có phòng muốn cho thuê mà."
Hắn bắt đầu "bán thảm": "Tôi cô đơn lắm, mỗi ngày một mình ở cái nhà rộng toang, vắng lặng lại trống trải. Thế nên tôi thường hay gặp ác mộng."
"Nếu có người ở cùng thì tốt quá, chắc chắn tôi sẽ không còn ác mộng nữa. À, mà thêm một con mèo nhỏ càng hay."
Diệp Nịnh ngơ ngác nhìn hắn.
Cuối cùng, Phó Dư Sí nói ra mục đích thật sự: "Tiểu Nịnh, em với Kem tới ở cùng tôi được không?"
Diệp Nịnh kinh ngạc: "Ý anh là...?"
"Nhà tôi chỉ có mình tôi ở, còn nhiều phòng trống lắm, em thích chọn phòng nào cũng được." Phó Dư Sí nói, "Thậm chí muốn ở phòng chính cũng chẳng sao. Đến lúc đó tôi chuẩn bị cho Kem hẳn một gian riêng."
Diệp Nịnh còn chưa kịp đáp lời thì hắn đã bắt đầu vạch kế hoạch: "Đúng rồi, em còn cần một phòng phát sóng nữa. Có thể làm ngay bên cạnh phòng tôi, hoặc hai ta phát sóng chung một phòng cũng hay."
Diệp Nịnh sượng mặt: "Thôi, thôi đi."
Tiếp đó, Phó Dư Sí bắt đầu vừa tình cảm vừa lý lẽ, nói mãi không dứt, cái gì "làm nũng, ầm ĩ, khóc lóc, lừa gạt" đều mang ra, phân tích đủ kiểu lợi ích khi ở chung, chỉ muốn kéo Diệp Nịnh về nhà mình.
"Tiểu Nịnh à, em nghĩ xem, hai ta ở cùng nhau có bao nhiêu chỗ tốt."
"Thứ nhất, chúng ta có thể bầu bạn, chăm sóc lẫn nhau. Trước giờ cả hai đều sống một mình, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo. Ở chung chẳng phải vừa khớp sao? Bạn cùng phòng còn quý hơn họ hàng xa. Ngày thường đi đâu cũng có người đi cùng, tiện đủ đường."
"Hơn nữa, buổi tối cả hai đều phát sóng trực tiếp, lỡ có chuyện gì thì còn kịp thời hỗ trợ nhau, đúng không?"
"Còn nữa, Kem, tôi cũng coi nó như con. Em đâu biết, thường ngày tôi cũng nhớ nó lắm. Chỉ tiếc là chúng ta ít gặp nhau, tôi không thể thường xuyên ở bên nó. Thân là cha nó mà chẳng làm tròn trách nhiệm gì cả."
...
Cuối cùng, Diệp Nịnh bị hắn nói đến mềm lòng. Cậu nghĩ tới điều quan trọng nhất đối phương chưa đề cập, liền hỏi: "Thế tiền thuê nhà thì sao?"
Phó Dư Sí ngẩn ra, suy nghĩ hai giây, rồi nói: "400?"
Nói xong lại tự gạt đi: "Không phải, 200 thôi."
Diệp Nịnh: "Một ngày à?"
Nhà của Phó Dư Sí là biệt thự xa hoa, 400 một ngày cũng không đắt, 200 lại càng rẻ.
Ai ngờ Phó Dư Sí lắc đầu: "Một tháng."
Rồi nói tiếp: "Hay tính một năm đi."
Diệp Nịnh tròn mắt: "Một năm 200? Đó là biệt thự đó."
"Thì sao? Tôi còn sợ em không thích màu sắc phòng ở nữa kìa." Phó Dư Sí mặt không đổi sắc: "Tiền thuê dễ bàn, không quan trọng. Tôi còn có thể giảm nữa cho em."
Diệp Nịnh: "......"
200 một tháng còn giảm cái gì nữa? Thế chẳng phải miễn phí rồi sao?
Cậu nghĩ, bản thân đã được Phó Dư Sí chăm sóc quá nhiều, không thể cứ nhận thêm tiện nghi nữa.
Cậu bèn cúi đầu, nhỏ giọng: "Không thuê."
Phó Dư Sí chỉ cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào tim, suýt nữa phun máu.
"Tại sao?" Hắn kêu lên.
Bị Tiểu Nịnh thẳng thừng từ chối, hắn lập tức rơi vào đáy vực.
Diệp Nịnh bĩu môi: "Quá rẻ, không thuê."
Phó Dư Sí: "......"
Đây là lý do cự tuyệt hắn chưa từng ngờ tới.
Hắn khó hiểu: "Em nghĩ tôi lừa em à?"
"Không," Diệp Nịnh quay sang, nghiêm túc nhìn hắn: "Tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh. Anh đã giúp tôi rất nhiều lần rồi."
Đúng lúc xe chạy vào khu tiểu khu, rồi dừng lại ổn định.
Phó Dư Sí tắt máy, tháo dây an toàn, nghiêng người đối diện cậu.
"Tiểu Nịnh, giữa tôi với em không cần khách khí như vậy." Trong lòng hắn chua xót: "Là tôi muốn em tới ở cùng tôi, hơn nữa chúng ta là bạn bè mà."
Khóe môi Diệp Nịnh trĩu xuống: "Nhưng bạn bè thì cũng không thể để một người trả giá hết."
"Làm gì có chuyện một mình tôi trả giá?"
Phó Dư Sí nói: "Em đối với tôi rất tốt, còn thường xuyên mời tôi ăn cơm, chơi game thì luôn bảo vệ tôi. Không có em, làm gì có nhiều người vào xem tôi."
Diệp Nịnh: "Fans của anh vốn đã nhiều rồi..."
"Không đâu, chín phần là tới xem em."
"Hơn nữa anh còn trả lương cho tôi."
"Tất nhiên phải trả rồi. Nếu không thì tôi chẳng phải thành kẻ bóc lột à?"
...
Hai người ngồi trong xe, câu qua câu lại, chẳng khác nào học sinh tiểu học cãi vặt.
Cuối cùng, Diệp Nịnh đành thua, cắn nhẹ môi: "Tôi nói không lại anh."
Trong mắt Phó Dư Sí, thiếu niên cúi đầu im lặng, ngọn lửa "chiến đấu" vừa nãy tắt sạch, cả người như đóa hoa nhỏ bị giẫm nát, vừa uất ức vừa giận dỗi.
Tim hắn run lên, vội vàng hạ giọng dỗ: "Tôi sai rồi Tiểu Nịnh, đừng giận mà."
Diệp Nịnh: "...... Tôi không có giận."
Xuống xe, hai người cùng nhau đi vào nhà Diệp Nịnh.
Phó Dư Sí đi phía sau, nhớ lại lý do cãi nhau vừa rồi, liền nhượng bộ:
"Thế tiền thuê để em quyết định nhé?"
Diệp Nịnh khựng lại, quay đầu: "Thật không?"
"Thật mà, thật mà."
"Nếu đến lúc đó anh không chịu lấy thì sao?"
Ánh mắt Phó Dư Sí lóe lên, rồi kiên định: "Tôi chắc chắn sẽ lấy, có tiền đưa sao lại không nhận."
Trong lòng hắn nghĩ, đến lúc đó tính sau, trước hết dỗ người đã.
Diệp Nịnh còn ngờ vực: "Nói chắc chứ?"
Nghe thấy từ này, Phó Dư Sí vội vàng: "Ừ, tôi khi nào lừa em? Không tin tôi thề luôn cho em xem."
Nói rồi hắn định giơ tay thề, nhưng nhanh chóng bị Diệp Nịnh giữ lại.
Cậu nắm tay hắn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Không được tùy tiện thề."
Giọng nghiêm nghị ấy không giấu nổi lo lắng trong mắt.
Phó Dư Sí mỉm cười: "Được, nghe em."
Sau đó, Diệp Nịnh đưa ra một mức giá hợp lý. Phó Dư Sí vốn định cò kè mặc cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách móc của cậu thì lập tức im miệng.
Chuyện tiền thuê để sau hãy nói, giờ không thể làm cậu mất hứng.
Quyết định xong, Phó Dư Sí liền đề nghị: "Hay hôm nay dọn qua luôn đi."
Hắn nói: "Phòng đều được dọn dẹp định kỳ, sạch sẽ lắm. Chỉ cần đổi chăn nệm là ở được."
Diệp Nịnh nghi hoặc: "Nhưng hôm qua anh nói phòng phụ chưa dọn, không ở được mà?"
Phó Dư Sí khựng lại.
"Hả? Tôi nói thế sao?" Hắn gãi tai, cố tỏ ra bình tĩnh: "Có lẽ tối qua tôi mơ màng nói nhầm. À, chỉ là chưa có bộ chăn ga thôi, lát đi mua là xong, ở được, ở được."
Diệp Nịnh nửa tin nửa ngờ gật đầu: "Được thôi."
Thế là hai người bắt đầu thu dọn đồ.
Phó Dư Sí chủ yếu giúp thu đồ của Kem: bát, bình nước, thức ăn, đồ chơi linh tinh. Còn Diệp Nịnh thì gói quần áo và đồ dùng sinh hoạt của mình.
Ở đã gần một năm, đồ trong nhà không ít. Hai người làm cả ngày cũng không mang đi hết, nhất là máy tính và thiết bị phát sóng quan trọng.
Đồ cần thiết thì mang trước, còn lại để hôm khác đến thu tiếp, rồi thuê người chuyển.
Bận rộn cả buổi trưa, hai người chất đồ lên xe, rồi lái đi ăn một bữa thịnh soạn.
Máy tính của Diệp Nịnh còn chưa dọn đi, nên tối nay hai người lại có cớ "cúp sóng" với khán giả.
So với buổi trưa, tâm tình Phó Dư Sí giờ đã tốt hơn gấp bội.
Trong mắt hắn dường như sắp tràn ra ý cười, đối với cuộc sống sắp bắt đầu cùng nhau, mong chờ vô cùng.
____________________
【 Tác giả có lời muốn nói 】: Phó ca cuối cùng cũng lừa được bà xã về nhà rồi ha ha ha!
Cảm ơn mọi người đã vote phiếu nhé!!